Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không? - Chương 24: Cô Ấy Là Của Tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
659


Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?


Chương 24: Cô Ấy Là Của Tôi


Tiến Minh há hốc mồm khi thấy Lương Hạ, có chút không tin vào mắt mình. Cậu liền lấy tay xoa xoa mắt. Nhận ra bản thân không nhìn lầm, liền bước xuống chạy về phía Lương Hạ, tay chỉ vào cô lắp bắp như nuốt phải cái gì, nói:

“Cậu, cậu là cô bạn… cô bạn gì ấy nhỉ… à… Lương.. Lương gì ta??” Rồi lại gõ vào đầu bản thân như cố nhớ, sau đó lại tiếp tục nói:

“Là cô bạn tỏ tình với Khương tỷ? Đúng không?”

Lương Hạ trợn tròn mắt. Cô nhìn về phía Cao Vỹ Quang và Tinh Thần. Liền nhận ra đây là các thành viên trong hội học sinh, cô bỗng giật mình nghĩ.

Chả lẽ Khương Tình cũng đến đây?

Cao Vỹ Quang ngay lập tức bước nhanh xuống, quay về phía An Tranh giọng có chút không tin nổi, liền nói:

“Bạn cậu nói là Lương Hạ?”

An Tranh tỏ vẻ khó hiểu, cô thấy biểu hiện của mọi người có chút kì lạ, nhưng vẫn gật đầu nhẹ rồi nói:

“Đúng vậy, tớ là mời cậu ấy.” Xong rồi quay về phía xe cười nhẹ nhàng rồi nói tiếp:

“Còn một người nữa.”

An Tranh bước về phía cửa xe, vừa vươn tay định mở cửa cho Hạ Nhi, thì nghe “cạch” một tiếng. Hạ Nhi đẩy cửa ra, mặt không cảm xúc liếc về phía An Tranh, giọng lạnh lùng như băng tuyết:

“Tôi có tay!”

Nói xong liền bước chân ra, mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu khẽ di chuyển mà uốn lượn trước ngực cô, những sợi tóc rơi lác đác tạo ra một chuyển động vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp không sao tả xiết. Hạ Nhi bước ra vô cùng dứt khoát, tao nhã đóng cửa lại.

Xung quanh mỹ nam mỹ nữ đều bất giác trở nên im lặng như tờ, không có lấy một tiếng động. Cảm thấy cô gái vừa bước ra không thể dùng từ “xinh đẹp” mà diễn tả nổi nữa. Cô giống như thiên sứ sa ngã bị đày xuống trần gian, đẹp kinh tâm động phách, vừa quyến rũ lại vừa thánh khiết, khơi gợi lên những ɖu͙ƈ vọng sâu kín nhất của con người.

An Tranh khẽ cúi đầu nhìn tay mình đang vươn ra giữa không trung, rồi bất giác khoé miệng giương lên, nở một nụ cười nhẹ. Cô xoay người nhìn Hạ Nhi đang bước từng bước chậm rãi về phía Lương Hạ.

Cao Vỹ Quang sững người, lần này tới lượt hắn không tin vào mắt mình, đứng đơ như một khúc gỗ.

Tinh Thần trong sự kinh hãi liền tỉnh dậy, nhìn về phía Tiến Minh cũng đang vô cùng khϊế͙p͙ sợ, khẽ lên tiếng “huýt” một cái. Tiến Minh ngay lập tức tỉnh lại, mặt vẫn còn chút hoang mang, cậu đi về phía Hạ Nhi, khẽ nở một nụ cười vô cùng hoà nhã, nói:

“Không ngờ người An Tranh mời tới lại là Hạ Nhi và Lương….” Tiến Minh xấu hổ, mặt thoáng chốc có chút đỏ.

Lương Hạ tỏ ra rất giận dữ, vô cùng căm hận nói:

“Tớ là Lương Hạ.”

Tiến Minh liền cười cười, hơi ngại ngùng nói:

“Xin lỗi cậu!”

Lương Hạ liếc hắn một cái rồi quay mặt đi.

Hạ Nhi nhìn một đám người vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng lại gào thét hai chữ “phiền phức” nhưng mặt vẫn bảo trì bình tĩnh. Ánh mắt cô trong suốt đảo qua phía Cao Vỹ Quang. Cô khẽ nhấc bước chầm chậm về phía hắn, ánh mắt Cao Vỹ Quang không hề rời khỏi gương mặt cô, bần thần, say mê, ham muốn, lại tràn đầy khao khát. Hạ Nhi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt màu hổ phách trong trẻo lại lạnh nhạt, cô cất giọng lạnh lùng:

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây?” rồi khẽ ‘ồ’lên một tiếng, cô quay sang nhìn từng người một, ánh mắt mang theo chút giễu cợt, cô hỏi:

“Các cậu chính là một nhóm mà An Tranh nói sao?”

Hạnh Nhân bước tới, ánh mắt hoảng loạn, xen vào đó lại có chút không thể tin, cô nhìn Hạ Nhi bật thốt:

“Tại sao cô lại ở đây?”

Hạ Nhi liền quay đầu nhìn Hạnh Nhân, khẽ nghiêng đầu rồi hỏi ngược lại.

“Cô là ai?”

Hạnh Nhân phát hiện giọng mình có chút thất thố, liền đổi giọng trả lời:

“Tôi là Hạnh Nhân.”

Hạ Nhi cười khẽ, hỏi: “Chúng ta biết nhau sao?”

Hạnh Nhân liền có chút luống cuống, khoé miệng cố tạo một nụ cười miễn cưỡng:

“Tôi… tôi biết cô.”

Hạ Nhi liền “à” lên một tiếng, nói tiếp: “Nhưng tôi không biết cô, cô hỏi tôi tại sao lại ở đây?” Hạ Nhi ngưng một chút, quay đầu về phía An Tranh, nói:

“Sao cô không hỏi cô ấy?”

Hạnh Nhân mặt khẽ biến sắc, tay run rẩy vội nắm chặt, nói:

“Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Hạ Nhi liền quay đầu, không thèm nhìn tới Hạnh Nhân nữa, cô rải bước về phía Lương Hạ, thanh âm không nghe ra cảm xúc, nói:

“Ở đây có người không chào đón tớ! Tớ muốn về!”

Lương Hạ nhất thời giật mình, vội vã chạy về phía Hạ Nhi. Cất giọng nài nỉ:

“Bà cô của tôi ơi! Đã tới tận đây rồi. Ít nhiều cũng cho tớ ngắm dung nhan của nữ thần Hiểu Lam đã chứ.” Lại nhìn sắc mặt Hạ Nhi đen kịt, đáy mắt đang khởi động lửa giận âm ỉ, Lương Hạ liền chắp tay xoa xoa tiếp tục nói: “Coi như tớ xin cậu đấy!”

An Tranh liền bước tới, có chút không rõ hỏi Tiến Minh.

“Các cậu biết nhau sao? Tại sao Vỹ Quang phản ứng lớn như thế?”

Tiến Minh quay đầu nhìn về phía Cao Vỹ Quang, thở dài một hơi, nói:

“Cậu ta thích Hạ Nhi.”

An Tranh liền hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Vỹ Quang đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Tiến Minh hướng về Cao Vỹ Quang, giơ tay khẽ kéo áo hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, Tiến Minh bắt đắc dĩ liền vung tay đấm nhẹ một đấm vào bụng Vỹ Quang, bỗng nhiên bị đau. Vỹ Quang bần thần tỉnh lại, mắt vẫn nhìn về phía Hạ Nhi, cau chặt chân mày.

” Tỉnh chưa?” Tiến Minh bước lại gần.

Cao Vỹ Quang khẽ nhíu mày, rồi nói:

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Tiến Minh nhún nhẹ vai.

Cao Vỹ Quang liền đứng thẳng đậy, bước tới đấm một phát vào bụng Tiến Minh, ghé sát vào tai nói:

“Trả lại cậu! Huề nhé.”

Tiến Minh bị đau liền ôm bụng, ánh mắt căm hận nói:

“Đồ vô ơn.”

“Quá khen!” Cao Vỹ Quang vừa nói liền đưa tay chỉnh lại quần áo, tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc, nở một nụ cười vô cùng soái khí đi về phía Hạ Nhi.

An Tranh đang đứng đó thấy vậy liền bước xuống, ngay lập tức cản trở đường của hắn, thanh âm không nghe ra cảm xúc, cô hỏi:

“Cậu định làm gì?”

Cao Vỹ Quang cười nói:

“Tới chào hỏi!” Nói xong liền nhanh chóng lách người né An Tranh.

An Tranh phản xạ nhanh liền cản lại, cô cười như không cười nói:

“Tớ không cho phép cậu lại gần cậu ấy!”

Cao Vỹ Quang khẽ nhíu mày, có chút ngạc nhiên vì tốc độ của An Tranh, rồi khó hiểu hỏi ngược lại.

“Tại sao?”

An Tranh bỗng đổi sắc mặt, không còn nụ cười ôn hoà hằng ngày, cô tiến lại gần Vỹ Quang, khoảng cách đủ chỉ để hai người nghe thấy, cất giọng lạnh tanh lại pha chút cảnh cáo:

“Cô ấy là của tôi!”

Mặt Vỹ Quang biến sắc, ánh mắt như không thể tin nổi.

“Cậu… cậu nói cái gì?”

An Tranh khẽ cười, cười có chút kì lạ.

Nụ cười đó lại khiến Cao Vỹ Quang thấy toàn thân lạnh toát, tay không tự chủ được nắm chặt lại. Giống như có một con mãng xà đang muốn cắn nuốt hắn. Hắn không kiểm soát được liền lui về sau một bước.

An Tranh xoay người, cô bước về phía Hạ Nhi, khoé môi cong lên rồi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, giống như đã đổi thành một người khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN