“Vậy thì mau lo chuẩn bị đi? Tối nay đừng làm cho tôi thất vọng”
Hắn quay người nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo cất giọng nói đầy ảm đạm lạnh lùng
Cô nghe lại càng sợ hãi hơn hai bàn tay cứ nắm chặt vào nhau không buông, đã hết cách cô phải phụ vụ cho hắn thôi, cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống gật một cái.
Hắn thấy hài lòng với với sự ngoan ngoãn đó của cô, hừ một cái rồi quay người đi thẳng lên lầu
Sau khi hắn đi, cô mới dám thở dài nét mặt buồn hiu.
[…]
15 phút sau hắn bước xuống trên người đã khoác một bộ vest đen lịch lãm chuẩn bị rời khỏi, trước khi đi hắn còn nhìn qua cô thốt lên một câu
“Tôi sẽ về sớm” ngắt lời hắn đi thẳng ra cửa lớn
Cô dạ một cái rồi đứng dậy cúi người chào hắn. Sau khi hắn đi khỏi nhà cô ngồi lại xuống ghế, tựa mình ra sau trong cô vẫn còn chưa hết run. Cô vẫn còn sợ sau khi đã nói chuyện xong với hắn
Đang ngồi nghĩ về mẹ thì đột nhiên có một đám người từ ngoài cửa đi nhanh vào trên tay họ còn mang cả đống đồ lềnh kềnh khiến cô giật mình vội vàng đứng dậy khỏi ghế.
Miệng cô ấp úng chưa kịp mở lời thì mấy người kia đã nói trước với giọng kính trọng.
“Chào cô? Đây là những đồ mà Chủ Tịch đã bảo chúng tôi chuẩn bị cho cô”
Nghe xong cô mới nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thiệt làm cho cô sợ thót tim, cô gật đầu cười nhẹ
“Vâng. Cảm ơn mọi người”
“Đây là công việc của chúng tôi nên cô không cần phải khách sáo” một người khác cười gượng đáp lại
Cô không nói gì nữa. Chỉ cười nhạt cúi đầu.
“Vậy cho chúng tôi xin phép lên lầu cất đồ” nói xong những người đó sải bước màn những đống đồ đi lên
[…]
Tối hôm đó như lời nói hắn về nhà rất sớm, chuẩn bị xong thì thong thả ngồi trên giường đọc báo chờ cô
Cô từ trong phòng tắm bước ra với bộ dạng ngại ngùng, e thẹn đi lại chỗ hắn
Lần đầu tiên trong cuộc đợi cô lại mang một bộ váy hở hang có thể nhìn rõ được cả nội y bên trong như vậy
Nó khiến cô thật không thoải mái một chút nào tay cô đưa lên che hết chỗ này đến chỗ khác nhưng cũng vô dụng
Biết cô đang đi lại hắn bỏ ngay tờ báo xuống khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, thấy cô đang không thoải mái, ngại ngùng mà hắn càng vui, hắn nhếch mép cười
“Không quen khi mặc mấy thứ này sao”
Cô nhìn hắn rồi gật đầu, cô khỏi trả lời cũng biết bởi vì nét mặt của cô hiện rõ là không thích
“Không quen thì sau sẽ quen? Cô nên học cách làm quen với viêc mặc đồ như thế này và với chuyện không mặc gì đi là vừa” hắn nói một cách rất bình thản
Cô không nói gì cứ đứng ngây người.
Hắn bỏ chân xuống giường bước đi lại chỗ cô trên tay hình như là đang cầm thứ gì đó, hắn lại gần rồi chìa ra đưa cho cô
“Cầm đi”
“Thứ… thứ gì vậy” cô nhìn hắn hỏi
“Thuốc”
“Lại là thuốc kích tình nữa sao” giọng cô yếu ớt ngẩng mặt lên nhìn hắn hỏi
“Không phải? Là thuốc tránh thai. Cô không có tư cách sinh con cho tôi, nên hãy biết điều mà uống nó”
“Nếu cô mà để mình mang thai hậu quả cô tự chịu lấy” giọng hắn vô cùng lạnh nhạt nói
Cô đưa tay lên cầm hợp thuốc cổ họng như nghẹn lại.
“Tôi biết rồi? Anh không cần phải lo, chuyện mang thai sẽ không bao giờ xảy ra”
“Biết như vậy thì tốt? Tôi thích những người thông minh và biết điều như cô”
HẾT PHẦN 8
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!