Gửi Người Tôi Yêu - Chương 11: Anh ấy là của cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Gửi Người Tôi Yêu


Chương 11: Anh ấy là của cô


Nếu yêu một người, là vì lòng cảm kích, cô
thà rằng không yêu.

Nếu thích một người, là vì trả ơn, cô thà
làm người bạn tốt nhất chứ không làm người yêu.

Cảm kích, chính là không cần tình yêu của
cô, có thể giải thích như vậy không?

Dạo phố
là một trong những cách thư giãn mà Thẩm Anh Xuân thích nhất.

Mua đồ,
cũng là một trò tiêu khiển thú vị, đặc biệt là đối với những món đồ đang thịnh
hành, cái gì cũng muốn mua. Rất nhiều cô gái tâm trạng không vui thường thích
đi dạo phô, mua đồ, nhưng Thẩm Anh Xuân bất kể tâm trạng vui hay buồn đều thích
daoh phố và tiêu khiển. Không ít người đã bị cô kéo đi, thường là những lúc rỗi
rãi, tiền trong túi sẽ không cánh mà bay. Từ khi có Đường Lý Dục, thỉnh thoảng
Từ Di cũng đi cùng nhưng chủ yếu là do Thẩm Anh Xuân kéo đi.

Cô có
một câu nói nổi tiếng: “Tôi làm đẹp cho bạn trai của tôi.”

Từ
trang phục của một người đàn ông, về cơ bản là có thể nhìn ra được khiếu thẫm
mỹ và sự chăm sóc của bạn gái anh ta. Câu nói này không sai! Đường Lý Dục không
thích Thẩm Anh Xuân như vậy, nhưng lại không lay chuyển được, mà chỉ biết đi
cùng cô. Tôn trọng không bằng tuân lệnh, đó cũng là một trong những định lý của
tình yêu hạnh phúc.

Các vị
lãnh tụ quân khởi nghĩa nông dân cách đây mấy nghìn năm, Trần Sinh, Ngô Quảng
đã hứa hẹn với người dân đói khổ, những người theo ông, nếu giàu có nhất định
sẽ không quên nhau. Có phúc cùng hưởng, có khổ cùng chia! Về điểm này, thì Thẩm
Anh Xuân đã phát huy một cách tinh tế và sâu sắc. Cô đã nói với Đường Lý Dục
rằng của em chính là của anh, của anh cũng là của em.

Vì thế,
cậu học trò nghèo Đường Lý Dục, từ khi yêu Thẩm Anh Xuân, anh ta đã không còn
bề ngoài giản dị nữa. Họ cũng mặc bộ quần áo đôi dành cho những người yêu nhau,
nếu không thì cũng là quần áo của CK, là thương hiệu nổi tiếng thế giới chuyên
thiết kế dành riêng cho những người đàn ông châu Á. Cả một ngày mua sắm, từ
trong Shopping Plaza đi ra, trong tay Đường Lý Dục là toàn bộ thành quả của
ngày hôm đó: những bộ đồ mặc mùa thu hay mặc lúc giao mùa, từ áo jacket cho đến
quần âu, áo sơ mi, tất cả mọi thứ đều đầy đủ.

Thẩm
Anh Xuân vẫn tràn đầy hứng thú, nói về chuyện cô hợp với màu gì, phong cách ăn
mặc và thời trang như thế nào. Hôm nay, tiêu mất hơn hai nghìn tệ, mặc dù không
phải là tiền của mình nhưng Đường Lý Dục cũng thấy xót ruột. Thẩm Anh Xuân có
lý lẽ của riêng cô, sắp tốt nghiệp, khi phỏng vấn phải ăn vận gọn gàng, sao có
thể như “con hạc đứng giữa bầy gà” được?

Quần
áo đã mua quá nhiều, nhưng trong phỏng vấn, nếu thành tích của bạn không tốt,
năng lực không có, dù ông chủ có chấp nhận bạn đi chăng nữa thì sớm muộn gì bạn
vẫn sẽ bị đuổi. Chẳng ai muốn lãng phí tiền để nuôi một kẻ ngốc như bạn! Điều
đó khiến họ cứ hục hặc với nhau suốt dọc đường.

Đương
nhiên Thẩm Anh Xuân không thể hiểu Đường Lý Dục, cô chỉ thích được làm đẹp cho
anh, tiêu bao nhiêu tiền cô cũng sẵn lòng. Nhưng anh không thể hiểu được những
ý tốt của cô, vẫn nổi cáu với cô, khiến cô thấy thất vọng. Theo quan điểm của
cô, anh không có tư cách và có quyền đươc giận dỗi! Cô đang nỗ lực bảo vệ che
chở cho tình yêu này, còn anh đang cố gắng phá hỏng thành quả lao động của cô,
làm sao mà đốm lửa trong lòng cô không cháy âm ỉ.

“Em không
cảm thấy như vậy là rất ngốc, rất buồn chán sao.” Im lặng một hồi lâu, Đường Lý
Dục đột nhiên quay sang hỏi Thẩm Anh Xuân.

“Em
ngốc! Em ngốc thì sao nào?” Đốm lửa đang cháy âm ỉ trong lòng khi gặp lửa sẽ
bốc cháy, cháy rừng rực. Cô nhìn thẳng vào anh, giống như một cái bong bóng,
chỉ cần dùng lực là vỡ tan. Cô cố gắng trấn an mình. Cơn gió đã làm cho góc váy
của cô bay nhè nhẹ, che giấu cơ thể đang run rẩy của cô: “Em cho rằng, như vậy
mới có thể làm anh vui, hạnh phúc. Em cho rằng như vậy mới có thể giữ chặt hạnh
phúc! Em cho rằng anh sẽ hạnh phúc vì sự chăm sóc của em…”

Đường
Lý Dục xót xa ân hận nhắm chặt đôi mắt lại, từ giọng nói và biểu hiện của cô,
anh biết, anh đã nói sai. Để sửa sai, anh chỉ có thể nói trong hoảng loạn: “Ý
của anh là, em làm như vậy với anh không có giá trị.”

Kết
quả, anh vẫn nhầm!

Cùng
với cơ thể đang run rẩy, đôi hàng mi của Thẩm Anh Xuân cũng run theo. Câu nói
này sau khi thông qua phảm xạ trong bộ não của cô đã đổi thành: “Anh không xứng
đáng để em yêu.” Thẩm Anh Xuân mở to đôi mắt, nhìn anh sợ hãi.

Thật
sao? Là thật sao? Trên đầu, lá cây đang phát ra những âm thanh xào xạc. Trong
mắt của Đường Lý Dục lóe lên sự bất lực yếu ớt.

“Xin
lỗi!” Đường Lý Dục hít một hơi thật sâu, anh không nghĩ lại như vậy.

“Anh
luôn rất cảm kích trước tình yêu của em.”

Thẩm
Anh Xuân không nói gì, vì thế Đường Lý Dục vẫn không biết giải thích bằng cách
nào, anh nói ra những điều này, hy vọng làm cô vui, kết quả vẫn là nhầm.

“Cảm
kích!” Thẩm Anh Xuân nhắm mắt lại, lẩm bẩm, những giọt nước mắt đã nhấp nhánh
trong đôi mắt, cô đang cố gắng kìm hãm không để nó rơi xuống.

Nếu yêu
một người, là vì lòng cảm kích, cô thà rằng không yêu.

Nếu
thích một người, là vì trả ơn, cô thà làm người bạn tốt nhất chứ không làm
người yêu.

Cảm
kích, chính là không cần tình yêu của cô, có thể giải thích như vậy không?

Vì thế,
cô đã nói ra một câu không những chói tai mà còn làm cho người ta khó mà hiểu
được!

“Tiền
có thể không phân biệt anh và tôi, nhưng bạn trai thì không thể!”

Đường
Lý Dục nhìn thấy trên khuôn mặt của Thẩm Anh Xuân đột nhiên tràn đầy nước mắt,
cảm nhận được sự tức giận thực sự trong lòng cô.

Dưới
ánh nắng buổi chiều, những lá cây chia cắt thành những mảng ánh lộn xộn, loang
lổ rải rác trên mặt, khiến cho biểu hiện cảm xúc của hai người nhìn lúc sáng
lúc tối.

Anh và
cô, mặt đối mặt, dưới bóng cây loang lổ.

Nước
mắt của cô đã làm anh rối loạn. Nhìn cô buồn bã, anh muốn đưa tay ra, lau đi
những giọt nước trên khuôn mặt của cô, nhưng cô không chịu hợp tác. Không biết
từ lúc nào, những người qua đường đã chú ý đến anh và cô.

“Anh
không hiểu em đang nói gì?”

“Anh
không hiểu?” Giọng Thẩm Anh Xuân đã cao lên tám độ: “Anh không muốn hiểu! Anh
cố ý không hiểu!”

Đường
Lý Dục càng buồn hơn. Những ngày này, anh đều cảm nhận được ánh mắt, ngữ khí,
giọng điệu của Thẩm Anh Xuân, không biết anh đã làm sai điều gì với cô. Tóm lại
là anh thấy cô hơi lạ. Từ khi bước vào năm thứ tư, bầu không khí kỳ lạ luôn bao
phủ lấy hai người. Ba năm qua giữa anh và cô chưa từng xuất hiện cảm giác này.

Khi cảm
giác này dần dần hiện rõ trong mắt của Đường Lý Dục, vào buổi tối anh thường mơ
thấy ác mộng. Những cơn mộng thường làm anh tỉnh giấc, mồ hôi ròng ròng, mặt
mũi nhợt nhạt. Có những lúc, anh và Thẩm Anh Xuân ở bên nhau, cho dù đang vui
đùa, thì đột nhiên anh rơi vào trạng thái ngơ ngác, một cảm giác ngây ngô trong
tiềm thức. Lúc này, trên khuôn mặt của Thẩm Anh Xuân, hơi thở càng lúc càng
lạnh khiến cho trái tim của Đường Lý Dục như đang rơi xuống. Anh lo lắng, sợ
hãi…

“Trong
mắt anh, em là một con ngốc, đúng không?” Thấy anh không nói gì, giọng nói của
Thẩm Anh Xuân to hơn.

Đường
Lý Dục chuyển động đôi mắt, nhìn Thẩm Anh Xuân không biết phải làm sao.

“Vì sao
không nói? Không trả lời em? Anh sợ à? Hay anh thiếu tự tin?”

“Đừng
giấu nữa, trong lòng em nghĩ gì anh đã quá rõ… Không ngờ em lại xấu xa đến vậy,
ra tay trước để phủ đầu đối phương.” Đường Lý Dục im lặng một hồi lâu, trong
lời nói vừa thốt ra mang theo sự trách cứ và phẫn nộ. Anh không muốn trách cứ
cô, nhưng vừa cất lời, ngữ khí đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.

Hôm
nay trong lòng hai người giống như đã được thương lượng sẵn từ trước, ôm ấp một
nỗi tức giận. Họ đều cố gắng kiềm chế, nhưng đều không có cách nào kiềm chế
nổi. Vậy thì, hãy cứ để nó bùng lên, cùng nhau đốt cháy thành tro bụi.

“Đường
Lý Dục!” Thẩm Anh Xuân dường như muốn phát điên: “Được, em tác thành cho anh!”

“Sai
rồi! Phải là anh tác thành cho em!”

Nói
xong, anh kiên quyết đem túi quần áo cầm trong tay… Không! Là tức giận cầm túi
quần áo trong tay ném vào lòng của Thẩm Anh Xuân. Sau đó, anh bỏ đi mà không
cần nhìn lại. Không biết bao nhiêu lần mẹ phản đối tình yêu của anh, lý do là
nhà anh quá nghèo để nuôi con gái của một gia đình giàu có. Còn anh lại vì cô
mà “lên thác xuống ghềnh”. Bây giờ không phải “lên thác xuống ghềnh”, mà là
“đẩy vào chỗ chết”.

Vì thế,
Đường Lý Dục mới không quay đầu lại. Đã chia tay rồi, cần gì phải vấn vương.

Anh cho
rằng anh đi rồi, Thẩm Anh Xuân tôi sẽ đuổi theo anh như trước đây sao? Đường Lý
Dục, không có đâu! Anh cố gắng đi cho mau!

Đống
quần áo trong tay Thẩm Anh Xuân rơi xuống đất, cô dùng chân đá tất cả túi quần
áo về phái thùng rác, đá đi thật xa, càng xa càng tốt.

Tình
yêu không còn, cần những thứ này làm gì nữa? Không nhìn thấy thì sẽ không buồn!
Người đi đường tới tấp dừng lại nhìn đôi nam nữ.

Quần
áo hàng hiệu đang lăn lộn bên thùng rác, bám đầy bụi đất. Một chiếc quần từ
trong túi rơi ra, tiếp đó là một chiếc T-shirt màu vàng, chúng bị một người
trong lúc bất cẩn đã giẫm lên. Người quét dọn là một phụ nữ trung niên, bà ta khom
người xuống nhặt lên rồi chạy theo gọi Thẩm Anh Xuân: “Này cô, đồ của cô!”

Thẩm
Anh Xuân nói lớn không cần nhìn lại: “Tặng cho bà đấy!”

Giọng
nói không suy giảm, Thẩm Anh Xuân đã biến mất trong dòng người. Người phụ nữ ấy
lại vội vàng chạy về phía Đường Lý Dục, nhét quần áo vào trong tay anh.

“Chàng
trai, cô kia thật tốt, chia tay thì tiếc quá, mau chạy đuổi theo đi.” Nói xong,
bà vòng lên phía trước đẩy anh một cái, nhưng bước chân của Đường Lý Dục vẫn
bước đi theo quán tính.

Bóng
dáng của Thẩm Anh Xuân đã biến mất không để lại dấu vết!

Bao
nhiêu người thế này, anh biết tìm cô ở đâu?

Phía
trên đầu, một chiếc lá rơi xuống ngay trước mặt, xoay tròn, bay bay.

Đôi mắt
của Đường Lý Dục đang nhìn chằm chằm về hướng Thẩm Anh Xuân đã biến mất…

“Nếu
như, không có cô ấy trên thế giới này, thì có phải sẽ chỉ còn lại mình cô đơn
lạc lõng?”

“Nếu
như cái thế giới này chỉ còn lại mình cô đơn, thì mình sẽ đi đâu?”

Đường
Lý Dục đứng đó đờ đẫn.

Tiếng
gió nhè nhẹ bên tai, còn anh, như vừa gặp một cơn ác mộng trong giây lát. Tiếng
là xào xạc sao giống như sự hỗn loạn trong lòng anh, đau thành một đợt.

Cãi
nhau xong, Thẩm Anh Xuân trở về ký túc xá, tâm trạng rất tốt, lời nói đang âm ỉ
trong tim cuối cùng cũng được nói ra. Tình yêu đã mất nhưng vẫn còn tình bạn,
Từ Di hoan hô nhảy nhót vui mừng. Cuối cùng Thẩm Anh Xuân lại có thời gian ở
bên cô như hình với bóng. Từ một thân phận là một cái bóng đèn, giờ cô đã
chuyển thành nhân viên chính thức.

Ngày
đầu tiên.

Sau giờ
học Từ Di và Thẩm Anh Xuân cùng nhau đi ăn. Đương nhiên là Thẩm Anh Xuân trả
tiền. Từ Di vừa ăn, vừa oán trách, vì số lần Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dục cãi
nhau quá ít, một năm mới có một lần, khiến số lần cô được ăn ngon ít biết bao
nhiêu, thật có lỗi với cái dạ dày!

Từ Di
chẳng quan tâm gì đến đôi mắt của Thẩm Anh Xuân. Cô bùi ngùi, hóa ra cảm giác
thất tình lại thật tuyệt.

Cô ta
vừa ăn vừa lắc cánh tay của Thẩm Anh Xuân nói: “Rời bỏ anh ta, về sống với em.”

Thẩm
Anh Xuân cười đến nỗi sắp phun cả cơm ra ngoài.

“Sống
với em? Chị trả tiền? Em được đấy!” Đồ xấu xa.

Ngày
thứ hai.

Thẩm
Anh Xuân và Từ Di nổi hứng đi Bách hóa Dương Quang. Mỗi người mua một bộ quần
áo. Từ Di vừa thử trang phục, vừa tự nhủ có tiền thích thật, ai đó hãy nhanh
chóng chuyển nhượng Jonh ở Mỹ cho cô đi. Cô có vẻ ghen tỵ, tình nguyện được đi
tìm John.

“John
thích phụ nữ có bộ ngực lớn. Ngực em đâu có to?”

“Em có
thể có bộ ngực lớn như thế!”

“Em còn
phải chuẩn bị sinh cho anh ta một đứa con, anh ta thích trẻ con.”

“Đó
không phải là ngôi nhà hạnh phúc, mà là trẻ con đầy nhà.”

“Sinh
thì sinh, anh ta có thể nuôi, thì em có thể sinh.”

“Được!
Bây giờ chị sẽ gọi điện cho anh ta, nói với anh ta đưa em sang Mỹ.”

“Ha ha
ha… Chị mà không gọi, Thẩm Anh Xuân, em sẽ ghét chị.”

Ngày
thứ ba.

Thẩm
Anh Xuân và Từ Di đến nhà sách, mua rất nhiều tiểu thuyết tình yêu, đĩa phim,
trong đó cóTitanic, Sắc giới, toàn
phim bom tấn quốc tế, không thể không xem. Trong những bộ phim ấy có khá nhiều
cảnh trần trụi. Mỗi khi xem đến những cảnh này, Từ Di không nhắm mắt thì cũng
đỏ hết mặt lên. Nhìn trộm sang Thẩm Anh Xuân, nét mặt cô vẫn không thay đổi,
say sưa hứng thú. Đúng là người đã “từng trải”, thái độ quả có khác.

“Này,
yêu và làm tình có giống nhau không?” Từ Di xem đến cảnh nóng, áp vào tai của
Thẩm Anh Xuân nói nhỏ.

“Trẻ
con không nên!”

“Đừng
nghĩ rằng em không biết…”

“Vậy
thì em nói cho chị biết, yêu thì cứ yêu, vì sao lại phải làm?”

Ha ha
ha…

Ngày
thứ tư.

Thẩm
Anh Xuân hỏi Từ Di hôm nay sẽ đi đâu.

“Đi đâu
ư? Chỉ cần có tiền, sẽ có nhiều nơi để đi mà. Chị sợ lãng phí tiền của chị à?
Em nói cho chị biết, khi chị tiêu tiền vì ông xã của chị, mặt không biến sắc,
tim không nhảy nhót, quần áo có đắt tiền mất cũng dám mua, chưa nói đến em là
bạn tốt của chị, vừa mới tiêu có hai tệ đã xót ruột rồi.”

Nhưng người
ta… Câu nói còn lại mắc kẹt trong cổ họng, vì mặt của Thẩm Anh Xuân đã nổi lên
một đám mây đen. Hóa ra là điều gì đáng nói thì hãy nói, không đáng nói thì
không nên nói. Vào những lúc như vậy, hai từ “ông xã” không bao giờ được nhắc
tới!

“Được,
vì không muốn bị chị ghét, em sẽ im miệng, làm người câm.”

Ngày
thứ năm.

Ngày
thứ sáu.

Ngày
thứ bảy.

Thẩm
Anh Xuân nằm bất động trên giường, không có ý muốn dậy. Từ Di nói họ vẫn chưa
đi biển. Mới có bảy ngày chị đã không còn muốn chơi với em nữa rồi, chán chết
đi được.

“Được,
được được! Chơi với em! Chơi với em mãi mãi, được chứ.”

Giọng
nói pha chút ngao ngán.

Từ Di
thở dài một tiếng. Tình yêu là một thứ gây sát thương không nhẹ, nhưng con
người luôn tình nguyện để mình bị thương.

Hôm đó
là chủ nhật, bãi biển rất đông người, trăm mối chằng chịt, vàng rực rỡ. Ánh
sáng mặt trời từ trên đầu dội xuống những đường nét tinh tế rõ ràng mang theo
hơi lạnh. Gió biển nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài trước trán và chiếc váy màu
trắng của Thẩm Anh Xuân.

Xa xa,
vài chiếc thuyền cứ đi đi lại lại, phát ra những tiếng còi hơi khàn khàn. Những
con mòng biển đang mổ thức ăn, không ngừng bay lên rồi lại sà xuống. Có bọn trẻ
đang chơi trò vợ chông trên bãi biển, vang vọng lại tiếng cười đầy vui sướng.
Nhảy sóng, bơi, nô đùa mệt rồi, Từ Di nằm xoài trên bãi cát tắm nắng.

“Anh
Xuân.” Từ Di muốn gọi cô nhìn một con cá con vừa bị sóng cuốn vào, chông trong
vũng cát trông thật đáng thương. Đợi mãi, Thẩm Anh Xuân cũng chẳng thèm bắt
lời, cô quay đầu nhìn đi. Thẩm Anh Xuân không nói một lời, lặng lẽ nhìn mặt
biển phía trước, ngẩn ngơ. Làm sao cô có thể nghe thấy được tiếng gọi của Từ Di
được?

Cô ấy,
nhớ anh ta rồi sao?

“Này!”
Từ Di lại gọi to một lần nữa.

Thẩm
Anh Xuân giật mình, ngơ ngác quay đầu lại.

“Em
biết, em chỉ thay thế được mấy hôm rồi sẽ phải quay lại thời đại của bóng đèn
thôi. Sớm biết như vậy, bây giờ em sẽ gọi điện cho anh ta.” Nói xong, cô liền
rút điện thoại ra.

Mới bắt
đầu bấm số, Thẩm Anh Xuân đã kéo tay Từ Di.

“Rõ
ràng là nhớ người ta…”

“Đáng
ghét, chị có nói là chị nhớ anh ta không?”

“Đúng
đúng! Là chị không nhớ anh ta, là em nhớ anh ta, được chưa?”

“Không
cho em nhớ.” Thẩm Anh Xuân gõ vào thái dương của Từ Di.

“Được,
em không nhớ, để lại cho một mình chị nhớ, không khéo, ông xã của chị cũng đang
nhớ chị như vậy. Em sẽ ngồi xem xem bọn chị ai làm lành trước.”

“Chắc
chắn không phải là chị!”

“Vậy
thì là anh ta!”

“Ha
ha…”

Lúc
này, Thẩm Anh Xuân mới biết, hóa ra chẳng qua cô chỉ muốn hờn dỗi với anh một
lần, mà hờn dỗi cũng là một phương thức bày tỏ tình yêu. Vậy còn Đường Lý Dục,
anh có hờn dỗi như cô không?

Tình
yêu cũng cần phải có gió mưa. Tình yêu mà không có gió mưa, chỉ có ngọt ngào,
thì làm sao biết được nó ngọt như thế nào chứ?

Giống
như lúc này, nếu như không có bảy ngày xa nhau, nếu không phải chịu đựng trong
bảy ngày, làm sao biết được bảy ngày ấy dài như thế nào? Làm sao biết được bảy
ngày còn dài hơn bảy năm? Xa xôi như bảy thế kỷ?

Sau một
tuần, Thẩm Anh Xuân quả thực đã đợi được Đường Lý Dục. Nhưng không phải anh ấy,
mà là quần áo của anh ấy, những chiếc quần áo mà cô đã mua cho anh ngày hôm đó
đều được gửi lại, không thiếu một chiếc.

Thẩm
Anh Xuân và Từ Di vừa quay về ký túc đã thấy những bộ quần áo này để trên
giường. Dương Như Tuyết thành thực báo cáo, có một người đàn ông mà cô không
quen mang đến. Dương Như Tuyết cũng biết Đường Lý Dục, nhưng người mang quần áo
thì cô lại không quen, đương nhiên là cô cũng không biết chuyện đằng sau hậu
trường rồi.

Thẩm
Anh Xuân nhìn đống quần áo trên giường, im lặng một hồi. Cô lấy điện thoại ra,
gọi một cú điện thoại. Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa, một nam sinh bước vào, mọi
người đều quen. Lý Vĩ Bằng, khoa Trung văn, dáng người không cao, mặt vuông hơi
đen, thích làm thơ. Anh ta yêu thầm Thẩm Anh Xuân đã bốn năm nay, phương châm
của anh ta là: Không ngừng nhớ và không ngừng theo đuổi.

Việc
anh ta đột ngột xông vào ký túc của con gái khiến mọi người kinh ngạc.

Khi mọi
người còn đang chưa hiểu chuyện gì, Thẩm Anh Xuân bỗng cất tiếng cười: “Vĩ
Bằng, đây là quà sinh nhật tớ tặng cho cậu, xin cậu hãy nhận cho.” Thẩm Anh
Xuân mang túi quần áo đặt vào tay Vĩ Bằng.

“Sinh
nhật? Đã qua rồi mà! Chỉ… chỉ mới tuần trước.”

“Năm
sau vẫn chưa tới đúng không? Năm sau qua rồi còn năm sau nữa đúng không? Chỉ
một lần mà cậu đã trải qua sinh nhật cả một đời rồi!”

Đúng,
năm sau vẫn chưa đến, dù sao cũng có một lần.

Quá…
cảm động! Lý Vĩ Bằng không biết đây là thực hay mình đang nằm mơ. Thẩm Anh Xuân
trong mắt anh luôn lạnh lùng kiêu ngạo, cao quý, không tì vết. Cô không bao giờ
nhìn kỹ người đàn ông đang theo đuổi cô lấy một lần, càng không bao giờ phải ân
cần và lấy lòng họ. Thế mà lần này, cô đột nhiên mang những món quà đắt tiền để
tặng anh… Thật không thể nào hiểu nổi!

Sau khi
đuổi Lý Vĩ Bằng ra khỏi ký túc, Thẩm Anh Xuân cũng đi xuống lầu.

Cũng
trong đêm đó, tại ký túc xá nữ của sinh viên mới phòng 302.

Những
cô gái nằm trò chuyện rôm rả. Mọi người cứ tranh cãi xem là thầy Chu đẹp trai
hay thầy Trần Sở Sinh đẹp trai! Hứa An Ly nằm trên giường nghĩ mông lung.

Bang!
Một tiếng nổ lớn.

Không!
Là âm thanh của tiếng đạp cửa. Mọi người giật mình mặt mũi tái mét, nín thở.
Lúc này, trưởng phòng Chu Lệ Diệp không một chút sợ hãi, xuống giường lớn tiếng
hỏi: “Ai! Ở đâu chui ra cái loại người như mày chứ, vào đây! Đừng có kiểu trốn
ngoài cửa làm con rùa rụt cổ!”

Nói Tào
Tháo, Tào Tháo đã đến! Chiếc cửa bị đạp tung!

Hừ! Dù
gan dạ, nhưng họ cũng căng thẳng đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài.

Tiểu
Bạch bịt mắt lại, co ro ở góc giường, lấy một chiếc chăn trùm lên người, toàn
thân run lẩy bẩy. Hứa An Ly nín thở nhìn ra ngoài cửa! Mẹ ơi, từ bé đến giờ,
đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh côn đồ hung hãn thế này! Mọi người trong
ký túc mặt nhợt nhạt, miệng há hốc, giương to đôi mắt đầy sợ hãi, thi nhau nhìn
ra cửa.

Đâu
phải là gã đàn ông, là mặt mũi tăm tối? Đâu phải là bọn côn đồ hung hãn? Là một
cô gái xinh đẹp đứng ở cửa, nhìn Chu Lệ Diệp một cách giận dữ. Chu Lệ Diệp
không quen cô gái này.

“Cô
là…”

“Gọi
Hứa An Ly của mấy người ra đây!”

Cô gái
lớn tiếng nói, giống như động đất, tiếng gầm rung chuyển cả mặt đất. Tất cả mọi
người trong tòa lầu này đều nghe thấy. Tất cả mọi ánh mắt đang nhìn cô gái giờ
chuyển về phía Hứa An Ly. Hứa An Ly gọi một tiếng “chị Thẩm” mà sợ hãi như sắp
đến ngày tận thế. Cô từ trên giường bước xuống, nhưng đúng sát giường không
nhúc nhích. Ngay từ đầu, cô đã bị Thẩm Anh Xuân dọa cho sợ hãi như mình đã làm
một việc gì mang tội ác tày trời.

“Cô ra
đây cho tôi, không hiểu tiếng Trung à?”

“Chuyện
gì thế? Có gì từ từ nói.” Chu Lệ Diệp không thích cái dáng vẻ công khai khiêu
khích của Thẩm Anh Xuân. Đạo nghĩa không cho phép chùn bước, cô liền xông tới
đẩy Hứa An Ly ra phía sau mình.

“Câm
mồm, đừng có quan tâm quá nhiều vào chuyện của người khác!” Mặt Thẩm Anh Xuân
giống như cơn sóng lớn cấp mười đang nổi lên, dễ dàng nhấn chìm mọi thứ. Hứa An
Ly vẫn đứng sau giữ chặt lấy Chu Lệ Diệp. Hứa An Ly chỉ có từ bị động cố gắng
giành lại chủ động, đưa ra một lời mời thân thiện, có chuyện có thể ra ngoài
nói, cô không muốn mọi người trong ký túc phải chịu rủi ro. Thẩm Anh Xuân nhìn
chằm chằm Hứa An Ly, trong đôi mắt bốc lên ngọn lửa dữ dội.

“Nói
đi! Với loại người như cô, tôi có gì để nói, đừng có giả bộ đáng thương và oan
ức mà sau lưng thì việc gì cũng dám làm như vậy! Đừng nghĩ rằng tôi không biết!
Muốn để người khác không biết trừ khi cô đừng có làm.”

“Chị
Thẩm.”

“Đừng
có gọi tôi là chị Thẩm, chị Thẩm không phải cái tên để cô tùy tiện gọi.”

Mọi
người trong ký túc đều không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho cô gái này
đến phòng họ la lối om sòm? Họ chỉ thấy cô ta đang ức hiếp người quá đáng!

“Này,
xin chị lập tức biến khỏi đây ngay!” Chu Lệ Diệp nói lớn. Nhưng Thẩm Anh Xuân
không thèm quan tâm đến lời cảnh báo của cô.

“Đến
lúc này rồi mà cô vẫn còn giả bộ thuần khiết. Ơn Chúa, tôi luôn cho rằng cô là
thiên sứ, nhưng không ngờ trong lòng cô lại cay độc đến vậy. Tôi nói cho cô
biết, anh ta là của cô, như vậy, cô có thể yêu anh ta một cách quang minh chính
đại, ở bên anh ta không cần phải lén lút hẹn hò, sợ tôi bắt gặp!”

Hóa ra…

Thẩm
Anh Xuân lớn tiếng khiến cho những người ở phòng bên cạnh cũng lén lút mở cửa
xem.

“Em
không hiểu chị nói gì?”

“Cô
không hiểu? Được, vậy thì giờ tôi sẽ nói cho cô biết!” Một cách nhanh chóng,
Thẩm Anh Xuân đưa tay nắm lấy cằm của Hứa An Ly, tiếp đến là một cái bạt tai
nhanh như tia chớp.

Bốp!

Âm
thanh đủ lớn để có thể làm rung chuyển cả tòa nhà. Tất cả mọi người đều kinh
hoàng, mồm há hốc ồ lên một tiếng kinh ngạc. Họ chưa bao giờ nhìn thấy một cô
gái xinh đẹp mà lại hành xử như vậy.

“Đánh
người! Đánh nhau rồi!” Có người đi trên hành lang hét lên.

Sau
tiếng tát, Thẩm Anh Xuân kéo Hứa An Ly lại, nhìn mọi người hù dọa: “Các người
thấy rồi đấy, đây là số phận của kẻ thứ ba! Kẻ thứ ba!” Nói xong, kìm nén đến
đỉnh điểm, cô ta đẩy mạnh khiến Hứa An Ly va vào tường đến bang một tiếng rồi
bật trở lại, va vào người Chu Lệ Diệp.

Mọi
người trong ký túc đều bị bất ngờ, những người đứng ở hành lang ai nấy đều tròn
mắt ngạc nhiên. Đợi cho họ lấy lại bình tĩnh sau một hồi kinh ngạc, Thẩm Anh
Xuân đã bỏ đi.

Bóng
đêm đã được trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN