[ H+ ] Sống chung (Đam mỹ)
Phần 16: Đàn bà đúng là một mớ phiền phức:
Tô Khả Vi hừ lạnh ngồi xuống ghế, khó chịu nhìn xung quanh phòng. Mặc dù đồ đạc được bài trí rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng không thể che giấu được những vết tu sửa và bào mòn của thời gian.
Tô Khả Vi khinh thường nghĩ thầm: Nghèo kiết xác!
Diệp Chi Lăng không chút để ý, bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo từ tốn rót trà.
“Không biết cô Tô hôm nay đến đây là vì chuyện gì?”
Tô Khả Vi nhếch khóe miệng: “Chẳng lẽ anh không biết, tôi hôm nay đến đây là vì chuyện gì sao?”
Diệp Chi Lăng nhẹ nhàng lắc đầu.
Tô Khả Vi dựa lưng vào ghế, tay quấn quấn lọn tóc: “Tôi hôm nay tới đây là để cảnh cáo anh, hãy tránh xa Hàn Thiên Ngạo, nếu không hậu quả anh không gánh nổi đâu.”
Diệp Chi Lăng từ từ nhâm nhi chén trà trong tay, không trả lời.
Tô Khả Vi hừ một cái: “Tôi nói cho anh hay, tình nhân cũng chỉ là tình nhân, huống hồ anh còn là đàn ông, đám cưới sinh con là điều không thể, nếu anh yêu Hàn Thiên Ngạo, tôi nghĩ rằng anh nên buông tha cho anh ấy.”
Diệp Chi Lăng ngước đôi mắt ánh nước lên nhìn Tô Khả Vi: “Cô Tô thật sự không biết, hay là giả vờ không biết, Hàn Thiên Ngạo thích đàn ông?”
Tô Khả Vi nghiến răng: “Cái gì mà thích đàn ông? Chẳng qua anh có khuôn mặt xinh đẹp, nếu không có chút nhan sắc của anh, anh nghĩ Hàn Thiên Ngạo sẽ để ý đến một tên vừa nghèo vừa nhạt nhẽo như anh sao?”
Diệp Chi Lăng nhướng mày: “Dù cô có nói gì đi chăng nữa, chuyện Hàn Thiên Ngạo thích đàn ông cũng sẽ không thay đổi, cho dù không có tôi, anh ấy cũng sẽ đi tìm một người đàn ông khác.”
Tô Khả Vi đứng bật dậy: “Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi, nếu anh còn không biết điều mà cứ bám lấy Hàn Thiên Ngạo, hậu quả anh không gánh nổi đâu!” nói rồi tức giận bỏ đi.
Bạch Uyển Nhi thấy vẻ mặt Tô Khả Vi tức giận liền lo lắng chạy vào: “Chủ quán, có chuyện gì vậy ạ?”
Diệp Chi Lăng nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, dựa lưng vào ghế, tay day day mi tâm, im lặng không nói gì.
–
Hàn Thiên Ngạo kéo kéo ca-vat, vừa bước chân vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp, anh hít hít mũi, vứt áo khoác xuống sofa, đi vào bếp.
Diệp Chi Lăng đang chăm chăm chú chú nấu cơm, bàn tay trắng nõn đập đập quả trứng, tách riêng lòng đỏ với lòng trắng trứng.
Hàn Thiên Ngạo đi tới, ôm chầm lấy anh.
“Oái!” Diệp Chi Lăng giật mình, đánh rơi đôi đũa xuống đất.
Hàn Thiên Ngạo bật cười: “Em đúng là yếu bóng vía.”
Diệp Chi Lăng hừ một tiếng, quay người lại, dùng tay bẩn véo má Hàn Thiên Ngạo.
“Là tại anh làm em giật mình!” nói rồi tách cánh tay Hàn Thiên Ngạo ra, cúi xuống nhặt đôi đũa, giọng điệu không vui:
“Hôm nay tâm trạng em rất không tốt.”
Hàn Thiên Ngạo nhướng mày: “Không tốt? Vì cái gì mà không tốt?”
Diệp Chi Lăng lấy đôi đũa khác, vừa đánh trứng vừa nói: ” Là vị hôn thê của anh, hãy bảo cô ấy rằng lần sau đừng đến làm phiền em nữa, tránh cho mọi người trong quán hiểu lầm.”
Hàn Thiên Ngạo nhíu mày: “Được.”
—
Tại phòng chủ tịch, Tô Khả Vi nghênh ngang đi vào, đặt chiếc túi sách xuống bàn, nở một nụ cười quyến rũ với Hàn Thiên Ngạo.
“Sao vậy? Tự dưng lại gọi em tới, có chút lạ lùng nha~”
Hàn Thiên Ngạo ngước đôi mắt đen lên nhìn cô, lạnh lùng nói:”Lần sau cấm cô tới làm phiền Diệp Chi Lăng.”
Nụ cười trên môi Tô Khả Vi chợt biến mất, cô sa sầm nét mặt: “Dựa vào cái gì mà anh đòi quản em? Em muốn đi đâu, muốn làm gì đó là việc của em. Anh càng quan tâm tới anh ta, em sẽ càng làm phiền anh ta nhiều hơn, đến khi nào anh chịu rời bỏ anh ta thì thôi!”
“Cô!” Hàn Thiên Ngạo trừng mắt.
Tô Khả Vi hừ một cái, cầm chiếc túi lên, quay người rời đi.
Hàn Thiên Ngạo day day mi tâm.
Đàn bà đúng là một mớ phiền phức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!