Gửi Cho Anh: You Are My Destiny - Quyển 3 - Chương 7: Lễ hội trường (2) - Giao kèo giữa em và tôi kết thúc!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Gửi Cho Anh: You Are My Destiny


Quyển 3 - Chương 7: Lễ hội trường (2) - Giao kèo giữa em và tôi kết thúc!


“Chị Harumi!!! Em quyết định sẽ vào đây học!!” Natsumi sau khi bị trai phũ thì ngay lập tức chạy về mè nheo với bà chị đáng thương. Cô nàng không cam tâm!! Tại sao ánh mắt anh ấy không hề dừng lại ở cô quá ba giây như những anh chàng khác chứ?

“Chị đây đã không có cửa, thì em cũng không có đâu…” Harumi thở dài, xoa đầu cô em mình an ủi.

“Ý chị là sao?” Natsumi ngơ mặt ra, nhướn mày lên và hỏi.

“Ngày trước đi họp ở Việt Nam, dùng mĩ nhân kế bao nhiêu lần cũng không lay chuyển được! Lúc đó không biết nên gọi cậu ta là già trước tuổi hay có vấn đề về sinh lí, bây giờ thì biết rồi, thì ra cậu ta đã có bạn gái.” Harumi được nước tuôn ra một tràng tâm sự.

“Có chuyện đó ư? Học sinh cấp ba mà cũng họp chung với chị hay sao?” Natsumi ra vẻ ngạc nhiên.

Lần này đến lượt Harumi trợn mắt nhìn cô em gái: “Em nói học sinh cấp ba là sao? Cậu ta đã mười chín tuổi rồi, còn học sinh cấp ba cái gì nữa?”

“Tại vì… em nghe mấy anh võ sư khác nói, anh ấy chỉ mới học năm nhất mà đã có thể làm chủ tịch câu lạc bộ nên…”

“Năm nhất á??” Harumi há hốc mồm ra, người cứng đơ lại vì quá kinh ngạc. Mười chín tuổi học năm nhất cấp ba? Cậu ta bị lưu ban à? Không đúng, lưu ban thì sao lại có thể gánh vác công việc giỏi như vậy được? Hay là cố ý giấu tuổi đi học? “Chị cứ tưởng cậu ta là cựu học sinh của trường…”

Chàng trai trẻ này, toàn khiến cho chị ta cảm thấy thú vị. Ngay từ lần đầu gặp mặt đã thế rồi…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Shinakawa! Trang phục diễn chuẩn bị xong rồi nè, vào đây mặc thử xem!!”

Gin và Bảo Anh vừa mới ăn cơm trưa xong, thì Sumire đã từ đâu chạy đến và hét lên đầy phấn khích. Không phấn khích sao được? Lần đầu tiên được thấy trai đẹp của lớp mặc đồ hoàng tử cơ mà…

“Ừ! Vào liền đây.” Gin đứng dậy, đáp lại lời của Sumire, rồi quay sang Bảo Anh “Bây giờ em về lớp à?”

“Ừ…” Bảo Anh gật gù cái đầu, tâm trí thì dường như đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Sau một hồi ngồi im, cô nàng đột ngột đứng phắt dậy, mạnh miệng nói: “Tôi cũng muốn xem cậu mặc như thế nào.”

Gin chớp mắt, thộn mặt ra đầy ngạc nhiên, rồi lại bật cười một cái đầy thích thú và nói: “Định vào phòng thay đồ để xem tôi mặc đồ như thế nào à?”

“K… không phải!!!” Bảo Anh đỏ mặt hét toáng lên “Ý tôi là muốn coi trông cậu như thế nào khi làm hoàng tử…”

“Thật ra thì em vào chung phòng với tôi cũng đâu có sao?” Gin cười híp mắt, tràn đầy hàm ý.

“Lại lên cơn biến thái rồi đấy hả?” Bảo Anh giơ nắm đấm lên, sự tức giận và xấu hổ càng ngày càng tăng.

“Trời ơi hai người có nhanh lên không vậy??” Sumire mất kiên nhẫn, gào lên “Da của tớ sắp cháy đen thui rồi đây nè!”

Bảo Anh đành tạm hoãn việc xử tội Gin, vội vã chạy về phía Sumire, hất tóc đi trước, chẳng thèm đợi anh.

Gin cười, cô gái này hở tí là giận dỗi, suốt ngày cứ làm anh phải khổ sở.

Lên đến lớp của Gin, Bảo Anh ngượng quá, không dám bước vào nên đành trở về lớp của mình để đợi. Lớp cô đang nghỉ ngơi ăn trưa vì hiện tại cũng đang vắng khách. Sáng giờ khách đến quán cà phê của lớp khá đông nên mọi người cũng đã vất vả rất nhiều.

“Chii – chan!!” Ayane thấy cô nàng bước vào lớp thì lon ton chạy lại liền “Tóc tớ bị bung rồi, cậu búi lại cho tớ đi.”

“Ngồi xuống đi, tớ đi lấy thun buộc tóc đã.” Bảo Anh mỉm cười, Ayane vui vẻ ngồi xuống ghế gần đó, gương mặt ánh lên sự phấn khích.

Vừa búi tóc cho Ayane, Bảo Anh lại nghĩ về chuyện quá khứ. Cô gái đã từng khóc đến mức suýt nữa ngất xỉu vì sự ra đi đột ngột của anh trai mình, bây giờ đã trở về sự hồn nhiên vốn có. Chắc có lẽ cô ấy còn buồn, nhưng nghĩ rằng anh mình không muốn thấy cô như vậy, nên mới ráng tập quen với sự vui vẻ. Bây giờ chắc cũng đã vơi đi phần nào rồi…

“Xong rồi đây.” Bảo Anh lấy tay chỉnh lại tóc cho Ayane lần cuối, xoay mặt cô sang đối diện mình và ngắm nghía một hồi “Đẹp rồi đó.”

“Cảm ơn nhiều!” Ayane cười rạng rỡ, với tay cầm cái gương nhò nằm trên bàn gần đó lên soi cho rõ.

“Chiaki!!”

Cửa lớp đột ngột bị mở ra một cách mạnh bạo. Nơi ngưỡng cửa, Sumire trong bộ váy màu đen đầy sang trọng, mái tóc uốn lọn quí phái đang thở hồng hộc, gương mặt toát ra sự kinh ngạc.

“Có chuyện gì thế?” Bảo Anh quay sang nhìn Sumire với đôi mắt tò mò xen lẫn bất ngờ.

“C… cậu… Cậu ra xem Shinakawa kia kìa…” Khó khăn lắm, Sumire mới nói được hết đầy đủ câu.

“Cậu ta bị làm sao à?” Bảo Anh nhíu mày lại, ngu ngơ hỏi. Sumire chỉ lắc đầu nguầy nguậy, chưa kịp nói câu thứ hai thì…

“Bộ này hơi khó di chuyển nhỉ…? Cậu kiếm ở đâu vậy Takahashi?” Giọng của Gin vang lên từ sau lưng Sumire khiến cô nàng giật bắn người né sang một bên để nhìn anh. Gin cảm thấy hơi khó hiểu vì hành động của cô bạn, nhưng cũng không để tâm lắm, thản nhiên bước vào trong lớp của Bảo Anh “Miyamoto, em thấy thế nào…?”

Bảo Anh trợn mắt lên kinh ngạc. WTF?? Hào quang ở đâu ra mà bao quanh cậu ta chói lóa dữ vậy trời? Chỉ là diễn kịch thôi mà, có cần phải cuốn hút đến thế không? Mặt cô bất giác đỏ lên, nhìn anh chằm chằm không thể rời mắt. Tóc anh được vuốt lên, đồ hoàng tử thì khỏi nói rồi, sang chảnh hết sức! Anh mặc nó nhìn vô cùng quyền lực. Cô nhìn anh ngây ngốc cả người ra, đến mức chẳng hề nghe anh và mọi người đang nói gì.

“Miyamoto!” Anh đột ngột nhéo má cô một cái, làm cô trở lại thực tại.

“Hả? Gì vậy?” Cô giật mình, ngu ngơ hỏi lại anh.

“Em sao vậy? Tôi gọi ba lần rồi đấy.” Gin hơi khó chịu trước hành động của cô. Bộ sáng giờ cô chạy bàn mệt lắm hay sao mà lại cứng đờ người ra thế?

Bảo Anh cười một cái để chữa cháy. Trời ơi xấu hổ quá!!! Sao cô lại nhìn chằm chằm cậu ta như vậy chứ? Đầu cô bị cậu ta đầu độc mất rồi.

“Em nói muốn thấy tôi mặc như thế nào mà? Vậy thấy sao?” Gin vừa hỏi vừa thuận tay rút cây kiếm bên hông trái của mình ra, xoay xoay vài vòng và múa vài đường.

“À ừm…” Bảo Anh tự tát vào má mình một cái để độ mê trai giảm xuống một nửa “Cũng đẹp đó. Nói chung cậu mặc cái gì lên cũng biến thái như nhau…”

“Đúng là em, không khen nổi tôi một câu nào.” Gin lắc đầu, cười đầy bất lực. Anh chịu thua cô nàng rắc rối và ngang bướng này rồi.

Bảo Anh phồng má lên, quay mặt đi chỗ khác. Cậu ta không hiểu nói giảm nói tránh là gì à? Chẳng lẽ bây giờ cô phải khen nức nở rằng anh đẹp trai, siêu đẹp trai trước mặt bao nhiêu người ở đây hả? Da mặt cô dày nhưng không dày đến cỡ đó đâu! Cô thừa nhận anh đẹp, vì ở đây ai cũng thấy vậy mà!

“Aiz, có muốn khen người ta thì cứ khen đi, có gì đâu mà ngại?” Sumire từ đâu ra nhảy vào, huých vai Bảo Anh một cái, cười cười trêu chọc.

“Khen cái gì? Tại sao phải khen?” Bảo Anh lắp bắp, hai tay chắp sau lưng nãy giờ đã nắm chặt tà áo dài đến mức chỗ đó phải nhăn nhúm lại.

“Mọi người nói chuyện vui quá nhỉ…” Sakura bước vào lớp của Bảo Anh. Cô mặc một bộ váy màu trắng cùng kiểu dáng với bộ váy của Sumire, trông thật kiêu sa.

Gin thuận mắt quay sang nhìn Sakura, và đôi mắt đột ngột dán chặt vào cô một cách không chủ đích. Liệu Chiaki khi mặc bộ này có xinh đẹp giống như cô hay không? Chắc chắn là có rồi…

Bảo Anh cảm thấy Gin hơi kì lạ, vội vã lấy tay huơ huơ trước mặt anh để anh tỉnh ra. Thấy anh vẫn đứng trơ trơ, bực mình, một tay cô vô thức kéo tay áo anh, một tay huơ mạnh hơn nữa và càu nhàu: “Thấy con gái nhà người ta xinh là dán con mắt vào.”

Gin hoàn hồn, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Anh lại liên tưởng lung tung nữa rồi!

“Em ghen à?” Anh quay sang nhìn Bảo Anh, mỉm cười hỏi tỉnh bơ.

Bảo Anh được một phen đỏ mặt tía tai. Ghen? Ghen cái quái gì chứ? Cô nàng bất chợt nhìn xuống, thấy tay mình đang nắm lấy tay áo của anh từ lúc nào mà mình không biết nên cũng vội bỏ ra.

“Cậu bị ấm đầu đấy hả? Mặt tôi mà đi ghen hay sao?” Cô nàng cố gắng làm ra vẻ khinh khỉnh, nhưng thực ra thì trong lòng đang rối bời.

Gin đưa tay lên xoa đầu cô: “Đúng rồi, em không thích tôi thì làm sao ghen được.”

Bảo Anh hơi giật mình. Gin vừa nói cái gì thế? Hôm nay anh bị sao vậy nhỉ? Cô bất giác ngước lên nhìn anh, anh vẫn đang cười, nhưng đôi mắt lại thoáng chút gì đó khá buồn. Cô không hiểu, cũng không dám nhìn anh quá lâu trước chỗ đông người, nên sau ba giây đã luống cuống nhìn đi nơi khác. Đột nhiên cô sợ nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, nó làm lòng cô cũng phải chùng xuống, ảo não theo nó.

“Lúc nãy em để quên đồ, tôi có cầm hộ, qua lớp với tôi để lấy.” Gin đột ngột lên tiếng, và chẳng hề bận tâm đến thái độ của mọi người, anh kéo cô đi một mạch ra hành lang, quẹo vào lớp anh. Cô ngơ mặt ra, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc mình đã để quên cái gì. Hay là anh cố ý kiếm chuyện để lôi cô ra riêng để hỏi tội cô vì cô không khen anh đẹp trai?

Lớp học lúc này đột ngột vắng người đến mức bất thường! Bảo Anh khó khăn nhìn đồng hồ đeo tay, đã hai giờ chiều rồi. Hình như là câu lạc bộ âm nhạc sắp có buổi biểu diễn vào lúc hai giờ rưỡi nên mọi người đã kéo xuống hội trường hết. Kết quả là để lớp học trống trơn với cả đống đạo cụ chưa hoàn thành như thế này đây…

“Đây.” Gin không buông tay Bảo Anh ra, cứ tiến về phía cái bàn gần đó, cầm hai hộp bento đã được buộc gọn gàng trong một miếng vải đưa cho cô “Lúc nãy em để quên ở chỗ ghế.”

Bảo Anh ráng rút tay ra khỏi tay của Gin, nhận lấy chúng và cúi mặt xuống. Hóa ra là anh nói thật…

“Miyamoto…” Anh thở dài, nhỏ giọng xuống gọi cô. Cô ngước lên, phát hiện đôi mắt phảng phất buồn lúc nãy lại đang nhìn sâu vào tròng mắt của cô. Nhưng lần này cô không thể đánh trống lảng được nữa, người cô cứng đờ, không thể di chuyển theo ý cô muốn.

“Em… có muốn kết thúc không?” Anh nói tiếp, giọng bình tĩnh đến lạ.

Cô ngây người ra, khó hiểu nhìn anh: “Cậu nói kết thúc là sao?”

“Xin lỗi vì phải bắt em hẹn hò với người mà em không ưa.” Anh trả lời không do dự khiến cô càng thêm khó hiểu. Anh đang nói bậy bạ gì vậy? Chẳng lẽ chỉ vì lúc nãy cô không khen anh, không tỏ ra có xúc cảm gì khi anh nhìn Sakura, và cả mấy lần trước nữa, cô luôn luôn càu nhàu khi anh động vào cơ thể của cô, lúc nào cũng giận lẫy vì anh có những hành động không vừa ý mình, lại còn luôn miệng nói không thích, không ưa, ghét anh đến cực độ mà anh để bụng sao? Người nhạy bén như anh phải nhận ra cô đang lấp liếm để che giấu cảm xúc thật chứ…

“Đến tận lúc nãy tôi mới nhận ra…” Anh tiếp lời “Tôi quên mất chúng ta chỉ đang thực hiện một cái giao kèo ngu ngốc, chứ chẳng phải hẹn hò thật, nên chuyện em cảm thấy khó chịu, cảm thấy không ghen tuông là điều bình thường. Nếu em thấy mình đang bị làm phiền quá nhiều, em có thể nói với tôi, tôi sẽ kết thúc cái giao kèo đó ngay lập tức.”

Bảo Anh cảm thấy như có gì đó đang khiến cổ họng của mình nghẹn lại. Chẳng phải cô luôn muốn kết thúc sớm giao kèo này sao? Bây giờ là cơ hội tốt rồi, tại sao cô lại không thể nói tiếng đồng ý ngay được cơ chứ?

“Miyamoto…” Gin lại gọi cô, im lặng đúng một giây và nói tiếp “Em đã từng thích tôi lúc nào chưa?”

Cô kinh ngạc tột độ, đôi vai bất giác run lên không tự chủ. Sao anh lại hỏi câu ấy ở đây, vào lúc này? Cô không biết trả lời như thế nào hết. Nói ghét anh thì không phải, nói thích anh… thì chưa thể tới mức đó được. Cô đành phải chọn cách im lặng, cúi mặt xuống để tránh nhìn vào anh.

Gin nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, nhưng cô lại không hề lên tiếng khiến anh cảm thấy tim mình như bị thứ gì rất nặng nề đè nén. Anh cười, nhắm mắt lại vài giây, rồi mở mắt ra, bước lùi ra sau vài bước, giữ khoảng cách với cô. Cô ngạc nhiên nhìn lên, lần đầu tiên anh chủ động lùi xa cô ra. Những lần trước toàn là cô cố gắng tránh né anh, tự đẩy anh ra khỏi người cô thôi mà.

“Được rồi! Giao kèo kết thúc.” Anh vẫn giữ nụ cười nhìn cô, thản nhiên nói “Hóa ra ngay từ đầu cho đến giờ, tôi vẫn chỉ là kẻ một mình đơn phương.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Gin bước ngang qua Bảo Anh, đi ra khỏi lớp, để mặc cô lại với đống suy nghĩ ngổn ngang.

“Cậu ta nói… đơn phương là sao…?” Mắt cô cụp xuống, môi bất giác lầm bầm. Cô muốn gặp anh để nói cho ra lẽ, nhưng chân không thể nhấc lên nổi, cũng chẳng biết anh đã đi đâu. Lần đầu tiên cô bị anh bỏ rơi, nên tâm trí có hơi hụt hẫng một chút.

Ngay lúc này, cô chẳng biết mình phải làm gì cho đúng đắn.

Từ lúc “giao kèo kết thúc”, suốt cả ngày hôm đó, Bảo Anh không gặp Gin nữa. Anh lẩn đi đâu cô không thể tìm thấy được. Giao kèo kết thúc rồi, mình còn tìm cậu ta làm gì nữa? Cô nghĩ ngợi, nhưng ánh mắt lâu lâu vẫn tìm kiếm xung quanh xem anh có đang ở gần đây không. Tại sao tự nhiên lại kết thúc cơ chứ? Lúc trưa còn đi ăn chung nữa kia mà!

Ngày đầu tiên của lễ hội trường kết thúc. Vài học sinh bàn nhau ở lại trường qua đêm để trông đồ đạc và hoàn thành những dự án riêng còn dang dở, vài người khác thì ra về, trong đó có Bảo Anh. Cả chiều phải chạy bàn nên cô cũng hơi mệt, muốn về nhà ngâm nước nóng cho thư giãn gân cốt!

Về đến nhà, tắm rửa xong, Bảo Anh chui lên phòng để sấy tóc. Cô bật điện thoại, xem xem có tin nhắn gì không, rồi lười biếng quăng nó lên giường, tiếp tục công cuộc làm đẹp cho tóc.

“Cậu ta nói kết thúc là kết thúc luôn… Không gặp mặt, không tin nhắn giải thích, không gì hết! Đáng ghét.” Cô đập tay vào gối đầy phẫn nộ, rất muốn hét to lên để giải tỏa căng thẳng, nhưng lại sợ làm phiền hàng xóm nên lại thôi.

Nhất định phải tìm ra cách để tiếp cận cậu ta mới được!

Ngồi quấn tóc một hồi, bên tiếng máy sấy vẫn vang lên ồn ào bên tai, Bảo Anh đột ngột nghĩ ra một vài chuyện. Chẳng biết nó có phải diệu kế hay không, nhưng cứ thử liều một phen thì mới biết được!

Nghĩ là làm, cô với tay lấy điện thoại, tra danh bạ.

“Sakura hả? Ừm… Bây giờ tớ qua nhà cậu được không?”

“OK, vậy cậu qua nhà tớ đi, tớ có chuyện muốn bàn với cậu một chút. À… là chuyện về diễn kịch ấy mà!”

Bảo Anh cúp máy, thở phào. Không biết làm cách này có sao không nữa! Lỡ đâu anh biết thì sao đây? Mà thôi đi, biết hay không cũng đâu có quan trọng? Quan trọng là cô muốn hỏi anh vài chuyện cho ra lẽ thôi!

Nhất là chuyện anh nói… đơn phương…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một lúc sau, Sakura đã có mặt ở nhà của Bảo Anh.

“Cậu muốn hỏi gì mà gấp vậy?” Sakura vào thẳng chủ đề chính.

Bảo Anh hơi lưỡng lự một lúc, rồi cuối cùng nuốt khan, lấy hết can đảm và nói ra yêu cầu của mình.

“Tớ muốn thay cậu, diễn vai thiên sứ Ánh Sáng. Có được không?”

Sakura ngây người ra. Cô không hiểu cô nàng ngồi đối diện mình đang nói chơi hay nói thật: “Sao cậu lại muốn tớ đổi vai cho cậu?”

“Bí mật được không? Khi nào xong tớ sẽ nói cho cậu biết!” Bảo Anh nắm lấy tay của Sakura, ánh mắt nài nỉ đến tội nghiệp “Tớ biết là nó hơi ngu ngốc, nhưng mà cậu đồng ý đi mà… được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN