Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh - Chương 37: Nói Lời Tạm Biệt Quá Sớm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh


Chương 37: Nói Lời Tạm Biệt Quá Sớm


Edit: Be Lười

Nguyễn Tư Nhàn thấy thật buồn cười: “Tôi đánh giá hiệu quả làm lạnh của một cái tủ lạnh chẳng lẽ cũng muốn chui vào tủ lạnh đông lạnh hai ngày sao?”

“Đúng vậy.”

Khi người kia nói chữ “Đúng vậy” xong, rõ rõ ràng ràng truyền đến tai cô, Nguyễn Tư Nhàn mới cảm thấy đoạn hội thoại vừa xong của cô và Phó Minh Dư có bao nhiêu không phù hợp.

Ngay cả Hạ Lan phong cũng liếc mắt nhìn trộm hai người.

Giữa nam và nữ cho dù là lần đầu liên hệ gặp nhau, bị người cố gán ghép một chút cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, huống chi Nguyễn Tu Nhàn và Phó Minh Dư suốt ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nói đến chủ đề này, bầu không khí không khí không hiểu sao lại trở nên tế nhị.

Hơn nữa kiểu đối thoại như thế này cũng không phải xuất hiện lần đầu, Nguyễn Tư Nhàn nhớ trước đây cô cũng đã hỏi qua Phó Minh Dư, anh muốn làm bạn trai tôi à?

Nhưng lúc đó Phó Minh Dư không trả lời, mà lúc đó cô nói đến vấn đề này là trong lúc nhất thời đang giận dỗi, cũng không coi là thật.

Mà bây giờ, Phó Minh Dư hình như chỉ kém nói rõ ràng “Em làm bạn gái tôi thử xem để thì sẽ biết tôi như thế nào?”

Khi nghĩ hiểu đến mức này, Nguyễn Tư Nhàn tự nhiên mà ngậm miệng lại.

Nhưng khi ý thức bay theo phương diện kia, liền trở nên không khống chế được, một số suy nghĩ không có logic tý nào xuất hiện, nhảy loạn trong đầu.

Cô phát hiện, sau cái tát kia, cảm xúc của cô đối với Phó Minh Dư trở nên rõ ràng như được tháo thanh ngăn cách vậy.

Không chán ghét như vậy, rất nhiều lúc còn rất tốt, đặc biệt là tính khí của cô đối với anh, hình như rất rất tốt.

Ngoại trừ việc dễ dàng tha thứ và nuông chiều khi cô vô lí và gây chuyện, rất nhiều lúc, chuyện mà anh làm đã sớm vượt qua giới hạn chung đụng giữa nam nữ bình thường.

Ví dụ như nhất định phải đến nhà cô ăn cơm tối, ví dụ như cùng cô đi đến đồn công an, vĩ như như buổi tối nào đó vì cô gửi tin nhắn mà đến quán bar tìm cô.

Nguyễn Tư Nhàn thậm chí còn nghĩ đến loại chuyện nhỏ nhặt như lúc ở trong thang máy anh đứng trước mặt cô chặn con chó kia.

Lúc này cô không mang theo cảm xúc xuyên qua lớp kính lọc nhìn xem Phó Minh Dư, mới phản ứng lại hóa ra đã sớm không bình thường.

Nghĩ nghĩ, Nguyễn Tư Nhàn một mắt nhìn đồng hồ đo, con số lạnh buốt phía trên kịp thười kéo tinh thần cô lại.

Cô nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Huấn luyện viên còn đang ở đây, anh đừng nói lung tung, bằng không thì cho dù anh có là ông chủ tôi cũng có thể ra lệnh cho anh ra khỏi khoang điều khiển.”

Phó Minh Dư đầu lưỡi đẩy má, cười lên, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hạ Lan Phong vuốt vuốt lông mày đang run lên, cũng không nói gì nữa.

Trong lúc nhất thời, khoang điều khiển yên tĩnh trở lại.

Cửa khoang điều khiển vang lên hai tiếng, tiếp viên trưởng gọi PA(1) vào.

(1)PA: Từ này bên ngoài có rất nhiều nghĩa nhưng mình xem không thấy phù hợp với nội dung truyện, nên mình nghĩ có lẽ là cái gì đó để gọi qua trên máy bay ấy, xin thứ lỗi cho sự kém hiểu biết của tui L.

Hạ Lan Phong hắng giọng một cái, nhận PA, đồng thơi nói: “Mọi người uống gì đó đi.”

Cửa khoang điều khiển mở ra, tiếp viên trưởng đi vào, hỏi: “Tổng giám đốc Phó, huấn luyện Hạ Lan, cơ phó Nguyễn, muốn uống gì vậy?”

Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư đồng thanh: “Cà phê không đường.”

Không khí ngưng trệ một lát, Hạ Lan Phong nén cười, “Chú thấy hai đứa vẫn rất ăn ý đấy.”

Sau khi xuống máy bay, Bách Dương đã sắp xếp lái xe xong, cùng Phó Minh Dư trực tiếp đi thành phố Hề.

Sương mù sáng sớm đến trưa còn chưa tiêu tan, dòng xe trên đường cao tốc trì trệ không tiến được, Bách Dương thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ vài lần.

Trong khoảng thời gian này Phó Minh Dư vì cải cách giám sát chất lượng phi công thường xuyên thức đêm, ăn uống không quy luật, dạ dày xảy ra vấn đề, bác sĩ dặn nhất định phải ăn cơm đúng giờ, nhưng xem tình huống bây giờ, trước hội nghị là không thể dừng một chút để ăn cơm trưa.

Hết lần này đến lần khác hôm nay là hội nghị triển lãm quốc tế, các ông chủ lớn kinh doang trên thế giới đều đến đấu thầu, bao gồm cả động cơ máy bay, vật liệu các loại máy bay, các loại máy móc đặc biệt, thiết bị khoang máy bay, các loại máy móc giải trí trên máy bay, là một trong những hàng mục quan trọng của Thế Hàng trong năm nay, dự tính sẽ tham dự hội nghị trong cả một buổi chiều.

Loading…

Như Bách Dương dự đoán, su giờ sau, bọn họ đã đặt chân đến trung tâm hội nghị.

Nhân viên công tác và đại biểu các công ty tham gia hội nghị đã vào chỗ ngồi, hội trường kín người, nhưng cũng yên tĩnh có thứ tự.

Nhẫn viên công tác dẫn Phó Minh Dư vào hàng ghế VIP đầu tiên, trên bàn đặt bảng tên của Phó Minh Dư, sau khi anh ngồi xuống, nhân viên tham gia hội nghị liên tục đi lên bắt chuyện.

Từng bàn tay đưa tới, theo họ giới thiệu, từng người từng người không ngừng đ qua.

Cho đến khi người chủ trì hội nghị lên đài chỉnh microphone, người cuối cùng lên bắt chuện mới rời đi.

Phó Minh Dư ngồi xuống chỉnh ống tay áo, trước mặt lại có một cánh tay đưa đến.

Nhấc mắt nhìn một cái, ánh mắt lập tức lười biếng bỏ qua một bên.

“Sao anh lại đến đây?”

“Sao anh lại nói là lại đến đây?” Yến An ngồi xuống bên cạnh Phó Minh Dư, xoay bảng tên trên bàn về phía Phó Minh Dư, “Tôi tất nhiên là đại diện cho Bắc Hàng curc chúng tôi đến tham dự hội nghị rồi.”

Yến An xuất hiện Phó Minh Dư thấy bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lí.

Trước đây các loại hội nghĩ triển lãm, nhà họ Yến sẽ không để Yến An làm đại biểu có mặt, thường là chủ tịch Yến tự thân xuất mã hoặc là trợ lý Kỳ sẽ tham gia, nhưng năm nay thân thể chủ tịch Yến không tốt, Yến An lại chơi bời lêu lổng, về tình về lý đều không nói được.

Phó Minh dư không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Yến An, nhắm mắt trả lời là được rồi.

Mà Yến An cũng không có hứng thú, nhìn qua nội dung trên màn hình led, không thích thú lắm, còn chán hơn so với việc nói chuyện với Phó Minh Dư.

“Nghe nói gần đây anh đang làm cải cách giám sát chất lượng phi công?”

Bình thường mặc dù hai người không hợp nhua lắm, nhưng trong công việc, hai nhà có quan hệ vững chắc, từ trước đến nay anh và Yến An sống chung hòa bình.

“Ừ.”

Từ khoảng thời gian trước sau khi chuyến bay của cơ phó Du hạ cánh xuống Phủ Đô, Phó Minh Dư liền bắt đầu làm một chuyện.

Bắt đầu từ Thế Hàng, tiến hành cải cách toàn diện giám sát phẩm chất phi công, loại bỏ quy tắc chuẩn đã hơn hai mươi năm, trong công ty hàng không cũng không phải là bí mật gì, đồng thời cũng gây nên ngàn cơn sóng.

Yến An cũng không ngoài ý muốn, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có người làm, chỉ là không nghĩ đến sẽ là Phó Minh Dư người không khác nhiều lắm so với anh, “Sao đột nhiên anh lại muốn làm chuyện này.”

Sắc mặt Phó Minh Dư bình tĩnh, dường như chỉ là đang nói một chuyện không quan trọng, “Từ năm nhậm chức đã muốn làm rồi, khoảng thời gian trước có một cơ phó bị viêm túi mật cấp tính chuẩn bị bị hạ cấp là một cơ hội.”

Phó Minh Dư nói nhẹ nhàng, nhưng Yến An cũng hiểu chuyện này khó như thế nào.

Lúc đầu thêm QAR(1) vào giám sát phẩm chất phi công xác thực có tác dụng tích cực đến quy tắc vận hành của phi công, đồng thời cũng là bước đầu tiên để công ty hàng không có bản mẫu quản lý.

(1)QAR: QAR – Quick Access Recorder

Flight Recorder được đặt trên máy bay nhằm mục đích phục vụ điều tra khi tai nạn diễn ra, vì lý do này, nó phải còn sử dụng được sau khi tai nạn diễn ra. Flight Recorder được thiết kế và chế tạo chuyên biệt để có thể chịu đựng va đập mạnh trong điều kiện nhiệt độ lên đến trên 1,000oC. Có hai loại Flight Recorder là FDR (Flight Data Recorder) và CVR (Cockpit Voice Recorder).

Từ những năm 1970, hầu hết máy bay thương mại đã trang bị thêm QAR (Quick Access Recorder) để lưu dữ liệu vào đĩa từ/quang có thể di chuyển và truy xuất dễ dàng từ các máy tính thông dụng. Điều này khác với việc truy xuất vào FDR/CVR vốn khó khăn và cần thiết bị chuyên dụng. Ở các hãng hàng không, QAR ghi các “sự kiện” khác biệt với thông số vận hành bình thường. Điều này sẽ cho phép các sự cố vận hành có thể được phát hiện và cách ly trước khi tai nạn diễn ra.

Nhưng những năm gần đây hậu quả của việc lạm dụng QAR đã quá rõ ràng, mà những hậu quả này đã có ảnh hưởng lớn hơn so với ý nghĩa tích cực của nó.

Ví dụ như việc liên tục xảy ra việc va chạm đuôi máy bay, ví dụ như năm ngoái chuyện chiếc máy bay nào đó hạ cánh xuống đất lượng dầu chỉ còn lại cho khoảng hai mươi phút, dường như chỉ có thể hướng về quản lý QAR và xử phạt đầu đuôi lẫn lộn.

Truy cứu nguyên nhân, đúng là bởi vì phi công lo lắng nhận xử phạt từ QAR, cho nên mới biến một chuyện đơn giản thành một chuyện khó khăn nghiêm trọng.

Không ít người cảm thấy, QAR nên dùng cho phân tích kỹ thuật và hỗ trợ huấn luyện, chứ không phải để bên ngành giám sát an toàn dùng để xử phạt phi công.

Nhưng lại khó để có người chân chính làm ra một bước này, vì lịch sử đã ăn sâu bén rễ và tính quyền uy, muốn cải cách thì phải đưa ra phương án thử nghiệm có sức thuyết phục.

Yến An lấy thái độ bi quan lắc đầu: “Cần gì chứ, phí công lại không có kết quả, anh không qua được đám cổ đông già ngoan cố bảo thủ.”

Phó Minh Dư nhìn chằm chàm vào màn hình led, ánh mắt trong suốt, trong giọng nói kiên quyết mười phần, “Nói lời tạm biệt quá sớm.”

Lúc anh nói xong, hội nghị cũng chính thức bắt đầu.

Gần sáu giờ hội nghị đến lúc kết thúc sự nhẫn nại của Yến An đã đến cực hạn, anh ta xoay xoay cái cổ, mí mắt đã sụp xuống, quay đầu nhìn một cái, Phó Minh Dư ngược lại vẫn luôn không xuất hiện trạng thái mệt mỏi.

Trên đài người chủ trì đã bắt đầu đọc diễn văn kết thúc, Yến An vô cùng buồn chán mở điên thoại di động ra, mở Weibo đã thấy trang của Thế Hàng mới đăng một bài viết mới vào vài phút trước.

Anh ta giả vờ làm dáng vẻ như đang làm việc, nhấn vào xem, là tin tuyên truyền năm nay Thế Hàng tuyển sinh học viện phi công lưu động trên cả nước, đồng thời đăng kèm là 9 bức ảnh.

Ở chính giữa tấm ảnh kia, anh ta nhìn một cái đã nhận ra đó là Nguyễn tư Nhàn.

Phóng to tấm ảnh ra nhìn hồi lâu, anh ta không nhìn được, cầm sang hỏi người bên cạnh: “Tấm ảnh tuyên truyền này của công ty bọn anh có ảnh gốc không?”

Ánh mắt Phó Minh Dư dò xét từng tý một trên người Yến An, sau đó quay đầu, lạnh lùng mở miệng: “Không có.”

Yến An đã sớm quen với thái độc này của Phó Minh dư, cũng không nói gì, tiếp tuccj nghịch điện thoại.

Nhưng vài giây sau, anh ta ngẫm lại, câu nói vừa xong giọng nói hơi khó chịu thì phải.

Hình như anh ta đã cảm nhận được cái gì, bỏ điện thoại xuống, gõ gõ cái bàn.

“Phó Minh Dư.” Anh ta nhíu mày, gằn từng chữ, “Tôi đã muốn nói lâu rồi, có phải anh thích Nguyễn Tư Nhàn không?”

“Phải.”

Câu trả lời chắc chắn trong dự đoán, ngay cả một chút do dự cũng không có.

Yến An tức cười, há miệng nửa ngày, lại không biết nên nói cái gì.

“Phó Minh Dư, anh đúng là, đúng là…”

Yến An thật sự không biết nên nói gì, bình tĩnh lại một lúc, nghĩ lại chuyện trước kia, đột nhiên lại cười lên.

Chính là thái độ của Nguyễn Tư Nhàn với Phó Minh Dư?

Dù sao đối với anh còn dịu dàng lịch sự, với Phó Minh Dư thì đơn giản chính là…

“Phó Minh Dư, thái độ của Nguyễn Tư Nhàn với anh anh còn không rõ sao? Anh lại còn lại gần gây chuyện gì nữa?”

Thái độ gì?

Giống như một cái tát kia, đánh xong rồi, vết bàn tay trên mặt cũng biến mất rồi, ân oán giữ hai người cũng xóa bỏ hoàn toàn rồi.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến cô, có lúc trái tim như bị kim đâm một chút, có khi lại ngứa một chút.

Để nó nửa vời như thế này, không bằng nắm chặt nó, đến lúc đó sẽ biết cuối cùng cô sẽ biến thành một cây kim đâm vào lòng anh, hay sẽ thành một chỗ mềm mại dưới đáy lòng anh.

Phó Minh Dư nhướng mày liếc xéo Yến An.

Vẫn là câu nói ấy, vẫn là giọng điệu ấy.

“Nói lời tạm biệt quá sớm.”

“Hắt xì!”

Giờ phút này, ở trong nhà ăn cho nhân viên Nguyễn Tư Nhàn đột nhiệt hắt xì một cái.

Dì làm trong nhà ăn hỏi: “Cháu bị cảm rồi à?”

“Dạ không ạ.” Nguyễn Tư Nhàn lau lau cái mũi, “Có lẽ có người đang mắng sau lưng cháu.”

Cô lấy cơm, bê khay đi tìm chỗ ngồi.

Gần tối nhân viên trong nhà ăn nhiều hơn bình thường, ngoại trừ nhân viên hàng không, còn có rất nhiều nhân viên văn phòng cũng đến ăn cơm, giờ này dĩ nhiên là không còn chỗ trống nữa rồi.

Tìm mãi mới tìm được một cái bàn còn sót lại ngồi xuống, thì cái thìa lại không cẩn thận rơi xuống đất.

Nguyễn Tư Nhàn xoay người cúi xuống nhặt, vừa thò tay xuống, thì cái thìa lại bị một cái tay khác nhặt lên.

Cô ngẩng đầu nhìn, Nhạc Thần cười híp mắt đứng trước mặt cô.

“Tiểu Nguyễn, thật trùng hợp.”

Từ lần trước Nguyễn Tư Nhàn ngẫu nhiên gặp anh ta ở Luân Đôn, cùng ăn một bữa cơm, sau đó hai người cũng không liên lạc.

Sau khi trở về, hai người không phải cùng một loại máy bay, không có cơ hội hợp tác. Hơn nữa bây giờ anh ta với Giang Tử Duyệt đang yêu nhau, Nguyễn Tư Nhàn càng cố gắng tránh hiềm nghi, ngẫu nhiên gặp phải ở công ty, ngoại trừ chào hỏi cần thiết, thì không nói nhiều hơn một câu.

Dù sao Giang Tử Duyệt biết Nhạc Thần trước kia từng theo đuổi cô, ít tiếp xúc thì đỡ bị hiềm nghi.

Nhưng dơ tay cũng thể đánh người mặt tươi cười, trong tình huống này, Nguyễn tu Nhàn chỉ có thể cười lịch sự, “Trùng hợp.”

Nhạc Thần nhặt thìa lên bỏ qua một bên, hỏi: “Chỗ này không có người chứ.”

Nguyễn Tư Nhàn lắc lắc đầu, “Không phải tối nay anh có chuyến bay sao?”

“Đúng vậy.” Nhạc Thần ngồi xuống, ánh mắt lơ đáng lướt qua mặt Nguyễn Tư Nhàn đáng giá một vòng, hỏi, “Hôm nay em bay đến đâu?”

Nguyễn Tư Nhàn lời ít mà ý nhiều: “Thành phố Lâm.”

“Ồ, quê tôi.”

Hai người cứ như vậy câu được câu không trò chuyện, có lúc hơi xấu hổ nhưng đều bị đối phương hoàn toàn tốt đẹp che dấu đi.

“Đúng rồi, cuối năm tôi kết hôn, lúc đấy sẽ gửi thiệp mời cho em.” Nhạc Thần nói nửa ngày, cái này mới là quan trọng.

“Chúc mừng.” Nguyễn Tư Nhàn chọc chọc quả ớt trong khay cơm, giọng nói nhẹ nhàng, “Tháng mấy vậy?”

“Ngày 12 tháng 7 hay là tháng 8, tôi già rồi không nhớ rõ.” Nhạc Thần nói xong nở nụ cười, “Quay về phải khắc lên người mới được, không lại mỗi lần hỏi tới về nhà đều bị mắng.”

Nguyễn Tư Nhàn cũng cười, nhưng cô cười là quả nhiên trên đời này vẫn có chuyện lãng tử quay đầu, cô không nghĩ tới Nhạc Thần một người đàn ông lăng nhăng thế mà bị Giang Tử Duyệt thu vào thành ngoan ngoãn.

Hai người mỗi người cười riêng phần mình, không cùng một kênh, cho đến khi một cơ phó đi qua, nhẹ nhàng ho một tiếng.

Nhạc Thần ngẩng đầu, không hiểu lắm nhìn cơ phó kia.

Anh ta chớp chớp mắt, bĩu mỗi nhìn về phía bên phải.

Trong lòng Nhạc Thần dự cảm xấu, nhìn qua bên kia, quả nhiên thấy Giang Tử Duyệt mặt đen thui đứng ở cửa.

Trong lòng Nhạc Thần yên lặng mắng câu không may, nói tạm biệt với Nguyễn Tư Nhàn liền bưng khay đi.

Cửa, Giang Tử Duyệt mặc đồng phục, chờ Nhạc Thần đi về phía chị ta.

Chị ta đã đứng ở chỗ này gần mười lăm phút, mà Nhạc Thần vẫn luôn không phát hiện chị ta, ánh mắt tất cả đều dính vào người Nguyễn Tư Nhàn.

Hai người cũng không biết đang nói cái gì, cười đến vui vẻ.

Chị ta và Nhạc Thần lúc ăn cơm sao không thấy anh cười, chỉ biết cúi đầu chơi game.

“Ăn xong?” Giang Tử Duyệt mắt lạnh nhìn Nhạc Thần ở trước mặt, “Sao không ăn nhiều thêm một lúc đi?”

“Em suốt ngày nói cái gì vậy.” Bình thường Nhạc Thần ghét nhất cái giọng nói này của Giang Tử Duyệt, cũng bởi vì trước kia bạn gái anh ta nhiều, bây giờ nhìn thấy anh ta nói chuyện với con gái là lại muốn hỏi hơn nửa ngày, “Tý nữa không phải em có chuyến bay sao? Tranh thủ thời gian đi ăn cơm đi.”

“Ta ăn cái gì mà ăn chứ, cô ta ăn no là được rồi, tôi không cần ăn cơm.”

Nhạc Thần không kiên nhẫn nhìn chị ta, “Em không hiểu tức cái gì? Chẳng lẽ bây giờ anh không thể nói hai câu với đồng nghiệp nữ à?”

“Vậy cũng muốn xem là nữ đồng nghiệp nao, cô ta với người khác giống sao?”

“Được, tùy em nghĩ như thế nào.”

“Tùy tôi nghĩ như thế nào? Anh để cho tôi nghĩ như thế nào? Mong chờ ăn cơm với người ta ngồi trong một góc hẻo lánh sợ ai nhìn thấy sao?”

“Con mẹ nó chứ nếu là sợ ai nhìn thấy còn sẽ ngồi ở ở ăn ăn cơm với cô ấy? Bộn tôi không biết ra ngoài ăn sao? Em suốt ngày có bệnh à.”

Nhạc Thần nói nặng lời, bước chân càng nặng, nhấc chân là đi.

Giang Tử Duyệt đuổi theo kéo ống tay áo anh ta, “Anh có ý gì? Có phải đã sớm không chịu nổi hay không, trong lòng ngứa ngáy rồi sao? Còn thích cô ta đúng không? Tôi biết đàn ông cácanh chính là không có được mới là tốt nhất, Nhạc Thần, anh đừng quên anh là người sắp kết hôn.”

“Em bị điên rồi.” Nhạc Thần nói một lời cũng chẳng muốn nói, nhấc chân đi luôn.

Mà Giang Tử Duyệt một lúc nữa có chuyến bay, không có cách nào đuổi nháo ra kết quả, quay đầu nhìn ngược lại Nguyễn Tư Nhàn còn đang chậm rãi ngồi ăn.

Kỳ thật từ ngày Nguyễn Tư Nhàn trở về, chị ta liền không có một giấc ngủ ngon nào.

Một là sợ hãi Nguyễn Tư Nhàn biết tin tức năm đó là chị ta truyền ra, tìm cơ hội trả thù chị ta.

Hai là bởi vì Nhạc Thần.

Năm đó Nhạc Thần đối Nguyễn Tư Nhàn mong mà không được luôn là cây gai trong lòng chị ta, chị ta hiểu rất rõ Nhạc Thần, rất nhiều tâm địa gian giảo, chỉ cần không để ý anh ta liền bắt đầu mở cái miệng trêu chọc, huống chi là người anh ta không theo đuổi được, suốt ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cho nên gần đây chị ta chỉ cần rảnh rỗi là sẽ tìm vị trí, thường thường tra được, Nhạc Thần cãi nhau với chị ta, chị ta cũng không dừng lại.

Nhưng bây giờ làm sao phòng được.

Khi chị ta vừa mới nhìn thấy Nhạc Thần và Nguyễn Tư Nhàn cười cười nói nói, cảm giác nguy cơ tích lũy tong mấy tháng này tất cả bộc phát tại giờ phút này.

Hết lần này tới lần khác lúc Nguyễn Tư Nhàn ăn xong đi ra, còn cười chào chị ta, “Chị tìm cơ trưởng Nhạc sao? Anh ấy vừa mới đi.”

Giang Tử Duyệt lạnh mặt nói: “Chị biết.”

Thấy vẻ mặt lạ của chị ta, Nguyễn Tư Nhàn cũng lười lại nói cái gì, trực tiếp rời đi.

Nhưng mà đi chưa được mấy bước, người đứng phía sau gọi cô lại.

“Làm sao?” Nguyễn Tư Nhàn quay đầu, “Còn có việc sao?”

Giang Tử Duyệt hít sâu một hơi, cố gắng để cho sắc mặt và giọng nói của mình đủ bình tĩnh.

“Tiểu Nguyễn, hai chúng ta đều rõ ràng trước đây Nhạc Thần từng theo đuổi em.”

Nguyễn Tư Nhàn cũng không đi, chậm rãi xoay người, chờ câu sau của chị ta.

“Nhưng bọn chị sắp kết hôn, cho nên ——” chị ta ngẩng đầu nhìn thẳng Nguyễn Tư Nhàn, “Hi vọng em có thể bảo trì một chút khoảng cách với anh ấy.”

Nguyễn Tư Nhàn muốn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được cười ra tiếng.

“Chị, chị yên tâm, bảo bối phiền phức của chị trước kia em chướng mắt, bây giờ càng chướng mắt, chị hãy cố gắng giấu đi đi.”

Ngôn ngữ nhục nhã như vậy phối hợp nét mặt tươi cười kia, Giang Tử Duyệt giận quá thành cười, hừ lạnh gật đầu: “Vâng, cơ trưởng bình thường nào xứng với ngài, ngài ánh mắt cao, ngài còn ngồi ghế cơ phó làm gì sao không trực tiếp ngồi ghế lái phụ trong xe tổng giám đốc Phó đi.”

Nguyễn Tư Nhàn giật giật khóe miệng.

Xấu hổ.

Tôi thực sự đã ngồi qua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN