[H+] Màu Nắng
Phần 16
Lần thứ 2 thoáng thấy nụ cười ấy tôi biết mình đã trúng tiếng sét ái tình.
Nhưng tiếng sét ngang trời đấy đánh nhanh quá, đùng cái rồi biến mất, em đi vù qua tôi, muốn dồn theo hỏi thăm xem em là ai nhưng cũng chẳng được. Giữa biển người mênh mông này biết tìm em nơi đâu? Chẳng lẽ tôi phải gõ cửa từng phòng trong kí túc này hỏi thăm, hay cả ngày đứng chờ ở cổng để mong được gặp lại em? Mà biết được em có phải ở trong ký túc hay chỉ là 1 cô gái ở ngoài vào chơi như tôi?
Lại phải nhắc lại 2 câu thơ:
Người ơi gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Lếch thếch mang nặng nỗi niềm trong lòng, mặt tôi buồn thiu như cái gì đấy ngâm, thằng Linh mượn vở xuống cũng lấy làm lạ:
– Sao đéo tự nhiên mặt như buồn ỉa thế? Vừa bị a vùi dập song đau đớn quá à?
– Đéo đâu. Mà bận gì không? Tao với mày đi chơi tiếp.
– ớ, hăng thế. Mày vừa rủ về bảo bận phải đi chơi với gái cơ mà?
– Đéo đi nữa. Thế có đi không? Hay sợ bố rồi?
– Bố mà sợ mày!
Biết thế lúc trước tôi tranh chạy lên mượn vở với thằng Linh quách, ở dưới dầm dề lại bị ngay sét đánh. Đáng lẽ h này về ăn uống tắm rửa rồi rủ em Huyền đi chơi rồi không? Nhưng giờ tôi lại không muốn rủ em Huyền đi nữa. Trong lòng tôi phân vân khôn tả.
Người ta nói tình yêu phải bắt đầu từ 2 phía, cả 2 bên cùng phải vun bồi xây dựng chăm chút cho nó thì mới đơm hoa kết trái đươc. Nó giống như khi ném quả bóng tennis vào tường nó phải được bật ra, bật ra rồi lại ném lại, cứ thế có trao đổi có phát triển, chứ không phải giống như ném cù gạch xuống ao, tùm cái lặn mất tiêu, chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Huyền vốn rất tốt với tôi, em có cảm tình với tôi, em đẹp, giỏi giang, hiền lành cá tính chẳng có gì phải chê trách cả, nhưng tôi lại chỉ thấy bình thường, cảm xúc bình bình nên tôi cũng chưa dám đón nhận tình cảm của em. Em biết nhưng không nói gì, cứ im lặng chờ. Tôi cũng thế, tôi cũng vẫn chờ thời gian trôi. Tôi vẫn nghĩ do chưa quên được Minh nên chưa đón nhân được tình cảm mới, cứ nghĩ thời gian nữa trôi qua sẽ quên và dễ dàng đón nhận hơn, nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Thời gian trôi qua tôi đã bớt nhớ Minh hơn nhưng vẫn không thể đón nhận được tình cảm của Huyền dành cho mình, tôi cứ dùng dằng không quyết, cũng chẳng nói gì cho ai. Nhiều lúc muốn bảo với Huyền là đừng tán anh nữa, anh không thích em đâu nhưng tiếc không dám nói, nhiều lúc lại muốn sẽ cố ép mình yêu nhưng lại sợ về sau có người sẽ đau khổ.
Đến chiều hôm nay tôi đã biết, thực sự tôi không có cảm giác yêu với Huyền, có thì đó chỉ là 1 thoáng rung động nhỏ nhoi, không thể coi nó là tình yêu được. Nếu gượng ép chắc chắn về sau sẽ không có được kết quả tốt đẹp. Lần thứ 2 thấy nụ cười tỏa nắng kia tôi biết đó mới là tình yêu thực sự, nụ cười sưởi ấm toàn bộ trái tim tôi, xua tan màn đêm vốn luôn bao phủ tôi khi kết thúc mối tình đầu. tôi biết đó mới là tình yêu, tôi phải tìm 1 tình yêu như vậy. Tôi lại thấy 1 tình yêu bừng sáng trước mặt, tôi biết mình đã có thể yêu lại từ đầu
Nụ cười kia, tình yêu sét đánh kia dù sau này có gặp lại nữa hay không thì hôm đó tôi cũng phải cảm ơn em. Nhờ em mà tôi như thấy lại được tương lai, thấy được tia nắng cuối đường, nhờ đó tôi biết mình thực sự cần gì và muốn gì?
Sau hôm đó tôi quyết định sẽ cố gắng dãn cách với Huyền, giữ khoảng cách với em, cố gắng hạn chế hết sức gặp riêng em và cũng chủ động tìm một cơ hội để trút hết tâm sự của mình cho em biết.
Tranh thủ cũng cập nhật cho các bạn biết tình hình học tập năm 2 của tôi. hiện tại đang học kỳ 2 năm thứ 2, kết thúc năm thứ 1 các bạn đã biết số trình nợ của tôi ngấp nghé target bị tăng ca, năm nay mà học hành không cẩn thận thì chắc chắn sẽ đúp vì ông Tú đã bảo chỉ giúp 1 lần. Năm thứ 2 vẫn chủ yếu học các môn khoa cơ bản, nản thôi rồi. Số môn số trình tăng dần theo độ khó của từng môn, kỳ 1 dù đau tình nhưng tôi vẫn cố gắng học cẩn thận nên cũng không lẹt đẹt lắm, học 5 môn chỉ trượt có 1 môn, nhưng mấy môn nợ thì vẫn nguyên chưa giả được môn nào cả. Trường tôi vẫn tổ chức cho sinh viên học lại mỗi kỳ 1 lần bao nhiêu môn tùy thích, kì 1 tôi đăng ký học lại tất cả các môn nợ của năm trước, nhưng thi đi và thi lại vẫn đều trượt. Kỳ 2 không nản chí tôi vẫn đăng ký học lại tất thêm 1 lần nữa, quyết tâm không thành công thì cũng phải thành nhân.
Các bạn đừng chê tôi học dốt nhé, tình hình chung của dân Giao thông thôi (các bác ai học giao thông lên tiếng bảo vệ tôi cái nhé, không lại mang tiếng tôi chết :)).
Vì nợ nhiều môn nên tôi cũng chăm học lắm, trừ những hôm nào đi đá Pes với chán học ở nhà ra thì tôi đi đủ hết, không nghỉ buổi nào, buổi nào nghỉ cũng đều đi mượn vở về photo làm tài liệu ngay. Tối tối đều cắp cặp vào ký túc lên giảng đường học như ai, 1 là để học, 2 là để dãn cách với Huyền, 3 là để biết đâu tôi gặp lại được tình yêu sét đánh của tôi. 1 công 3 việc tất nhiên là tôi phải làm triệt để rồi.
Lên giảng đường ký túc học thì cũng lắm trò, ký túc trường tôi ở mỗi dãy nhà đều có xây 1 cái giảng đường cho sinh viên nào chăm ngoan trò giỏi thích yên tĩnh tìm kiếm môi trường học tập thì lên đấy mà ngồi học. Nhưng tất nhiên đầu kỳ với giữa kỳ thì làm gì có mà nào, chỉ đông vào cuối kỳ thôi, chuyên dành cho bọn trượt nhiều như tôi vào hỏi bài là chính. Trên đấy mùa đông không sao nhưng mùa hè là nóng, gần kỳ thi vào hè lại càng nóng nên những chỗ ngồi gần quạt luôn được đặt gạch trước. Mấy tay ở ký túc buổi chiều đã lên vứt quyển sách, chai nước lên chiếm chỗ rồi, buổi tối lên thấy đã đặt gạch thì tự đi tìm chỗ khác, còn nếu không thì sẽ có cãi cọ, có khi đấm đá nhau cũng có.
CHỗ gần quạt đông mà chỗ gần gái cũng đông, nhất là gần gái xinh. Các anh cứ thấy gái xinh là bu vào ngồi gần, học thì ít mà tán gái thì nhiều, các em lên để học mà các anh cứ làm phiền nên nhiều em không chịu được cũng chẳng lên nữa, các anh hết trò nhưng cũng chẳng chừa cứ thấy gái xinh là lại bâu xâu.
Vợ tôi còn kể cho tôi nghe 1 truyện có 1 anh đẹp trai gần bằng tôi (như thế là cũng vãi đái lắm rồi đấy các bạn nhé) vào ký túc học. Trai đẹp thì tất nhiên cũng có sức hút, thế nên có 1 em nhìn thấy thích lắm, ngày nào cũng lẽo đẽo tìm rồi ngồi gần anh, chẳng làm gì cả, chỉ nhìn thôi. Ngày nào cũng thế, anh thì ngồi học, e thì chỉ ngồi nhìn. Em cũng chỉ bình thường chẳng xinh lắm, nhưng tính cách dễ chịu, chẳng cần làm gì cả, chỉ ngồi nhìn thế mà 1 thời gian sau anh tự đổ, tự đến xin số em nói truyện làm quen, thế rồi yêu nhau. Truyện thật 100%. Tôi biết truyện này muộn quá, nếu mà biết sớm chắc chắn đã phải đến hỏi xem em luyện thuật Nhiếp Hồn gì mà kinh thế, chỉ cần nhìn thôi mà trai đẹp tự lăn ra đổ. Tôi mà học được ối em chết.
Thằng Mạnh thì trượt ít hơn tôi cũng không ham học bằng tôi nên ít vào ký túc lắm, chỉ ở nhà chơi điện tử với tán em Ngọc, có thằng Linh ham học y như tôi nhưng chẳng hiểu sao trượt cũng nhiều giống tôi là ngày nào cũng mò vào ký túc học hành chăm chỉ. Ngày nào cũng như ngày nào, cứ đi 1 vòng hết các giảng đường, chỗ nào có quạt mát gái xinh thì ngồi, không có thì về đi đá pes. Hai thằng hôm nào cũng thế, ăn uống tắm giặt thơm phức rồi vào ký túc, nhưng lần nào quạt mát gái đẹp đều có thằng khác ngồi hết rồi lại phải kéo nhau ra Pháo đài láng với quyết tâm hôm sau sẽ đi sớm hơn.
Quyết tâm được chục hôm vẫn chưa được chữ nào vào đầu, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ thi, có vẻ không ổn tôi bàn với thằng Linh:
– Sao ngày nào tao với mày cũng vào ký túc học mà hiệu quả vẫn không cao lắm nhỉ?
– ừ, tao cũng đéo biết, giống kiểu lần nào tao với mày cũng đi thi mà vẫn đéo đỗ ý.
– Lạ thật.
– ừ lạ. Mày có cao kiến gì không?
– Tao nghĩ anh em mình có nhiều cái phải suy nghĩ lắm, đéo còn đầu óc đâu mà suy nghĩ những cái vụn vặt đâu. Chỉ có thời gian tìm hiểu những ý chính thôi.
– Ý mày là sao?
– Tao với mày mượn mấy đứa con gái đề cương chúng nó làm sẵn rồi, photo về mà học theo đấy, cứ cái gì quan trọng thì học thôi, cần qua không cần cao thì chỉ cần thế là đủ, học nhiều làm đéo gì? Mấy bài tập thì học mấy bài mẫu trong vở thôi, không hiểu vào hỏi chúng nó, đéo cần học lan man đâu.
– Nhưng nhỡ chúng nó đéo cho mượn thì sao.
– Thế mới cần đẹp trai như tao với mày.
Hai thằng nói là làm, trong ký túc có em Hoa với em Nhung vừa học giỏi lại tốt tính, mỗi tội hơi xấu, à chữ hơi xấu. Nhưng không sao. Nói là làm, thằng Linh gọi điện thoại hỏi ngay:
– Alo. Hoa à? Hoa đang ở đâu đấy?
– ừ, tớ đang ở trong phòng? Sao đấy Linh.
– Cậu không ở giảng đường à?
– K trên đấy đông lắm k tập trung.
– Thế à? Tớ mượn cậu đề cương mấy môn sắp thi được không? Để về ôn cái, tớ nợ nhiều môn quá?
– ờ ờ. Được, cậu lên phòng tớ đưa cho.
Đấy đẹp trai ra tay ăn hàng ngay, nhưng không thể lên người không được, Tôi với thăng Linh mua ít xoài dầm mang lên.
– Linh, mày vào đi, bố ở ngoài.
– Lần đéo nào cũng sai bố. mày đi mà vào?
– Mày đẹp trai hơn tao, nó quý mày hơn, mày không thấy mày gọi cái nó ok luôn à? Mày vào mượn đi, tí photo song bố đi trả cho.
– Đm, cả 2 thằng cùng vào.
– ừ thì đi.
Nói thế nhưng đến nơi tôi vẫn đẩy thằng Linh vào còn tôi đứng ngoài. Nó vào 1 loáng cái ra ngay, cười hớn hở lắm.
– mượn được rồi, còn 1 môn nữa chưa song. Mà trong đấy có 1 em xinh lắm, tuyệt sắc giai nhân.
– Ký túc này làm đéo có gái xinh, mày định lừa bố à?
– Đéo tin thì thôi, tí lên trả vào mà xem. Đúng là thiên nga trong bầy vịt trời.
Photo song tôi mang đề cương lên trả cho Hoa, vào phòng tôi nhận ra ngay đứa mà thằng Linh khen xinh lắm là ai. Tôi gặp e 2 lần rồi, 2 lần chỉ thoáng qua nhưng cho tôi biết bao ngơ ngẩn.
Lần này có bán cả gia tài tôi cũng quyết mua cột thu lôi để bắt em: tiếng sét ai tình của tôi.
Tim tôi lại đập bình bịch bình bịch trong lồng ngực như muốn phá rách cả cái áo tôi đang mặc, đập to lắm, thằng Linh bên ngoài nghe thấy cũng phải ló đầu vào hỏi:
– Cái đéo gì kêu cứ thình thịch thình thịch như đang nghe tim thai trong bệnh viện phụ sản thế hả…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!