Gợn Gió Đêm
Chương 11
Sau khi Hàn Tầm Chu trải qua tuần trăng mật, trước khi về nước cô vào nhóm chat lên kế hoạch cùng nhau họp mặt.
Vào ngày về nước, từ lúc khởi hành đến sân bay, cất cánh và sau đó hạ cánh, ngoại trừ bảy hoặc tám giờ khi máy bay không có internet, toàn bộ quá trình đều được cô phát trực tiếp trên nhóm WeChat.
Năm giờ chiều, Tạ Điệt hoàn thành công việc ngày hôm nay ở studio, tin nhắn trong nhóm chat lại bắt đầu oanh tạc.
[Tôi đến Bắc Kinh rồi! Hiếm khi có diệp tôi với Điệt Điệt đều ở trong nước, tối nay chúng ta họp mặt đi]
Tạ Điệt thu dọn túi của mình một cách nhanh chóng, tâm trạng thực đang vui vẻ.
Nhắc mới nhớ, trong vài năm qua, cô và Hàn Tầm Chu hầu như không có ở Trung Quốc cùng một lúc.
Tạ Điệt đi Mỹ du học cách đây 5 năm và hiếm khi trở về Trung Quốc trong thời gian đó.
Hơn hai năm trước, Hàn Tầm Chu xin nghỉ việc và đến Châu Phi làm tình nguyện viên. Ở đó hai năm, cô có hoài bão lớn là cống hiến cuộc đời mình cho vùng đất Châu Phi.
Cặp vợ chồng già họ Hàn nhìn khuôn mặt con gái trong video ngày càng đen hơn, hàm răng ngày càng trắng hơn thì rửa mặt với nước mắt hằng ngày – Mới mấy tháng trước, Hạ Minh đích thân chạy tới Châu Phi đưa người trở về.
Cả hai nhận được giấy chứng nhận kết hôn ngay khi trở về Trung Quốc, vừa kết hôn là ngay lập tức đi hưởng tuần trăng mật.
Tạ Điệt chào tạm biệt trợ lý rồi đi xuống sảnh với một cái túi trong tay, cô gửi một biểu cảm “hổ chạm” vào nhóm chat để thông báo rằng mình sẽ có mặt.
**Hổ chạm có nghĩa là vuốt ve, hổ chạm vào bạn có nghĩa là vuốt ve bạn, là một biểu hiện dễ thương của “cảm động”.**
**Search google image từ “虎摸” sẽ thấy mấy cái GIF hổ chạm dễ thương lắm nha.**
Nói chung là những lần tụ tập như vậy, thành viên tích cực nhất trong nhóm ngoại trừ Hàn Tầm Chu còn có Trang rảnh rỗi cả ngày không có việc gì làm.
Cậu ấy gửi một tin nhắn: [Được rồi, hôm nay tình cờ bạn tôi khai trương quán bar mới. Tôi đã từng đến tham quan, rất có tình thú, sao nào, đi không?]
Hàn Tầm Chu nhanh chóng trả lời: [Đồng ý].
Cô ấy cũng có qua lại với một số bạn trai thời đại học, không có việc gì làm thì đến quán bar chơi, đối với nơi đó gần như mê luyến chấp nhất.
Tại sân bay Bắc Kinh, Hạ Minh tự mình đẩy hành lý của hai người, vẻ mặt chua xót nhìn vợ mình khi nhớ lại quá khứ mờ mịt kia, nhưng cô hung hăng trừng mắt nhìn lại – anh không còn cách nào khác phải xoá đi dòng chữ dang dở “không đi” trong tuyệt vọng.
Trang Thục tiếp tục nói. Có tổng cộng chục người trong nhóm WeChat, tất cả đều chơi với nhau khá tốt trong quá khứ.
Tuy nhiên, cuối cùng chỉ có một vài người trong số họ có thể tham gia, hai người trong đó tình cờ không ở Bắc Kinh, và họ đã lời qua tiếng lại, một số người còn lại thì không nói gì cả.
Ví dụ, Kỷ Du Chi, người đã được thăng chức từ phú nhị đại thành phú hào.
Khi nhận được tin nhắn, lão thần Kỷ Du Chi đang ngả lưng trên chiếc ghế sô pha khổng lồ trong văn phòng.
Anh ta không trả lời, chân bắt chéo ngồi lướt nhật ký trò chuyện, và nhìn thấy biểu cảm “hổ chạm” của Tạ Điệt.
Cùng là người sáng lập nhưng phong cách trang trí của hai văn phòng hoàn toàn khác nhau, một bên được trang bị ghế sofa da sang trọng, tủ rượu cao cấp, quầy bar bằng đá cẩm thạch lót những tấm thảm Ba Tư đắt tiền, trong khi quầy còn lại theo phong cách đơn giản, ngoại trừ một chiếc bàn khá rộng rãi và một bộ ghế sofa tiếp khách trang trọng, hầu như thì trống không.
Mỗi khi Kỷ Du Chi bước vào văn phòng của Giang Trạch Dư, anh ta có cảm giác như mình đã bước vào ủy ban làng vào những năm 1980.
Anh cau mày “chậc” một cái, nhìn về phía Giang Trạch Dư đang làm việc: “Mấy người bọn họ hẹn nhau lát nữa họp mặt, người yêu cũ của cậu cũng đi.”
Nói xong lại bỏ thêm một câu: “Quán bar mới khai trương ở Thập Sát Hải”.
Giang Trạch Dư không ngẩng đầu lên khi nghe thấy từ “người yêu cũ”, mà nhướng mắt sau khi nghe thấy từ “quán bar”. Anh nhíu mày: “Quán bar?”
“Lần trước uống đến xuất huyến dạ dày còn đi quán bar?”
Kỷ Du Chi xoè tay: “Cũng đâu phải tôi rủ, cậu có bản lĩnh thì đi kéo cô ấy về”.
Giang Trạch Dư nghe hắn khiêu khích, cười “ha hả” hai tiếng, đứng lên bước chân dài đi ra hướng ngoài cửa.
Kỷ Du Chi không nói nên lời: “Cậu thật sự đi đem người về? Người anh em, để tôi nhắc cậu một câu, liếm cẩu liếm đến cuối cùng hai bàn tay trắng, cậu quên năm đó cậu đã thảm đến thế nào sao? Bài học xương máu đó đại ca, dưa xanh là dưa không ngọt, lưỡng tình tương duyệt mới là vương đạo – ví dụ như, con tôi và tôi”.
** Liếm cẩu liếm đến cuối cùng hai bàn tay trắng: là ngôn ngữ trên mạng, nghĩa của câu này dùng để chỉ những kẻ không có phẩm cách, chỉ biết quỳ gối, liếm láp người khác. Dạng như xu nịnh đến cuối cùng vẫn không được gì. Còn trong 1 mối quan hệ thì chỉ có 1 người đơn phương, yêu đến không còn tôn ti gì.
Kỷ thiếu gia vẫn như trước, không bao giờ nhìn sắc mặt.
Từ khi kết hôn, chỉ số thông minh vốn đã không cao còn ngày càng tụt dốc thảm hại, mở miệng ngậm miệng là thể hiện tình cảm, khuôn mặt chết tiệt lúc nào cũng ra vẻ hạnh phúc thiểu năng, hạnh phúc xong, nhìn anh em tốt trước mắt sắp vào hàng ba mà vẫn còn độc thân, ý thức về trách nhiệm đạo đức lập tức bùng lên: “Khụ khụ, ngày mai tôi sẽ giới thiệu với cậu cô bạn thân của bà xã tôi, là kiểu hiền thê lương mẫu”.
Cậu ta sợ Giang Trạch Dư không tin nên tìm cách so sánh: “So với Tạ Điệt tốt gấp trăm lần”.
Giang Trạch Dư sắc mặt càng ngày càng xanh, cũng không biết là bị câu nào chọc cười, nửa ngày mới trả lời lại: “Cô ấy xuất huyết dạ dày thì liên quan gì đến tôi? Dựa vào đâu mà phải đi đem người về. Mẹ nó cậu mới là liếm cẩu đấy. Tôi về nhà”.
———
Gần Thập Sát Hải, một vài ca sĩ trẻ đang ngồi dưới đất ôm đàn Guitar, hát hết bài này đến bài khác, giọng hát to và trầm hơn bất kì ai.
Ngoài cửa quán bar, Hàn Tầm Chu đang nhìn dáo dác xung quanh, thấy Tạ Điệt đang đi từ xa thì chạy nhanh đến ôm chầm lấy cô: “Điệt Điệt, tao nhớ mày lắm đó”.
Cô nàng vừa ôm vừa lẩm bẩm: “Sao sắc mặt kém vậy, nghe nói “Tea Party” bị Giang Trạch Dư thu mua, có phải hắn muốn trả thù không?”
Tạ Điệt có vóc dáng khá cao, còn Hàn Tầm Chu chỉ có 1m58, hương vị rất giống một chú chim nhỏ đang ép chặt vào người cô, chỉ tiếc là bộ dạng “tựa” vào như vậy khiến sắc mặt của vị Hạ luật sư trước mặt đang rất khó coi, cô không thể không kéo người ra.
Hạ Minh trước đây đã phải chịu đựng rất nhiều để giành lại Hàn Tầm Chu trở về, để rồi tính chiếm hữu của anh ngày càng trở nên mãnh liệt hơn sau khi kết hôn, ngay cả người bạn thuở nhỏ đã trưởng thành của cô cũng bị anh bắt đầu đề phòng.
Tạ Điệt lắc đầu hỏi: “Trang Thục đâu?”
Hàn Tầm Chu khoác tay cô đi vào trong: “Trong quán bar, chúng ta vào thôi”.
Trang Thục đang ngồi trong góc, tâm trạng có vẻ không tốt.
Anh yêu cầu bạn mình phục vụ tất cả những đồ uống đắt tiền nhất trong quán, vậy mà cả đêm chỉ có bốn người đến, sắc mặt khó coi, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng không bình tĩnh được.
“Chết tiệt, chúng ta không dễ gì mà có mặt đông đủ ở Bắc Kinh, tên Kỷ ấu trĩ đó vậy mà không đến, đúng là không nể mặt”.
Cầm trên tay ly nước giải khát không cồn, Tạ Điệt cười hờ hững khi nghe hắn nói vậy: “Có lẽ là do có tôi ở đây.”
Kỷ Du Chi cùng Giang Trạch Dư là anh em tốt, hai người còn cùng nhau gây dựng sự nghiệp, nên việc hắn đứng về phía anh cũng là chuyện bình thường.
Trang Thục trừng mắt nhìn cô khi nghe thấy lời nói: “Ừ, đương nhiên là do cô rồi. Cô còn mặt mũi mà nói sao? Thật không biết đại tiểu thư cô có uống lộn thuốc không, nói chia tay là chia tay, tôi thật muốn kêu oan cho Giang Trạch Dư. Người ta bây giờ là ông chủ lớn của cô, muốn cô sống thì sống, chết thì chết không qua nổi canh ba, tương lai cô chắc chắn là khổ sở”.
Tạ Điệt buông tay, Hàn Tầm Chu ngược lại vặn vẹo hắn, tức giận nói: “Đừng tưởng cho cậu chút ít mặt mũi mà bây giờ cậu lên mặt nhé. Trong cái vòng nhỏ năm đó, có rất nhiều người bây giờ không còn giao du với nhau, thế nào lại đổ hết lên đầu Điệt Điệt?”
Ngay khi nhận xét này được đưa ra, mọi người đều im lặng một chút. Trong vòng tròn của họ, các nguyên tắc trong giới luật và việc làm của ông cha luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, bạn bè là nhất thời nhưng lợi ích là vĩnh viễn. Hồi nhỏ hồn nhiên, nhưng khi lớn lên sẽ nghĩ nhiều hơn đến lợi ích kinh doanh khi kết bạn. Trong nhiều trường hợp, không tiếp xúc là kết thúc tốt nhất, bởi vì xé rách da mặt, vung tay đánh nhau thì đã có khối người.
Giữa bọn họ có ngoại lệ không phải là không có lý do. Tạ Điệt nổi loạn và có mối quan hệ không tốt với gia đình; Trang Thục có anh trai nên không cần thừa kế tài sản; cha mẹ của Hàn Tầm Chu không có yêu cầu gì đối với cô ấy, và Hàn gia kinh doanh theo hướng Phật giáo hơn; Hạ Minh đã hoàn toàn thoát ra khỏi giới kinh doanh và trở thành một luật sư.
Hàn Tầm Chu nhấp chút rượu, phá vỡ sự im lặng này: “Chuyện này có là gì. Không có tin gì chứng tỏ là tin tốt. Trong cái vòng tròn này một khi có tin tức gì đó hầu như không phải là chuyện tốt lành gì, một năm đều có mấy chuyện như vậy. Điều quan trọng trong kinh doanh là gì? Kiếm tiền, nhưng phải tuân thủ pháp luật”.
Tạ Điệt bộ dáng rung đùi đắc ý, nhìn cô cười: “Có phải là ai lấy chồng luật sư thì cũng trở nên ngoan ngoãn và tuân thủ pháp luật như mày không?”
Hàn Tầm Chu từ trên cao liếc nhìn Hạ Minh: “Tao yêu nước và tuân thủ pháp luật, liên quan gì anh ta? Đất nước chúng ta có luật pháp nghiêm minh và mọi người đều bình đẳng. Mọi người xem Chu Tử Tuấn phạm nhiều tội như vậy, vẫn còn đang ngồi xổm trong tù kìa. Xét về độ giàu có và quyền lực, Chu gia so với nhà Điệt Điệt còn hiển hách hơn nhiều, lại là một gia tộc lâu đời ở Bắc Kinh, nhưng một gia tộc như vậy cũng không thể nào cứu hắn ra. Tôi thấy hắn kì này không ngồi lâu trong đó cũng không được”.
Tạ Điệt cúi đầu, không tham gia đề tài, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển đến mép bàn, không biết đang suy nghĩ gì.
Trang Thục gãi đầu: “Thằng nhóc Chu Tử Tuấn kia từ nhỏ bụng dạ đã xấu xa, lần này đúng là suy sụp hoàn toàn. Chu gia đem tin này ém xuống triệt để, tôi đến bây giờ cũng không biết hắn tại sao lại ngồi tù, nghe nói là có tới mấy vụ liên quan với nhau, kì này chắc là ngồi trường kì”.
Hạ Minh cũng lắc đầu, ngữ khí có chút nghiêm trọng: “Tất cả luật sư của chúng tôi đều là luật sư bào chữa của Chu gia hồi đó, họ đã từ chức về quê cách đây hai năm, nghe nói…..”
Tạ Điệt để ly lên bàn, cười đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi đi toilet.”
Cô miệng nói là đi toilet nhưng lại cầm áo khoác đi đến phía cửa quán bar. Mấy người khác còn đang nhiệt liệt thảo luận nên không ai chú ý.
Tạ Điệt khoác áo khoác, một mình bước ra phố, có chút thất thần.
Đêm vừa lên, đường phố Bắc Kinh đèn đuốc sáng ngời, khác xa so với 5 năm trước. So với trước đây đông vui nhộn nhịp hơn nhưng cũng xa lạ hơn.
Mấy năm gần đây dân nhập cư càng ngày càng nhiều. Tỷ lệ người trẻ ở thành phố đang dần tăng lên, vì vậy ngoại trừ văn hoá các con hẻm cổ xưa của Bắc Kinh, điều chủ đạo hiện nay là văn hoá quán bar mà giới trẻ cần có để giải tỏa áp lực cuộc sống.
Gần Thập Sát Hải có rất nhiều quán bar, buổi tối vẫn luôn rất náo nhiệt, người nào thích câu lạc bộ thì tụ tập nhảy nhót, uống rượu, những người không thích không khí ồn ào trong quán bar cũng sẵn sàng đến và ngồi trên dãy đá granit dày bên cạnh bất kì bồn hoa nào, trên phố liền tràn đầy sinh khí.
Tựa hồ như vậy mới không có vẻ cô đơn.
Cô thất thần nhìn xung quanh, tầm mắt thoáng qua đám đông ồn ào, đột nhiên khóa chặt vào một bóng người. Người đàn ông dựa vào cửa xe, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt lạnh lùng.
Anh ta nhìn cô từ khoảng cách vài mét, biểu tình khá phức tạp, vẻ căm hận mờ mịt lộ ra dấu vết không tự tin.
Liếm cẩu liếm cẩu, liếm đến cùng, không có gì.
Tác giả có lời muốn nói: Giang – liếm cẩu – Trạch Dư “……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!