Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 270: Đột biến
Sự kiên quyết và lòng nhân từ của Harry đã đánh bại sự thù hận của Sirius, ông khẽ thở dài, nói:
– Cháu là người duy nhất có quyền quyết định, Harry ạ. Nhưng ta muốn cháu suy nghĩ… suy nghĩ kỹ đến những gì mà hắn đã làm.
Harry lập lại:
– Hắn có thể bị nhốt vào nhà ngục Azkaban. Nếu có ai xứng đáng ở chỗ đó thì kẻ đó chính là hắn…
Sau một quãng thời gian tranh luận, quyết định của Harry trở thành phán xét cuối cùng cho Peter Pettigrew. Hắn sẽ được giao cho Bộ Pháp thuật và với những tội lỗi của mình, trong trường hợp nhẹ nhất, Pettigrew chắc chắn sẽ có 1 một vé ăn ở miễn phí ở Azkaban đến cuối đời. Nhưng Thomas đã âm thầm hứa hẹn với ông cậu Sirius Black của mình sẽ vận động để Pettigrew nhận được một bản án nhanh gọn hơn – một nụ hôn của Giám ngục.
Khi mà tất cả mọi người đã thống nhất về phương pháp xử lý Pettigrew, Thomas đột nhiên vỗ tay, nói:
– Tuy là giữa đường có xảy ra 1 vài thay đổi nho nhỏ, nhưng tới bây giờ mọi việc đã diễn ra tốt đẹp. Và bây giờ, vai trò của chúng ta đã kết thúc. Pettigrew từ bây giờ sẽ được giao cho những người có trách nhiệm.
Mọi người trong căn phòng chố mắt lên nhìn Thomas, không ai hiểu cậu ta đang nói gì.
Không để mọi người chờ đợi, Thomas búng ngón tay 1 cách vang dội. Ngay sau đó, những bức tường cũ kỹ bắt đầu rạn nứt và vỡ tan như một tấm gương bị ai đó đột nhiên dùng búa đập nát.
Toàn bộ căn phòng u ám đột nhiên sáng rực, hàng loạt bóng người bắt đầu hiện ra. Và không khó để cho những người trong căn phòng nhận ra vài người nổi bật trong số hàng loạt người đang đứng xung quanh họ.
Nổi bật nhất trong đám người, một lão phù thủy già nua với với râu tóc bạc trắng nhưng nét mặt hồng hào, khỏe mạnh và đặc biệt là một đôi mắt tinh tường, minh mẫn như nhìn thấu mọi sự việc thế gian – Hiệu trưởng Hogwarts, Gs Albus Dumbledore.
Một người đàn ông trung niên, khuôn mặt đơ như xác chết, mái tóc đen dài ngang vai. Đôi mắt của ông ta đang ánh lên những ngọn lửa thù hận khi nhìn về hướng Pettigrew – Gs bộ môn Độc dược, Severus Snape.
Đứng ngay cạnh bên Gs Dumbledore là Gs McGonagall, rồi tiếp đó là Gs Sprout và Gs Flitwick. Bốn trưởng nhà của Hogwarts đều đã có mặt.
Bên cạnh các giáo viên của Hogwarts, hàng loạt phù thủy có danh tiếng khác đều đã có mặt. Thậm chí cả Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Cornelius Fudge cũng đang ở đây.
Một ánh chớp nhoáng xuất hiện khiến cho mọi người nheo mắt lại. Một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi, có mái tóc vàng được uốn thành những lọn cầu kỳ và mang 1 chiếc kính nạm đá quý vội vàng tiến lên trước. Khuôn mặt hớn hở của bà ta khiến nhiều người khó chịu nhưng không ai lên tiếng vì tất cả bọn họ đều không muốn dây dưa với con người này – nữ phóng viên nổi tiếng (tai tiếng) hàng đầu giới phù thủy, Rita Skeeter.
Rita Skeeter nhào về phía trước, bà ta như một con linh cẩu phát hiện miếng mồi ngon. Nhưng một cánh tay đã chặn ngang đường đi của Rita Skeeter. Khi bà ta nhìn lên, một đôi mắt lạnh lẽo mang đầy vẻ cảnh cáo đang nhìn thẳng. Một giọng nói nhẹ nhàng và lạnh nhạt truyền tới:
– Không phải bây giờ, bà Skeeter. Tôi nghĩ mọi người ở đây có nhiều việc cần phải làm hơn là trả lời phỏng vấn. Và bà cũng đã có đủ tin tức để viết ngày hôm nay rồi. Đúng không?
Rita Skeeter khẽ rùng mình, bà ta lui lại phía sau và nhìn Thomas với ánh mắt đầy e ngại pha lẫn sợ hãi. Nhưng ngay lập tức, bà ta lấy lại bình tĩnh và đáp lại Thomas 1 cách lịch sự:
– Xin thứ lỗi. Ngài sẽ không chấp nhặt với chút bệnh nghề nghiệp của tôi chứ ngài Walker?
Thomas khẽ lắc đầu:
– Tất cả những người hết lòng vì công việc đều đáng được tôn trọng. Bà có thể phỏng vấn những nhân vật có mặt ở đây vào 1 dịp khác. Tôi nghĩ họ sẽ vui lòng phối hợp.
Sau khi dàn xếp với Rita Skeeter, Thomas đứng qua 1 bên để Sirius bàn giao Pettegrew cho Bộ Pháp thuật. Lập tức, y bị bốn Thần sáng vây quanh.
Toàn bộ quá trình diễn ra vụ việc, Gs Dumbledore chỉ đứng 1 bên không hề tham dự. Trên khuôn mặt già nua của ông không có bất cứ biểu hiện, nhưng trong đôi mắt lại loáng thoáng vẻ lo lắng bất an. Một vài người quen thuộc với ông đã bắt lấy ánh mắt đó, như Gs Snape và Gs McGonagall.
Sau khi ông Bộ trưởng Fudge nói vài câu khen ngợi rỗng tuếch, mọi người bắt đầu rời đi, mang theo Pettegrew. Sirius cũng sẽ đi theo mọi người để trở về bộ để làm 1 vài thủ tục, trong quãng thời gian đó ông sẽ ở lại Bộ Pháp thuật.
Mọi việc tưởng chừng như dừng lại đó nhưng một biến cố đã phát sinh khiến mọi sắp xếp bị đảo lộn.
Khi mọi người rời khỏi căn phòng, một cơn gió lạnh ập tới. Cơn gió thổi tan lớp mây dày đặc trên bầu trời và khiến vầng trăng vốn bị che lấp lại tỏa sáng và rọi xuống nhân gian. Ánh trăng mang theo sức mạnh khiến một vài sinh vật biến đổi.
Trong cơn hoảng hốt của mọi người, Gs Remus Lupin bắt đầu quằn quại. Dưới ánh trăng, lớp da người rách ra từng mảng, lớp lông dài bắt đầu phủ kín toàn thân, phần mặt cũng bắt đầu biến dạng. Bắt đầu từ những chiếc răng bắt đầu trở lên sắc nhọn và răng nanh vươn dài 1 cách đặc biệt. Lớp quần áo có phần rộng rãi cũng bị kéo căng và xé toạc.
Chỉ sau vài giây, một sinh vật to lớn xuất hiện. Một sinh vật nửa người nửa sói. Tất cả không dám chắc nó có phải một người sói như tất cả đã biết hay không.
Khác với đám người sói gầy gò và xấu xí. Dáng vẻ hiện tại của Gs Lupin chỉ cần nhìn qua bề ngoài cũng thấy sự uy hiếp vượt bậc. Thân thể cao trên 2 mét với cơ bắp mạnh mẽ, bộ lông dài óng mượt màu nâu pha lẫn xám nhạt và hai chi trước đặc biệt tráng kiện. Bộ móng vuốt ánh lên vẻ sắc bén như được làm từ hợp kim.
Dù không rõ ràng phải gọi sinh vật trước mắt này là gì nhưng ai cũng hiểu rằng nó tuyệt đối nguy hiểm hơn xa người sói bình thường.
Những Thần sáng là những người phản ứng lại đầu tiên, họ ngay lập tức tung ra những bùa chú mạnh mẽ về phía Gs Lupin nhằm chế phục ông. Nhưng tất cả những gì mà những bùa chú đó làm được chỉ là đẩy lùi ông về phía sau vài mét. Và mọi người nhận ra sự đáng sợ của Gs Lupin không chỉ đơn giản là hình thể mà khả năng kháng phép của ông cũng mạnh hơn những người sói khác rất nhiều.
Đến lúc này, những người còn lại cũng nhao nhao rút đũa phép của mình ra chuẩn bị chiến đấu.
– TẤT CẢ BÌNH TĨNH!
Một tiếng quát lớn khiến tất cả mọi người khựng lại. Thomas lướt nhanh qua đám người và đi tới trước mặt của Gs Lupin.
Những người xung quanh hoảng hốt, một vài người yếu bóng vía đã hét lên một cách hoảng sợ. Thomas có thể nghe được tiếng gọi của bạn bè và các giáo viên.
Những người thân thiết với Thomas đều hoảng hốt trước hành động của cậu ta. Nhưng khi họ đang muốn làm gì đó thì Thomas đã giơ tay ra, nhẹ nhàng ra hiệu mọi người hãy bình tĩnh. Trong khoảnh khắc đó, có người nhìn thấy bóng dáng của Gs Dumbledore, nhưng cũng không ít người phảng phất nhìn thấy hình ảnh của Chúa tể Hắc ám.
Chậm rãi đi tới trước mặt Gs Lupin, Thomas cau chặt lông mày, cậu ta thực sự không hi vọng vị giáo sư này bị đánh quá nặng mà mất đi lý trí. Dẫu sao thì quá trình thí nghiệm trên cơ bản đã hoàn thành nhưng vẫn chưa được kiểm định. Khi nhìn thấy Gs Lupin không có phản ứng quá khích, Thomas hỏi:
– Gs Lupin, thầy ổn chứ? Có nghe được tiếng của em nói không?
Gs Lupin gật đầu đáp lại. Trong trạng thái này ông không thể nói chuyện vì cấu chúc cơ thể bị biến đổi, nhưng vẫn giữ được lý trí một cách bình thường. Có khác biệt duy nhất là trong trạng thái biến hình, ông cảm giác mình trở lên nóng nảy hơn, không giữ được sự ôn hòa như bình thường.
Sau khi nhận thấy mọi việc hoàn toàn ổn định, Thomas thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta ra hiệu Gs Lupin đi phía sau mình.
Đoàn người căn thẳng nhìn Thomas, chính xác hơn là Gs Lupin đang đi theo phía sau của cậu ta.
Thomas tiến đến trước mặt Gs Dumbledore, nói:
– Đây là kết quả mà của việc chữa trị cho Gs Lupin. Như thầy có thể thấy, hiện tại thầy ấy cho dù biến hình cũng không bị mất đi lý trí. Không những thế, con cũng đã loại bỏ được cả năng lấy nhiễm qua việc cào hoặc cắn. Có thể nói hiện tại, ngoại trừ ngoại hình thay đổi thì thấy ấy hoàn toàn không khác gì bình thường. À… còn không thể nói chuyện nữa. Dù sao thì thầy biết đó… cấu tạo khoang miệng của sói và của người có khác biệt rất lớn.
Gs Dumbledore cau mày, chăm chú xem xét Gs Lupin khiến người sau có phần không thích ứng. Những người còn lại sau khi nhìn thấy Gs Dumbledore và Thomas đang vây quanh Gs Lupin thì bắt đầu thả lỏng. Một số người bắt đầu hiếu kỳ nhìn sang, thậm chí là các thần sáng cũng không ngoại lệ.
Có câu: “lòng hiếu kỳ hại chết mèo”. Lợi dụng sự sao lãng của các thần sáng, Pettigrew chậm rãi lùi lại. Nhờ vào thân hình nhỏ bé của mình, hắn thành công rời ra khỏi vòng vây của các thần sáng xung quanh mình. Sau đó, y từ từ tiến gần tới 1 người phụ nữ đang cầm đũa phép đũa phép, bà ta cũng bị sự biến hóa của Gs Lupin thu hút và không nhận ra gã tội phạm nguy hiểm đang tiến sát tới mình.
“Á!” – Một tiếng hét sợ hãi xẽ toạc màn đêm.
Thomas giật mình nhìn sang, lúc này Pettigrew đã cướp được cây đũa phép trong tay người phụ nữ đồng thời khống chế cô ta. Đám người xung quanh bắt đầu sợ hãi và rối loạn. Các thần sáng vội vàng bảo vệ mọi người và kéo dãn khoảng cách với Pettigrew
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!