Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 42: Áo Tàng Hình
– Có cái gì đáng cười sao?
– Cũng chả có gì. Chỉ là đột nhiên nghĩ tới một việc. Các phù thủy không tin vào chúa. Thậm chí không quá khi nói Giáo hội và các phù thủy có thâm thù với nhau. Thế nhưng các phù thủy lại vẫn ăn mừng lễ Noel. Đột nhiên cảm thấy có chút mỉa mai.
Harry và Ron không đáp lời vấn đề của Thomas. Chúng quá quen với việc thằng bạn thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ lung tung, đầu óc của nó luôn bay từ vấn đề này qua vấn đề khác một cách không ai dự đoán nổi.
– Thomas. Có thật là trong thư viện có tư liệu về Nicholas Flamel không vậy? Tụi này đã tìm suốt một thời gian rồi mà vẫn chưa có. Chỉ thiếu mỗi vào khu sách cấm thôi.
Thomas giật mình trước câu hỏi của Ron, nó đúng là quên mất vấn đề này.
– Hẳn là phải có ở khu sách ngoài chứ? Dù sao thì ông ấy là một nhà giả kim thuật vĩ đại. Những năm gần đây ông ấy không có quá nhiều hoạt động lên có thể sẽ có chút khó khăn để tra cứu. Có lẽ các cậu lên tìm ở những quyển sách ghi lại những sự kiện đã diễn ra trong khoảng thời gian xa hơn nữa. Dẫu gì cụ ấy đã 665 tuổi rồi.
Thomas đưa ra ý kiến. Nó nhớ là ngoài khu sách cấm thì Hermione trong nguyên tác cũng có kiếm được thông tin nhờ vào một quyển sách to tổ bố nào đó ghi chép lại các sự kiện lâu đời mà cô định đọc để giải trí.
Hai đứa còn lại gật đầu. Thomas nói có lý, có lẽ chúng đã tìm sai phương hướng. Đáng tiếc là thư viện nghỉ vào mấy ngày lễ chính, nếu không thì ngay ngày mai chúng sẽ đến đó tìm ngay. Nhất là Harry, nó đã không chờ nổi muốn biết thứ gì được cất giấu tại Hogwarts.
Sáng sớm hôm sau, Thomas bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của 2 thằng bạn, chúng đang hăng hái mở quà Giáng sinh. Thomas lập tức ngồi dậy, theo nó nhớ hôm nay Harry sẽ nhận được chiếc áo tàng hình. Đây là lần đầu một Deathly Hallows xuất hiện, và cũng là món dễ tiếp xúc nhất ở thời điểm này. Dĩ nhiên không phải Thomas muốn xơ múi cái áo gia truyền của Harry, nó chỉ muốn nghiên cứu món đồ ma pháp có thể nói là đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới này một chút mà thôi.
Harry chưa mở bọc có áo choàng, nó còn đang bị những thứ khác hấp dẫn. Lần đầu tiên trong đời nó được tặng nhiều quà đến vậy. Hagrid tặng nó ống sáo tự làm, mẹ của Ron gửi cho nó một chiếc áo và kẹo bơ tự làm, Hermione cho nó một hộp kẹo Chocolate ếch nhái,… còn Thomas là một cái hộp bé tí. Harry mở cái hộp ra, trong đó có 4 cái thẻ được đánh mã vạch. Nó quay đầu sang nhìn đầy khó hiểu.
– Mười lá bài MDC bản giới hạn. Quét nó lên UC và cậu có thể thấy đó là những gì.
Thomas trả lời trong khi mở đống quà của nó. Nó có quà từ bố mẹ, mấy người bạn cùng trường, mẹ của Ron cũng cho nó một món quà gần như y chang của Harry (cái áo của nó là màu nâu đỏ). Một vài người bạn thân hồi tiểu học cũng có quà gửi tới, Thomas vẫn giữ liên lạc với họ, nó nói là mình chuyển trường đến nước khác đi học. Dĩ nhiên chúng gửi đến gia viên nhà Walker, Thomas đã dặn con gia tinh gửi chúng đến chỗ nó khi đám quà được đưa tới.
Ông Phong gửi cho nó một đống bánh kẹo đặc sản của Việt Nam, bà Serena gửi cho nó một chiếc khăn len đan tay, bà còn thêu cả một chữ Q ở đầu. Bạn bè người thường gửi cho nó một đống sách báo, loại ấn phẩm đặc biệt (trong đó thậm chí có cả một quyển tạp chí Playboy khiến Thomas cuống quýt giấu đi kẻo bị phát hiện). Hermione gửi cho nó một quyển sách về lịch sử luyện kim thuật. Harry là một cái ống nhòm.
Nghe thấy câu trả lời của Thomas, Ron buông ngay hộp kẹo đang cầm và nhào vào đống quà. Cuối cùng nó cũng tìm thấy cái hộp bé tí của Thomas. Ron không chút chần chờ đem đống thẻ ra quét.
Thằng bạn nó lần này không hề đùa dai, 10 lá bài bản giới hạn toàn là hàng hiếm. Trong bộ của nó thậm chí có một lá “Rồng đen mắt đỏ”, lá bài siêu hiếm và là một trong 2 loại bài rồng mạnh nhất toàn game – không tính nhóm GR (do sở thích lên đã điều chỉnh lại, cho “Rồng đen mắt đỏ” thành đối trọng của “Rồng trắng mắt xanh” – một quang một ám). Theo như Ron biết, trong số những lá bài được phát hành, chỉ có 3 lá bài loại này trên toàn thế giới. Giá của mỗi một lá bây giờ đã lên tới 200 Galleon nhưng không có người bán. Xem ra Thomas thực sự có ý muốn động viên nó tiến quân vị trí số 1 nước Anh.
Thomas vừa ăn bánh của ông Phong gửi vừa nói:
– Thế nào, quà lần này không tệ chứ? Các cậu lên cảm thấy may mắn bởi mình đang có việc vui lên không có tâm tình chơi đùa với mấy người.
Ron và Harry vô ngữ, chả nhẽ mỗi lần bị chơi xỏ đều bởi vì Thomas có chuyện không vui lên mang bọn nó ra xả strees hả. Với tính cách của thằng kia thì có thể lắm.
Sau khi chỉnh lý đống quà, Thomas quay sang phía bên kia, Harry lúc này đang cầm một cái áo óng ánh như bạc. Mắt Thomas trở lên sáng quắc, đây rồi, một trong ba Deathly Hallows – áo tàng hình.
Harry đang thí nghiệm cái áo, nó đưa cái áo khoác lên và chỉ còn lại cái đầu lơ lửng giữa phòng. Theo Harry kéo cái áo lên thêm chút nữa, cả người nó cũng biến mất. Thomas kinh ngạc phát hiện ra cái áo này khác hoàn toàn với ma chú biến mất và những chiếc áo tàng hình khác.
Thomas hoàn toàn không cảm nhận được một chút ma lực nào từ vị trí Harry đang đứng, cứ như nó đã biến mất hoàn toàn vậy. Tuy nhiên cũng không phải là không thể phát hiện – Thomas có thể nghe thấy tiếng hơi thở dồn dập của Harry, thằng nhóc đang vô cùng phấn khích.
Có thể mà nói, áo choàng này nếu phối hợp với ma chú tiêu giảm âm thanh rồi sử dụng một loại ma chú vô âm vô ảnh như “Sectumsempra” thì đúng là chuẩn không phải chỉnh. Tuy nhiên với những phù thủy hay võ giả hùng mạnh, khọ không đơn giản phán đoán bằng giác quan mà còn dựa vào cảm giác nữa. Đôi lúc không cần nhìn, nghe hay gì khác, chỉ dựa vào cảm giác họ cũng có thể suy đoán đại khái được vị trí của mối nguy hiểm đang đe dọa.
Bỗng Ron kêu lên:
– Có một lá thư! Có một lá thư rớt ra khỏi áo!
Harry cởi áo ra, chụp ngay lá thư đọc. Nét chữ viết tay nghiêng nghiêng, mảnh dẻ mà trước đây nó từng nhìn thấy. Thư viết: “Cha của con để lại cái này cho ta giữ trước khi qua đời. Đã đến lúc nó được trả về cho con. Hãy biết cách tận dụng nó. Chúc con một Giáng sinh vui vẻ.”
Chẳng có chữ ký nào cả. Harry đăm đăm nhìn bức thư. Còn Ron thì ngưỡng mộ tấm áo khoác tàng hình. Nó nói:
– Mình sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để có được cái áo khoác này. Bất cứ thứ gì. Ủa? Cậu có sao không vậy?
– Không sao!
Harry đáp, giọng nó nghe rất lạ. Ai là người gởi cho nó tấm áo khoác này? Tấm áo này đã từng là áo của cha nó ư?
Thomas liếc mắt, Gs Dumbledore đã gửi trả chiếc áo, ông cũng thật khéo chọn thời điểm. Quả thật không có mấy thời gian thích hợp hơn dịp này.
– Thật là một món quà quý giá dù là xét theo bất cứ khía cạnh nào. Phải không?
Harry và Ron gật đầu đồng ý với quan điểm của Thomas. Ron cũng đã phát hiện ra sự đặc biệt của cái áo, dĩ nhiên được kỹ như Thomas, nhưng nó cũng nhìn ra chất liệu làm áo tốt hơn so với những cái nó từng được thấy qua nhiều lắm.
Harry còn muốn nói thêm gì đó thì cửa phong mở tung, hai anh em sinh đôi nhào vô. Harry vội giấu cái áo đi, nó chưa muốn chia sẻ cái áo với bất cứ ai. Thomas đã nhìn thấy biểu cảm của Harry, xem ra muốn nghiên cứu cái áo sẽ cần đợi một đoạn thời gian nữa.
– Giáng sinh vui vẻ!
– Này, nhìn kìa! – Harry và Thomas cũng có áo len Weasley!”
Fred và George mặc áo len màu xanh, một chiếc có chữ F màu vàng lớn, chiếc còn lại là G.
Fred đánh giá cái của Harry và Thomas:
– Cái áo của hai đứa nó đẹp hơn áo của tụi mình. Mẹ nỗ lực hơn rất nhiều khi tặng cho người khác.
George hỏi:
– Sao em không mặc áo, Ron? Mặc vô đi, nó đẹp và ấm áp lắm đó.
Ron vừa tròng áo qua đầu vừa than vãn, vẻ bất đắc dĩ:
– Em ghét màu hạt dẻ!
– Chuyện gì ồn ào vậy?
Huynh trưởng Percy thò đầu qua cửa, nhìn anh có vẻ không vui lắm. Hẳn là anh cũng mới khui gói quà của mình ra, bởi vì trên tay mà Fred đang giữa, cũng đang có một cái áo sần sùi:
– Đấy! Có chữ P, chắc là tượng trưng cho chữ huynh trưởng Percy. Mặc vô đi anh Percy!Tất cả chúng ta mặc áo của mình vô đi!Cả Harry và Thomas đều có một cái đấy.
Hai anh em sinh đôi lập tức tròng cái qua đầu Percy, làm sút cặp kính, vì anh cứ vùng vằng:
– Anh… không… muốn…
– Và hôm nay anh cũng không ngồi với các huynh trưởng. – George nói – Giáng sinh là thời gian dành cho gia đình.
Thomas tán thành quan điểm của anh George, gia đình vẫn phải quan trọng hơn những vấn đề khác. Ron lúc này đang tò mò đánh giá cái khăn của Thomas.
– Mẹ cậu không gửi nhầm khăn cho cậu chứ? Hoặc là chữ Q này có ý nghĩa gì đó đặc biệt hả?
Mấy đứa còn lại cũng phát hiện ra cái khăn đặc biệt của Thomas.
– Không có nhầm lẫn gì đâu. Chữ Q thuộc về tên tiếng Việt vẫn gọi ở nhà của mình. Mình chưa có nói vụ này với mọi người nhỉ?
Mấy đứa lắc đầu. Đây là lần đầu tiên chúng biết Thomas còn một cái tên nữa.
– Bố mẹ luôn gọi tên Việt của mình. Nhưng khi ở trường thì bạn bè đều gọi là Thomas. Mình cũng quen với việc sử dụng song song cả hai cái tên rồi lên mọi người gọi cái nào cũng được hết. Tuy nhiên nếu các cậu muốn thì cũng có thể gọi mình là Quốc – đó là tên tiếng Việt của mình.
Nói đoạn Thomas vung đũa phép và viết tên tiếng Việt của nó giữa không trung. Những chữ cái bằng lửa lấp lánh thật đẹp mắt.
Thomas có một điều nữa chưa nói. Bởi vì cái tên Devlin Walker của ông Phong chỉ là tự chế, đồng thời lý lịch cũng là đồ giả, vì thế cái tên Thomas của nó cũng không phải là thật. Điều này dẫn đến một hệ quả rất có lợi cho nó – mọi người đều biết nó là Thomas D.Walker nhưng Thomas phát hiện cái tên này sẽ không được khế ước ma pháp thừa nhận. Chỉ có cái tên Trần Tưởng Quốc mới có hiệu lực ràng buộc với Thomas mà thôi.
Dĩ nhiên là Thomas không ngớ ngẩn đem việc này tiết lộ. Tất cả những khế ước ma pháp nó chấp nhận đều lấy danh nghĩa Thomas D.Walker, tương đương tất cả đám khế ước đó chả có chút giá trị nào trong việc hạn chế nó. Điều này thì kể cả Gs Dumbledore cũng bị giấu nhẹm.
Đám bạn cũng không quan trọng vấn đề này. Nếu Thomas đã nói tên nào cũng được thì chúng chả rảnh mà sửa lại cách xưng hô đã gọi bấy lâu nay.
Cả bọn bắt đầu đi ra khỏi phòng, hai anh em sinh đôi thì mỗi thằng một bên xách ông anh của chúng ra phòng sinh hoạt chung.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!