“Anh… Anh có thể nhẹ một chút không?” cô giọng nhẹ nói hơi thở yếu dần
“Được…” hắn cất giọng trầm trầm rồi tiếp tục luận động trên cơ thể cô! Bàn tay tham lam sờ mó khắp người cô
Phút chốc căn phòng làm việc tràn ngập mùi ân ái dục vọng
[…]
Vài tiếng trôi đi
Người cô mệt lả! Cô như không còn chút sức lực nào người thì đau nhức khó chịu vô vặn vẹo cơ thể nhắm chặt mắt lại nghỉ ngơi
“Diệp Như lát nữa không cần làm nữa, nghỉ ngơi một chút đi tí tôi đưa em về” giọng ôn nhu của hắn nói rồi đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn
Cô không trả lời cứ thế nhắm chặt mắt lại! Căn bản giờ cô đã không sức để đáp lại lời hắn
Hắn thấy cô không hỏi gì cũng hiểu cô đang rất mệt mỏi nên cũng không muốn làm phiền đến cô nghỉ ngơi! Hắn cười nhẹ rồi đứng dậy khỏi ghế sofa lớn đi lại bàn làm việc
Vài tiếng tiếp lại trôi qua!!!
Cô vì quá mệt nên ngủ thiếp đi hồi nào không hay…! Lúc tỉnh dậy thì cũng đã quá trễ! Cô nheo nheo hàng mi cong vuốt đưa mắt qua nhìn mắt
Cô suy tư nằm trên ghế sofa lớn ngắm nhìn hắn. Bộ dạng lúc nghiêm túc làm việc của hắn nói thật rất là quyến rũ và thu hút người khác! Cô nhìn một hồi thì tim đập loạn nhịp! Cô cũng chả hiểu cảm xúc của mình ra sao nhưng nó cứ điên loạn đập vì hắn, mặc dù cô đã cố ngăn lại nhưng lại không thể khống chế nổi tim mình
Cô đưa tay lên ngực vuốt vuốt thở nhẹ định hình lại tâm lý! Thì giọng hắn vang lên nó khiến cô giật mình nhẹ
“Tỉnh rồi sao?”
Cô nhìn qua hắn gật đầu nhẹ
“Ùm”
“Vậy chỉnh lại quần áo đi! Để tôi đưa em đi ăn rồi về nhà nghỉ ngơi ngủ ở đây chắc em cũng không thoải mái hả” giọng hắn chứa đầy sự quan tâm hỏi cô
Cô nghe xong cũng không nói gì! Chỉ biết đưa tay lên ngực cài lại nút áo chỉnh đốn lại quần áo sộc sệt trên người rồi ngồi dậy khỏi ghế! Cô đi lại bàn làm việc của mình cầm túi xách lên đi lại phía bàn làm việc của hắn
“Xong rồi ạ” cô cất giọng nhìn hắn nói
“Vậy chúng ta đi thôi” hắn gấp đống tài liệu lại cầm áo đứng dậy rời khỏi ghế
Hắn bước lại cạnh cô ôm ngang eo thon thả của cô đi ra khỏi phòng làm việc…
[…]
Ngày hôm sau
Tại công ty hắn… Vẫn như mọi ngày cô đều làm việc chăm chỉ và kim luôn tình nhân mỗi lúc hắn cần
“Diệp Như??” hắn gọi
“Hả! Sao ạ” cô vội ngước mặt lên nhìn hắn
“Lát nữa tôi có việc bận! Tôi sẽ gọi người đưa em về nhà” giọng nghiêm nghị
“Không cần phiền phức như vậy đây! Tôi về một mình được, dù sao hôm nay trời đẹp tôi muốn đi tản bộ hít khí trời một lát rồi mới về nhà! Anh đừng lo” cô cười cười khua khua tay nhìn hắn nói
“Được rồi nhưng phải về nhà sớm! Nghe rõ chưa”
“Tôi biết rồi mà”
[…]
Cô làm xong công việc thì rời khỏi công ty…!! Cô không biết hắn có chuyện quan trọng gì mà đi gấp đến như vậy, cô vừa đi vừa suy nghĩ thì đằng sau có một chiếc môtô lao thẳng về phía của cô đang đi
Cô giật mình quay đầu lại nhìn vì tưởng là cướp thì một giọng nói quen thuộc cất lên
“Chào cô, Diệp Như” chiếc môtô dừng hẳn lại cạnh cô người trên chiếc môtô đó đưa tay lên cởi cái nón bảo hiểm đen xì ra nhìn cô cười nói
“Ơ? Khánh Phong là anh sao? Tôi còn tưởng là…” cô nói đến đây thì ngưng lại
“Tưởng gì?” Khánh Phong nở nụ cười tươi hỏi lại
“Không có gì” cô lắc lắc đầu nói
“Sao cô lại đi bộ về vậy? Anh trai tôi đâu”
“Anh trai anh có việc bận đột xuất nên không tiện đưa tôi về” cô cười đáp lại
“Vậy nếu cô không phiền thì tôi đưa cô về nhà?”
“Hả! Chuyện này…” cô ngập ngừng ngại ngùng nói
“Sao thế cô không thích hả??” giọng Khánh Phong hơi thất vọng hỏi
“À! Không nhưng tôi sợ phiền anh”
“Không sao! Tôi không phiền”
“Vậy tôi làm phiền anh chở tôi về nhà nha”
“Được! Nhưng Diệp Như này?”
“Hả” cô đưa cặp mắt to tròn xinh đẹp long lanh nhìn Khánh Phong nói
“Tôi có thể xin một thỉnh cầu này với cô được không” Khánh Phong vừa nói vừa đưa tay lên gãi đầu giọng ngượng ngùng
“Thỉnh cầu? Anh muốn gì sao” giọng cô hơi lo sợ
“Hihi.. Cô đừng sợ vậy tôi không làm gì cô đâu! Chỉ là hôm nay sinh nhật tôi! Tôi muốn mời cô đi chơi với tôi một lát thôi, vì tôi mới về nước không có bạn bè” Khánh Phong cười tươi nhìn chằm chằm cô nói
“Tôi… Tôi” giọng cô khó xử
“Nếu như không thích thì thôi vậy, tôi không muốn làm khó cô “
“Không sao! Tôi đồng ý” dù sao cũng là ngày sinh nhật nên cô không muốn làm anh (Khánh Phong) buồn
“Thật không”
“Ùm” cô gật đầu vừa nói vừa cười
“Vậy cô lên xe đi! Để tôi đội nón cho cô” Khánh Phong nói xong thì cầm chiếc nón bảo hiểm khác lên đội vào đầu cô hành động rất ân cần chu đáo
Cô cười gượng rồi leo lên xe Khánh Phong! Anh khởi động máy chở cô đi miệng thì không ngừng cười toe toét
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!