Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta
Chương 24
Xe chạy đến dưới nhà tôi, nhờ ánh đèn xe thấy một bóng người đang đứng cạnh cột điện bên đường, dáng đứng nghiêng người dựa vào cột điện của người đó chẳng khác nào mấy diễn viên trong phim truyền hình, trong tay còn kẹp điếu thuốc đang lập lòe cháy dở.
Trẻ vị thành niên hút thuốc, đúng là không tốt chút nào. Tôi đã thấy một số hình ảnh cảnh báo tác hại của thuốc lá ở Hồng Kông – Hút thuốc lá có thể dẫn đến liệt dương. Cậu trai trẻ à, đừng kích động, kích động quá sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đó!
Giang Thần hỏi tôi: “Sao cậu ta lại ở đây?”
Tôi lắc đầu trả lời: “Không biết nữa.”
Anh hỏi tiếp: “Em thật sự không biết à?”
Tôi đáp: “Em thật sự không biết mà. Nhưng nếu anh “nghiêm hình tra khảo” thì em cũng sẽ cung khai, thực ra em hẹn cậu ta đến vụng trộm hẹn hò mà thôi.”
Giang Thần lườm tôi, nói: “Em xuống xe tự giải quyết cho tốt đi, anh chờ trên xe.”
Tôi nói: “Hay là anh cứ lao thẳng đến đi, tông cậu ta vào cột điện luôn. Hồi còn bé, em từng thấy cảnh đó trong phim Cột đèn có ma! Hay lắm đấy!”
(ND: Cột đèn có ma hay còn gọi là Love in the Time of Twilight, là một bộ phim điện ảnh Hồng Kông chiếu năm 1995)
Anh nói: “Em xuống đi, anh tông luôn cả em nữa cho thành Cột điện có hai con ma.”
Tôi ngượng ngùng xuống xe, song mới bước được hai bước, Tô Duệ đã xông tới trước mặt tôi. Cậu ta chỉ vào xe, chất vấn: “Sao chị lại ở cùng anh ta?”
Tôi cố tình kéo dài giọng: “Để chị nghĩ thử một chút đã… Ừm… Nếu chị nhớ không nhầm thì anh ấy là bạn trai chị!”
Tô Duệ hơi sững sờ, trong mắt thằng bé không giấu nổi sự buồn bã, đau khổ. Tôi thấy hơi mềm lòng. Tôi không nên cho rằng tình cảm của cậu ta là trò đùa chỉ bởi vì nó còn nhỏ tuổi. Trước đây, khi tôi thích Giang Thần còn ít tuổi hơn cậu ta.
Tôi nhìn điếu thuốc trong tay cậu ta, giọng nói nhẹ nhàng đi hơn rất nhiều: “Hút thuốc rất hại cho sức khỏe.”
Cậu ta ném điếu thuốc xuống, dùng chân giẫm giẫm: “Nếu em bỏ thuốc, chị có thể…”
“Không thể.” Tôi ngắt lời: “Em đừng như vậy, chị không thích em.”
Cậu chàng xoa xoa mũi: “Nhưng mà em rất thích chị mà.”
Tôi gật đầu: “Ừ, chị biết.”
Cậu chàng lại nói: “Em sẽ không thích ai khác như thích chị nữa đâu.”
Không đâu, em biết.
Tôi cố gắng xoa dịu bầu không khí: “Ha, đừng như vậy, đợi tới khi em thích mấy cô gái 15-16 tuổi xinh xắn, dễ thương thì đến lúc đó em lại hối hận, nghi ngờ ánh mắt mình bây giờ.”
Cậu ta im lặng chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai chân. Tôi ngây người, ngoảnh lại nhìn Giang Thần trong xe sau đó lại cúi đầu nhìn cậu ta, chân tay luống cuống: “Em sao thế?”
Mãi sau vẫn không thấy trả lời, tôi cũng đành ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Sao vậy? Bị đau chỗ nào à?”
Giọng rầu rĩ của cậu ta vang lên: “Em không sao, chị cứ mặc kệ em.”
Tôi lại hỏi: “Em bị đau chỗ nào phải không? Hay là để Giang Thần xem cho em nhé?”
Đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên quát: “Chị tránh ra đi, đừng làm phiền em!”
Tôi sợ hết hồn, không phải bởi tiếng quát mà là nước mắt của cậu ta.
Mũi tôi hơi cay cay. Thằng bé mới mười bảy tuổi mà thôi, có lẽ tôi là thất bại đầu tiên trong tình cảm của nó, giống như tôi khi đó thích Giang Thần nhưng anh lại không thích tôi vậy. Người mình thích nhưng không thích mình, là chuyện khổ sở đến nhường nào.
“Chị đi đi, bạn trai chị đang chờ trong xe kia kìa.” Có vẻ cậu chàng đã bình tĩnh lại.
Tôi xoay người vẫy vẫy tay ra hiệu cho Giang Thần tỏ ý “Anh cứ về trước đi”. Anh lập tức gửi một tin nhắn cho tôi, nói vậy anh quay lại bệnh viện trước, em xử lý xong chuyện thì gọi điện cho anh.
Xe Giang Thần rời đi, bốn phía xung quanh dường như cũng tối hơn, cũng may một lát sau đèn đường đã được bật lên.
Tôi vẫn ngồi xổm bên cạnh Tô Duệ như thế, không lên tiếng, căn bản tôi không biết nói gì, còn cậu ta vẫn đang khóc. Ánh đèn đường kéo dài hai cái bóng của chúng tôi trên mặt đường.
Khi tôi đang nghĩ chúng tôi sẽ ngồi như thế này đến bao giờ, có một cô bé học sinh mặc đồng phục tiểu học, buộc tóc hai bên, đeo cặp sách trên vai đi tới. Cô bé lấy tiền từ trong túi quần đồng phục ra, cả một nắm màu sắc rực rỡ, sau đó lấy một tờ đưa cho tôi: “Cô ơi, cô cầm tiền này mua kem cho anh đi, dỗ anh đừng khóc nữa ạ!”
Tôi nhìn vẻ mặt ngây thơ của đứa bé cấp một đang đứng trên cái bóng của mình, nghiến răng nghiến lợi: “Này, em-gái-nhỏ! vì sao gọi cậu ta là anh, còn chị lại là cô hả?”
Cô bé nắm chặt tiền khóc chạy đi.
Lúc này Tô Duệ mới mở miệng nói chuyện: “Để tiền lại rồi hãy đi…”
Tôi cười đẩy đẩy cậu ta ra: “Này….”
Cậu ta lau mặt, than thở một tiếng: “Chết tiệt, mất mặt quá!”
Tôi an ủi: “Chị mới là người mất mặt, đứa bé kia còn gọi chị là cô đây này.”
Cậu ta cũng an ủi tôi: “Con bé đó ghen tị không xinh đẹp như chị đấy.”
Nói xong, cậu ta đứng lên, tiện tay kéo cả tôi dậy.
Tô Duệ nói: “Em không sao rồi, chị lên nhà đi.”
Tôi hỏi: “Thật không sao hả?”
Cậu ta đáp: “Có lẽ thế. Em quyết định từ nay về sau không cần lấy chị làm nguồn cảm hứng thiết kế nữa.”
“Á! Nhắc đến quần áo…” Tôi bỗng nhiên nhớ ra, vỗ đầu một cái: “Chị để quên túi quần áo ở trên xe Giang Thần rồi!”
Cậu ta bất mãn: “Quần áo gì? Chị mua quần áo sao không tới cửa hàng em? Chị quá đáng lắm, có tiền còn không cho bạn bè kiếm chút.”
Tôi lườm cậu ta: “Đấy là quần áo của Giang Thần, chị mang về nhà giặt.”
Tô Duệ bĩu môi: “Anh ta để chị giặt quần áo cho mình ấy à? Thế mà không thèm chăm sóc chị à?”
Tôi đáp: “Bạn Tô Duệ nhỏ à, khích bác chia rẽ cũng vô dụng thôi.”
“Không phải em đang khích bác chia rẽ. Nếu là em thì nhất định tôi sẽ không để chị làm những việc đó.” Cậu ta nói chắc như đinh đóng cột: “Chị em từng nói, con gái sinh ra là để được yêu thương.”
Tôi gật đầu lấy lệ: “Chị của em dạy em tốt lắm đấy!”
Cậu ta còn nói: “Đúng thế. Chị em còn dạy, nếu chị “thà chết không theo” thì em cứ “bá vương ngạnh thượng cung” đi!”
(ND: Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] đồng âm với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”)
Tôi cảnh giác lùi về sau hai bước: “Cái này chắc chỉ là đùa thôi nhỉ?”
Cậu ta vỗ vỗ bả vai tôi, khen ngợi: “Có vẻ chị tìm hiểu khá kỹ về tính hài hước nhà em rồi nhỉ?”
…
Tôi nghiêm mặt khiêm tốn: “Có tìm hiểu một chút, chỉ một chút thôi.”
Tô Duệ bảo tôi về trước, nói thấy tôi lên tầng cậu ta sẽ đi. Nhưng tôi nhất quyết không chịu, tôi nói cứ để chị nhìn em đi trước, tránh để em nhân lúc chị lên nhà lại lấy súng ra bắn chết chị.
Vậy mà cậu ta cũng không tức giận, còn nói: “Yên tâm đi, nếu chết cũng là em chết, chị sẽ không chết đâu.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát vẫn kiên quyết để cậu ta đi trước. Tôi nói: “Chị phải trông thấy em đi trước, em có chết cũng phải chết xa xa một tí, chết ở chỗ này ảnh hưởng đến giá phòng quanh đây.”
Cậu ta xem thường tôi: “Giá phòng chỗ chị thấp không phải càng tốt à? Như thế chị mới mua được.”
“No, no, no.” Tôi lắc lắc ngón trỏ, tặc lưỡi: “Có thấp chị cũng không mua nổi. Tiền lương một năm của chị chắc cũng chỉ đủ mua một WC thôi, cho nên chị vẫn luôn hi vọng giá phòng quanh đây đừng bao giờ giảm. Nếu đã không mua nổi thì mọi người cùng không mua nổi đi, giống như bất động sản năm 2012 đó, phải chết thì mọi người cùng chết cho công bằng.”
Cậu ta lại lườm cọi thường tôi, sau đó tức giận hầm hập bỏ đi.
Tôi nhìn theo cái bóng cậu ta in xuống lòng đường ngày càng bị rút ngắn, rút ngắn rồi kéo dài trở lại. Tôi chỉ hi vọng lúc cậu ta nhớ lại chuyện này thì còn nhớ rõ cậu ta đã ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi mà không phải đau khổ nhìn thấy tôi dứt khoát quay đi không ngoảnh lại.
Cũng có thể là do tôi nghĩ nhiều, có lẽ khi cậu ta nhớ lại cũng chỉ nhớ tới hai chân ngắn ngủn của tôi vật lộn leo lên
Tôi vào phòng, bật đèn lên, đúng lúc ấy thì điện thoại reo, tôi giật mình nhìn ngó xung quanh theo phản xạ rồi mới lấy điện thoại ra. Là Giang Thần.
Tôi nhận cuộc gọi: “Alo, anh còn ở dưới nhà không?”
“Không, làm sao vậy?”
Tôi nói: “Đèn phòng em vừa sáng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thời gian vừa khớp, y hệt như bộ phim kinh dị dịp Valentine.”
Anh ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Em xem mấy bộ phim linh tinh nhiều quá rồi đấy!”
Tôi phản bác: “Trước kia là ai lừa em tới ký túc xá xem phim kinh dị cùng hả?”
Anh nói: “Thế ai suốt ngày ầm ĩ muốn xem nhưng lại không dám ngồi xem một mình hả?”
Tôi vặn lại, tính cả nợ cũ: “Nhưng có lần anh còn cho em xem clip hướng dẫn của khoa anh! Còn khủng khiếp hơn cả phim kinh dị!”
Giang Thần nói: “Anh chẳng thấy cái đó có gì khủng khiếp cả.”
Tôi la lên: “Lại còn không khủng khiếp à? Con dao phẫu thuật rạch một hình chữ U trên da đầu nhẹ nhàng như cắt đậu, sau đó lật miếng da lên rồi khoan một một lỗ ở trên hộp sọ, rồi cho cái nhíp vào trong cái đống máu me bầy nhầy bên trong gạt qua gạt lại.”
Anh nói: “Khá lắm, em nhớ các bước phẫu thuật rất rõ đấy.”
“Có thể không nhớ rõ à?” Mặt tôi như đưa đám, nói: “Lúc bọn họ lật mảnh da đầu lên em quay sang còn thấy anh cười là lạ, tay còn bắt chước động tác của họ mở quyển phác thảo của em! Dọa em không dám rời mắt khỏi màn hình một giây, chỉ sợ nhìn sang lại thấy anh có hành động biến thái nào khác.”
Tôi nghĩ rằng những câu chuyện kinh dị đáng sợ nhất là những người xung quanh mình biến thành ma quỷ… biến thành quái vật…biến thái… hoặc thành kẻ thù.
Do chưa kịp phòng thủ đã bị tổn thương, còn là thương tổn nặng nề nhất.
Giang Thần im lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu anh nhớ không nhầm thì lúc ấy anh đang nhìn mấy bức phác thảo của em; còn nếu anh vẫn nhớ không nhầm, phần lớn người được phác thảo trong tranh anh thấy vô cùng quen, hơn nữa tư thế còn không đỡ nổi, ví dụ như, anh quỳ trên đất khóc lóc.”
…
Lần này tới lượt tôi im lặng. Tôi có một tập bản vẽ phác thảo, nhìn bên ngoài không khác những tập bình thường là mấy nhưng bên trong có mấy bản phác thảo “chuyên dùng” lúc tôi và Giang Thần cãi nhau để tôi phát tiết bực mình. Tôi vẽ không ít bức tranh châm biếm, đề cao nữ quyền: ví dụ Giang Thần đang quỳ dưới đất nước mắt ngắn nước mắt dài cần xin tôi tha thứ, nói tất cả đều là lỗi của anh ấy, nói anh không bằng cầm thú; hay là bức tranh khác đang vẽ Giang Thần nằm rạp trên mặt đất, còn tôi vênh váo tự đắc cầm roi đánh anh; ví dụ một bức khác lúc đó anh đang quỳ trên sàn nhà, còn tôi cầm điều khiển nằm trên sô pha, tôi bảo anh lấy cho tôi chén nước nhưng động tác của anh lại chậm vì vậy tôi đạp vào mông anh một cái, anh ngã lăn xuống đất, đứng dậy còn cúi đầu nói cảm ơn….
Vì vậy tôi chuyển hướng câu chuyện: “Chắc anh gọi điện đến hỏi em xử lý chuyện Tô Duệ thế nào hả?”
May mà anh đồng ý phối hợp, anh hỏi: “Thế nào rồi?”
Tôi kể: “Trước mắt cảm xúc hai bên đều ổn định, nữ không có ý định ngoại tình, nam không phải là người đồng tính, cũng không có ý định chen chân vào mối quan hệ của người khác.”
Anh nói: “Xử lý không xong thì để anh, đừng quên trong lòng em anh chính là bác sĩ quái dị, biến thái.”
Tôi cười gượng ha ha hai tiếng, nói: “Đâu có, đâu có.”
Anh còn nói: “Đúng rồi, quần áo anh bảo em về giặt giúp vẫn còn ở trên xe, anh sẽ để lại cho em giặt. À, phải rồi, tối nay em có thể vẽ thêm bức tranh anh quỳ trên bàn giặt ở ban công.”
…
Haiz, bất cứ lúc nào có cơ hội là Giang Thần lại châm chọc, mỉa mai tôi. Có mỗi chuyện này mà làm mãi mà không biết chán.
_________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!