Gửi Thời Thanh Xuân Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta
Ngoại truyện: Thời niên thiếu (1)
Cô cũng không biết có cái gì đẹp, nhưng chính là nhịn không được nhìn chằm chằm, nhịn không được tim đập thật nhanh, có thể vì một đầu trống rỗng mà tim đập nhanh, cô đủ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. (ý chỉ người trước, kẻ sau không ai bằng)
Thời khắc yên lặng tốt đẹp luôn là sẽ có một hai cái quỷ gây sự, quỷ gây sự là Vương Đạt Trang, phó lớp trưởng, tên mập chết tiệt, hắn vào cửa chuyện thứ nhất chính là gào to: “Trần Tiểu Hi, ta có hay không nhìn lầm?”
Trần Tiểu Hi ngây ngốc hỏi: “Nhìn lầm cái gì?”
Vương Đạt Trang nói: “Ngươi a, cư nhiên như thế đến sớm.”
Trần Tiểu Hi cười gượng hai tiếng: “Nhớ tới có đoạn tiếng Anh còn không có học thuộc.”
Vương Đạt Trang đột nhiên cười ha hả: “Ha ha…… Ngươi…… Ngươi sách giáo khoa tiếng Anh lấy học.”
Cô quay đầu đi tưởng trừng Vương Đạt Trang, vừa lúc này Giang Thần cũng đem đầu từ trong cánh tay hơi hơi nâng lên. Trần Tiểu Hi liền như thế thẳng tắp đụng phải ánh mắt Giang Thần hơi mang điểm tò mò tìm tòi nghiên cứu, đầu óc cô nóng lên, cư nhiên liền mặt đỏ.
Giang Thần nhìn mặt cô hồng đến khoa trương, cô liên tiếp thổ lộ đều sẽ không mặt đỏ, hiện tại mặt đỏ là cái gì?
Trong phòng học mọi người lục tục đến mà nhiều lên, cơ hồ mỗi người tiến vào đều đối với Trần Tiểu Hi xuất hiện ở phòng học như nhìn thấy hiện tượng quỷ dị biểu đạt trình độ không đồng nhất kinh ngạc. Trần Tiểu Hi lúc này mới biết được nguyên lai chính mình cũng rất làm người khác chú ý.
Ngày hôm sau Trần Tiểu Hi so ngày hôm qua dâyh chậm mười phút, vội vàng chạy tới đầu ngõ vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Giang Thần đeo cặp sách. Cô dừng bước chân vài giây, dùng sức hít vào một hơi vững vàng hô hấp, rồi mới nhanh chân bước to đuổi theo: “Sớm a!”
Giang Thần bị cô rống đến tim đập trật một nhịp, hắn không thể không thừa nhận, Trần Tiểu Hi là người rất có tinh thần. Thanh âm đinh tai nhức óc “Sớm” của cô đủ sức hướng hắn công bố này một chuyện thật chân thật.
Lần này bọn họ không phải người sớm nhất tới phòng học, Vương Đạt Trang dựa lan can đối với bọn họ cười, nói: “Trần Tiểu Hi, ngươi hôm nay còn học tiếng Anh sao?”+
Trần Tiểu Hi cảm thấy người này như thế nào chán ghét a, liền tức giận mà hồi hắn: “Liên quan gì đến cậu a?”
Vương Đạt Trang cũng không tức giận, chính là cười tủm tỉm mà nói: “Tôi ngẫu nhiên quan tâm bạn học một chút.”
Phòng học vẫn là tản ra mùi vị bùn đất, Giang Thần ghé vào trên bàn ngủ, Vương Đạt Trang vẫn luôn ở bàn học ngăn kéo mân mê đồ vật, Trần Tiểu Hi rút ra sách giáo khoa tiếng Anh, mới niệm một câu ‘what are you doing’ liền cảm thấy yết hầu nghẹn lại, chạy nhanh thay đổi sách giáo khoa Ngữ Văn bắt đầu ‘sơn không ở chiều cao tiên tắc linh địa’ đọc lên. Trần Tiểu Hi ở “Rêu ngân thượng giai cỏ xanh sắc nhập mành thanh” nơi này trộm thở dài, tiếng Anh không tốt a…… Không mặt mũi ở trước mặt Giang Thần đọc ra tiếng tới, tổng cảm thấy chính mình phát âm không tiêu chuẩn.
Giang Thần có điểm bực bội, cô bài khoá đọc đến thật sự lắp bắp, nghiêm trọng ảnh hưởng giấc ngủ buổi sáng của hắn. Ngày thứ ba Trần Tiểu Hi riêng dậy thật sớm, ở đầu ngõ đợi Giang Thần thật lâu, mắt thấy thật sự bị muộn rồi cô mới chạy như bay đi trường học, dọc theo đường đi còn ở lo lắng Giang Thần có phải hay không sinh bệnh.
Tới phòng học cửa đã sớm mở, Trần Tiểu Hi rũ đầu đối lão sư trên bục giảng hô thanh báo cáo.
Lão sư tức giận, nói tiến vào. Trần Tiểu Hi vừa nhấc đầu liền thấy được Giang Thần ngồi ở bên cửa sổ, hắn cúi đầu niệm bài khoá, không chút để ý mà chuyển trên tay bút bi, nắp bút kim loại ở trong nắng sớm hơi hơi phản quang, ở trên ngón tay thon dài gian xoay tròn nhảy lên.
Cách thật sự xa, Trần Tiểu Hi lại cảm thấy về điểm này phản quang đâm vào đồng tử cô hơi hơi phát đau.
Ngày thứ tư Trần Tiểu Hi thức dậy sớm hơn, trời vừa sáng liền rời giường, mông lung dựa vào hẻm còn ánh đèn lóe sáng ngủ gà ngủ gật.
Giang Thần xa xa liền nhìn đến thân ảnh dưới đèn đường, giãy giụa một hồi muốn hay không quay đầu về nhà, cuối cùng vẫn là đi tới.
Hắn đi ngang qua bên người cô cũng không có phát hiện, cô buồn ngủ thật sự trầm. Hắn đi một đoạn đường thật dài, vẫn không có chờ đến cô theo kịp. Hắn tới phòng học nằm bò ngủ, nhưng mới nhắm mắt lại lại là bộ dáng Trần Tiểu Hi rũ đầu ngủ gà ngủ gật: mái tóc ngắn phủ hai bên má, trên đỉnh đầu mấy cây kẹp tóc đông một cây tây một cây, kiều thật sự quật cường, cả người đắm chìm trong ánh sáng đèn đường mờ nhạt, nhiễm tầng hoàng sắc (ánh sáng vàng) ấm áp.
Giang Thần ngủ qua trước mơ mơ màng màng mà tưởng: tóc cô cũng thật loạn a.
Trần Tiểu Hi dậy sớm kế đến ngày thứ năm liền hoàn toàn từ bỏ, trời quá lạnh, lạnh đến cô rung động tiểu tâm can cũng nhảy bất động. Cô từ trong ổ chăn vươn tay ấn rớt đồng hồ báo thức, lần nữa mà nói cho chính mình, tình yêu là dựa vào duyên phận, cưỡng cầu không tới cưỡng cầu không tới.
Thế là Trần Tiểu Hi an tâm mà ngủ đến khi mẹ tới kêu cô rời giường, vội vội vàng vàng ra cửa cư nhiên gặp đến Giang Thần, cái kia thật vui a, giống như là khảo thí tạp, một lòng an ủi chính mình khảo thí ở trong cuộc sống của chúng ta một chút đều không trọng yếu, điểm chính là kia mây bay, rồi mới bài thi phát xuống dưới, toàn ban đệ nhất.
Thế là Trần Tiểu Hi ngậm “Kiếm được” mỉm cười, một đường theo đuôi Giang Thần đến trường học.
Giang Thần bị cô cười đến lưng cốt lạnh cả người, trộm sờ soạng vài lần trên mặt có hay không dính hạt cơm, còn trộm cúi đầu nhìn vài lần quần khóa kéo kéo không.
Tiến vào phòng học trước, Trần Tiểu Hi nhịn không được lôi kéo hắn đồng phục: “Nếp nhăn.”
Giang Thần nhíu nhíu mày, chưa nói cái gì, chẳng lẽ nàng liền vì cái này, vui vẻ một đường?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!