Gục Trước Dịu Dàng
Chương 86: Trì Mặc x Ngôn Hy 7
“Xin lỗi.”
“Thật đó, em thật sự xin lỗi.”
Cảm giác vô cùng xấu hổ dấy lên trong lòng gần như khiến cô choáng ngợp. Trước khi nước mắt rơi xuống thì Ngôn Hy liên tục xin lỗi rồi chạy về phòng, lúc đó cô thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Trì Mặc.
Cô ngồi dưới đất, lưng dựa vào thành giường, hai tay co lại ôm lấy đầu gối, ngón tay run rẩy không ngừng siết chặt, cố gắng nắm lấy một thứ gì đó.
Những giọt nước mắt lần lượt rơi xuống, những tiếng nức nở uất ức càng lúc càng lớn, thời tiết ấm áp đang gần đến mùa hè nhưng cô lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Làn gió mát lạnh vào ban đêm thổi bay sự ấm áp và ngọt ngào tràn ngập căn phòng cách đây không lâu, giống như một làn khói thoảng qua, biến mất không còn tăm tích. Cô chưa từng trải qua cảm giác giành giật thứ gì, nhưng giờ phút này cô sợ chết đi được.
Không phải sự rung động nào cũng có thể đạt được như ý muốn, dù cô có ngốc đến mấy cũng nên hiểu ra sự thật. Chỉ là cảm giác kỳ lạ đó lần đầu tiên xuất hiện đã khiến cô cảm thấy buồn đến không thể kìm lòng được.
Với tư cách là một vệ sĩ, Trì Mặc đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô rất tốt, là do bản thân cô…
Do bản thân cô quá tham lam.
“Két…”
Cánh cửa bị đẩy ra một cách bất ngờ, Ngôn Hy đang trốn ở đầu giường không để ý, cho đến khi người đó từng bước tiến lại gần.
Khi Trì Mặc đi vào phòng, anh tận mắt nhìn thấy công chúa nhỏ ngày thường được mọi người ôm vào lòng giờ giống như một đứa nhỏ đáng thương bị bỏ rơi, đang cuộn tròn ngồi dưới đất khóc lóc. Dáng người cao lớn đột nhiên run lên, lý trí kiêu ngạo đứng trước tiếng khóc yếu đuối của cô trong chớp mắt đều tan rã.
Sau khi nói những lời dối lòng đó với Ngôn Hy, anh không thể sắp xếp được suy nghĩ lung tung của mình. Cảm giác không thể khống chế hòa vào trong lồng ngực đang ôm chặt lấy anh, anh cắn chặt hàm răng, trong lòng xuất hiện từng cơn đau nhói dày đặc.
“Ngôn Hy.” Giọng anh trầm và khàn, ngoại trừ gọi tên cô thì anh không nói được lời nào khác.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ngôn Hy hoảng sợ quay người lại, cô không muốn để lộ bộ mặt nhếch nhác của mình trước mặt anh.
“Xin lỗi, bây giờ em không…” Cô cố nén tiếng nức nở: “Không tiện nói… nói chuyện với anh.”
Kèm theo đó là tiếng nức nở không thể che giấu, giọng nói của cô ngắt quãng, sau đó quyết định: “Anh đừng lo, ngày mai… ngày mai em sẽ theo anh trở về… Cảnh Thành.”
Chỉ có như vậy thì nhiệm vụ của Trì Mặc mới có thể coi là kết thúc thành công.
“Ý của anh không phải vậy.” Anh cố giải thích.
Ngôn Hy lắc đầu: “Khoảng thời gian trước đây thật sự cảm ơn anh, sau này em sẽ không tùy tiện làm phiền anh nữa.”
“Thực sự xin lỗi, làm phiền anh lâu như vậy, em rất xin lỗi.” Cô cố gắng vùi đầu vào sâu hơn, nước mắt ướt đẫm hàng mi, răng cắn vào đôi môi đỏ tươi bị ép đến mức nhợt nhạt, chớp mắt nhìn giống như người sắp chết.
Những chuyện cô bỏ qua trước đây, bây giờ lại từng chút từng chút hiện ra trong đầu ngày càng rõ ràng hơn.
Trì Mặc là trợ thủ đắc lực nhất của ông nội Đường, nào có thể thiếu cô phần lương này đâu. Rõ ràng cô đã đưa ra yêu cầu với ông nội Đường, ông nội Đường đã ra lệnh cho Trì Mặc, anh mới bắt buộc phải đi theo cô.
Anh giỏi giang như vậy, làm bất cứ chuyện gì cho ông nội Đường vẫn tốt hơn là ở cùng với cô gái nhỏ như cô, vậy mà cô lại muốn để người ta ở lại lâu hơn.
Cô quá ích kỷ.
“Ngôn Hy.”
Nghe thấy đến bây giờ cô vẫn nhận hết lỗi về mình, trong lòng Trì Mặc chợt dâng lên nỗi tiếc nuối vô hạn.
Anh khuỵu một đầu gối xuống, sau đó run rẩy đưa tay ra, vừa chạm vào cánh tay của Ngôn Hy thì cô bật dậy theo phản xạ, giống như một con chim bị dọa sợ.
Đây chắc chắn không phải là kết quả mà anh muốn thấy.
Ngôn Hy lùi lại, cô vẫn miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên.
Cô không dám chạm vào một lần nữa, cũng không muốn chạm vào, cô sợ rằng mình không thể kìm được ý nghĩ đó.
“Anh không cần lo lắng cho em, em chỉ là… em chỉ là hơi buồn mà thôi.”
“Nhưng không sao đâu, em sẽ nói với bà nội rằng Ngôn Hy đã lớn rồi, nếu bà vẫn không đồng ý thì em cũng có thể tìm một người khác.” Đến lúc đó, cô nhất định phải nhớ rõ bài học phân biệt rõ ràng quan hệ chủ tớ, không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Ngón tay đột nhiên bị bóp chặt, đôi mắt đen của Trì Mặc lóe lên tia sáng sắc bén như mắt chim ưng.
Tìm một người khác, em có không ghét bỏ mà nắm lấy đôi bàn tay thô ráp của người đó như thế này, nằm trên lưng người đó và chan chứa tình cảm mà ôm người đó đi ngủ không?
Anh không thể nào tưởng tượng được cảnh mà Ngôn Hy mô tả trở thành hiện thực.
Kể từ giây phút này, anh hoàn toàn đầu hàng.
Ngay cả khi cô thích người khác thì cũng không quan trọng.
Vốn phải như vậy.
“Anh sẽ đi cùng em đến bất cứ nơi nào em muốn.”
“Anh đang thương hại em à Trì Mặc?” Cô lắc đầu rồi lẩm bẩm: “Không cần đâu.”
Đi theo như vậy không có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa cô đã không thể vô tư chung sống với anh như trước nữa.
“Anh cam tâm tình nguyện.” Ở lại bên cạnh em.
Cô vốn sẽ thành tâm thành ý mà tin vào từng câu nói của anh, nhưng bây giờ dù có nghe được gì đi nữa thì trong lòng cũng chỉ dâng lên nỗi chua xót. Cô ngốc quá rồi, ngốc đến nỗi không thể phân biệt thật giả. Nhưng ngay khi cô nhắm mắt lại thì những câu nói đan xen hờ hững đó đều vang vọng bên tai cô.
Cô đã từng nói, Trì Mặc thực ra là một người dịu dàng, đến giờ phút này thì cô vẫn nghĩ như vậy.
Bởi vì thế nên rất có thể Trì Mặc sẽ mềm lòng với cô.
Nhưng như thế thì có tác dụng gì chứ…
Chẳng qua chỉ là dùng cách khác buộc anh làm những chuyện mà anh không hề muốn một lần nữa mà thôi.
“Anh có thể để em ở một mình một lúc được không? Em muốn yên tĩnh, em sẽ tự điều chỉnh cảm xúc của mình.” Cô muốn nói với Trì Mặc rằng cô đã thực sự trưởng thành và không phải là một đứa trẻ lúc nào cũng cần chăm sóc nữa.
Vì vậy, không cần phải cảm thấy khó xử vì cô.
“Để em một mình khóc ở chỗ này à?” Trì Mặc không còn tùy ý chạm vào cô nữa, khoảng cách của hai người vô cùng gần: “Những lời nói vừa nãy không phải là thật lòng, người nên nói xin lỗi là anh.”
Từ trước đến nay anh không giỏi giãi bày nỗi lòng của mình với người khác, nhưng lúc này anh không thể chịu đựng được nữa.
Anh không thể nhìn cô công chúa nhỏ rơi nước mắt, cho dù là trước đây hay là bây giờ đi chăng nữa.
Ngôn Hy vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không ngừng nghẹn ngào.
“Đừng khóc.” Từ trước đến nay Trì Mặc chưa bao giờ thấy khó xử như vậy, anh muốn quay ngược thời gian để đánh bản thân mình một trận vì đã nói ra những lời nói dối lòng đó.
“Anh không biết phải dỗ em thế nào, nhưng những câu nói vừa nãy không phải là thật đâu.”
Ngón tay buông lỏng ra rồi lại nắm chặt, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy. Cuối cùng anh cũng không kìm được nữa, cúi người bế cô lên.
“Đừng khóc nữa, công chúa nhỏ.”
Cơ thể đột nhiên được nâng lên, Ngôn Hy vô thức ôm lấy người duy nhất có thể dựa vào ở trước mặt, lại càng giật mình trước tiếng gọi “Công chúa nhỏ” đầy bất lực mà cưng chiều của anh, sau đó chỉ biết chớp mắt.
“Từ trước đến nay anh không hề cảm thấy em là người phiền phức. Khoảng thời gian này… anh rất vui.” Anh cũng vui giống như khi cô nhìn thấy người mình thích vậy.
“Anh nói dối.” Cảm xúc chua xót trào dâng trong lòng, cô siết chặt tay áo của Trì Mặc khiến nó nhăn lại.
“Ừ, vừa rồi anh đã nói dối em. Anh xin lỗi, anh không nên áp đặt cảm xúc của mình lên em.” Anh nhận hết lỗi từ Ngôn Hy một cách vô điều kiện và tỏ thái độ thẳng thắn hơn: “Anh có thể đảm bảo với em, chỉ cần em vẫn cần anh thì anh sẽ không rời đi.”
Ngón tay buông ống tay áo ra rồi đè lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, sau đó đẩy ra: “Em không cần… không cần anh nữa.”
“Em không cần anh cũng được, anh tự đi theo em có được không?”
“Không cần anh đi theo.” Cô còn lâu mới cần vệ sĩ, cô có sự ích kỷ của riêng mình, không dám nói cho người đó biết.
“Những người khác không thể đánh lại anh.” Trì Mặc cụp mắt xuống, giọng nói áp sát vào tai cô: “Sẽ bị anh đánh bỏ chạy hết.”
Đến lúc đó, anh là người duy nhất có thể ở bên cạnh cô công chúa nhỏ này.
Giọng nói nghẹn ngào dừng lại một giây, khuôn mặt của Ngôn Hy đầy kinh ngạc, cô không thể tin được câu nói bất lực như vậy lại phát ra từ miệng của Trì Mặc.
“Anh đáng ghét quá!” Cô khịt mũi, giọng nói làm nũng kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Ừ, anh đáng ghét.” Trì Mặc không chút do dự tự mắng chính mình.
Anh có thể cảm thấy cơ thể của Ngôn Hy không còn chống cự nữa, một tay đang giữ hai chân cô và tay kia vòng qua lưng cô, sức nặng của cái ôm mới có thể khiến anh thực sự cảm nhận được sự tồn tại của người đó.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, hàng mi đẫm nước mắt ngưng lại thành màu đen đặc. Ngôn Hy nằm trên vai anh khóc nấc lên, bờ vai Trì Mặc ướt đẫm nước mắt.
Khóc mệt rồi thì buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được.
Lúc mơ màng, hai mắt cô vẫn còn ngấn lệ.
Trì Mặc chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô nhỏ dần, sau đó là tiếng thở đều đặn.
Anh quay đầu lại và phát hiện cô gái vừa nãy đang còn khóc trong vòng tay anh đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Khi anh đặt người xuống giường, hai cánh tay trắng nõn mỏng manh ấy đã ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông ra, anh không chút đề phòng đã bị cô kéo xuống…
“Bịch…”
Hai tay anh vội vàng đưa ra chống bên người cô, suýt chút nữa đã trực tiếp đè lên cô.
Khuôn mặt đối diện nhau, khoảng cách gần như chạm đến điểm mù của tầm nhìn. Hai hơi thở khác nhau quyện thành một, nhiệt độ của căn phòng nóng dần lên.
Người đang ngủ bỗng khịt mũi, Trì Mặc đột nhiên phản ứng, anh nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Cho đến khi chắc chắn rằng cô đã thực sự ngủ thì anh mới bước đến giường một lần nữa, anh không kiềm được mà đưa tay ra. Khi những ngón tay sắp chạm vào đôi mắt đỏ hoe ấy, làn da thô ráp tương phản rõ rệt với gương mặt thanh tú và xinh đẹp của cô.
Anh rút tay về, sau đó lấy khăn cẩn thận lau sạch nước mắt trên má cô, động tác của anh nhẹ nhàng sợ làm phiền người đang trong giấc ngủ.
Sau khi mọi việc được xử lý ổn thỏa, Trì Mặc lại cầm lấy máy ảnh mà Ngôn Hy tiện tay đặt ở đầu giường khi cô trở về phòng và xem từng đoạn video trong đó.
Thật sự rất đẹp.
Chỉ tiếc là không thuộc về anh.
Máy ảnh được đặt trở lại vị trí ban đầu, Trì Mặc nhìn chằm chằm vào cô gái đang co ro trên giường, một câu nói thật lòng nhẹ nhàng vang lên bên trong căn phòng yên tĩnh: “Không phải vì mệnh lệnh của ông nội Đường, cũng không phải vì tiền lương gì, anh…”
Tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện.
*
Ngày hôm sau, Ngôn Hy vẫn dậy rất sớm nhưng không có tinh thần như thường ngày. Từ lúc ngủ dậy đến giờ cô cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, lúc rửa mặt rồi soi gương thì phát hiện sắc mặt của mình thật khó coi.
May mà căn phòng đã chuẩn bị đủ đồ dùng của phái nữ, cô tự trang điểm cho mình và thoa một lớp phấn mỏng.
Cô định ở trong phòng một lúc nữa, đợi đến khi muộn một chút thì sẽ chào tạm biệt Tống Tuấn Lâm và Nicole.
Ngôn Hy đứng dậy thu dọn một vài món đồ của cô trong phòng và đóng máy ảnh lại. Cô sắp phải trở lại Cảnh Thành, trên đường trở về không nên có bất kỳ người hay vật nào đáng để cô nhớ nhung.
Vừa cất máy ảnh vào túi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô đặt đồ xuống rồi ra mở cửa. Tim cô lại đập dữ dội, ngón tay không biết đặt vào đâu đành để ở cửa.
Môi cô vểnh lên, rất lâu sau mới thốt ra được ba chữ: “Là anh à.”
Đồng tử của Trì Mặc hơi co lại, ngón tay đặt ở dưới đáy đĩa từ từ siết chặt.
Trước đây mỗi lần anh xuất hiện, Ngôn Hy sẽ mỉm cười và gọi tên anh.
Anh kìm nén cảm xúc xa lạ đang trào dâng trong lòng, cố gắng hết sức duy trì lý trí, đưa thức ăn trong tay ra: “Anh mang đồ ăn sáng đến cho em.”
“Không cần đâu, cám ơn, hiện tại em không đói lắm.” Chính xác mà nói là không có khẩu vị, không thể ăn nổi.
“Em vẫn còn giận anh à?” Trong những năm đó ở bên ông Đường, anh đã được huấn luyện đến nỗi quên đi những dao động trong cảm xúc của mình. Nhưng trong chớp mắt khi bị Ngôn Hy từ chối, trái tim anh lại hoảng sợ.
Ngôn Hy lắc đầu nói: “Không có.”
Cô trước giờ chưa bao giờ thấy giận anh, chỉ là cô thấy buồn vì bí mật nhỏ cô vừa phát hiện lại bị đánh mất.
Sự phủ nhận này khiến Trì Mặc càng thêm khó chịu.
Hai người sống chung với nhau mỗi ngày cũng đã gần một tháng, anh đã hiểu rõ thói quen sinh hoạt của Ngôn Hy, mỗi sáng cô đều sẽ ăn sáng. Đây đã thành thói quen, làm sao có thể không đói được chứ.
“Cho dù thế nào đi nữa thì em có thể ăn chút gì đó không?”
Anh không ngừng thể hiện thật tốt, Ngôn Hy khẽ mím môi dưới, cô vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cảm ơn hai lần liên tiếp, lịch sự lại xa cách.
Ngôn Hy bưng đĩa trở về phòng, đột nhiên nhớ tới gì đó, cô quay đầu nhắc nhở: “Đúng rồi, anh đi chuẩn bị đi, lát nữa em chào hỏi Tống Tuấn Lâm xong thì sẽ đi luôn.”
Về hành trình cô không còn hỏi ý kiến của đối phương nữa, đây chắc là sự trao đổi giữa chủ tớ với nhau.
Trước khi xuống lầu, Ngôn Hy cố gắng nở nụ cười, không để người khác phát hiện manh mối, nhưng đáng tiếc kỹ năng diễn xuất của cô quá tệ nên trong nháy mắt đã bị nhìn thấu.
“Ngôn Tiểu Hy, tâm trạng em không tốt à?” Tống Tuấn Lâm vừa mới thức dậy, mái tóc rối bù còn chưa kịp chải.
“Không có mà.”
“Em gái, nói dối không phải là thói quen tốt đâu~” Hôm nay Nicole thay đổi cách trang điểm diêm dúa lòe loẹt hơn, không biết đã làm lại móng tay từ khi nào.
Ngôn Hy không nói về chủ đề cảm xúc nữa, trực tiếp giải thích với họ rằng cô đến để làm gì: “Em phải trở lại Cảnh Thành rồi.”
“Sao lại nhanh như vậy chứ.” Tống Tuấn Lâm khoa trương ôm ngực: “Chỗ này sắp bị vỡ thành từng mảnh rồi.”
Cô thực sự bị chọc cười, lần này là xuất phát từ trong lòng: “Sau này hoan nghênh hai người đến Cảnh Thành chơi với em.”
“Em có quen nhiều anh chàng đẹp trai không?” Nicole hỏi ngay lập tức.
Tống Tuấn Lâm đột nhiên bật cười: “Hai anh trai nhà em ấy có thể gọi là cực phẩm trên thế giới.”
“Thật không? Vậy còn không mau giới thiệu nữa, em gái Tiểu Hy giúp chị làm quen đi~” Nicole nháy mắt.
“Nhưng anh của em đã kết hôn rồi.” Ngôn Hy không kiềm được bật cười, giơ ba ngón tay lên rồi nhìn chằm chằm vào mắt Nicole một cách chân thành: “Em đã có một cháu trai và hai cháu gái rồi.”
“Phụt…”
Đau lòng quá đi.
“Người đẹp trai thực sự đều thuộc về người khác hết rồi.” Khi nói câu này, ánh mắt của Nicole vô tình lướt về phía sau của Ngôn Hy, người đàn ông trông như một vị thần hộ mệnh cứ nhìn chằm chằm về phía này.
Trên đời này không có buổi tiệc nào mà không tàn, nói chuyện được một lát, Tống Tuấn Lâm cũng không giữ người nữa, anh ấy hào phóng đưa hai tay ra: “Đến ôm một cái ôm chia tay nào.”
Một cái ôm lịch sự, Ngôn Hy không từ chối.
Cô ôm từng người Nicole và Tống Tuấn Lâm, nhưng trong mắt người khác, hình như chỉ có cảnh tượng chói mắt khi cô ôm Tống Tuấn Lâm mà thôi.
Trì Mặc đứng ở phía xa đằng sau, ngón tay siết chặt khiến khớp xương kêu “Răng rắc”.
Sau khi từ biệt thự trở về khách sạn, ngoại trừ khi ra lệnh cần thiết thì hai người không nói một lời nào, cả hai đều ôm một bầu tâm sự.
Đây là lần đầu tiên Trì Mặc biết Ngôn Hy có năng lực hành động như vậy, nói đi là đi, vé đã được đặt ngay trong hôm nay.
Từ Ninh Thành trực tiếp bay đến Cảnh Thành mất khoảng hai giờ đồng hồ, sau khi xuống máy bay, Ngôn Hy định tự mình cầm lấy vali nhưng vẫn bị Trì Mặc cầm đi trước.
Thôi vậy, đây cũng là trách nhiệm trong công việc của anh, Ngôn Hy cũng không khăng khăng giành nữa.
Khi có người xung quanh, cô trở nên đặc biệt không nhạy cảm với ký ức về phương hướng, hành động xa lánh, ở một mức độ ý thức nhất định cô vẫn tin tưởng vào đối phương. Cho đến khi cô đi theo Trì Mặc ngồi vào một chiếc xe mới phát hiện đây không phải là hướng về nhà.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
“Đừng lo lắng, chỉ là muộn một chút mới đưa em về nhà thôi.”
“Đây là thành phố mà em quen thuộc, có thể chọn nơi nào mà mình thích.” Vừa mới lái xe qua khu vực có thể đậu xe, Trì Mặc yêu cầu tài xế dừng lại, cuối cùng cũng đưa quyền lựa chọn cho cô: “Cho anh một chút thời gian có được không?”
Anh hoàn toàn có thể đoán được rằng nếu trực tiếp đưa Ngôn Hy về nhà, cô chắc chắn sẽ lấy danh nghĩa “Hoàn thành nhiệm vụ” mà kéo dài khoảng cách với anh, đến lúc đó anh sẽ không còn lý do để ở lại đó nữa.
“… Ừm.” Ngôn Hy gật đầu đồng ý.
“Em muốn đi đâu?”
“Cứ ở đây nói cho xong đi.”
Người lái xe nghe lời anh như vậy, rõ ràng đó là một sự sắp đặt có chủ ý.
Quả nhiên, sau khi cô lựa chọn, người lái xe đã mở cửa và rời đi mà không nói một lời nào.
“Anh muốn nói với em chuyện gì?”
“Những lời nói tối hôm qua không phải là sự thật, anh chưa bao giờ thấy em phiền phức.”
“Cảm ơn.” Cảm ơn anh đã không coi em là phiền phức, dù là nói thật hay là để dỗ dành cô.
“Khi còn bé em đã bị lạc một lần, cho nên gia đình em đặc biệt lo lắng, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy.” Cô cong môi: “Khoảng thời gian này thật sự cảm ơn anh.”
Mọi lời xin lỗi lịch sự của cô khiến Trì Mặc cảm thấy bất lực: “Anh phải làm gì thì em mới có thể trở lại như trước đây?”
Ngôn Hy cắn môi, cô đang định nói thì điện thoại di động của cô không đúng lúc vang lên: “Xin lỗi, em nhận cuộc gọi đã.”
Cô kéo cửa xe rồi bước xuống, vừa nghe vừa đáp: “Máy bay hạ cánh đúng giờ, em sắp về đến nhà rồi.”
Tống Tuấn Lâm chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị Nicole bên cạnh giật lấy: “Em gái Tiểu Hy, video bắn pháo hoa xuất ra rồi thì nhớ gửi cho chị đó.”
“Ừm, em nhớ rồi, khi nào về nhà em sẽ gửi cho chị.”
“Yêu em, bắn tim, chị sẽ nhớ em lắm~”
“Em cũng sẽ nhớ chị.” Cô nghe thấy những âm thanh kỳ lạ khi Nicole đang cướp điện thoại di động của Tống Tuấn Lâm, tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vui vẻ của họ, cô không khỏi bật cười.
Khuôn mặt của Trì Mặc ở phía sau nhìn theo tối sầm đến mức có thể nhỏ ra mực. Cô vẫn còn cười với mọi người, ngoại trừ anh, cô cũng sẽ dùng giọng điệu ngọt ngào làm nũng để nói chuyện với người khác, ngoại trừ anh.
Vừa cúp điện thoại thì có người nắm cổ tay cô, Trì Mặc kéo cô trở lại xe, cửa xe đóng chặt.
“Em không còn tin tưởng anh nữa phải không? Em định từ nay sẽ dùng thái độ xa lánh như vậy để đối mặt với anh có đúng không?”
Trước khi Ngôn Hy định thần lại, luồng khí áp bức đã ập đến hoàn toàn bao phủ cả người cô. Trong chớp mắt cô bị ánh mắt lạnh lùng kia làm cho kinh ngạc, nhưng cô không sợ bởi vì anh là Trì Mặc.
“Anh đang giận à?” Ngôn Hy nhận ra rằng không phải cô tức giận mà là Trì Mặc, người nói những điều đó với cô trước và đang cảm thấy hối hận: “Em không trách anh vì đã nói những điều đó, anh không cần phải cảm thấy đã làm em tổn thương hoặc là xin lỗi em gì đâu, thật đó.”
Trì Mặc hoàn toàn không muốn nghe cô nói những điều này, tất cả những gì anh quan tâm chỉ là: “Em định vạch rõ ranh giới với anh à?”
“Chỉ là trở lại vị trí ban đầu mà thôi…” Cô trở lại Cảnh Thành, còn anh thì trở lại Dung Thành.
“Trở lại vị trí ban đầu…” Trì Mặc thấp giọng lặp lại sáu chữ đó, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
“Lúc đầu không phải em nói muốn mua lại anh sao?” Anh nâng cằm của Ngôn Hy lên, ép cô ngẩng đầu nhìn anh, răng anh nghiến chặt đầu lưỡi, cuối cùng không nhịn được gọi cái tên đã được chôn sâu trong trái tim mình: “Hy Hy.”
Hy Hy.
Đây là cái tên mà cô đã từng tự mình nói với anh.
Cũng có nghĩa ngay từ đầu đã bị trói buộc kìm hãm, muốn thoát ra nhưng lại không thể buông bỏ đoạn ký ức đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!