Hạ Tuyết - Chương 11: Góc khuất 11: "Em không thoát khỏi tôi được đâu!"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
332


Hạ Tuyết


Chương 11: Góc khuất 11: "Em không thoát khỏi tôi được đâu!"


Trọng Lâm thả phịch người lên ghế sofa bàn VIP xong nhìn sang Hạ Tuyết còn đứng tần ngần như muốn ra dấu bảo cô ngồi xuống cạnh mình. Hạ Tuyết giấu tiếng thở dài, chậm chạp đến gần và làm theo lời hắn. Những người bạn khác của Trọng Lâm cũng đã ổn định chỗ. Trông dáng vẻ họ thì đúng 100% là con nhà đại gia. Người nào người đó phong cách cũng sành điệu, hệt như phô trương gia thế giàu có. Nhóm thiếu gia này liệu có thể tốt không? Hạ Tuyết còn đang nghĩ ngợi linh tinh thì chợt, giọng một người trong đám bạn của Trọng Lâm cất tiếng, kiểu dò xét soi mói:

“Hey! Đây là cô gái mà anh Trọng muốn giới thiệu cho bọn em sao?”

Câu hỏi của anh chàng mang nụ cười bỡn cợt khiến Hạ Tuyết chột dạ. Cũng phải vì đối tượng anh ta nhắm đến là cô cơ mà… Trọng Lâm, chẳng rõ từ lúc nào xung quanh hắn xuất hiện làn khói thuốc dày đặc, đáp kiểu dửng dưng hệt như chẳng quan tâm thằng bạn mình đang nhòm ngó Hạ Tuyết:

“Ừ, sao nào?”

Hạ Tuyết hơi rùng mình khi bất chợt nghe tiếng cười khe khẽ của anh chàng nọ. Đó là âm thanh thầm thì hơi ma quái.

“Thú vị đấy!”

Vừa dứt lời thì anh ta, không chút ngần ngại, đưa tay về phía Hạ Tuyết như định chạm vào gương mặt còn ngơ ngác ấy. Ngay lập tức, Trọng Lâm đạp mạnh chân vào mép bàn khiến tên bạn nọ bị kẹp ở giữa ghế sofa và chiếc bàn bóng loáng. Hành động bất ngờ lẫn mau chóng đó làm anh chàng mang nụ cười bỡn cợt kia giật mình.

“Nè!” – Trọng Lâm ngã hẳn người ra phía sau nhưng mắt vẫn không rời tên bạn – “Đừng có tuỳ tiện đụng vào thứ-thuộc-quyền-sở-hữu của người khác!”

Nguyên cái cụm từ “thứ thuộc quyền sở hữu” của Trọng Lâm làm Hạ Tuyết không chịu nổi. Hắn xem cô như món đồ à? Anh chàng này phát ngôn câu nào là nghe chói tai câu ấy. Hạ Tuyết nhủ thầm trong bụng. Sau mấy phút “thông não”, chàng trai kia giơ hai tay cười cười kiểu nhún nhường:

“Ok, ok! Em xin lỗi anh Trọng! Anh đã nói vậy thì chúng em tìm đứa khác.”

“Đi đi! Gossi có nhiều PR bốc lửa lắm.” – Trọng Lâm đuổi khéo đám bạn.

Chẳng muốn day dưa với cái chỗ chán ngắt này, lần lượt mấy chàng thiếu gia còn lại đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ thích thú vì sắp được tận hưởng một đêm bar tuyệt vời. Thấy tất cả họ đã đi hết thì bấy giờ Hạ Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm bởi chí ít cô sẽ không phải trở thành trung tâm của một cuộc nhậu đáng sợ nào đấy. Thế nhưng Hạ Tuyết chưa thể mừng vội vì bên cạnh mình đang là tên đại ma đầu. Trọng Lâm còn khủng khiếp hơn mấy người khi nãy gấp trăm lần. Hắn nhất định sẽ tìm ra một trò gì đấy hành hạ cô cho xem.

“Hey, em quay qua xem nào.” – Trọng Lâm, vẫn là kiểu ra lệnh khó ưa.

Hạ Tuyết từ từ quay người lại, cố tình xoay cổ thật chậm để kéo dài thời gian không phải đối diện với Trọng Lâm. Nhưng dù có thêm hai giây, ba giây hay mười giây thì cuối cùng cô cũng chẳng thể tránh khỏi việc mặt đối mặt với hắn. Rất nhanh, Hạ Tuyết nhận ra kiểu ăn mặc khác lạ của Trọng Lâm đêm nay. Hắn mặc chiếc áo cổ cao, khoá kéo chỉ đến giữa ngực là mở bung để lộ bộ ngực trần nam tính. Vì quần áo trên người đều màu đen nên nhìn như thể hắn đã hoàn toàn “ăn nhập” vào không gian tối om của bar. Chất liệu vải khá đắc tiền vì dưới ánh đèn mờ, chúng cứ sáng bóng lên một cách kỳ lạ! Chưa hết, để “điểm thêm” phần cá tính, Trọng Lâm còn đeo găng tay đen. Tóm lại, phong cách này của hắn giống dân đua xe thứ thiệt.

“Nhìn chằm chằm vào ngực đàn ông như vậy là kích thích đấy!” – Tiếng Trọng Lâm cất lên, khá trầm nhưng rành rọt và không kém phần thú vị.

Bấy giờ Hạ Tuyết mới giật mình, nhận ra bản thân vừa làm một việc chẳng tốt đẹp. Cô liền rời ánh mắt sang hướng khác. Thú thật, cô không cố ý dán mắt vào cái nơi hấp dẫn đó của Trọng Lâm chỉ là vì bản thân đang bận suy nghĩ. Ừm, mỗi lần quá chú tâm vào một điều gì đó thì cô lại nhìn chằm chằm thứ đang hiện diện trước mặt mình.

“Cái kiểu nhìn ấy là có ý gì nhỉ?” – Giọng Trọng Lâm bắt đầu kéo dài, vẻ như hắn cảm thấy tò mò rồi.

“Chỉ nhìn thôi.” – Hạ Tuyết đáp nhanh, mắt vẫn buông rơi vào khoảng không tối đen.

Dựng người thẳng dậy, Trọng Lâm nhích đến gần Hạ Tuyết hơn. Hắn cười khỉnh, nói bằng giọng đều đều:

“Em nhìn tôi như thế khiến tôi thấy kích thích lắm đó! Nó không đơn giản chỉ là nhìn, đúng chứ…?”

Tự dưng tim Hạ Tuyết đập hơi mạnh. Không đơn giản chỉ nhìn!… Lúc này, trong đầu trống rỗng của cô đột nhiên cứ lởn vởn những từ ngữ mụ mị này.

“Chỉ nhìn vì tò mò.”

Trước câu trả lời không giấu nổi vẻ lúng túng từ Hạ Tuyết, Trọng Lâm khẽ nhếch mép cười cười hệt như kiểu đã thấu hết ruột gan cô rồi vậy.

“Hôm nay tôi đua xe với mấy thằng bạn cũ. Em đoán thử xem, ai thắng?”

Mừng vì Trọng Lâm không để tâm đến vụ “nhìn chằm chằm vào ngực hắn” nữa, Hạ Tuyết khéo léo hưởng ứng chủ đề mới của cuộc nói chuyện:

“Tất nhiên là cậu Trọng thắng.”

Lại nở nụ cười ẩn ý, Trọng Lâm nheo mắt vờ ra vẻ nghĩ ngợi:

“Em không chúc mừng tôi à?”

“Ừm, chúc mừng anh.”

“Chúc mừng suông thôi ư?” – Trọng Lâm thở hắt, lắc đầu thất vọng.

Cố gắng hiểu xem Trọng Lâm muốn mình làm gì, Hạ Tuyết ngồi thừ ra. Nhưng chịu, mọi thứ cô đều mù mờ và khó đoán.

“Hãy chúc mừng tôi bằng cách…” – Trọng Lâm dừng giữa chừng rồi đưa tay chỉ lên má mình – “Hôn tôi một cái!”

“Hôn?!” – Hạ Tuyết kinh ngạc kêu khẽ.

“Phải, chỉ hôn ngay má khách thôi mà em không làm được hả? Thế để tôi đi hỏi quản lý Khương thử…”

“Không, đừng.”– Hạ Tuyết đảo mắt – “Chỉ hôn ngay má thôi phải không?”

Trọng Lâm gật đầu đồng thời mặt hơi nghiêng sang một bên, chìa má ra như chờ Hạ Tuyết hôn. Đối diện, Hạ Tuyết nhắm mắt cắn môi vì khó xử. Đồng ý không được mà từ chối chối càng không xong, tình huống này cô lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhưng rốt cuộc, cô đâu còn cách khác. PR nào lại từ chối khách, chưa kể đây lại là Trọng Lâm – cậu ấm danh tiếng như vậy.

Nhịp tay gõ trên bàn của Trọng Lâm càng lúc càng nhanh và lớn hơn. Điều ấy chứng tỏ, hắn rất sốt ruột vì phải chờ đợi. Hiểu điều đó, Hạ Tuyết đành chậm rãi nhích lại gần hắn rồi vô-cùng-chậm-rãi kề môi lên ngay má chàng trai quỷ quái ấy. Chỉ chờ có thế, trong tích tắc và thật mau chóng, Trọng Lâm đưa tay quàng qua bờ vai còn đang run của Hạ Tuyết, kéo mạnh về phía trước để môi cô chạm vào môi hắn. Sự thật rõ ràng là tay thiếu gia này muốn khoá môi chứ không phải “khoá má”! Khi cảm giác hai bờ môi đã nguyện chặt vào nhau thì Hạ Tuyết mới sực tỉnh. Tất nhiên giống hệt lần trước, cô vừa sửng sốt vừa vùng vẫy để cố thoát khỏi cái ôm ghì siết cùng nụ hôn mạnh kia nhưng vô ích, Trọng Lâm giữ cô chặt đến nỗi có cảm tưởng hắn muốn làm cả hai cùng tan chảy vào nhau. Lần này không có rượu, không có khói thuốc ấy vậy vẫn khiến Hạ Tuyết thấy khó chịu. Hẳn là bởi do bị ép buộc chăng? Dẫu thế, bờ môi vương chút mùi thuốc lá của Trọng Lâm dường như gợi cho cô một xúc cảm tê dại lẫn choáng ngợp. Phải… điều ấy chỉ thoáng qua như làn khói hư ảo. Thật sự không rõ ràng…

Về phía Trọng Lâm, đang hôn thì đột nhiên hắn từ từ mở mắt ra và thấy Hạ Tuyết nhắm mắt còn đôi lông mày cau lại vì khó chịu bởi nụ hôn ép buộc này. Hắn đã cười bằng mắt, trông rất tinh ranh. Tiếp, hắn cắn vào môi cô.

Đau. Hạ Tuyết lập tức đẩy mạnh Trọng Lâm ra. May thay, hắn cũng nới lỏng vòng tay chịu buông tha cho cô. Đưa tay rờ môi, Hạ Tuyết cảm nhận rõ sự ê ẩm từ cú cắn bất ngờ vừa rồi. Cô liền xoay qua nhìn hắn, tức giận hỏi:

“Sao anh lại làm vậy?”

Trọng Lâm, gương mặt thể hiện rõ sự đắc thắng, gác ra sau gáy đáp rõ:

“Đêm trước em dám cắn tôi nên bây giờ tôi đáp trả, thế là huề! Hữu thù bất báo phi quân tử, có thù không trả thì không phải quân tử.”

Giờ Hạ Tuyết hiểu rồi! Trọng Lâm muốn trả thù cô! Quả là một kẻ đáng sợ! Nếu ai đắc tội với hắn thì hắn sẽ ghi nhớ và tìm cách ăn miếng trả miếng. Chỉ vì mãi suy nghĩ điều đó mà Hạ Tuyết lại vô tình làm một hành động khiến Trọng Lâm không kiềm được máu nóng đang chảy dồn dập: cô đã nhìn chằm chằm hắn! Và rồi, hậu quả của Hạ Tuyết là bất ngờ bị Trọng Lâm dùng hai tay ôm chặt vào lòng. Vẻ như cố tình hay sao mà hắn cứ áp mặt cô vào khuôn ngực trần của mình.

“Tôi đã nói em đừng nhìn tôi như vậy. Nó khiến tôi thấy kích thích!” – Trọng Lâm nói khe khẽ khi nhìn xuống Hạ Tuyết.

“Không phải! Tôi không có ý gì hết, chỉ đơn giản là nhìn thôi…” – Hạ Tuyết phản ứng hơi vụng về.

Môi Trọng Lâm kéo xếch lên tạo thành một nụ cười thích thú thật hoàn hảo.

“Sai rồi! Rõ ràng, em khiêu khích tôi. Ban nãy khi em nhìn chằm chằm vào ngực tôi, tôi biết rõ em muốn được thế này. Hạ Tuyết… Tôi nhìn thấu tim gan em rồi. Em không trốn khỏi tôi được đâu!”

Tim Hạ Tuyết đập nhanh liên hồi, đến nỗi cô không thể kiểm soát được nó nữa. Chuyện quái quỷ gì vậy? Cô bối rối, rất bối rối! Trọng Lâm, hắn đáng sợ hơn những gì cô nghĩ. Con người này…

Đúng lúc đám thiếu gia ban nãy đi lại chỗ bàn VIP, nơi Trọng Lâm còn ôm khư khư Hạ Tuyết. Không muốn bị phá đám, hắn đành buông cô ra. Về phần Hạ Tuyết, chưa bao giờ bản thân thấy biết ơn nhóm người ăn chơi đua đòi này đến vậy. Họ đã giúp cô thoát khỏi sự kiềm giữ của tên “đại ma đầu.”

“Anh Trọng, sao đi bar mà không nhảy với mấy em PR? Ngồi đây một mình buồn chết!” – Một tên khác trong đám rót rượu, tặc lưỡi tiếc hệt như Trọng Lâm vừa đánh rơi mất hòm tiền vàng.

Trọng Lâm bật cười rồi hướng mắt qua Hạ Tuyết đang thừ người, nói nhạt:

“Ai bảo tôi ngồi một mình? Ở đây cũng có một em PR xinh xắn đấy.”

Tên kia uống ngụm rượu xong quét cái nhìn khinh khỉnh từ trên xuống dưới khắp người Hạ Tuyết, lắc đầu:

“Ừ thì xinh nhưng nhìn chán quá, đâu hấp dẫn bằng mấy em kia!”

Không hiểu sao khi nghe xong thì Hạ Tuyết tự nhiên thấy khó chịu, chẳng những vậy tim còn hụt hẫng cái gì đấy chẳng rõ. Dẫu biết mình không bằng những PR có giá ở bar Gossi ấy vậy cô vẫn không thích khi nghe người khác lập vế so sánh giữa mình với họ. Và dù khó tin nhưng sự thật là, Hạ Tuyết càng không muốn mình bị mang ra so sánh trước mặt Trọng Lâm.

Thấy Trọng Lâm im lặng, tên thiếu gia ban nãy cười khẩy, tiếp:

“Anh Trọng làm tụi em bất ngờ quá! Bỏ hết mấy em chân dài lúc trước để “đổ” em này.”

Mỗi câu từ của người kia đều khiến Hạ Tuyết khó chịu. Quá đáng! Trọng Lâm có “đổ” gì đâu chỉ mang mình ra làm trò đùa mua vui vậy mà giờ mình lại bị lôi ra chọc phá. Cô nhủ thầm và thấy ghét nhóm người này ghê gớm.

Sau một hồi lặng thinh, Trọng Lâm từ tốn trả lời bằng chất giọng nhẹ nhàng hiếm có: “Vì khi say, tôi chỉ thấy một mình cô ấy!”

Hạ Tuyết thoáng bất động trước câu đáp lời đó từ Trọng Lâm. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lúc thời gian tưởng chừng như ngừng trôi, cô nghe rõ tim mình loạn nhịp. Không phải vì lúng túng khó chịu hay giận dữ mà nó đơn thuần là cái nhảy nhịp rất nhẹ nhàng. Nghĩ gì đấy, Hạ Tuyết khẽ quay qua bên cạnh để rồi cô vô cùng bối rối khi bắt gặp cái nhìn dịu dàng trìu mến của anh chàng họ Trọng dành cho mình. Chưa hết, môi hắn còn mỉm cười. Nụ cười không cợt nhã, không khinh khỉnh như những lần trước… Bất giác, Hạ Tuyết tự hỏi: Liệu, một tên đại ma đầu có thể mang dáng vẻ đáng trân trọng này ư? Bỗng, Reng! Reng! Âm thanh lạnh tanh của chiếc điện thoại vang réo đã khéo léo giải vây cho Hạ Tuyết. Cô khẽ quay mặt sang hướng khác trong khi một tên trong nhóm bắt máy với vẻ bực bội. Lát sau, anh ta cúp máy rồi nói với Trọng Lâm vẫn chưa rời mắt khỏi Hạ Tuyết:

“Anh Trọng, giúp việc của em bảo bố anh vừa gọi điện gọi anh về đó!”

Chán chường, Trọng Lâm bảo, giọng kéo dài như than thở: “Ok! Về thì về!”

Lúc thấy đám bạn rời bàn lần lượt đi nhanh ra cửa bar thì Trọng Lâm quay qua nắm tay Hạ Tuyết kéo lại gần mình. Vì đang trong tư thế nửa đứng nửa ngồi nên Hạ Tuyết suýt ngã nhào vào hắn bởi cú lôi kéo nhanh và mạnh ấy.

“Chuyện… chuyện gì nữa?” – Hạ Tuyết hỏi lóng ngóng do còn sờ sợ cái việc Trọng Lâm vừa làm ban nãy như hôn rồi ôm.

Cười. Trọng Lâm áp hai tay lên giữ nhẹ mái đầu Hạ Tuyết, nói chậm rãi:

“Không cần quan tâm bọn nó nói cái gì cả! Hiểu chứ? Điều em cần quan tâm chỉ là: tôi nghĩ thế nào về em thôi! Ok?”

Mắt Hạ Tuyết tròn xoe. Có phải Trọng Lâm biết cô không vui vì những lời nhận xét quá thẳng của nhóm thiếu gia kia nên hắn mới an ủi? Chưa bao giờ, Hạ Tuyết ở gần Trọng Lâm mà lại không hề thấy sợ hắn. Có một xúc cảm rất lạ đã xuất hiện… Vô cùng nhẹ nhàng bình yên! Đôi tay dịu dàng áp lên tóc cùng câu nói ân cần từ tên đại ma đầu ấy khiến cô thấy vui!

“Lại nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích đó nữa hả?” – Trọng Lâm đổi giọng, chuyền qua kiểu đùa cợt như bình thường.

Sực tỉnh, Hạ Tuyết gạt nhẹ tay Trọng Lâm và xoay mặt đi.

“Chỉ là… nhìn thôi!”

Rất nhanh, Trọng Lâm thì thầm vào tai cô trước khi rời khỏi bàn VIP:

“Lần sau, nếu còn nhìn tôi như vậy nữa thì tôi nhất định sẽ chiếm lấy em!”

Hạ Tuyết chẳng kịp phản ứng thì Trọng Lâm đã cười khanh khách, chân bước chậm rãi ra cửa bar. Dõi theo bóng dáng cao ráo của hắn khuất dần sau cái màn tối nơi đây, Hạ Tuyết vẫn còn đứng tần ngần với hàng ngàn những ý nghĩ lẫn cảm xúc khó tả. Rốt cuộc, cô tự hỏi mình đang bị gì vậy?…

“Không! Mình không thể thế này! Đối với anh ta, mình tuyệt đối không nên!” – Tích tắc, dòng suy nghĩ kỳ quặc xuất hiện trong đầu Hạ Tuyết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN