Gợn Gió Đêm - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


Gợn Gió Đêm


Chương 2


Gió thu trên tầng mười chín càng lúc càng mạnh, khiến cho tâm tư cũng có phần rối loạn.

Tạ Điệt đóng cửa sổ, lướt Weibo, đoạn Video lúc nãy đã từ từ leo lên Hot Search, tiêu đề là “Gió thổi gợn sóng Giang Trạch Dư”, còn có “Đông XX không biết vợ là ai”, “Lâm XX trắng tay”, và các ông trùm kinh doanh nổi tiếng khác.

Cư dân mạng nhiệt tình phản ứng và sôi nổi bình luận.

“Nếu tôi là bạn gái cũ của Giang Trạch Dư, chắc hẳn lúc này đang khóc trong nhà vệ sinh, và không có cảm giác tồn tại đúng không?”

Cô mới khóc trong nhà vệ sinh, cả nhà cô cùng khóc trong nhà vệ sinh đó.

“Tôi lại không nghĩ vậy, mấy người không cảm thấy Giang Thần rất “khổ đại cừu thâm” khi nhắc đến mối quan hệ này sao? Bề ngoài càng tỏ ra bình thản thì bên trong càng dậy sóng, tôi mạnh dạn đoán là anh ấy bị đá”.

*Khổ Đại Cừu Thâm: ý chỉ mối thù sâu nặng, thù hận vô cùng

“+1, thật tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mà khiến cho Giang Thần của chúng ta canh cánh trong lòng đến tận bây giờ?”

Nói một hồi chủ đề được đổi thành “Tìm kiếm ngọn gió đêm trong lòng Giang Thần”. Bình luận càng lúc càng nhiều, có một số “cư dân mạng thông minh” đề cử các ứng cử viên thuộc mọi tầng lớp từ kinh doanh, chính trị và giải trí cho đến người dẫn chương trình nổi tiếng, những nữ doanh nhân.

Tạ Điệt đọc bình luận trên mạng đến nhàm chán, cô mở bình luận trên Weibo của mình, đôi tay gần như run lên. 

“Tôi nhớ Sunny năm đó cũng học đại học S, dựa theo thời gian tốt nghiệp chắc là học cùng lớp với Giang Thần, không biết nữ thần có biết ngọn gió đêm đó không?”

“Không lẽ nữ thần là ngọn gió đêm?” [icon hoảng sợ].

Tạ-Gió Đêm-Điệt: “…..”

Đám cư dân mạng cũng tài thật chứ.

Mi mắt cô giựt giựt, không còn cách nào khác phải đăng một bài rút thăm trúng thưởng lên Weibo để phân tán sự chú ý.

Rất nhanh 2 bình luận trên đã bị nhấn chìm.

Tạ Điệt thở phào nhẹ nhõm, nằm trở lại trên giường, không nhịn được lại mở video phỏng vấn ra lần nữa. 

Cô chú ý đến đoạn phỏng vấn ở phút thứ 10, nụ cười dịu dàng không thể giải thích vụt qua trên gương mặt người đàn ông. Trong suốt cuộc phỏng vấn, chỉ giây phút này trên gương mặt anh mới hiện lên độ ấm.

Tạ Điệt cau mày, ngã ra phía sau. Nữ phóng viên hỏi anh câu cuối cùng: “Một người đàn ông thành công và tính tự giác cao như anh thì có thời gian để yêu hay không?”

Có thời gian để yêu hay không?

Cười

Mẹ, cười như vậy, nghĩa là có thời gian để yêu chứ gì? Cười mà không nói gì là đang yêu đương phải không?

Tạ Điệt đột nhiên ngồi dậy, kết nối màn hình điện thoại với TV độ nét cao cực lớn, lấy chiếc kính gọng vàng trên đầu giường đeo vào, vừa phóng to màn ảnh vừa quan sát từng chút một thư phòng phía sau, vẻ mặt nghiêm túc như cảnh sát đang điều tra một vụ án.

Một chiếc ghế thang được đặt dưới tủ sách để tiện lấy đồ, nhưng với chiều cao của anh thì thật sự không cần thiết. Độ cao từ ghế đến nóc tủ sách ước chừng 1m6. Ngăn thứ 2, cuốn thứ 3 từ trái sang là “Khuynh Thành Chi Luyến”, anh trước giờ chưa từng đọc sách của Trương Ái Linh. Bên trái bàn làm việc đặt 1 mô hình cơ thể người nhỏ, chuyên ngành của anh lại là điện khí tự động hoá. Bên phải thư phòng là cửa sổ lớn sát sàn, rèm cửa màu hồng nhạt, anh ghét nhất màu hồng. 

Tạ Điệt tắt TV và điện thoại di động, vẻ mặt buồn bực, ngã xuống giường, mở to mắt nhìn trần nhà.

Nhìn chằm chằm một lúc rồi lại cười.

Liên quan quái gì đến cô.

—–

Lệch múi giờ khiến cô mất ngủ. Tạ Điệt uể oải thức dậy lúc 3h chiều ngày hôm sau. Cô tuỳ tiện lấy một cái áo khoác, trang điểm nhẹ nhàng và buộc tóc đuôi ngựa, chuẩn bị đi dự tiệc của giáo sư Lý.

“Giang Trạch Dư cũng đi, đến lúc đó mày không được lúng túng”.

Tay xoay nắm cửa đột nhiên dừng lại, cổ chân mảnh khảnh vừa mang vào đôi Golden Goose bỗng cứng đờ, 2 giây sau, cô chạy thẳng vào phòng thay đồ.

Dùng gấp đôi lượng kem che khuyết điểm so với ngày thường để che đi quầng thâm, mắt màu tông đất toát lên nét dịu dàng, hàng mi cong vút, trang điểm vừa phải khiến đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô càng sắc sảo hơn. Lợi thế duy nhất của việc làm blogger thời trang trong vài năm nay là khi bạn muốn làm cho mình trở nên đẹp nhất trong mắt mọi người, bạn chắc chắn làm được.

Nửa giờ sau, cô đi đến phòng thay đồ thật lớn bên cạnh phòng ngủ, đẩy 2 cánh cửa kính ra.

Phòng thay đồ mấy chục mét vuông, quần áo 4 mùa mẫu nào cũng có, Được sắp xếp theo thứ tự từ màu đậm đến nhạt. Cô nghiêm túc chọn, thử từng cái một, nhưng không có cái nào làm cô hài lòng. 

Đột nhiên nhớ đến món quà từ một thương hiệu nhỏ ở Paris gửi tặng tối qua, cô mở ra, bên trong là một chiếc váy nhung màu xám, 1 chiếc áo khoác màu cà phê nhạt, và một quyển tạp chí thời trang số mới nhất.

Trang bìa tạp chí là bộ váy này với tiêu đề: “Hãy tạm biệt quá khứ”.

Hoàn hảo.

Tạ Điệt thay đôi dép thỏ bông bằng một đôi giày cao gót của hãng Jimmy Choo, đôi giày rất đẹp nhưng hơi khó đi. Cô chỉ từng dùng nó để chụp ảnh chứ chưa đi thử lần nào. 

Soi mình trước tấm gương lớn trước cửa, cô gái trẻ trung từ đầu đến chân đều hoàn hảo, mái tóc dài màu xám khói cùng nốt ruồi mờ nhạt nơi khóe mắt khiến người ta cảm thấy có chút không chân thật. Cô chớp mắt nhìn vào gương, liệu 5 năm trước đây cô có giống như thế này không?

Cô đã thay đổi rất nhiều.

Nhà của giáo sư Lý ở ngoại ô Bắc Kinh, phải mất một giờ lái xe. Kỹ năng lái xe của Tạ Điệt không đủ tốt trong điều kiện giao thông kinh khủng ở Bắc Kinh, cô đành phải gọi Taxi.

Vừa lên xe, anh tài xế liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, nói đùa: “Ôi thời tiết lạnh như vậy. Cô mặc thế này, là vội đi gặp bạn trai cũ à?”

Tạ Điệt: “….lộ liễu như vậy hả?”

Tài xế đạp ga cười đắc ý: “Chà, tôi đoán hay thật đấy, chàng trai nào mà lại mù quáng như vậy, một cô gái xinh đẹp như cô mà cũng nỡ chia tay?”

Tạ Điệt không trả lời, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hồi đó cô chắc là bị mù rồi. Từ bỏ một cổ phiếu tiềm năng như vậy, nếu mẹ cô mà biết được chắc cũng phải đội mồ sống dậy.

Nhà của giáo sư Lý nằm trong một tòa nhà nhỏ hai tầng cách quận Thạch Cảnh Sơn vài km, tường bong tróc, cổng sân cũ kỹ trông như những ngôi nhà bình thường ở ngoại ô.

Tạ Điệt đẩy cửa sân ra, khung cảnh bên trong lịch sự tao nhã, cô đi giày cao gót hơn 10 phân, bước đi cẩn thận, cố gắng không để gót giày vướng vào rãnh của các lát đá xanh.

Mới hơn 4h chiều, hoàng hôn ở Bắc Kinh đặc biệt đến sớm hơn vào mùa thu, mặt trời đỏ ấm áp treo trên ngọn đồi phía tây, len lỏi vào trong sân. Tạ Điệt nhớ tới màu phấn mắt đơn sắc cô mới nhận được mấy ngày trước, nền cam ấm áp có vài tia chớp động vô hình, cô nhớ màu phấn mắt đó có tên là “Sunset”, hoàng hôn.

Trong sân có khá nhiều người, một số đang ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp để giúp rửa rau, một số dọn dẹp bàn ghế và một vài người m đang chụp ảnh khung cảnh ở sân đình, cô liếc mắt nhìn thấy một người đàn ông ngồi dưới mái hiên.

Cô nhìn thấy một bên sườn mặt của anh, anh đối mặt với giáo sư Lý, trước mặt là một bàn cờ, đầu ngón tay nhợt nhạt cầm một quân cờ màu đen, chân dài tuỳ tiện co lại. Mặc dù đang ngồi, nhưng vóc dáng anh vẫn rất cao, chiếc ghế đẩu bằng gỗ trông nhỏ đến đáng thương.

Vẻ ngoài điển trai của người đàn ông không thay đổi nhiều so với trước đây, ngay cả góc nghiêng lúc cúi đầu cũng giống hệt như thời đại học. Như là một buổi chiều, bên ngoài trời đang mưa, cô nằm trên chiếc bàn lớn trong thư viện, nghiêng đầu nhìn anh đang lật từng trang sách.

Tạ Điệt hô hấp ngưng trệ, cảnh vật xung quang như ngừng lại, cả thế giới như đứng yên trong vài giây, rồi lại sống động trở lại. Cô buộc mình phải tỉnh táo lại và bước vào một cách khó khăn.

Tiếng gót giày chạm đất khiến nhiều người trong sân phải ngẩng đầu, trừ hai người đang tập trung chơi cờ.

“Tạ Điệt đến rồi? Đã nhiều năm không gặp, càng ngày càng đẹp ra, đây, để mình giúp cậu cất đồ, thầy đang chơi cờ đến bà con bạn bè cũng không nhận ra đâu, mình đi chào hỏi sư mẫu trước đi”.

Tạ Điệt nhìn bụng bia trước mặt, chần chừ vài giây.

Bụng bia gãi đầu cười híp mắt: “Ta nói đại tiểu thư, cậu không nhận ra mình, mình là Trần Khâm”.

“… Là lớp trưởng hả?”. Tạ Điệt nhìn hắn cười, đem đồ trong tay đưa cho hắn: “Có vẻ như mấy năm nay cậu ăn được uống được”.

Nghe nói thịt lợn trong nước đang tăng giá, để nuôi một “Tiểu thịt tươi” gầy gò đẹp trai thành như vậy thật là không dễ dàng gì.

Cô đi theo Trần Khâm vào nhà, dọc đường đi nhìn thấy rất nhiều bạn học cũ, càng nhìn càng thấy lòng gợn sóng. Hoá ra hôm nay là Hồng Môn Yến. Nhiều người trong số họ trước đây không hợp với cô, có một số còn thẳng thừng xé rách mặt nhau.  

Bữa tiệc của giáo sư Lý tề tựu cũng đông đủ thật.

Cô dừng lại một lúc khi đi qua dưới mái hiên, bóng dáng cao lớn phủ xuống bàn cờ, người ở đầu kia của bàn cờ vô thức ngẩng đầu.

Tạ Điệt cứng đờ người, nâng góc váy bước qua.

Quân cờ nằm gọn trong ngón tay thon dài đột nhiên rơi xuống, ông lão ngồi đối diện lập tức mặt mày hớn hở: “Tiểu Giang, sao lại bất cẩn vậy, ván này em thua rồi”.

Thật lâu sau, người mất hết quân cờ cúi đầu, thờ ơ nói: “Là thầy chơi hay”.

Bữa tối được diễn ra ở trong sân. Một chiếc bàn xoay khổng lồ được đặt trên chiếc bàn vuông, vừa đủ sức chứa hơn chục người. Giáo sư Lý vừa thắng cờ, dáng vẻ nghiêm khắc thường ngày cũng giảm đi phân nửa, ông mỉm cười chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống dùng bữa.

Ngay khi các món ăn được dọn lên, mọi người trên bàn tiệc bắt đầu hàn huyên.

Tạ Điệt sờ sờ lỗ tai, trong lòng hơi chột dạ, chỉ biết vùi đầu dùng bữa, hi vọng bữa ăn này mau kết thúc sớm. Bên trái cô là sư mẫu, bên phải là Trần Khâm, cũng coi như là một vị trí an toàn.

Nhưng ra khỏi phạm vi này thì…

Bên phải Trần Khâm là Tề Viễn, người đã viết cho cô một bức thư tình vào cuối đại học, mà cô đã xé nát nó trước mặt mọi người. Bên trái sư mẫu là Khâu Điềm Điềm, thích nam sinh từng theo đuổi cô. Chếch sang phía đối diện là Triệu Chanh, người đã bị cô giật túi xách và tạt cốc nước vào mặt vì nói xấu cô trong quán nước. 

Chưa kể, đối diện cô bây giờ là anh bạn trai cũ, có lẽ bây giờ đang hận cô đến thấu xương.

Hàn Tầm Chu, lần sau đừng để bà đây bắt được mày.

Tạ Điệt đột nhiên cảm thấy giờ đây mình như nạn nhân trong các tập phim “Thám tử lừng danh Conan”. Tuy cô thường ngày cũng là người kiêu ngạo, nhưng lúc này kẻ địch đông như vậy, cũng chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu thấp thỏm.

Trong sân nhỏ chỉ có ánh đèn dưới mái hiên, không gian mờ ảo thích hợp nói chuyện phiếm.  Qua ba tuần rượu, mọi người thăm hỏi nhau về tình hình gần đây, khi hỏi đến Giang Trạch Dư tất cả đều không tránh khỏi thận trọng, a dua nịnh hót, chủ đề cứ xoay quanh việc anh thành lập công ty, ưu tú ra sao.

Công ty anh được thành lập cách đây 4 năm, là một trang mạng mua sắm trực tuyến. Ban đầu, trang web tập trung vào các sản phẩm công nghệ cao. Sau nhiều lần được rót vốn, công ty đã mở rộng thêm nhiều mặt hàng kinh doanh khác và đang có hơn 100 triệu tài khoản đang hoạt động. Nó đã trở thành một trang web mua sắm hàng đầu tại Trung Quốc.

“Tôi thật sự không ngờ rằng trường chúng ta đào tạo ra một doanh nhân nổi tiếng như vậy. Nào, mọi người cùng nâng ly chúc mừng Giang thần”.

“Hai nhà sáng lập xuất sắc, Giang thần và Kỉ Du Chi, là ánh sáng của trường chúng ta”.

Mọi người cùng nhau nâng ly, Tạ Điệt âm thầm trợn mắt, không nói gì. Những người này da mặt cũng dày thật, năm đó còn ở sau lưng không tiếc lời chà đạp anh, bây giờ nói ra những lời này lại không thấy xấu hổ.

Chỉ trong vòng mấy năm, Giang Trạch Dư đã mau chóng thay đổi cục diện.

Khoé miệng còn mang đầy ý giễu cợt, nào ngờ đến phiên cô trở thành nhân vật trung tâm.

Đối diện, Chu Tình Huyên một thân váy đỏ nâng ly với cô, nở nụ cười trên môi: “Nói đến chuyển ngành, khoa chúng ta đâu phải chỉ có mỗi Giang Thần. Không phải còn có một Blogger nổi tiếng sao? Ly này tôi mời Tạ Điệt, hoa khôi của trường đại học S chúng ta năm đó, tính tình cũng rất “tốt”.

Tạ Điệt cười giả lả hai tiếng. Sự thù ghét của cô nàng này với mình năm đó không thể nói hết trong vài trang giấy. Cô vốn lười biếng chẳng thèm để ý, nhưng trước mặt giáo sư Lý, cô vẫn nâng ly, cong cong khoé mắt: “Không dám không dám, chưa nói đến vẻ bề ngoài, tính tình của mình thật sự là không thể so với cậu được”.

Nụ cười trên gương mặt Chu Tình Huyên bỗng cứng đờ, tức giận muốn đứng lên, nhưng Khâu Điềm Điềm bên cạnh kéo kéo tay áo cô ta. Cô nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận, cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Cũng may lúc này có người đổi chủ đề: “Nữ thần Tạ, mình luôn có một câu hỏi muốn hỏi cậu. Năm đó đại học có tin đồn rằng cha cậu đã quyên tặng một toà nhà cho trường. Có thiệt vậy không?”

Tạ Điệt ngây thơ chớp chớp mắt.

Cô khiêm tốn xua tay: “Đâu có”.

“Tớ nói mà, làm gì khoa trương tới vậy…”

“… là 2 toà”.

Trên bàn ăn đột nhiên nghe được tiếng hít thở sâu, Tạ Điệt cảm thấy bốn phía đều là ánh mắt thù địch, nhưng ngoại trừ âm thanh hít thở này, cô dường như nghe thấy tiếng cười nhẹ từ phía đối diện. 

Cô đột nhiên ngẩng đầu, người đàn ông đối diện đang cầm ly rượu uống cạn, lộ ra khuôn hàm góc cạnh.

Điều này làm cho Tạ Điệt không khỏi nhớ về lần đầu tiên cô gặp Giang Trạch Dư. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN