Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Chương 376: Rời Đi
Khương gia vượt qua kiếp nạn, sự thay đổi rõ rệt nhất chính là có nhiều người trong các đại gia tộc tới Khương gia nhà cũ thăm vị gia chủ tiền nhiệm đang bệnh nặng — Khương Thời.
Có người trong giới kinh doanh, cũng có người trong giới chính trị, tài chính ngân hàng… quà cáp chất thành núi.
Mặc cho La quản gia đã dùng không ít vệ sỹ tới trông coi nhưng những người này vẫn có thể len lỏi vào.
Hạ Nhi hôm nay cũng được Khương Tình đưa đến Khương gia, thế nhưng cô không vào phòng, chỉ đứng từ xa nhìn.
Rèm cửa che khuất một khoảng ánh sáng lớn bên ngoài cửa sổ, chỉ còn những tia mỏng manh men theo khe cửa len lỏi vào trong, nhuộm lên căn phòng chỉ một phông trắng đơn điệu.
Giờ đang là lúc nghỉ trưa, Khương Thời ngồi trên chiếc xe lăn bên cửa sổ, trên khuôn mặt vẫn còn mang đôi nét tuấn mĩ khi còn trẻ, khí chất trầm ổn nội liễm, lộ ra mấy phần tự phụ, không thể khinh nhờn, ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phía trên đỉnh đầu là bóng râm lòa xoà, gió nhẹ thổi qua, lá cây kêu xào xạc.
Cảnh sắc thanh tịnh lại vô cùng thoải mái.
Lúc này trời mưa, ai đến thăm cũng đều che dù, đám người mặc tây trang màu đen đứng ở ngoài cổng xếp thành hàng dài, có chút giống cảnh tượng nhân vật lớn của xã hội đen ra ngoài vào ngày mưa.
Hạ Nhi đến chỉ để thăm hỏi tình trạng sức khoẻ của ông Khương, ngay khi đám người lần lượt rời đi, cô cũng chuẩn bị bước ra ngoài, ngay lúc này bả vai đột nhiên hơi trầm xuống, thân thể cô bị kéo vào một lồng ngực mềm mại nóng bỏng.
Chiếc ô màu đen che trên đỉnh đầu, giọng nói êm tai vô cùng thanh nhuận vang lên:
“Sao lại không mang ô?”
Hạ Nhi hơi nghiêng đầu, sườn mặt tuyệt mỹ của Khương Tình đập vào đáy mắt.
Khương Tình nghiêng người sang hơn phân nửa, ngăn trở làn mưa bụi lạnh lẽo, bảo hộ cô đến mức một giọt nước cũng không lọt.
Hạ Nhi thầm nghĩ, nữ nhân này bất kể lúc nào cũng đều lóa mắt như vậy, khiến cho người ta không tự chủ được đem ánh mắt dừng lại trên người, đẹp đến kinh tâm động phách.
“Một cơn mưa nhỏ mà thôi. Em ra ngoài nhanh có lẽ cũng không ướt lắm.”
Đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình buông xuống, bàn tay thon dài nhẹ phất qua mái tóc nâu mềm mại của cô, trong con ngươi thâm thúy dường như mang theo vài phần nhu sắc.
“Lần sau không thể như thế nữa.”
Dứt lời, bàn tay Khương Tình trượt xuống, ôm eo cô, hơi dùng sức, làm cho cô gần sát vào mình.
Hạ Nhi liếc nhìn xung quanh, nhận thấy không có người chú ý đến bọn họ, cô mới ho khụ một cái rồi nói:
“Em biết rồi.”
Đôi giày cao gót giẫm lên mặt đất ẩm ướt, tiếng mưa rơi trên mặt ô, đan xen vào giọng nói của Hạ Nhi lúc này, mát lạnh thản nhiên.
Khương Tình cười khẽ.
Con ngươi nâu sẫm trong suốt dưới hàng mi dài, phản chiếu hình bóng của cô.
Trước kia khi đối diện với ánh mắt của Khương Tình, Hạ Nhi luôn cảm thấy trong đôi mắt ấy cất giấu một tầng băng mỏng, không thể dung nạp bất kỳ một ai vào đó. Thế nhưng giờ phút này, bản thân cô đã có thể trở thành người duy nhất trong đôi mắt đó.
Khương Tình dịu dàng nhìn cô, ngón tay có chút lạnh bỗng đưa lên xẹt qua gương mặt cô, dừng ở khóe môi cô, sau đó dùng chút sức hơi nâng cằm cô lên, cánh môi mỏng lạnh buốt thuần thục chuẩn xác hạ xuống bao trùm kín kẽ.
Nhiệt độ của đôi môi dần dần chuyển dần từ lạnh sang nóng bỏng.
Hạ Nhi chớp nhẹ mí mắt, cánh môi hơi mở ra, lộ ra đầu lưỡi màu hồng nhạt ưướŧ áŧ.
Hình ảnh kiều diễm mê người như vậy, Khương Tình có chút không nhịn được, lại đưa đầu lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ hồng hào kia, hôn sâu.
Cơ thể Hạ Nhi hơi ngửa ra sau, khóe miệng bị dị vật mở ra, tiếp nhận một thứ mềm mại ưướŧ áŧ.
Nụ hôn nóng bỏng mang theo chút vội vàng, chậm rãi dịu dàng xuống, mềm mại liếʍ ɭáp̠, khẽ cắn, đều mang theo cảm giác tê dại nhỏ xíu.
Tia sáng ban mai càng ngày càng ấm, Khương Tình cảm thấy trên người mình như đang có liệt hỏa thiêu đốt.
Tiếng thở trầm thấp nghe như rất bình ổn, nhưng kì thực lại đang cất giấu du͙ƈ vọиɠ vô tận với cô.
Khương Tình hôn cô một lúc rồi rời đi, sau đó đột nhiên lộ ra một nụ cười, âm cuối mang theo vài phần dụ hoặc:
“Thật ngoan.”
Dứt lời, đầu ngón tay phất qua gò má cô, vén một lọn tóc ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn của cô gái.
Hạ Nhi là bảo bối trân quý duy nhất mà đời này Khương Tình nguyện ý muốn cất giữ.
________
________
Trong phòng ăn, chiếc bàn ăn màu trắng, chiếc ghế cũng màu trắng, ngay cả bệ cửa sổ cũng màu trắng, ánh nắng ngoài cửa nhuộm lên một màu chói lóa, hắt xuống những chiếc đĩa bạc tinh xảo, làm ấm áp cả căn phòng.
Hạ Nhi mặc trên người một chiếc áo sơmi rộng thùng thình cùng chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ xíu màu trắng.
Đôi chân thon ngọc thẳng tấp gợi cảm càng thêm bóng loáng như tuyết như sương hiện rõ dưới ánh đèn vàng nhạt.
Mái tóc nâu nhạt còn ẩm ướt tự do buông thả trên đôi vai nhỏ nhắn, có phần rối nhẹ.
Cô đi đến rót một li nước ấm, lại vô tình nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Khương Tình trong bếp.
Một bên gò má Khương Tình vì chuyên chú mà trở nên vô cùng quyến rũ, từng ngón tay mảnh dẻ cực kỳ linh hoạt đang làm sandwich buổi sáng cho cô.
Hạ Nhi uống một ngụm nước, sau khi cất chiếc ly thuỷ tinh liền từng bước nhẹ nhàng đến cửa phòng bếp, dựa lưng vào cửa.
Khương Tình nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn cô rồi nhẹ giọng gọi:
“Bảo bối.”
Khương Tình vừa nói xong, lại liếc nhìn xuống chân cô, hơi nhíu mày:
“Đi dép vào.”
Hạ Nhi bĩu môi, cô đi ra ngoài, sau khi mang dép xong liền lếch đôi dép đến đứng trước cửa phòng bếp một lần nữa.
Nhìn bóng lưng Khương Tình thanh lãnh, chiều cao cực kỳ tiêu chuẩn, nữ nhân như vậy, giống như dung hòa cả thiện và ác, như ánh sáng và bóng tối của đời người hoà làm một thể.
Hạ Nhi vòng ra sau lưng Khương Tình, chậm rãi bước lên, nhẹ nhàng ôm chặt lấy hông nữ nhân đang làm bữa sáng, hai cánh tay thanh mảnh quấn chặt lấy, ngay lúc này, một tia sáng chênh chếch trên gò má của Khương Tình, di chuyển nơi bờ môi mỏng đang mỉm cười, cực kỳ ôn nhu.
Hạ Nhi dán sát gương mặt vào lưng Khương Tình, mái tóc nâu dài xõa xuống, cho dù cô chỉ cao tới ngang vai nữ nhân này, nhưng hình ảnh lại hài hoà như một bức tranh tuyệt đẹp.
Khương Tình như đang tận hưởng cảm giác mềm mại khi lồng ngực cô đè lên người mình.
Hạ Nhi khẽ gọi:
“Tình à.”
“Ừ?”
Hạ Nhi gọi nhưng lại không nói gì nữa.
Thay vào đó, Khương Tình cảm nhận được rõ ràng cánh tay cô đang siết chặt hông mình, gương mặt nhỏ cũng dính sát vào tấm lưng vững vàng của mình.
Khương Tình đặt chiếc đĩa trong tay xuống, quay người lại, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô rồi thấp giọng hỏi:
“Sao thế?”
Hạ Nhi ngước mặt lên, rồi lại cúi gằm xuống, nỉ non:
“Chỉ thấy… ở bên chị thế này thật sự rất bình yên.”
Khương Tình cười khẽ, thì thầm bên tai cô:
“Tôi yêu em.”
Giọng nói trầm ấm cùng với đó là cánh tay đang thu chặt lại, siết cô gần như không thở nổi.
Hạ Nhi không nói gì nữa, chỉ yên lặng mỉm cười.
Khương Tình một lần nữa kéo sát cô vào lòng, siết chặt hơn, rất lâu sau mới nói:
“Bảo bối, tôi phải đến nước M một chuyến.”
“Ông nội Khương cần phải phẩu thuật ạ?”
Khương Tình gật đầu.
Hạ Nhi hơi buồn nhưng không thể hiện ra ngoài, lại hỏi:
“Vậy… phải mất bao lâu mới quay lại?”
“Có lẽ là một tuần.”
Đáy mắt Hạ Nhi hiện lên sự hụt hẫng.
Khương Tình nâng gương mặt cô lên, nhìn cô:
“Em buồn đấy à?”
Vừa nói Khương Tình vừa ôm cô vào lòng, cọ sát môi mỏng vào vành tai cô, bờ môi thấm cả nhiệt độ nóng rẫy.
Hạ Nhi lắc đầu:
“Chị yên tâm đi đi.”
Nếu nói không buồn thì chính là giả, cô kỳ thực có suy nghĩ rằng giá mà cô có thể đi cùng với Khương Tình đến nước M, nhưng dẫu sao cũng chỉ là suy nghĩ của cô, mối quan hệ giữa cô và Khương gia vẫn còn chưa cải thiện được.
Việc đối mặt với Vương Minh Tuyết hay Khương Vũ Hàn thật sự là một việc khá khó khăn.
Khương Tình xoa đầu cô:
“Chăm sóc tốt bản thân mình, tôi sẽ gọi điện thoại cho em.”
Cô gượng cười, gật đầu.
Khương Tình lại bọc cô trong vòng tay, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ.
Hạ Nhi bật cười, dáng vẻ của cô khi tươi cười như những giọt sương buổi sớm, mê hoặc tâm hồn người ta.
Khương Tình đưa tay nhéo lấy một bên má của cô, rồi bất giác cúi đầu hôn lên trán cô, di chuyển từng chút từng chút, tới ấn đường, tới sống mũi cao thanh tú, cuối cùng triền miên trên bờ môi.
Trong nụ hôn, giọng Khương Tình trầm ấm:
“Gọi tên tôi.”
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, nhưng vẫn đáp lời:
“Tình à, em yêu chị.”
Lời vừa dứt, Hạ Nhi nghe thấy tiếng cười bật ra từ sâu trong cổ họng của Khương Tình, trầm thấp, rất mê người.
Khương Tình ôn nhu dịu dàng cúi đầu đặt lên mái tóc cô một nụ hôn nhẹ, sườn mặt tuyệt mỹ cực kỳ hiền hòa dưới ánh đèn, trong một buổi sáng như thế này, khóe môi mỏng ôn nhuận cong lên một nét đầy gợi cảm.
Hạ Nhi nhìn mãi nhìn mãi, trái tim cô cũng rối loạn.
Lúc Khương Tình ôn hòa, cô cảm thấy nữ nhân này thanh cao tao nhã, dịu dàng vô hại như một chú chó chăn cừu.
Nhưng mỗi khi Khương Tình nghiêm giọng ra lệnh một điều gì đó, ánh mắt và cả giọng nói toát lên một bá khí nguy hiểm và uy quyền, như một con sói danh xứng với thực.
Bàn tay Khương Tình đặt bên eo cô lại bắt đầu thiếu nghiêm túc.
Hai người dính vào nhau rất sát, chân Hạ Nhi mềm nhũn, Khương Tình vòng một tay nhấc bổng thân thể Hạ Nhi lên, đặt cô trên bệ bếp, trong đôi mắt nâu sẫm có sự tham lam, ngón tay nóng bỏng chạm lên ngực cô.
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, thấp giọng nói:
“Đang ở phòng bếp đấy.”
Khương Tình phá lên cười, gương mặt ngập tràn sự nguy hiểm, nhưng vẫn thanh nhã ôn nhuận như ngọc.
Khẽ chậm rãi giơ tay lên, khều cổ áo sơmi trắng của cô, trong ánh mắt chỉ còn lại nụ cười xấu xa.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, cô cúi nhìn chiếc áo đang dần nở bung mấy chiếc cúc, có hơi ngượng ngùng, lẩm bẩm:
“Đồ háo sắc!”
Khương Tình lại mặc nhiên không quan tâm, môi mỏng lướt lên những vùng da trắng nõn đang dần dần bị lộ ra dưới lớp vải mỏng manh, da dẻ cô quá trắng trẻo mềm mịn, ngay lập tức nở rộ mấy đóa hoa kiều diễm, cực kỳ khiêu gợi.
Khương Tình nhìn dấu vết đỏ ửng đó lại càng ngứa ngáy trong lòng, thò cánh tay vào trong lòng cô, cúi đầu lại đặt lên cổ cô một nụ hoa nữa.
Trong cơn say tình, Khương Tình quả thực không kiểm soát được lí trí, môi lại áp tới, hôn sâu không rời.
Hạ Nhi nhất thời bị hôn đến đầu óc cũng quay cuồng, nhút nhát rụt lưỡi vào trong.
Khương Tình chợt dừng, thân thể cao gầy nhẫn nhịn mà nhìn cô, khàn khàn cất giọng:
“Bảo bối..”
Tiếng gọi nỉ non đó của Khương Tình trong phút chốc khiến Hạ Nhi sững người, cô mở to mắt không chớp. Ấp úng nhắc nhở:
“Đang… ở phòng bếp.”
“Thì sao chứ?” Giọng Khương Tình bất mẫn, hơi cao lên, đầy bá khí.
Vừa dứt lời liền vén nhẹ lọn tóc rối bên sườn mặt của cô, đều đều nói tiếp:
“Nếu em dùng gương soi lấy vẻ mặt của mình lúc này, em sẽ không dám mở miệng nói câu nói vừa nãy.”
Hạ Nhi nghẹn lời, trái tim đập loạn liên hồi, kéo theo những âm thanh lộn xộn cứ không ngừng vang vang trong đầu cô.
Cô cảm thấy hai gò má đang nóng đến kì lạ, quả thực khi Khương Tình chạm vào cô, cơ thể cô liền có phản ứng, bất chấp cả địa điểm mà vô thức đón nhận.
“Ở đây thì không thể sao? Bảo bối.”
Khương Tình nhếch môi, nụ cười đột nhiên trở nên quyến rũ.
Lời nói mang theo ý vị trêu chọc nhưng Khương Tình vẫn không rời khỏi người cô, cứ ở yên như vậy, cứ chăm chú nhìn cô như vậy, mê hoặc vô cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!