Gửi Người Tôi Yêu
Chương 28: Gặp lại hạnh phúc đã qua…
Giữa
mùa hè, New York.
Thời
gian men theo ven ngày và đêm chậm rãi giao thoa với nhau. Phía đông của địa
cầu là ban ngày, phía tây chính là ban đêm. Ban đêm của New York thì đang là
ban ngày của đại học B. Thẩm Anh Xuân vẫn chưa quen với sự chênh lệch múi giờ,
thích ngủ vào ban ngày, thức dậy vào abn đêm. Đã thành thói quen rồi.
Vẫn
chưa đến công ty hoạt động tiền tệ để báo cáo, mẹ muốn cô nghỉ ngơi thư giãn
một thời gian, nhân tiện làm quen luôn với môi trường mới ở New York, sau đó
mới đi làm.
Thẩm
Anh Xuân cũng chẳng phản đối, trước đây cô chẳng nghe mẹ điều gì cả, coi mình
như là đế vương vậy. Bây giờ, tất cả mọi việc cô đều nghe theo mẹ, khiến mẹ cô
cũng phải kinh ngạc. Thái độ và ánh mắt của mẹ như muốn truyền đạt truyền đạt
điều gì đó. Mặc dù, Thẩm Anh Xuân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng
mẹ vẫn phát giác ra điều gì đó, đôi mắt của mẹ quả thật tinh tường.
Sao lại
không nhân cơ hội này mà đi hết một vòng nước Mỹ chứ, đây chính là ước mơ khi
còn nhỏ của Thẩm Anh Xuân. Điều mà cô thích nhất và cũng muốn hướng tới nhất
chính là đây. Khi còn học đại học trong nước, cứ hễ đến kỳ nghỉ, là cô lại tụ
tập cùng bạn học đi du lịch khắp nơi, tất cả các địa danh nổi tiếng dường như
đầu lưu giữ lại dấu chân yêu thiên nhiên và tuổi trẻ phơi phới như quả vải tươi
xanh của cô.
Cô đã
chọn đi đến một địa danh nổi tiếng. Cô thích sự hùng vĩ và vẻ đạp lạnh lùng của
những thác nước. Khi cô ngồi trên tàu hỏa, cảnh dẹp lướt qua trước mắt, nhưng
nói lại không còn khiến cô hưng phấn như cô tưởng tượng.
Xung
quanh cô, tất cả đều xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, diện mạo xa lạ, cảnh đẹp xa lạ, còn
có cả tâm trạng xa lạ của mình nữa…
Đứng
trước cảnh đẹp, sự hùng vĩ và mỹ lệ của thác nước đã sớm mất đi màu sắc rực rỡ
vốn có, chẳng qua cũng chỉ là nước chảy từ trên vách núi cheo leo xuống thôi
mà? Khi tâm trạng không thấy phấn khích thì nhìn cái gì cũng không thấy đẹp.
Thẩm Anh Xuân rất thích chụp ảnh, nhưng lần này trong máy chụp ảnh chỉ chụp có
mấy bức. Cô nhanh chóng trở về New York, trở về nhà. Lúc đó, Thẩm Anh Xuân mới
phát hiện ra, thực ra cô chẳng muốn đi đâu cả, cho dù cô đang ở thiên đường mà
tất cả mọi người trên thế giới đều đang hướng tới.
Ai mà
chẳng ngưỡng mộ chứ? Ai mà chẳng cảm thấy đó là một khát vọng và hạnh phúc chứ?
Nhưng đau khổ của Thẩm Anh Xuân còn nhiều hơn cả hạnh phúc.
Ngoài
việc lên mạng ra, thì cô chỉ ngồi viết lung tung lên giấy, hoặc là ngủ đến tối
mịt. Mẹ nói vì cô chưa thích nghi được với khí hậu và cuộc sống ở đây, sống
thêm một thời gian nữa sẽ quen. Bà còn đặc cách dặn dò người giúp việc cố gắng
điều chỉnh thức ăn cho hợp lý, làm những món mà Thẩm Anh Xuân thích ăn nhất.
Thẩm
Anh Xuân vẫn ủ rũ.
Trong
mơ hồ, thời gian đã trôi qua đã ba tháng rồi.
Vẫn thích
ban ngày ngủ, ban đêm thức. Bộ phận nhân sự phía bên ngân hàng gọi điện tới,
yêu cầu Thẩm Anh Xuân nửa tháng sau bắt đầu đi làm. John cũng vừa gọi điện tới
nói, tối mai anh tổ chức một bữa tiệc tại nhà, đều là những người bạn thân
thiết trong giới kinh doanh của bố anh, anh sẽ đích thân lái xe đến đón Thẩm
Anh Xuân.
Thẩm
Anh Xuân khoan khoái nhận lời John, nhưng đợi đến khi anh lái xe đến nhà, cô
đột nhiên quyết định không đi nữa.
John
đứng trước mặt Thẩm Anh Xuân, nhún vai, liên tục chớp chớp đôi mắt màu xanh,
rồi nói: “Elva, anh thật sự khiến em ghét đến thế sao?”
“…”
“Elva,
sao em không trả lời? Em không trả lời, chứng tỏ em rất ghét anh.”
“Thôi
được, em sẽ đi với anh.”
“Elva,
em đồng ý rồi nhé?”
John
dùng cái cách hưng phấn của Mỹ để hét lên, sau đó anh ôm lấy Thẩm Anh Xuân, hôn
lên mặt cô.
Mẹ đứng
bên cạnh nói lấy lòng, John là một thanh niên có tiềm năng, mới hai mươi lăm
tuổi mà công việc kinh doanh đã có tiếng tăm. Mẹ còn dùng câu của Tam Mao đã
từng nói, nếu như không yêu anh ấy, thì ngay cả triệu phú cũng không lấy, nếu
yêu anh ấy, thì tỷ phú cũng lấy. Thẩm Anh Xâun cũng nhận ra hàm ý trong những
lời nói của mẹ, cái anh chàng Đường Lý Dục đùa bỡn phong hoa tuyết nguyệt trên
giấy đó, nhiều nhất cũng chỉ là triệu phú, còn John mới thực sự là tỷ phú.
Tổng
giám đốc công ty thương mại Hoàn Mỹ trong nước- ngài Charley- liên tục gọi điện
cho Thẩm Anh Xuân, nói nếu như cô đồng ý, có thể không cần về nước mà trực tiếp
nhận chức phụ trách tại trụ sở chính của công ty ở Mỹ. Mức lương lên tới hàng
triệu nhân dân tệ một năm.
Thẩm
Anh Xuân biết, sở dĩ công ty Hoàn Mỹ đưa ra cho cô đãi ngộ hậu hĩnh như vậy,
chủ yếu là nhận thấy sức ảnh hưởng của bố cô ở Mỹ và các đối tác làm ăn của mẹ
cô. Nếu như cô chọn công ty Hoàn Mỹ thì sẽ mang lại cho họ nhiều cơ hội làm ăn.
Mẹ muốn cô vào làm cho công ty hoạt động tiền tệ để có thể phát triển bản thân,
gia nhập vào xã hội thượng lưu ở nước Mỹ.
Sự thúc
giục của Charley. Sự quả quyết của mẹ. Thông báo chính thức của ngân hàng. Sự
im lặng của Đường Lý Dục. Sự theo đuổi mãnh liệt của John. Sự đằng đẵng đợi
chờ, tất cả đều khiến Thẩm Anh Xuân lòng dạ rối bời.
Máy
tính luôn mở, hai tư giờ cứ để như thế.
Click
vào file nhật ký. Kể từ khi trở lại New York đến giờ, mỗi khi tâm trạng không
vui, Thẩm Anh Xuân đều viết lung tung trong file này. Viết xong, tâm trạng cô
sẽ thấy tốt hơn. Hôm nay, bất giác Thẩm Anh Xuân lại click vào file này. Đã rất
nhiều trang rồi, có đến mấy chục nghìn từ rồi, nếu như đưa lên mạng, chắc chắn
sẽ lấy đi không ít nước mắt của các bạn đọc.
Khóe
mắt hơi ươn ướt, ánh mắt mơ hồ, chữ trên màn hình bắt đầu như đàn kiến bò, bó
đến mức khiến trái tim Thẩm Anh Xuân loạn lên như tê dại. Đó chính là những tâm
trạng của cô đã ghi lại kể từ khi cô rời xa Trung Quốc trở về nước Mỹ. Cho dù
khoa học kĩ thuật có phát triển đến đâu, con người đều cần những thứ ấm áp và
điểm dừng chân của tâm hồn. Những chữ đó ấm áp mà chân thực, mang đến cho cô
niềm vui của ký ức và thời gian. Đó là những lời được viết cho Đường Lý Dục.
Trang
nào cũng vậy. Thẩm Anh Xuân ngây người ra một lúc. Ba tháng nay, nó dường như
đã trở thành một thói quen. Lúc viết, cô không phải là đang đối diện với cuốn
nhật ký, mà là đối diện với người muốn nói chuyện. Viết về tâm trạng khi cô rời
xa ngôi nhà nhỏ ở Thanh Đảo, viết về sự cô đơn một mình nơi đất Mỹ, viết về nỗi
nhớ không có lý do của cô.
Thẩm
Anh Xuân vào đại một trang, rồi đọc.
–
Lúc buồn, thường đi ra quảng trường thời đại của New York, nằm dài trên thảm cỏ
mềm mại ngắm nhìn những đàn chim bồ câu bay lên rồi đậu xuống, dường như lại
được trở về với trường đại học B. Những cây xanh không biết gọi tên là gì đã
trở thành những cây dạ hợp um tùm trong trường, nhuộm xanh cả một vùng trời.
Chỉ có điều, hai người đã từng nằm trên thảm cỏ để ngắm hoa dạ hợp, giờ đã biến
thành một người, mãi mãi chỉ còn lại một mình mình thôi. Mình luôn coi bầu trời
của New York là đại học B của thành phố Thanh Đảo. Mình đang nghĩ, mình thực sự
chẳng kịp vẫy tay chào đã vội vã rời xa đại học B, rời xa một rặng cây dạ hợp u
buồn và bãi biển mà chúng ta đã từng thường xuyên phơi nắng ở đó, rời xa nụ
cười làm mê đắm hồn người và cái nhìn sâu sắc.
Đường
Lý Dục, hoa dạ hợp của đại học B chắc là đã nở rực rỡ và yêu kiều như những chú
phượng hoàng cõi Niết bàn. Gió thổi tới, những cánh hoa yếu mềm đã rụng xuống
đầy đau thương trên mặt đất. Anh thích nhất hoa dạ hợp, anh nói nhìn cái bộ
dạng nở rực rỡ của nó thật mềm mại, u buồn và tâm trạng…
Nhiều
lúc, ngồi trên đỉnh cao nhất của tòa nhà ở New York, mắt nhìn về phía đông xa
xôi, em sẽ không thể kiềm chế được để nhớ đến những chuyện cũ khi chúng ta chơi
ở trong vườn hoa hồng, ăn cá nấu cùng những nụ hôn ngọt ngào; nhớ đến lúc anh
đi mau những đồ con gái thường dùng như giấy ăn hay băng vệ sinh nhưng lại
không nói cho em biết mà lại âm thầm nhét vào trong chăn; nhớ đến…
Em
tưởng rằng, em sẽ không bao giờ nhớ tới anh nữa. Sẽ không còn nhớ tới tất cả
những điều có liên quan đến anh. Em tưởng rằng em có thể dùng cách đi Mỹ để
quên hẳn anh đi. Anh cũng biết rồi đấy, John là một người tài giỏi hơn rất
nhiều những người cùng trang lứa. Em đã đồng ý với anh ấy, sẽ yêu thương anh
ấy.
Em
cũng sẽ cố gắng nghiêm túc và hết mình để yêu anh ấy.
John
vui mừng đến mức gặp ai cũng kể em là bạn gái của anh ấy. Anh ấy dẫn em về nhà,
vui chơi cùng bạn bè anh ấy. Anh ấy đã cố gắng hết sức để cho em được hạnh
phúc, mang lại cho em tất cả những gì em muốn. Tất cả những điều đó, là mơ ước
và sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu cô gái.
Ba
tháng, trong dòng sông dài của năm tháng, nó ngắn ngủi như khoảnh khắc sớm nở
tối tàn vậy, nhưng em lại cảm thấy nó dài như không có ranh giới giaữ ngày và
đêm, dài đến mức không biết thế nào cả.
Dục,
hôm đó ở cửa kiểm tra an ninh của sân bay, trong cái ngoái đầu nhìn lại, em cứ
tưởng rằng anh sẽ đến, anh sẽ mồ hôi đầm đìa àm chạy đến, giống như những cảnh
trong phim vậy. Khi sắp bước qua cửa kiểm tra an ninh, nếu em nhìn thấy từ xa
ánh mắt vội vàng của anh, em sẽ thay đổi thái độ, sẽ bỏ mặc tất cả, sẽ quay đầu
lại và đi về phía anh…
Nhưng
anh đã không đến.
Dục,
anh đã không đến. Sự nỗ lực và kiên trì trong sáu năm, vì tình yêu mà từ bỏ tất
cả đều biến thành mây khói. Tan tành theo mây khói. Dường như chúng ta chưa
từng yêu thương nhau, không có niềm vui, thậm chí là bị gió cuốn đi một cách
sầu đau, hoảng sợ, mang đến một nơi rất xa mà mình không thể biết. Nơi xa là
cái gì, em không biết nữa. Em chỉ biết, thế giới trước mắt là một màu đen tối
bất tận.
Toàn
thân không còn sức lực, giống như bị liệt vậy. Quay người đi về phía đỗ xe,
nước mắt bỗng dân tràn lên, đó là lòng khóc đau lòng nhất, là một lòng đau lòng
nhất.
Trong
khoảnh khắc ấy, tâm trạng buồn bã từ trong đáy lòng tư từ lan tỏa ra, nhấn chìm
tất cả, ánh mắt cũng mất đi tia sáng. Em đã mang theo duy nhất một thứ là nước
mắt. Những ngày chia ly với anh, em đã học được kiểm điểm chính mình, học được
sự khoan dung và tha thứ, hiểu được cách trân trọng.
Bây
giờ nói những điều này có tác dụng gì nữa đâu, càng thêm đau lòng, thôi không
nói đến nữa.
New
York, mọi người đều nói nó là thiên đường, ngày ngày vẫn phồn hoa như thế. Tại
sao em lại không cảm nhận được niềm vui khi ở thiên đường, hóa ra thiên đường
là thế này ư? Hằng ngày có rất nhiều xa, rất nhiều người chen chúc vào nhau,
những người bất đồng ngôn ngữ, không cùng màu da đang kì thị nhau. Vui và buồn
cùng đồng thời đan xen. Những lúc như vậy, em lại nhớ tới thành phố Thanh Đảo,
nhớ tới đại học B, nhớ tới…Dục, là anh. Rồi em ngồi xuống bậc thềm, lặng lẽ
ngồi xuống, cứ ngồi như vậy cho đến khi màn đêm buông xuống khắp các nẻo đường,
nhấn chìm em.
Có
lúc em nghĩ, Đường Lý Dục, chúng ta không nói với nhau lời nào mà đã chia tay
rồi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, anh thật sự hận em đến thế sao?
Hận em nhiều như yêu em vậy sao? Bất luận thế nào, đều không còn quan trọng
nữa, quan trọng là chúng ta đã từng có nhau, đã từng yêu nhau say đắm, chúng ta
đã từng trao cho nhau niềm an ủi ấm áp nhất, thế là đủ rồi. Thật sự rất nhớ
những hình ảnh sáu năm khôn rời của chúng ta.
Sáu
năm, nói dài thì cũng dài, nói ngắn thì cũng rất ngắn.
Cho
dù là ngắn hay dài, nghĩ kỹ ra, đời người liệu có bao nhiêu cái sáu năm rực rỡ
như thế? Từ lần đầu tiên anh nói “Anh yêu em”, đã tròn sáu năm qua đi. Sáu năm
trước, anh vẫn còn là một nam sinh trẻ tuổi. Còn bây giờ anh đã là một người
đàn ông hai mươi lăm tuổi, có thể dễ dàng nói chuyện trêu đùa với các cô gái
một cách mờ ám.
Nếu
chỉ nói về con số, thì sáu năm đúng là rất dài. Bây giờ nghĩ lại, sáu năm chẳng
qua cũng chỉ là trong nháy mắt. Từ mười tám đến hai mươi tư tuổi, hình bóng của
anh và em không rời xa nhau, đọc sách, lên mạng, tham gia tất cả các hoạt động
của trường, đi mua sắm, ăn cơm, hát hò, giận dỗi, quên đi tất cả, ngọt ngào đến
mơ màng…
Những
ký ức này giống như là vòng tuổi không ngừng tăng lên trong cuộc đời, muốn xóa
cũng không xóa được. Cái chớp mắt sau, anh đã là một người đàn ông chín chắn
hai mươi bảy tuổi rồi, còn em cũng sẽ già đi nhiều, cả về tuổi tác lẫn tâm lý.
Tuổi
trẻ cứ qua đi một cách tàn nhẫn thế sao?
Dục,
em đang ở New York, đang ở một thành phố hào hoa phồn thịnh, không hề cô đơn,
những bữa tiệc hào hoa lộng lẫy về lĩnh vực ngoại giao tiếp không xuể. Bố có ý
định bồi dưỡng em trong lĩnh vực này, những hoạt động bên ngoài của mẹ cũng
phải mang em theo, và thường giới thiệu em cho những vị khách quan trọng của
họ, nhưng em vẫn cô đơn.
Những
nỗi cô đơn kia vì anh mà có, giống như hình với bóng vậy, nó đi theo em đến tận
nước Mỹ.
Bao
nhiêu ngày nay, sao anh không gọi điện cho em? Có phải anh vẫn hận em vì sự
lạnh lùng và tuyệt tình đó không? Dục, trong cuộc tình thất bại với anh, em đã
hiểu được muốn chung sống hòa thuận với nhau, cần phải có sự khoan dung của hai
bên. Xin lỗi anh, bởi vì em không biết trân trọng nên em đã đánh mất hạnh phúc
mà em muốn có ban đầu.
…
Thẩm
Anh Xuân lật giở từng trang từng trang một. Giờ cô mới hiểu rằng, dù đã rời xa
một khoảng thời gian dài như thế, những sự quả quyết đã qua, những nỗi hận thù
và oán giận luôn vây quanh trong tâm trí, trong khoảnh khắc này, đều đã hóa
thành nỗi nhớ mờ nhạt. Những giọt nước mắt lăn dài bất tận, từng giọt, từng
giọt chảy xuống, thấm ướt hết cả trái tim…
Thẩm
Anh Xuân ngẩn người ra ngồi đó, buổi chiều của New York là ban đêm của đại học
B. Những hình ảnh hát hò trong quán bar lại hiện ra trước mắt cô. Cả một buổi
chiều ngồi nhìn về phía đông, tư thế ngồi không hề thay đổi. Mặt trời chiều dần
dần biến mất, màn đêm cũng từ từ nhoi lên, không một tiếng động. Tất cả ánh
sáng đều bắt đầu mơ hồ. Thẩm Anh Xuân ngồi ở trước cửa cũng bị nhấn chìm trong
bóng đen, nước mắt đầm đìa.
Mẹ bước
lại, nhìn Thẩm Anh Xuân đang thu dọn hành lý với ánh mắt đầy ngạc nhiên!
“Tuần
sau bắt đầu đi làm ở ngân hàng rồi, con định đi đâu đấy?” Mẹ hỏi một cách cảnh
giác.
“Công
việc của công ty ở bên đó, có nói mẹ cũng không hiểu.” Rõ ràng là đang nói dối.
“Chẳng
phải đã quyết định ở lại đây rồi hay sao? Công việc bên đó chẳng phải đã có
người phụ trách rồi hay sao?” Giọng mẹ đẩy lên cao dần, rõ ràng là tỏ ra không
hài lòng và nghi ngờ.
“Là do
con trở về đây sớm, còn một số việc vẫn chưa làm xong. Ôi trời, có nói thì mẹ
cũng không hiểu đâu!” Giọng điệu khó chịu.
Mẹ cũng
không can thiệp quá nhiều, dù sao, con gái biết sai là sửa cũng không hề dễ, bà
sẽ cho cô thời gian mà không gượng ép cô! Nhưng bà đâu biết rằng, cô đang muốn
đi gặp người mà bà ghét nhất. Nếu như bà biết con gái mình về nước là vì anh
ta, thì không tức điên lên mới là lạ! Chỉ dặn dò Anh Xuân đi sớm về sớm, công
việc bên ngân hàng không thể bỏ lỡ được!
“Vâng”
Câu trả lời không thể ngắn gọn hơn được nữa.
Hễ cứ
nghĩ đến ngày mai là được trở về thành phố Thanh Đảo, có thể sống cuộc sống vui
vẻ như trước đây, trong lòng Thẩm Anh Xuân vô cùng khoan khoái, cô bỗng hát
lên, cả đêm không ngủ.
Chuyến
bay bay lúc tám giờ sáng, vẫn còn một chút thời gian rảnh, nếu ở trong nhà thì
sẽ buồn đến điên mất. Một mình ra phố đi dạo, ngước mắt lên nhìn thấy chiếc áo
T-Shirt màu trắng vàng đan xen, chợt lướt qua trước mắt hình ảnh khi anh và cô
cùng nhau đi mua sắm, anh chỉ tay vào một cửa hàng chuyên bán áo T-Shirt nói:
“Nhìn xem, đó là thương hiệu anh thích nhất đấy, thương hiệu CK.”
“Thích
thì mua đi.” Cô hi hi ha ha cười và nói.
“Đắt
lắm, nếu như anh thực sự mặc chiếc áo T-Shirt này lên người, anh sẽ cảm thấy có
lỗi với sự vất vả bán mặt cho đất, bán lưng cho trời của mẹ.”
Rồi họ
vẫn đi vào trong cửa hàng đó xem một lượt. Cô chỉ vào chiếc áo T-Shirt rồi hỏi
nhân viên bán hàng: “Bao nhiêu tiền?”
“Một
nghìn hai trăm tám mươi tám tệ.” Nhân viên bán hàng vừa lễ phép vừa nhiệt tình.
“Đắt
thế!”
“Không
đắt đâu, chị phải nhìn rõ thương hiệu, là CK đấy, đây là mẫu thiết kế riêng cho
người châu Á, căn cứ theo màu da khác nhau. Mặc nó lên người, mới có thể toát
lên phong độ độc đáo của mình.”
Anh kéo
tay cô đi ra.
Cô lườm
anh một cái: “Anh làm gì thế?”
“Anh
chỉ nói thế thôi, anh nói sau này anh trở thành Bill Gates, thì mùa hè anh chỉ
mặc áo của hãng CK.”
Cô
không đi, mà bảo nhân viên bán hàng lấy chiếc áo ra, đưa cho anh, bảo anh vào
phòng thử đồ để thử. Anh dùng ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn cô.
“Đi
đi.” Cô cười một cách dịu dàng.
Anh vẫn
trả lại chiếc áo cho nhân viên bán hàng.
Cô
giằng lại: “Ôi trời! Thử đi, em xem anh mặc nó lên người thì có tướng mạo phú
quý của Bill Gates không.”
“Nếu
không thì sao?” Anh cười với vẻ mặt méo mó.
“Rất
đơn giản, ai mà chẳng thích kim cương Vương Lão Ngũ chứ.”
Khi anh
mặc chiếc áo đó bước ra, quả nhiên là độc đáo, không những có tướng mạo của
Bill Gates, mà còn có phong thái của Đế vương nữa.
Nhưng
lật tìm hết tiền trong ví, cũng chỉ có một nghìn tệ, thế là cô liền mặc cả với
nhân viên bán hàng.
“Không
được đâu, ông chủ giao cho em bảo giá bao nhiêu là phải bán bấy nhiêu, không
giảm giá không mặc cả, nếu như bán bớt đi thì em sẽ bị trừ lương.” Gương mặt
xanh non của cô nhân viên bán hàng xem ra chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi, đan
tay vào nhau, giải thích một cách bất đắc dĩ.
Tiếc
nuối đi ra khỏi cửa hàng, anh trách cô nói: “Anh chỉ là nói chơi thôi, thế mà
em cũng tưởng thật?”
“Anh
rất hợp mặc đồ thương hiệu CK. Anh không biết đấy thôi, từ cái giây phút anh
mặc cái áo đó bước ra từ trong phòng thử đồ, thì anh đã trở thành người đàn ông
có thương hiệu rồi.”
“Đợi
cho anh trở thành Bill Gates rồi, anh sẽ mua hai chiếc, mặc một chiếc, còn vứt
đi một chiếc.”
Khi
quay người bước ra, đi qua một cửa hàng bán sôcôla. Còn nhớ anh đã từng nói với
cô, giá như anh có thể sinh ra ở Mỹ thì tốt biết mấy, nơi đó là quê hương của
sôcôla. Đúng vậy, người Mỹ đều thích ăn sôcôla, giống như trẻ con Trung Quốc
thích ăn kẹo từ bé vậy, thật là hạnh phúc. Bao nhiêu là hãng sôcôla. Mùi vị
khác nhau, cô chọn từng loại một, cho đến khi túi xách tay đã đời mới thôi. Đồ
trên tay càng ngày càng nhiều, đều là những thứ anh thích.
Trở về
đến nhà, mẹ cô giật thót người: “Mua nhiều đồ vậy, con đang đi cứu trợ cho dân
tị nạn đấy à?”
“Bạn
học nhiều, người này một ít, người kia một ít là hết ngay, chẳng lẽ đi về tay
không, ngại lắm!”
Sau đó,
cô cho tất cả đồ vào trong va li, đã không thể đóng thêm được nữa, nhưng cô vẫn
có đóng, suýt chút nữa làm hỏng cả va li.
Cuối
cùng thì máy bay cũng hạ cánh, tâm trạng cô cũng đã trấn tĩnh lại nhiều. Khoảng
năm giờ ba mươi phút chiều, trên đường phố của thành phố đảo, taxi nối đuôi
nhau đi. Cảnh vật trên đường vẫn quen thuộc như thế. Dưới vòm trời của thành
phố này, Thẩm Anh Xuân đã từng sống sáu năm. Nơi đây có tuổi trẻ của cô, có
tình yêu của cô, có hơi thở của cô, có niềm vui và cả nỗi đau của cô. Vì vậy,
cô không phải là khách qua đường của nó, cô cảm giác như mình đang trở về nhà.
Sau ba
tháng, Thẩm Anh Xuân lại trở về thành phố Thanh Đảo. Giống như là đã xa cách cả
một thế kỷ vật, cô đứng trên một con đường nhỏ trước cửa nhà, rẽ về phía tay
phải chính là cửa phía nam của đại học B. Ban đầu, họ quyết định thuê nhà ở
đây, bởi vì ở đó có quá nhiều thứ liên quan đến ký ức của mình. Vừa qua thời
gian của bữa tối, những sinh viên vừa đùa nghịch, vừa nói cười bước ra khỏi
cổng trường, đi ngang qua người cô. Khi Thẩm Anh Xuân đang đứng ngây người ra,
có một người đàn ông bước tới, nhìn qua hành lý bên cạnh cô, hỏi cô một cách
thân thiện rằng có phải là sinh viên mới tới nhập trường, chưa quen đường của
trường, thì anh ta có thể giúp đỡ.
Cảm ơn,
Thẩm Anh Xuân cũng lễ phép như vậy để trả lời và mỉm cười hiền từ. Nhưng nụ
cười đó biến mất rất nhanh chóng. Sống ngoài xã hội ba năm, cô cảm thấy dường
như mình đã già dặn hơn rất nhiều.
Cho đến
khi ánh trăng nhô lên, ánh trăng sáng như vậy là cô thích nhất, cũng là vô vàn
những đêm ngọt ngào nhất trong cuộc đời cô. Có anh, có hơi thở của anh, có tất
cả của anh. Anh đã trở thành một phần của cơ thể cô. Cô cũng đã là của anh.
Nhìn
cảnh vật quen thuộc, trái tim Thẩm Anh Xuân bỗng trở nên mềm mại, bây giờ mới
cảm thấy bốn năm của cuộc sống sinh viên là quá ngắn ngủi, khiến người ta lưu
luyến, giống như qua đi rồi mới biết nó đẹp đẽ. Lúc hoàng hôn, người đi lại
trên con phố nhỏ cũng đông dần lên. Một đôi nam nữ trẻ tuổi, chắc là đang yêu,
gần gũi thân mật nhau trước mặt bao nhiêu người. Cô gái nắm tay người con trai,
hai người vai kề vai, sao mà giống mình trong quá khứ vậy.
Đêm dần
sâu thêm, cô kéo chiếc va li đi về phía nhà mình. Cô muốn cho anh một sự bất
ngờ, không biết lúc này anh đang làm gì trong nhà, đang lên mạng hay là đang
xem ti vi. Kỳ nghỉ này Từ Di đã về quê vì mẹ bị ốm, vì thế cô ấy sẽ trở lại
muộn hơn một ngày. Còn nửa năm nữa là cô ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Đường
Lý Dục, em đã về rồi…Thẩm Anh Xuân xách hành lý, khe khẽ bước lên tầng ba,
nhanh tay mở khóa, đẩy cửa phòng ra. Ngôi nhà quen thuộc của cô. Mùi hương mà
cô thích.
Đèn
trong phòng đang sáng.
Mũi ra
sức hít vào, đều là mùi hương của anh, mùi của hơi thở anh, mùi của tóc anh,
mùi của tình yêu. Mùi vị như vậy, đã từng làm cô say mê và ngây ngất…
Đột
nhiên, thế giới tĩnh lặng vô thanh. Rất lâu, rất lâu. Thời gian như đông cứng
lại vậy, trái tim đang đập của Thẩm Anh Xuân dường như bất chợt ngừng đập,
trước mắt là một màu đen tối, lạnh toát đến tận xương cốt, chết đứng. Đầu óc trống
rỗng, không có tư duy, thì chẳng phải là chết rồi hay sao?
Thẩm
Anh Xuân đang sững người ra nhìn cảnh đang quấn vào nhau, anh đang ôm cô ấy
trong lòng, anh cúi mặt xuống, hôn say đắm vào cằm, rồi môi cô. Cô phát ra
những tiếng kêu rên rỉ đầy hạnh phúc và ngọt ngào.
Nụ cười
đó, nụ hôn đó, sự ngọt ngào đó của họ trong mắt Thẩm Anh Xuân rạng rỡ như mặt
trời bị xé toạt vậy, nó đang bay lượn một cách trắng trợn trước mặt cô. Tất cả
tưởng tượng đều mất đi đôi cánh lãng mạn, tất cả suy nghĩ đều không có mùi vị
ngọt ngào. Anh vẫn cao to lừng lững như thế, anh vẫn có những nét đậm chất đàn
ông, ánh mắt sáng như sao vậy.
Thẩm
Anh Xuân nhìn người mà cô yêu và người anh yêu, không phải không biết, chỉ là
đến khi sự việc nó xảy ra rồi mới chợt tỉnh ngộ.
Thẩm
Anh Xuân đứng ở cửa, mơ màng giống như là vừa nằm mơ một giấc mơ dài, rất lạnh.
Suy nghĩ loạn lạc khiến cô không biết phải như thế nào, nhưng tính cách của cô
cho cô biết, cho dù bây giờ có sụp đổ, cô cũng sẽ không ngã gục trước mặt họ.
Cô cố
gắng kiềm chế sự run rẩy và lạnh toát trên cơ thể mình, cố gắng kiềm chế sự
tuyệt vọng và đau khổ trong lòng, cố gắng an ủi chính mình rằng trên thế giới
này không phải rời xa nhau thì sẽ suy sụp và chết đi, không ai có thể thay thế
được cho ai.
Sau đó
cô từ từ quay người, lùi lại phía cửa. Cô không biết là mặt mình đã tràn đầy
nước mắt. Cô sợ hãi bịt chặt miệng, khóc không thành tiếng, lồng ngực thở gấp
gáp, không cẩn thận đã đụng vào khung cửa, đầu bị cộc kêu lên một tiếng rất to,
nhưng cô không cảm thấy đau…
“Thẩm
Anh Xuân!” Sau lưng có tiếng gọi phát ra, vang lên trong hành lang trống trải.
Trái
tim Thẩm Anh Xuân phủ đầy sát khí tuyệt vọng. Cô tưởng rằng, cô sẽ như một con
gấu mất hết lý trí, oai nghiêm không thể xâm phạm. Còn trên thực tế, cô đứng ở
đó, yên lặng như một thực vật. Trong chớp mắt, những nếp nhăn già nua đã nhanh
chóng phủ đầy khuôn mặt, phải già đến mấy trăm tuổi. Cô dừng bước, vẫn mỉm
cười, nghiêng nước nghiêng thành, toàn thân toát ra ánh sáng rực rỡ. Đây là
cách của cô, cái cách mà không bao giờ giống người khác.
Vẻ mặt
hoảng sợ, ánh mắt kinh ngạc của Hứa An Ly, buông rời tay trong sự hoảng loạn…
Thẩm
Anh Xuân hối hận vì sự sốc nổi của mình mà mất đi người đàn ông ấy, vì khoảng
cách xa xôi mà không ngừng nhớ đến người đàn ông ấy. Khi cô đứng trước mặt anh,
anh lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, dường như chưa từng quen nhau vậy.
Mặc dù
trên gương mặt anh vẫn nở nụ cười, vẫn im lặng như trước kia…
Anh đã
không nhận ra cô nữa. Lúc anh nhìn thấy cô, chỉ là hơi ngây người ra một chút,
mỉm cười ấm áp và chuyển ánh mắt sang phía Hứa An Ly, nói ra một câu khiến Thẩm
Anh Xuân đủ để tức đến chết: “Cô ấy là ai? Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Bạn em à?”
“Chị ấy
là bạn gái anh, Thẩm Anh Xuân.”
“An Ly,
có phải là em không muốn yêu anh, mới nói Thẩm Anh Xuân là bạn gái anh không?”
Đường Lý Dục lo lắng nhìn Hứa An Ly. Bị Hứa An Ly giằng tay ra, lại đưa tay
lên, lần này là anh chủ động nắm tay cô, nắm thật chặt.
“Không
phải, anh chị vẫn luôn yêu nhau. Anh Xuân, bây giờ em trả anh ấy lại cho chị.”
“Cô lại
thật sự dám làm như vậy!”
Sau khi
Thẩm Anh Xuân đưa tay lên tát cho Hứa An Ly một cái tát giòn giã, cô vẫn không
thể nào làm cho trái tim mình tĩnh lặng được như nước. Va li da vứt ở cửa,
chiếc hộp đựng chiếc áo được mua ở cửa hàng CK của Mỹ trong tay cô rơi xuống
đất. Còn người, thì đã quay đầu biến mất trong bóng đêm.
Cô
nghĩ, cứ mãi mãi biến mất như thế đi. Cứ coi như cô chưa từng quen anh. Hứa An
Ly bất lực và đau khổ quỳ trên nền nhà…
Nước
mắt giàn giụa trên mặt cô. Bỗng chợt, cô nhận ra, nỗi hận của Thẩm Anh Xuân đối
với cô đã không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi. Cô ngồi đó, như người
đã chết, tiếng kêu báo tin nhắn của điện thoại liên tục vang lên. Không biết
mất bao lâu mới lấy lại được tinh thần, cô mở tin nhắn ra xem, là Tần Ca nhắn
cho cô. Lúc này cô mới chợt nhớ ra, kể từ sau lần cãi nhau lần trước Tần Ca tức
giận bỏ đi, đã rất lâu rồi không có tin tức của nhau.
“An Ly,
anh đã suy nghĩ rất lâu mà không biết nên nói với em thế nào, nhưng lại không
thể không nói, đừng miễn cưỡng chính mình được không em? Anh không muốn để em
phải chịu ấm ức cả đời, vì thế chúng ta chia tay đi. Anh chúc em mãi mãi hạnh
phúc.’
Hứa An
Ly ôm mặt một cách bất lực, quỳ ở dưới đất, mặc cho nước mắt chảy tràn trề trên
mặt cô, lạnh lẽo và vô vọng.
Cùng
lúc đó, tại sân bay Đường Lý Dục xông vội vào phòng chờ của sân bay nhưng vẫn
bị chậm một bước. Một chuyến bay về New York đang từ từ lăn bánh trên đường
băng, từ từ bay lên trời, để lại tiếng kêu ầm ầm rất lớn…
Đường
Lý Dục đướng dưới đất, tuyệt vọng nhìn theo chú chim to lớn màu trắng đang dần
dần biến mất trong tầng mây, ủ rủ đến suýt ngã, nước mắt cứ thế mà tuôn ra vì
bầu trời đã sớm trở về với sự tĩnh lặng vốn có của nó rồi.
Trên
đường phố, vẫn là những dòng xe đi qua đi lại.
Còn đời
người, sao lại không phải một chuyến du lịch lặp đi lặp lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!