Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không? - Chương 374: Lên Phòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?


Chương 374: Lên Phòng


Hạ Nhi chỉ biết đón nhận nụ hôn sâu đến kíƈɦ ŧìиɦ đó.

Khương Tình vòng một tay ra sau ôm lấy cơ thể cô, ghì cơ thể cô nép sát hơn vào người mình. Hai cổ tay nhỏ nhắn xinh xắn của cô bị ép chặt trên mặt ghế sofa, nổi bần bật trên nền chiếc váy ngủ màu xanh ngọc bích.

Ánh đèn nhàn nhạt phủ lên không gian xung quanh một màu vàng ấm cúng, mái tóc nâu mềm như lụa của cô rối tung đến mất trật tự, làm Khương Tình trong phút chốc muốn dùng tay vén gọn chúng lại cho cô.

Hạ Nhi khẽ nỉ non trong nụ hôn:

“Tình, em ngộp thở.”

Khương Tình bật cười, môi mỏng rời khỏi môi cô.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ vừa mới tỉnh ngủ cùng hàng mi dày khẽ rung lên của Hạ Nhi, dưới ánh sáng vụng về càng thêm kiều mị, đôi môi mọng hơi hé mở, căng tràn bóng mượt lại hồng hào vô cùng đẹp mắt.

Khương Tình híp mắt lại, lại có chút kiềm không được dục niệm, ngón tay cái thoáng trượt qua cánh môi cô, ngay sau đó cúi thấp mặt, hôn cô một cái rất nhẹ.

Hình ảnh của cô quá ngọt ngào, dụ hoặc vô tận. Khiến đầu óc Khương Tình như bị khoả lấp, đôi mắt nâu sẫm mơ hồ nhìn cô, trong đôi mắt ấy như có một cụm mây đen, sắp cuộn mình thành một cơn bão lớn.

Nhìn mười ngón tay hơi khép hờ hững trên đỉnh đầu của cô, chiếc nhẫn quý giá trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh đèn như một ngôi sao đang phát sáng, Khương Tình khẽ buông hai cổ tay cô ra, lại không nhịn được duỗi những ngón tay thanh mảnh thon dài trói chặt năm ngón tay thon thả trắng ngần như tuyết của cô.

Hạ Nhi bật cười khúc khích, nhẹ giọng hỏi:

“Buông tay ra rồi lại nắm, chị cuối cùng là muốn làm gì em vậy?”

Khương Tình nhướng mày, môi cong nhẹ một độ cong hoàn mỹ, bàn tay dùng lực kéo lệch chiếc váy ngủ của Hạ Nhi xuống, một bên bờ vai trắng ngần liền lộ ra.

Khương Tình áp sát cơ thể cô, hạ mặt cắn vào xương vai đẹp đẽ kia một cái khá mạnh, khàn giọng trả lời:

“Làʍ ŧìиɦ.”

Hạ Nhi nghe thấy liền câm lặng luôn.

Trên bờ vai cảm giác vừa đau vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô khẽ cựa quậy vùng vẫy, nhưng sức lực của Khương Tình gần như đã kiềm hãm toàn bộ cơ thể của cô, bàn tay thuần thục di chuyển sang bên bả vai, ngón tay thon dài trượt trên da thịt cô, luồn nhanh vào dưới lớp vải mềm mại, mau chóng sờ nắn bên bầu ngực đang căng lên vì hơi thở gấp gáp.

Cánh môi mỏng chậm rãi hạ xuống thân thể cô, vừa để lại muôn vàn dấu hôn rực rỡ diễm lệ, vừa mang đến cho cô những cơn rùng mình không thể tự chủ.

“Ah…”

Tiếng kêu rên vang lên với nhịp độ nặng dần, Hạ Nhi thở hồng hộc, tay đưa ra nắm lên cổ áo của Khương Tình, một lực cực mạnh bứt nó đứt đoạn.

Khương Tình bật cười nhìn một khoảng trắng muốt trước ngực bị lộ ra, lại nhìn cô bằng tia mắt tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, giọng nói khàn đặc đến chẳng thể nghe rõ:

“Gấp như thế…”

Dứt lời liền hôn lên môi cô, nụ hôn vô hạn kíƈɦ ŧìиɦ cùng vội vã, xúc cảm trên môi cực kỳ mềm mại, mang theo cảm giác tê dại nhỏ xíu, như rơi vào đám mây mềm.

“Ưʍ…hmmm..”

Đáp lại nụ hôn điên cuồng đó là những âm thanh vô nghĩa cứ lần lượt phát ra từ hơi thở gấp gáp của Hạ Nhi.

Bàn tay đẹp đẽ của Khương Tình dời xuống, vén vạt váy ngủ lên, thân hình tuyệt đẹp của cô hiện ra ngay trước mắt.

“Bảo bối…”

Thanh âm của Khương Tình khàn khàn, âm cuối đều là vẻ gợi cảm chọc người:

“Thật muốn em..”

Gương mặt Hạ Nhi có chút đỏ ửng, bên tai chỉ còn sót lại tiếng thở gấp nhả ra cùng với tiếng đập loạn nơi ngực trái của mình, giọng nói của Khương Tình vang lên trầm trầm khản đặc:

“Lên phòng… hay là em muốn ở đây?”

Nhìn nét mặt phong lưu hoang dã, cùng giọng nói trầm thấp đặc biệt, khoảnh khắc nghe được tiếng thì thầm nhẹ nhàng bên tai ấy, Hạ Nhi gần như muốn phát điên.

Nữ nhân này, cho dù đáy mắt hiện rõ dục niệm với cô, cảm giác lãnh đạm và xa cách như ngày thường không nồng đậm nữa, nhưng trên người vẫn lộ ra hơi thở lạnh buốt như cũ.

Cô khép hờ hai mắt mà bắt đầu ổn định nhịp thở, thấp giọng trả lời:

“Lên.. lên phòng.”

Khương Tình cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi cô, hơi trừng phạt mà cắn cắn, thanh âm khàn khàn:

“Tuân lệnh.”

Nhiệt độ trong không khí dường như cũng bắt đầu tăng lên, tiếng thở dốc lưu chuyển làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

_______

Buổi sáng, trên giường một mảnh hỗn loạn, thân thể để trần của hai nữ nhân dán lên thân thể mềm mại của đối phương.

Hạ Nhi nằm trong ngực Khương Tình, tay vẫn còn nắm lấy cổ tay đang chạm vào một bên ngực của cô.

Khương Tình đã tỉnh giấc từ lúc nào, nhẹ nhàng thử động, lại làm Hạ Nhi nằm bên cạnh khẽ nhíu mày, theo bản năng bàn tay còn nắm chặt cổ tay Khương Tình hơn.

“Bảo bối, buông ra nào.” Khương Tình thấp giọng dỗ dành bên tai cô.

Hạ Nhi nhíu mày chặt hơn, tay buông cổ tay Khương Tình lại vòng qua ôm chặt lấy vòng eo săn chắc, vẻ mặt đầy bất mãn, ngữ khí mười phần làm nũng:

“Không!”

Khương Tình: “…”

Khương Tình không còn cách nào, chỉ biết hít sâu vài cái, ôm người vào trong ngực, hôn lên trán rồi nài nỉ:

“Bảo bối, tôi phải tới Khương thị.”

Hạ Nhi làm như không nghe thấy, khẽ cọ cọ bầu ngực mềm trắng nõn vào làn da mát rượi của Khương Tình, nhất quyết ôm chặt ngủ tiếp.

“Bảo bối, mới sáng sớm mà đã đụng chạm tôi như vậy…”

Giọng Khương Tình trầm thấp vang lên bên tai cô.

Thế nhưng, nữ nhân nào đó nhất quyết không động nữa.

Phải mất thêm một tiếng, Hạ Nhi mới chậm rãi mở mắt, cô ngồi dậy, con ngươi hổ phách mơ mơ màng màng mang theo chút thanh lãnh nhìn về phía nữ nhân đang ôm cô.

“Sao chị chưa đi làm?”

Khương Tình: “….”

Còn không phải tại em sao?

Hạ Nhi đưa tay lên dụi nhẹ mắt, một lát sau liền ngẩng đầu lên, hôn cánh môi mỏng hồng nhuận của Khương Tình một cái, sau đó tự nhiên đi xuống giường rửa mặt.

Khương Tình: “…”

Hạ Nhi bước vào phòng tắm, nhìn trong gương nữ nhân với khuôn mặt rực rỡ như hoa đào, cánh môi mọng tựa như bôi son, xương quai xanh khiêu gợi đầy những dấu hôn bắt mắt.

Cô nhớ lại đêm qua triền miên, trong thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, gương mặt của Khương Tình dịu dàng tình cảm, say đắm cơ thể cô, sự ôn nhuận nho nhã thường ngày vì những du͙ƈ vọиɠ tình ái mà càng trở nên quyến rũ sinh động, suốt một đêm quấn lấy nhau, cô bám lấy bờ vai Khương Tình, nhấp nhô lên xuống, khoái lạc đến cực điểm.

Hạ Nhi nghĩ tới lại đỏ mặt, vội thức tỉnh bản thân, cô mở vòi nước ra, nhẹ nhàng vốc một vốc nước lên mặt, sau đó câu cánh môi cười khẽ.

Ở bên ngoài, giương mặt tinh xảo của Khương Tình chứa đầy u ám, hàng mi dài buông xuống ngăn trở ánh sáng nơi đáy mắt.

Bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước, kèm theo một giọng nói còn chưa tỉnh ngủ hẳn:

“Hôm nay em phải tới Hạ gia thăm ông nội. Có lẽ sẽ không về vài ngày. Chị nhớ em thì đến Hạ gia nhé.”

Khương Tình cúi đầu bật cười, đáp khẽ:

“Tôi biết rồi.”

______

“La quản gia, cho người mang bữa sáng lên đi.”

Giọng điệu Hạ Nhi đạm mạc bình tĩnh, tựa như một người nghiêm túc.

Trên thực tế, lúc này cô đang nằm dài trên ghế sofa một cách không có hình tượng, vốn là lúc đầu còn ngồi rất đoan chính, nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô càng ngày càng nghiêng xuống, dựa vào tay vịn của chiếc ghế.

Cuối cùng… trực tiếp nằm bẹp xuống luôn.

Có trách thì trách thể lực nữ nhân kia quá trâu bò.

Khương Tình vừa bước vào phòng khách liền trông thấy cảnh tượng đó, ngược lại không cảm thấy có gì là không đúng.

Hạ Nhi nghe tiếng động cũng quay đầu lại nhìn một chút, Khương Tình trên người mặc một chiếc áo sơ mi đậm màu, áo khoác khoác trên khuỷu tay, khuôn mặt tuyệt sắc thanh lãnh cao ngạo, lúc cúi đầu cài nút áo trên cổ tay chỉ nhìn được một bên sườn mặt, mà đã hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế tinh tế điêu khắc ra.

Khương Tình vốn rất đẹp, là một loại đẹp kinh diễm mang theo sắc bén, khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng, không cách nào quên được.

Hạ Nhi lắc đầu bĩu môi:

“Yêu nghiệt nhà ai không biết.”

Thanh âm của cô giống châu ngọc rơi xuống, thanh thúy, đầy bất mãn.

Khương Tinh hơi sững sờ, bàn tay đang cài nút tay áo cũng buông xuống, đáy lòng có chút do dự.

Hạ Nhi không thèm nhìn tới nữa, cô nằm sấp ở trên sofa, cằm đặt trên mu bàn tay, vẻ mặt lãnh đạm nhìn điện thoại.

Khương Tình cười khẽ, nhân lúc người hầu mang đồ ăn sáng đến, tiện tay cầm lấy một ly sữa bò đã được hâm nóng, đem nó đến để bên cạnh bàn cho cô, ánh mắt tiếp xúc đến vết tích trên chiếc cần cổ thon thả, liền giơ tay ra giúp cô sửa sang lại cổ áo, thấp giọng dặn dò:

“Tôi biết em không thích đem theo nhiều vệ sĩ. Vì thế tôi sẽ để Lam Thất ở lại bên cạnh em. Có Lam Thất ở bên cạnh bảo vệ em, tôi sẽ an tâm hơn một chút.”

Hạ Nhi lơ đễnh hỏi lại:

“Có chuyện gì sao? Chị đang lo nghĩ chuyện gì vậy?”

Ánh sáng dịu nhẹ bên ngoài cửa làm nổi bật lên gương mặt trắng như bạch sứ của Khương Tình, hình dáng mặt mày thanh nhã tuyệt luân, ánh sáng mông lung bao phủ trên người, hệt như một tấm lụa mềm mại, vô hạn dịu dàng.

Khương Tình cúi đầu hôn lên trán cô, hạ giọng:

“Ngoan! Nghe lời tôi.”

Hạ Nhi chớp nhẹ mí mắt, gần như bị vẻ đẹp đó của Khương Tình làm cho đầu óc đảo lộn, cô ngoan ngoãn gật đầu, thân thể vừa động một cái, vết tích mập mờ trên cần cổ trắng ngần liền như ẩn như hiện, không khỏi có chút mê người.

Khương Tình vừa trông thấy liền nhíu mày.

Hạ Nhi lại cười khúc khích, thanh âm trong trẻo:

“Được rồi! Em sẽ đem theo Lam Thất. Không rời khỏi hắn nửa bước. Được chưa Khương gia chủ?”

Khương Tình đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cô, rồi nhéo nhéo khuôn mặt cô, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy nhu sắc:

“Bé ngoan.”

Đáy lòng Hạ Nhi ẩn ẩn có một loại cảm giác rất kỳ diệu. Dường như trong khoảng khắc chớp nhoáng, bất kì cái gì cũng không quan trọng bằng nữ nhân trước mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN