Gửi Cho Anh: You Are My Destiny - Quyển 1 - Chương 9: Kyoto thẳng tiến nào! - Akiko! Cậu đẹp "trai" quá đi!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Gửi Cho Anh: You Are My Destiny


Quyển 1 - Chương 9: Kyoto thẳng tiến nào! - Akiko! Cậu đẹp "trai" quá đi!!


“Nàng Geisha* xinh đẹp, hãy đi hầu rượu cho bọn ta được chứ?” – Một đám samurai đang bao vây lấy một nàng Geisha xinh đẹp, buông ra những lời lẽ trêu ghẹo cợt nhả. Nhưng có vẻ như nàng chẳng hề nao núng dù chỉ là một chút.

“Nếu như các ngài muốn, các ngài có thể vào một quán rượu và mời một geisha khác để hầu rượu. Xin thứ lỗi, nhưng tôi không có nhã hứng hầu hạ các ngài.”

“Nói gì thế hả?” – Một tên đi tới, vòng tay qua, ôm ngang eo của nàng – “Dù nàng không muốn thì hôm nay nàng cũng phải đi với bọn ta.”

“Xin… xin… xin thứ lỗi…” – Hình như biểu cảm trên gương mặt và lời nói của nàng hoàn toàn… không ăn khớp với nhau. Cuối cùng, cánh tay nhỏ nhắn của nàng nắm chặt lại, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận điên cuồng.

“Đồ biến thái!!!”

Bảo Anh hét lên, gầm rú cả một khoảng trời gần đó. Cô co gối lên cao, quên luôn cả việc mình đang mặc kimono.

Bốp!!!

Vâng! Một cú Mawashi** cắm thẳng vào mặt của tên “samurai biến thái” kia. Thật ra thì đó là anh chàng Michio.

“Cắt!! Chiaki, cậu lại làm lố nữa rồi!” – Sumire đứng bên ngoài, lớn tiếng – “Có Geisha nào mà lại đi đá vào mặt người khác không hả???”

“Gomen***!” – Bảo Anh cười trừ – “Nhưng tớ không quen với việc bị con trai ôm ấp.” – Cô khẽ rùng mình, da gà da vịt gì nổi hết cả lên.

“Chắc tớ đóng nhập vai quá thôi! Xin lỗi, Miyamoto!” – Michio gãi đầu, ngượng ngùng nói.

Bảo Anh khoanh tay lại. Phải nói lúc này cô vừa xấu hổ mà cũng vừa giận. Đúng là diễn những cái vai yểu điệu thục nữ như geisha thì cô không đời nào làm được!

Akiko xắn tay áo lên, đi lại gần mọi người.

“Phải chi lúc nãy Nakashima ôm Miyamoto thì tớ không ăn đạp rồi!” – Michio nhìn Akiko, ánh mắt có phần trách móc. Nhưng cô nàng vẫn “hồn nhiên như bà điên” ý lộn “hồn nhiên như nàng tiên” đứng mỉm cười. Cô nàng cũng vào vai samurai, nhưng lại may mắn hơn Michio trong khoản được “thưởng quà khuyến mãi”.

“Tớ muốn cậu test thử cái cú đá của Chiaki. Không phải cậu rất giỏi trong việc chịu đựng đấm đá sao?” – Akiko đưa tay lên cằm, giả vờ suy luận rồi liếc Michio một cái sắc lẹm, miệng cười tỏa ra đầy sát khí.

Bởi vậy người ta nói, đừng để vẻ ngoài của người khác đánh lừa bạn. Chưa biết chừng bên trong của họ lại là một tâm hồn hoàn toàn khác.

Bảo Anh thở dài, đi lại băng ghế, ngồi xuống. Nói về cái việc diễn kịch này thì phải lục lại quá khứ…

Một đống phút hồi tưởng bắt đầu!

“Quả nhiên là ngồi chung toa tàu!” – Bảo Anh dựa đầu lên kính cửa sổ, đôi mắt bâng quơ nhìn cảnh vật đang bay vèo vèo ở bên ngoài.

“Chứ sao nữa!” – Gin ngồi ở ghế sau lưng Bảo Anh, lên tiếng với giọng bình thản.

Bảo Anh thở dài ngao ngán. Mặc kệ đi! Không dính dáng gì thì sẽ không có rắc rối.

“Nè nè!” – Ayane ngồi đối diện với Bảo Anh, lên tiếng với giọng hồ hởi – “Lát tới đó, lúc vào Công viên phim trường**** ấy! Chúng ta thuê đồ cổ trang mặc đi.

“Hả?” – Gương mặt của Bảo Anh đang chán chường bỗng nhiên vụt sáng lên.

“Đó là một dịch vụ ở Công viên phim trường Kyoto.” – Gin chen vào – “Cho phép khách tham quan được thuê đồ cổ trang và mặc chúng trong suốt quá trình tham quan công viên.”

Cả bọn ồ lên, ra vẻ đã hiểu chuyện.

“Chi phí thì cũng rẻ thôi! Từ tám nghìn năm trăm đến mười sáu nghìn yên***** một bộ.”

Sau câu nói ấy của Gin. Cả bọn bắt đầu nín hết, mồm miệng ai nấy đều há ra, giống như bị sốc nặng vậy.

Dường như Sumire là người bình tĩnh nhất trong đám. Cô nàng chỉ ngồi khoanh tay, cười cười, vẻ bí hiểm lắm!

“Mọi người ngậm mồm vào đi! Không thôi mỗi người ăn một con ruồi bây giờ!” – Vừa nói, Sumire vừa với tay qua người kế bên có cái mồm đang há to nhất, đóng nó lại, và dĩ nhiên cái mồm đó là của Bảo Anh nhà ta.

“Tớ có người quen ở công viên đó, chắc chị ấy cũng giúp được tụi mình.”

Lời nói của Sumire tựa như một làn gió mát rượi thổi ngang qua, khiến cả bọn bừng tỉnh và căng tràn sức sống. (Sao mà giống quảng cáo thế nhỉ?)

“Thật sao??” – Ayane nói mà cứ như muốn hét lên.

“Ừm ừm!!” – Sumire gật đầu lia lịa.

Thế là vừa tới khách sạn, thay đồ đẹp đẽ xong xuôi, cả bọn bắt xe buýt, thẳng tiến tới “Công viên phim trường Kyoto.”

Sumire có chị làm bên khu thuê trang phục. Tiện lợi ghê đó chứ! Cả bọn được giảm giá thuê đồ xuống một cái giá rất chi là phải chăng.

Michio và Gin được làm thành viên của Shinsengumi******. Akiko lúc đầu làm Geisha, nhưng không hiểu sao cô nàng lại thích làm samurai hơn.

“Aki ơi! Cậu đẹp trai quá đi!!!” – Ayane đỏ hết cả mặt, la toáng lên.

“Đó là một lời khen à?” – Akiko nhỏ nhẹ hỏi, gương mặt vẫn không biến sắc.

“Tớ nhìn mà còn mê đây!” – Michio cười cười, tấm tắc khen.

Akiko mặc đồ của Shisengumi, tóc được buộc cao lên, đeo kiếm bên hông, trông ngầu không chịu được! Đến nỗi cô bị một số nữ du khách hiểu lầm, đòi chụp hình chung liên miên. Cô nàng phải đứng đó thanh minh cả chục lần chứ không ít, nhưng người ta cứ ùn ùn kéo đến, lôi luôn cả Gin “vào cuộc”.

Tuy Bảo Anh hóa thân thành Geisha, nhưng cô không đánh phấn trắng như Geisha thật, chỉ trang điểm nhẹ nhàng. Tóc thì được búi theo kiểu truyền thống, nhưng cũng rất phá cách. Hai bên mang tai cô xõa mai tóc xuống, dài gần tới cổ. Phải nói là… Bảo Anh lúc này trông như “tiên nữ” vậy.

Còn phải nói! Tất cả khách tham quan đều nhìn chằm chằm Bảo Anh, giống như cô là sinh vật lạ vậy!

Cả bọn đi thăm thú tất cả mọi ngõ ngách của công viên. Sumire đem theo máy quay phim, quay lại tất cả các hoạt động của mọi người. Công nhận là đám bạn lố nhố này đi tới đâu là ồn ào tới đó.

Đi một hồi thì ai nấy đều thấm mệt. Cả đám rủ rê nhau lại một băng ghế gần đó nghỉ ngơi. Thế là, cái ý tưởng diễn kịch bắt đầu nảy sinh trong đầu của từng đứa một.

Trở lại hiện tại.

Mọi người đang bàn về cảnh tiếp theo sẽ diễn như thế nào. Sôi nổi lắm, xôn xao lắm. Chỉ có Bảo Anh là ngồi tỉnh queo, chẳng đả động gì tới việc đó.

“Nàng… có thể làm vợ của ta không?”

Bảo Anh đang nhắm mắt thiu thiu ngủ, nghe thấy cái câu đó liền mở mắt ra, nhìn xem kẻ nào đang…

Là Gin đây mà! Sao mà trông anh nghiêm túc thế chứ? Chẳng giống thường ngày tí nào! Bảo Anh có một chút ngạc nhiên, nhưng liền lấy lại bình tĩnh, ngồi thẳng dậy.

“Nàng nói đi!” – Gin nói tiếp tục, khiến Bảo Anh bắt đầu bối rối.

“Nói… nói cái gì?” – Cô nàng lắp bắp như gà mắc tóc, chẳng hiểu mô tê gì.

“Hãy cho ta câu trả lời…” – Chưa bao giờ cô thấy Gin nghiêm túc như lúc này – “Nàng có đồng ý… làm vợ ta không?”

Ôi trời! Sao mà cái lời tỏ tình này sến thế không biết!

“Tại sao tự nhiên…” – Bảo Anh hỏi lại, người run bắn.

“Mặc dù nàng là một Geisha, mặc dù nàng đã đá vào mặt thuộc hạ của ta, mặc dù cái tướng đi của nàng thật sự là không được đẹp cho lắm…” – Gin thở dài thườn thượt – “Nhưng những điều đó ta không quan tâm.”

Bảo Anh bắt đầu nóng máu. Cái gì mà tướng đi không được đẹp chứ? Tên ôn thần này! Cô tự hỏi hắn muốn ăn Lenzoku******* hay Mawashi đây?

“Tôi…” – Nhưng sự tức giận chỉ là gió thoáng qua, cô lập tức trở về sự bối rối.

“Cắt!!!” – Giọng Sumire vừa vang lên thì Gin cũng đứng dậy, đi ra chỗ khác.

Bảo Anh giật mình. Rốt cuộc là sao chứ? Cái quái gì đang diễn ra?

“Tối nay có phim xem rồi nha!” – Ayane nhìn Bảo Anh, cười đầy bí hiểm.

Bảo Anh nghệch mặt ra một hồi, rồi nhìn Gin chằm chằm. Anh đang uống nước, thái độ lúc này của anh với cô thật sự là rất khác so với khi nãy. Cô nhìn bên nhóm Ayane. Máy quay, những gương mặt nguy hiểm kia… tất cả đã nói lên sự thật!

Bảo Anh sùng máu đứng dậy, đi lại chỗ của Gin, giật lấy chai nước.

“Sao chứ? Muốn uống nước thì từ từ, bộ khát lắm hả?” – Gin bình thản, cười nửa miệng trông cực kỳ đểu.

“Cái gì mà đi tướng không được đẹp, hả???” – Bảo Anh bắt đầu la ầm lên, luyến thoắng không ngừng nghỉ – “Tướng đi của tôi làm sao thì mặc kệ tôi, không khiến cậu phải moi nó ra nói. Tôi là tôi không thể chấp nhận được cái chuyện cậu nói vậy đâu nghe chưa? Nói cho mà biết, hôm nay mà tôi không đánh cậu thì tôi thề sét đánh tôi ngay bây giờ. Còn nữa… cái gì…bla bla bla…”

Mọi người xung quanh như muốn thổi bay đi vì cơn lốc giận dữ mang tên “Chiaki” đang đổ bộ vào. Hình như người bình thản nhất là người đứng giữa trung tâm của cơn lốc, Shinakawa Gin.

Nói một hồi mệt đứt hơi, nhưng Bảo Anh vẫn chưa chịu dừng lại. Cô tức vì cái thái độ kênh kiệu của Gin. Tay cô nắm chặt lại, lao tới, nhắm thẳng vào bụng Gin. Dĩ nhiên là anh giữ lại được! Điều đó quá dễ với một cao thủ Karatedo.

Nhưng có một điều mà Gin lẫn Bảo Anh đều không ngờ tới.

“Đừng có chồm tới nữa! Tôi sẽ…” – Gin chưa kịp nói hết câu, cả hai đã đổ nhào xuống đất với một tư thế rất chi là đẹp mắt: Nam nằm dưới, nữ nằm trên. Òa! Và còn một chuyện nữa, chai nước trên tay của Bảo Anh “vô tình” (muốn biết có phải vô tình hay không thì hãy hỏi Bảo Anh) tưới hết lên đầu của Gin.

“Té…” – Gin nhăn nhó lầm bầm, nói nốt câu lúc nãy – “… và ướt nhẹp!”

Bảo Anh vội vã đứng dậy, chỉnh chu lại đầu tóc và quần áo. Cô nhìn Gin một lúc, rồi vội vã quay đi.

“Đồ đáng ghét! Hắn đáng bị vậy!”

Vô tình quá mức cho phép rồi đấy, Bảo Anh.

Cô đi lại băng ghế, ngồi xuống, cố gắng không quan tâm tới chuyện khi nãy nữa.Nhưng mà cái tính cách của cô không quen lạnh lùng với những việc mình có lỗi.

Gin ngồi xuống một băng ghế cách xa Bảo Anh cả chục mét. Mọi người lại hỏi han anh này nọ, trông giống như một ngôi sao bị fan bao vây vậy.

Mọi người nói đi trả đồ. Gin thì ở lại. Phải đợi đồ khô mới trả được! Bảo Anh vẫn ngồi lì một chỗ. Cô chẳng biết làm gì lúc này. Không biết xin lỗi bằng cách nào cho phù hợp. Dù sao thì cũng phải thông cảm cho cô… Cứ nghĩ tới mặt Gin là muốn bay vô đấm đá rồi!

Gin ngồi hóng gió, gương mặt đờ đẫn, mắt nhắm lại. Anh nghĩ chắc còn lâu mới khô được bộ đồ này.

“Nè…”

Tiếng nói cất lên khiến Gin mở mắt ra. Đập vào mắt anh đầu tiên là một cái khăn tay. Ngẩng lên nhìn chủ nhân của nó, là cô nàng Chiaki.

“Lau người đi, sẽ khô nhanh hơn.” – Bảo Anh không dám nhìn Gin, ngó trời ngó đất ngó lung tung.

Gin nhận khăn, gương mặt thoáng ngạc nhiên. Càng ngày, anh càng có cảm giác… Chiaki chính là…

“Đừng có cảm ơn nếu như cậu thấy câu đó thật gượng gạo khi cậu nói với tôi.” – Bảo Anh lên tiếng, cố giữ giọng sao cho thật bình tĩnh.

Gin thoáng bất động, nhưng rồi nụ cười lại hiện ra trên môi.

“Cảm ơn!”

“Đã nói là…”

“Thật lòng đấy!”

Bảo Anh nín lặng. Cô không thể nói thêm câu nào nữa.

“Chii – chan!!!”

Tiếng của Ayane từ đằng xa vang vọng tới chỗ của hai người. Cô chạy tới nơi, thở hộc hơi.

“May quá… cậu chưa thay đồ!” – Cô vừa thở vừa nói.

“Cậu cũng thế mà!” – Bảo Anh nhướn mày nhìn Ayane – “Mà có chuyện gì sao?”

“Tớ nhớ ra là… chúng ta chưa chụp hình tấm nào!” – Ayane nói, lôi ra một cái máy ảnh.

“Ô, tớ cũng đem máy theo đây.” – Gin giơ cái máy ảnh của mình lên.

“Tốt quá!! Chụp thôi!” – Ayane gọi mọi người lại một cách nhanh chóng.

Giờ tự sướng bắt đầu!

Chụp đủ kiểu, đủ thể loại, đủ tướng đứng… Bọn lố nhố này chắc còn lâu mới về.

“Cầm ô Wagasa đi Chii – chan!” – Ayane hào hứng.

“Eh? Làm chi thế?” – Mặc dù thắc mắc nhưng Bảo Anh vẫn cầm lấy.

Ayane bắt đầu đứng xa ra và chụp hình Bảo Anh. Cô nàng bị chụp ngại ngùng, vội bung ô ra để che. Còn nàng chụp thì hào hứng hô hào mọi người tránh xa ra để mình có thể chụp cô “người mẫu” xinh đẹp kia.

Gin đứng bên mé trái, nhìn chằm chằm Bảo Anh. Quả thật phải nói là cô rất giống với người con gái ấy.

Tay anh bất giác đưa lên, ngón tay di đến nút chụp và bấm “tách!”

Buổi đi chơi đầu tiên, mệt rã rời, nhưng thật là vui! Dã ngoại muôn năm!!!

“Này… cậu chụp lén tôi đấy hả?”

“Nhiều chuyện!”

“Có mà!”

“Ai biết được?”

______________________________________________

*Geisha: là một loại hình giải trí truyền thống của Nhật Bản. Geisha là những nghệ sĩ vừa có tài múa hát, vừa có khả năng trò chuyện.

**Mawashi: Một đòn đá trong Karatedo.

***Gomen: Xin lỗi!

****Công viên phim trường Kyoto: Hay còn được gọi là Toei Uzumasa Eigamura, là một trường quay đồng thời còn là một công viên giải trí hàng đầu. Khách du lịch đến đây có thể tận mắt chứng kiến một buổi quay phim. Phim ở đây hầu hết đều là phim cổ trang, vì bối cảnh là những tòa nhà cổ được xây dựng từ thời Edo (Một giai đoạn trong lịch sử của Nhật Bản, còn gọi là thời kỳ Tokugawa. Bắt đầu từ năm 1603 và kết thúc vào năm 1638. Nó còn được gọi là thời kỳ Tokugawa là vì dòng họ Tokugawa chính là những người nắm quyền hành khắp đất nước trong suốt thời kỳ này)

*****8.500 – 16.000 Yên: tương đương khoảng 1.7 – 3.5 triệu VNĐ

******Shinsengumi: có thể gọi họ là cảnh sát của thời kỳ Edo. Có trách nhiệm bảo vệ tướng quân và đất nước đang trên đà suy tàn. Shinsen tập hợp rất nhiều nhân tài và anh hùng tài giỏi. (Có ai muốn hiểu hơn thì nói Rei nha:3 Rei mê mấy anh này nên có một núi tư liệu luôn.)

*******Lenzoku: Một chiêu thức trong Karatedo, còn gọi là đấm liên hoàn.

——————————————————-

Lí lịch nhân vật: Ayane.

Tên đầy đủ: Hoshino Ayane.

Tuổi: 16.

Cân nặng: 48kg Chiều cao: 1m59. (Khiêm tốn nhỉ (=v=))

Nhóm máu: O

Tình trạng hôn nhân: Độc thân – đương nhiên rồi!

Tính cách: Vui vẻ, hài hước, có hơi trẻ con, mà trẻ con thì phải dễ khóc! (Thế nên đừng có dại mà làm tổn thương nàng ta. Chiêu khóc nhè này độc lắm!)

Sở trường: Piano, làm bento.

Sở đoản: Dễ khóc.

Món ăn yêu thích: Mì lạnh.

Món ghét ăn: những món quá cay hoặc quá chua.

Câu hay nói (Tính từ lúc Bảo Anh xuất hiện:v): “Chii – chan!!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN