Gửi Cho Anh: You Are My Destiny - Quyển 1 - Chương 20: Dĩ nhiên là tôi không thể không quan tâm rồi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Gửi Cho Anh: You Are My Destiny


Quyển 1 - Chương 20: Dĩ nhiên là tôi không thể không quan tâm rồi!


“Đùa tớ đấy à!!” – Sumire đờ mặt ra, đồng tử trong đôi mắt giãn to nhìn cái dinh thự đang hiện ra trước mắt mình. Không thể tin được!! Đây là… nhà của Akiko??

Cô nàng chủ nhà khoan thai bước đều, mở cửa ra và nói thật to: “Con về rồi!!”

“A, heo về!”

“Anh hai, em không phải là heo!” – Akiko cười tươi, nhưng nguyên một cục tức đang âm thầm ẩn sâu trong nụ cười cực kỳ “dịu dàng” đó.

“Con bé này hơi kinh dị, các em cẩn thận.” – Anh trai của Akiko, Nakashima Ken đang cảnh báo với đám bạn lố nhố.

“A ra~ tự nhiên đâu ra có cây shinai* ở đây thế ta? Anh hai, anh có thích khởi động cho nóng người với em không?” – Đôi mắt hiền từ mọi ngày của Akiko đột ngột sáng rực, mặt tối sầm lại, tay cầm cây shinai nhịp nhịp.

“Thôi khỏi! Em tập cho ốm đi, heo!” – Ken toát mồ hôi, mắt cười cười lui từ từ sang hành lang bên trái.

“Grừ…!”

“Nhà Akiko nuôi sư tử hay sao vậy? Tớ mới nghe tiếng gầm gừ.” – Bảo Anh nói nhỏ vào tai Ayane.

“Thật ra là… Akiko đang gầm đó.” – Ayane thở dài, miệng cười cười nói ra sự thật phũ phàng khiếng Bảo Anh đớ người, mồ hôi chảy ròng ròng.

“Mọi người!” – Akiko đột ngột quay lại khiến cả đám hết hồn.

“Dạ??” – Đồng thanh một cách đáng ngạc nhiên, trừ Gin ra đang đứng vừa ngậm kẹo vừa che miệng cười đỏ hết cả mặt.

“Đi thôi!” – Cô nàng chủ nhà gác cây shinai lên vai nhịp nhịp, rồi bỏ lên kệ giày, cởi giày ra và bước lên nhà.

Cả đám lủi thủi đi theo cô nàng. Ngôi nhà mang đậm sắc thái Nhật cổ. Sàn nhà bằng gỗ, cửa mỗi phòng hoặc cửa thông ra hành lang đều là cửa gỗ cánh lùi (cửa trượt). Hành lang được mở đèn vàng dịu nhẹ, và thật sự là không biết có bao nhiêu cái hành lang ở trong nhà của Akiko.

Lên lầu hai, đi thêm một lúc nữa là đến phòng của Akiko. Cô trượt cửa sang một bên, bước vào trong trước và mời mọi người vào.

“Phòng gì mà rộng khiếp!!!” – Sumire trầm trồ – “Rộng gấp hai lần phòng khách nhà tớ luôn.”

“Phòng rộng thế này cũng bất tiện lắm. Tớ thích một căn phòng nhỏ nhỏ xinh xinh như Ayane hoặc Chiaki kia.” – Akiko mỉm cười, bỏ cặp lên bàn học và tháo cái nơ đỏ đang thắt trên cổ áo ra – “À, mọi người nghỉ ngơi và tham quan phòng tớ một lúc nha, rồi tụi mình đi gặp cha tớ.”

Bảo Anh bỏ cặp lên chiếc giường ngủ hình tròn của Akiko rồi vừa đi vừa nhìn xung quanh. Phòng tổng thể mang nét truyền thống, nhưng đồ dùng thì rất hiện đại, điểm này khiến cho cả không gian vừa mang nét cổ kính nhưng cũng không kém phần thời thượng.

Kệ sách nằm chìm trong tường, chất đầy manga và tiểu thuyết. Bảo Anh ngắm nghía chúng một hồi, rồi lon ton đi qua cái tủ kính kế bên đựng những con figure**.

“Oa!!! Misaka Mikoto***!!” – Bảo Anh áp mặt vào mặt kính của cái tủ, hét ầm lên – “Trời ơi, còn có cả Levi***, Shimakaze***, Kongou***, rồi @#$%&…”

Cô nàng “lên cơn” đọc một lèo gần hết số figure có trong tủ với giọng cuồng nhiệt.

Gin đi lại gần, cúi người nhìn vào tủ.

“Có gì hot mà cô la lối như lên cơn động kinh thế?”

Bảo Anh lừ mắt nhìn Gin, trong lòng bắt đầu nổi sóng tức giận.

“Kệ tôi! Quan tâm làm gì?”

“Dĩ nhiên là không thể không quan tâm rồi…”

“Cái gì?” – Cô nàng hỏi ngược lại, mặt thoáng hồng.

“Thì ai biểu cô rống to quá chi? Không muốn quan tâm cũng phải quan tâm.” – Gin cười cười.

“Thì bịt tai lại, nghe làm gì?” – Nàng này sắp tức thật rồi.

“Đã thử và không thành công.” – Gin nhún vai – “Có vẻ như cô có tương lai làm trong sở thú.”

“Làm gì ở trong đó?”

“Thì bữa nào sư tử nó bệnh không gầm được cô vào gầm hộ. Giống như con Alex trong Madagascar đó, gầm vậy được nổi tiếng, mà còn kiếm được kha khá tiền.” – Gin móc kẹo mút ra, bóc vỏ và ngậm nó.

“Tên này, muốn gì đây hả??” – Bảo Anh trợn mắt, nắm chặt tay lại thành hình nắm đấm.

“Muốn ăn kẹo! Giờ đang ăn nè.” – Gin tỉnh bơ.

“Shi – na – ka – wa!!” – Bảo Anh gầm gừ, đang định túm lấy cổ áo của Gin thì đã bị Akiko ngăn chặn.

“Thôi nào…” – Cô nàng chủ nhà nhẹ nhàng nói – “Tụi mình đi gặp cha tớ thôi.”

Lúc này Bảo Anh mới tạm thời dẹp cơn giận, quay phắt đi trước.

Gin nhìn theo, mỉm cười và nhún vai đầy bất lực trước sự ngang bướng của Bảo Anh.

Akiko dẫn đám bạn xuống lầu dưới, lại phải băng qua mấy cái hành lang dài nữa để tới phòng tiếp khách.

“Nè, nhà cậu bự vậy mỗi lần muốn gặp ai chắc phải khó khăn lắm nhỉ?” – Sumire chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu hỏi Akiko.

“Bởi vậy phải có điện thoại giữ khư khư bên người chứ.” – Akiko khúc khích cười.

“Gin – sama~~” – Tiếng của Kuro khiến Gin nổi hết da vịt da gà lên.

“Gì thế?” – Anh vẫn ráng cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi.

“Gặp chủ tịch Nakashima cậu không sợ bị phát hiện thân thế sao?” – Anh ta nói nhỏ vào tai Gin.

Gin im lặng một lúc lâu để nhớ lại mình đã gặp cha của Akiko lúc nào.

“Hình như là lần đi khảo sát với ông ta…”

“Ông ta? Ý cậu là chủ tịch của chúng ta?” – Kuro nghe được Gin lầm bầm, ngạc nhiên hỏi lại ngay.

“Ừm!” – Anh đáp gọn.

“Tôi thấy ít khi cậu gọi chủ tịch là cha quá nhỉ?”

“Ông ta còn xứng đáng để tôi gọi từ đó sao?”

Thấy thái độ lạnh lùng của Gin khi nói về chủ tịch, Kuro cũng âm thầm kết thúc cuộc nói chuyện.

Thật ra, anh ta cũng đã nghe cha mình kể về sự rạn nứt trong mối quan hệ giữa cậu chủ và chủ tịch, chỉ là anh ta không hiểu, lý do gì mà cậu chủ lại căm ghét cha mình đến vậy?

Thật là không hiểu nổi mà…

******************************

“Khụ… Khụ…”

“Jiro à, mẹ nghĩ con cần nhập viện sớm hơn dự kiến thôi. Mẹ đã nói với thầy hiệu trưởng và thầy ấy đã đồng ý cho con nghỉ dài hạn, công việc của trường sẽ được một người khác tạm thời thay thế con…” – Mẹ Jiro đứng ở ngưỡng cửa phòng của anh, lên tiếng với giọng lo lắng.

“Không sao đâu mẹ!” – Jiro lên tiếng khi vừa dứt cơn ho – “Con phải sắp xếp cho xong những việc cần làm rồi mới đi được.”

“Đặc biệt là tạm biệt cô ấy…”

“A!”

Vừa uống xong một ngụm trà, Bảo Anh đột ngột đưa tay lên ngực, thốt lên một tiếng.

“Cháu không sao chứ?” – Cha của Akiko ngồi đối diện cô, cất giọng lo lắng.

“Không sao ạ!” – Bảo Anh cười tươi, vội vã xua tay khi thấy mọi người đều tập trung nhìn mình.

“Sao… lồng ngực của mình tự nhiên lại nhói lên…? Hay là có chuyện gì không ổn sắp xảy ra nhỉ…?”

Bảo Anh suy nghĩ đăm chiêu một hồi, rồi cũng vô tư gạt những ý nghĩ xấu ra khỏi đầu và tiếp tục trò chuyện với mọi người.

Cuối buổi nói chuyện, khi mọi người đang rục rịch chuẩn bị ra về, cha của Akiko âm thầm ra hiệu cho Gin ra ngoài vườn nói chuyện riêng với mình.

“Ta nghe nói ba năm trước cậu đột ngột biến mất, cả giới truyền thông lúc đó cũng làm ầm cả lên. Ai mà ngờ cậu lại ở gần ta như vậy được chứ?”

“Cháu thấy hơi mệt mỏi, nên tạm lánh một thời gian thôi.” – Gin đút tay vào túi quần, bình thản lên tiếng. Kế bên anh, Kuro vẫn đứng cúi mặt nghiêm trang.

“Ta lại đang nghĩ cậu đang tránh cha mình thì đúng hơn.” – Chủ tịch Nakashima ngước mắt lên nhìn bầu trời, miệng mỉm cười. Cha cậu là người lạnh lùng và quyết đoán trong công việc, nhưng ông ấy có một trái tim rất nhân hậu.”

“Trái tim nhân hậu à?” – Gin lẩm bẩm – “Một con ác quỷ bị bắt khắc chữ “nhân hậu” vào tim thì bản tính của nó vẫn vậy mà thôi.”

“Ta biết là cậu hận cha mình… hận từ ngày chuyện đó xảy ra, nhưng cậu chưa bao giờ nghe cha cậu giải thích sao?”

“Giải thích thì sao? Ông ta nói thì có làm người chết đi sống lại được không?”

Chủ tịch Nakashima thở dài. Ông biết, điều làm nên Gin của ngày hôm nay một phần là do cha của anh, còn một phần, là do định mệnh đã độc ác an bài.

“Nếu như chủ tịch không còn gì để nói với cháu, cháu xin phép được ra về.” – Gin cúi đầu, Kuro im lặng làm theo. Và, người đối diện vẫn không nói gì.

Đợi đến khi cả hai đã khuất dạng, chủ tịch Nakashima mới quay đầu nhìn theo lối mà họ đã đi.

“Shinakawa… con trai anh, đến khi nào nó mới chịu hiểu cho anh đây?”

******************************

“Nhím ơi, mẹ con gọi điện nè!!!” – Bà Nguyên vội vã đi đến nhà tắm, nói vọng vào cho Bảo Anh hay biết.

Chỉ mới cởi cái áo sơ mi thôi mà!! Làm gì đúng lúc dữ vậy trời…

Đành vậy, Bảo Anh phải mặc lại áo, chạy ra ngoài và nghe điện thoại.

“À lố!”

“Sorry con gái vì cả tháng nay không gọi điện cho con!!!”

“Không có gì đâu mà!!” – Bảo Anh bỏ xa ống nghe ra, ngoáy ngoáy lỗ tai để nó không bị ù vì tiếng hét lúc nãy của mẹ cô.

“Cuộc sống đã ổn định chưa con? Đi học thế nào? Học tốt không? Có bạn bè mới chưa? Có ai bắt nạt con không? Con–

“MẸ!!!”

Đầu dây bên kia im bặt.

“Từng câu một, Ok mama?”

“Ok daughter!!”

“Được rồi, con đã khá quen rồi, đi học cũng ổn về kiến thức, bạn bè thì… hmm… khá nhiều đó chứ!” – Bảo Anh quấn quấn vài lọn tóc buông trên vai.

“Vậy được rồi! Mẹ cứ lo một đứa hậu đậu như con sẽ khó khăn trong việc làm quen với những điều lạ lẫm chứ…”

“Mẹ đang xóc xỉa con đó hả?”

“Mà thôi! À, ở đó độ tuổi được yêu và được lên giường là mười bốn tuổi! Vậy con đã có bạn trai chưa?” (Bác ấy quá tỉnh và đẹp gái luôn!)

“Chuyện đó có quan trọng với mẹ không?”

“Có chứ! Nhưng mà nè, quen nhau thì phải giữ ở mức “chong xáng” nhất có thể thôi nha, đừng có cho thằng đó ăn là chết đó nghe chưa con?”

“Dạ! Con hiểu rồi mà!!” – Bảo Anh nhe răng cười – “À, mẹ cúp máy đi, không thôi tốn tiền lắm, con phải đi tắm đây.”

“Ok con gái!! Bye bye con!!”

“Trời ơi dạo này con gặp nhiều chuyện thú vị lắm, khi nào gọi nữa đi con kể cho nghe, vậy nha mẹ!” – Chốt câu cuối cùng, Bảo Anh cúp máy cái rụp và nhảy chân sáo vào phòng tắm.

Cô chắc chắn rằng mẹ cô giờ này đang nguyền rủa cô…

“Cái con nhỏ này, kể thì kể luôn đi, sao lại để lần sau trời!! Làm tò mò chết mồ luôn à…”

Mẹ cô luôn luôn là vậy. Vui vẻ, nghiêm túc, đôi lúc trẻ con nhưng cũng có khi rất nghiêm khắc.

Cô tự hỏi, mình có nên kể cho mẹ nghe về Jiro không? Chắc chắn mẹ cô đồng ý cho quen rồi, nhưng lỡ đâu bà ấy quay sang không chịu thì sao ta?

“Mà thôi… Anh ấy là người tốt, không có chuyện mẹ không thích đâu nhỉ?”

———————————-

*Shinai: Kiếm tre được dùng trong việc tập luyện Kendo (kiếm đạo).

**Figure: Dịch sang tiếng Anh thì nó có nghĩa là “tượng trưng” hay “nhân vật”. Nhưng những từ khô khan ấy không thể lột tả hết những cảm xúc mà những người đam mê chúng có được. Chúng gần giống búp bê, nhưng lại vượt xa phạm trù ấy rất nhiều, có thể nói, chúng là những người bạn từ thế giới ảo. ^^ Đây là một loại hình giải trí của những Otaku, chúng được xem là một nét văn hóa thú vị (Cơ mà ở Việt Nam mấy ẻm Figure hàng thật giá hơi chát TT^TT).

***Misaka Mikoto: Nhân vật nữ trong series Anime “To aru Majutsu Index” và “To aru Kagaku Railgun (Thích em này nhất ^^)

Levi: Nhân vật trong anime nổi tiếng “Attack On Titan” (anh mét sáu này thì chắc nhiều người biết =)))))

Shimakaze, Kongou: Hai nhân vật trong game Kancolle (Kantai Collection).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN