Hắc Bạch Long Kiếm
Chương 74: Song phương lâm đại chiến Địch tan tác tro bay
Triển Nhược Trần trừng mắt, gân trên trán nổi lên, trầm giọng :
– Đoạn Nhĩ Sinh, Triển mỗ tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, ngươi ấn định đi!
Đoạn Nhĩ Sinh bỗng cất giọng cười ha hả, sau đó kéo Đoạn Phương Cô đến gần, nụ cười vẫn không dứt…
Đoạn Phương Cô đã kinh nộ kêu lên :
– Cha, cha thọ thương rồi!
Cô ta quay đầu ném ánh mắt phẫn nộ nhìn Triển Nhược Trần, quát :
– Tính Triển kia, lại là ngươi!
Triển Nhược Trần vẫn không thay đổi nét mặt, cất giọng :
– Vì ngươi, nên ta không giết phụ thân ngươi!
Đoạn Phương Cô cuồng nộ hét lên :
– Sao không nói là vì Kim quả phụ? Ngươi nếu giết chết cha ta, ngươi biết ta thề giết Kim quả phụ…
Đoạn Nhĩ Sinh chợt cất cao giọng :
– Các huynh đệ Cô Lâu bang, chúng ta đi!
Bọn đại hán áo tro như gió cuốn mây lùa chỉ trong nháy mắt đã kéo nhau đi mất không còn một người!
Người của Kim Gia lâu tập trung đứng trước lồng sắt. Triển Nhược Trần mở lồng sắt ra, thấy Kim Thân Vô Ngân hai chân bị đùng dây sắt quấn quanh, hai tay cũng bị treo lên hai bên lồng.
Triển Nhược Trần mở dây đưa tay đỡ, Kim Thân Vô Ngân vội lắc đầu bảo :
– Hài tử, mẹ ngồi trong lồng này mười hai ngày, tay chân đã tê liệt khó cử động được, trước hết đi kiếm cái kiệu, nhanh trở về Kim Gia lâu!
Triển Nhược Trần căm hận nói :
– Mẹ, Trần nhi quyết không tha lão tính Đoạn kia!
Lúc này có người vào trong động lấy ra một bầy ngựa, cũng có người vội kết giá kiệu trên lưng ngựa, Triển Nhược Trần ôm Kim Thân Vô Ngân lên đặt nằm trên kiệu.
Đưa tay dụi mắt, Kim Thân Vô Ngân nhìn quanh, than :
– Trường Xuân sơn ta ở mấy mươi năm lại không biết ở Hắc Phong khẩu thuộc lân cận lại có địa động như thế này!
Triển Nhược Trần nói :
– Chính vì không biết, mới để cho mẹ chịu khổ nửa tháng, hài nhi đáng chết!
Kim Thân Vô Ngân liền hỏi :
– Lần này các huynh đệ thương vong bao nhiêu?
Tăng Tú Hùng lập tức đáp :
– Thạch Viễn và Tề Đại Sơn đều chết, Nghê Dũng bị thương nhẹ, các huynh đệ tử thương ba mươi mốt người!
Kim Thân Vô Ngân bảo lên đường ngay, nhìn những thi thể trên đất, bà mím chặt miệng lại…
Mười dặm đường không xa lắm, chưa đầy một giờ sau họ đã về tới Kim Gia lâu.
Lúc này tin tức đã truyền vào Đại Kim lâu, Phan Đắc Thọ và bọn Thân Vô Kỵ lập tức chạy ùa ra đại sảnh.
Vô Tình Báo Phí Vân không đợi Kim Thân Vô Ngân vào chính sảnh, liền quỳ xuống trước hành lang, nói lớn :
– Thuộc hạ canh giữ không chu tường, khiến cho phòng vệ xảy ra sơ hở, thuộc hạ thỉnh tội!
Nhóm Phi Long bát vệ cũng quỳ xuống trước hành lang thỉnh tội!
Không đầy phút sau, trên hành lang quỳ đầy người thỉnh tội!
Quy củ của Kim Gia lâu rất nghiêm cẩn, quyền uy của Kim Thân Vô Ngân vẫn là chí cao vô thượng, lời của bà ta phát ra tợ như thánh chỉ, tổ chức của Kim Gia lâu lớn và nghiêm mật, giữa thượng hạ tôn ty đều không được tùy tiện.
Hiện tại, có hai tỳ nữ ngồi một bên xoa bóp, Kim Thân Vô Ngân dần dần khôi phục uy nghi trở lại, xua xua tay, nói với Phan Đắc Thọ ở cạnh bên :
– Bảo họ đứng dậy!
Phan Đắc Thọ nghiêm túc nói :
– Đương gia xá tội các người, mọi người chuẩn bị tề tâm hiệp lực đối phó với bọn ác ma đó!
Triển Nhược Trần vội bước lên, mở lời :
– Mẫu thân, mười hai ngày nay bị giày vò khốn khổ, mẫu thân nhanh vào Cửu Xương các để điều dưỡng.
Kim Thân Vô Ngân đưa ngang tay ra nói :
– Ở trong thạch động họ đã thương nghị quyết định hôm nay đúng ngọ tấn công Kim Gia lâu, ta muốn ngồi ở đây để xem họ tấn công bằng cách nào!
Triển Nhược Trần và Phan Đắc Thọ cùng nhìn nhau…
Phan Đắc Thọ vết thẹo trên trán đỏ rực lên, nói giọng uy nghiêm :
– Bảo họ tới đây, cho họ có đi không về, cũng chính là cơ hội rửa hận báo thù cho Lâu chủ!
Vô Tình Báo Phí Vân lập tức tập trung bốn vị Đại bảo đầu cấp chữ Tinh Nguyệt Lôi Điện ở chính sảnh.
Kim Thân Vô Ngân đã thấy bọn Thân Vô Kỵ từ Cửu Xương các chạy lại.
Ngoài Thân Vô Kỵ ra, còn có phu phụ Kim Thúc Nghĩa và Đoan Lương, tỷ muội Thân Vô Mộ, Thân Vô Cầu, Thụy Ngũ Hùng và Thi Gia Gia đều đến đủ cả.
Thân Vô Kỵ đứng trước mặt bà ta, đôi mắt rướm lệ, nói giọng tắc nghẽn :
– Đại muội, bọn họ hành hạ muội quá thảm rồi!
Kim Thân Vô Ngân nói :
– Sống được để trở về, đã là may mắn rồi!
Bà ta vỗ về trên đầu Thi Gia Gia, nói giọng nhỏ nhẹ :
– Gia nhi, ta mừng cho con có một người chồng tốt, Nhược Trần không những bản lĩnh kiên cường, chí khí cao, mà còn ngạo cốt thiết đảm, dám hành động, lần này nếu như không có sự quả quyết của nó, sự tình e rằng càng tồi tệ hơn!
Triển Nhược Trần vội mở lời khiêm tốn :
– Hài nhi hổ thẹn, mẫu thân quá khen rồi!
Kim Thân Vô Ngân thay đổi nét mặt, nói với Phan Đắc Thọ :
– Nhị đương gia, làm sao để cho địch nhân một trận đáng đời, thậm chí đánh một trận diệt sạch bọn họ, do lão toàn quyền chỉ huy!
Phan Đắc Thọ đứng dậy, đáp :
– Thuộc hạ quyết tận lực hành động, quả là mong Đương gia đi giá đến Cửu Xương các để điều dưỡng!
Thân Vô Kỵ cũng gật đầu giục :
– Đại muội, muội kể cả chiếc áo cũng chẳng lành lặn, hay là nhanh trở về Cửu Xương các đi, ở đây đã có Nhị đương gia chỉ huy, muội khổ gì phải ngồi mãi nơi này?
Thi Gia Gia đưa tay đỡ Kim Thân Vô Ngân, nói :
– Mẹ, để Gia nhi dìu đi!
Thở một hơi sâu, Kim Thân Vô Ngân nói :
– Cũng được, ta đi tắm rửa xong sẽ quay lại ngay!
Đã biết đúng ngọ địch nhân tấn công, Phan Đắc Thọ lập tức điều khiển nhân mã, lão quyết định đặt chiến tuyến ở cách phía trước Kim Gia lâu từ ba đến năm dặm, đó là một dãy đồi, bốn bề rậm rịt, tuy ban ngày, nhưng ẩn nấp trong đó địch nhân cũng khó phát hiện ra.
Người của Kim Gia lâu lập tức chiếu theo kế hoạch phân bố phòng ngự, vội vã kéo ra mai phục ở sau dãy đồi.
Nhìn ra xa, Kim Gia lâu vẫn một bề yên tĩnh vắng lặng, thấy không có chút gì là mùi bạt sát!
Thế nhưng, những người ẩn nấp trong dãy đồi, lại nghe được mùi huyết tanh không bình thường!
Quả nhiên…
Mặt trời đứng bóng, từ xa vang lên tiếng kèn đồng inh tai, âm thanh đó khiến người ta nổi da gà!
Triển Nhược Trần biết đây không phải là một lần đánh lén lút, mà là một trận xáp mặt công kích. Loại công kích này không dựa vào mưu xảo, mà hoàn toàn dựa vào thực lực, đương nhiên, loại bạt sát này cũng dẫn đến thảm kịch tàn khốc nhất!
Tiếng kèn đồng vọng lại, người của Kim Gia lâu lập tức mang mặt nạ và bao tay vào, Song Nhẫn phủ và Ngưu Giác đoản đao đã cầm sẵn trên tay, nín thở chờ đợi…
Phan Đắc Thọ ngồi dưới một lùm cây thấp, lão ta vẫn nhắm hai mắt, nhưng lại chậm rãi nói với Triển Nhược Trần ở cạnh bên :
– Bọn hắn đã kéo đến đầu địa phận Kim Gia lâu, phải cho người giết ngay mấy tên thổi kèn đó mới được!
Triển Nhược Trần hé môi cười, nói :
– Nhị đương gia, bọn thổi kèn không trọng yếu, trọng yếu là mấy tên cầm đầu, tôi tin rằng chỉ cần thanh toán được bọn hắn, số còn lại không đáng phải lo!
Phan Đắc Thọ nhíu mày tiếp lời :
– Nói vậy cũng phải, tuy nhiên loại âm thanh đó có tác dụng cổ vũ sĩ khí, hạ được họ, là đánh trực tiếp vào sĩ khí của địch phương!
– Lời của Nhị đương gia rất khó kiến giải, việc này sẽ do Công Tôn Hướng Nguyệt trong Bát vệ đi lo liệu!
Cùng đi theo với Triển Nhược Trần là nhóm Phi Long bát vệ, lúc này Nguyễn Nhị không đợi Triển Nhược Trần bảo, liền nói với Công Tôn Hướng Nguyệt :
– Huynh đệ, ngươi nghe rõ rồi, khi động thủ, do ngươi thu thập mấy tên thổi kèn đó!
Công Tôn Hướng Nguyệt đáp :
– Yên tâm, để bọn đó cho tôi!
Đột nhiên, trong tiếng kèn đồng inh ỏi, lại vang lên tiếng quát tháo dậy trời!
Phan Đắc Thọ và Triển Nhược Trần ló đầu nhìn trên đường, thật kinh khủng!
Thấy một đoàn nhân mã mà xám đông đến bốn năm trăm người. Phan Đắc Thọ nhận ra người cưỡi ngựa đi đầu chính là Khấp Vương Qua Siêu Sinh. Đi cạnh bên Qua Siêu Sinh có người được nhận ra, đó là Đông Phong đường chủ Âm Dương Trảo Bộ Tiểu Kiều và hai Phó đường chủ Triệu Cảm và Hồ Hiên!
Nhìn lui sau, người vận áo bào màu đỏ cưỡi ngựa đi chính giữa là Hấp Tủy Xích Ma Đoạn Nhĩ Sinh, Đoạn Phương Cô theo sau lão ta.
Triển Nhược Trần cả kinh, nhỏ giọng :
– Ở lân cận Kim Gia lâu ẩn nấp đến đông người như vậy, chúng ta lại không phát hiện ra, thật quá lạ lùng!
Bọn đại hán áo tro nhìn Kim Gia lâu đình đài nguy nga, la hét cuồng lên, vung Khô Cốt trảo xông về phía trước…
Phan Đắc Thọ nhìn Triển Nhược Trần, hai người gật đầu… Vì thế, Phan Đắc Thọ phất mạnh tay…
Một quả pháo hoa bắn vọt lên trời, người của Kim Gia lâu ẩn phục hai bên đồi phân thành bốn mũi hò hét xông ra…
Ở bên trái phía trước là sáu vị Bảo đầu cấp chữ Lôi, họ dẫn sáu bảy mươi hắc y đại hán xông thẳng vào bên phải phía trước địch phương.
Bên trái phía sau là sáu vị Bảo đầu cấp chữ Điện, do Uyên Ương Cước Vũ Lục dẫn gần tám mươi hai tay đại hán đánh tấp vào bên phải phía sau của địch phương.
Hai phía còn lại là do Vu Hoành Đạt và Tăng Tú Hùng, cùng với tám vị Bảo đầu dẫn hơn một trăm tay đại hán tấn công thẳng vào địch nhân.
Đây là một vùng đồi rộng lớn, song phương vừa xáp mặt, đã xông xả vào chém giết loạn xạ…
Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ lộn người trên không trung mấy vòng, đáp xuống chắn ngang trước mặt Qua Siêu Sinh, cười hắc hắc trầm giọng :
– Tiểu tử kia, lão phu đợi đến ngày nay đã phiền lắm rồi!
Khấp Vương Qua Siêu Sinh buông tiếng khóc nhưng không thấy nước mắt, nói :
– Hảo hảo, ngươi sẽ được toại nguyện, ta cho ngươi sớm lên đường như ý nguyện!
Hai chiếc đầu lâu nằm ở tay, chưa thấy thân hình di động, Qua Siêu Sinh đã đáp người xuống đất.
Đứng trước mặt Phan Đắc Thọ, gã ta nói giọng ồm ồm :
– Phan Đắc Thọ, ngươi sống không lâu nữa đâu, ngươi phải lập tức rời khỏi thế giới hoa lệ này, đục xuống âm ty địa phủ. Khục, khục…
Phan Đắc Thọ nghiến răng nói :
– Qua Siêu Sinh, loại nửa người nửa quỷ như các ngươi khi hiếp kẻ lương thiện, hù dọa dân tình còn có thể được, còn Kim Gia lâu không xem bọn ngươi ra gì, hôm nay gặp nhau đây, bọn ngươi còn sống được mấy giờ nữa?
Động tác của Phan Đắc Thọ cực nhanh, cặp vòng đao lớn, một loại lợi khí sát nhân thuộc bá đạo, cùng một phương hướng quật nhanh về phía đối phương!
Động tác kỳ quái, Qua Siêu Sinh vung chéo cặp đầu lâu, người đã bay sang một bên, chỉ nghe “coong” một tiếng gỏn gọn!
Phan Đắc Thọ rất quen thuộc đối với loại âm thanh đó, bật người nghiêng sang hướng tả ba xích, nghe “vèo” một tiếng bên tai, hai mũi Khô Cốt đinh đã bay lui phía sau!
Phan Đắc Thọ đại nộ, nói lớn :
– Đã cách mười mấy ngày, ngươi vẫn cậy vào mấy loại độc tà môn đó, nó đã không có tác dụng gì đối với ta nữa!
Qua Siêu Sinh quay người, tay trái đưa cao chiếc đầu lâu, trầm giọng :
– Ngươi cũng chẳng hơn gì!
Giọng nói đang vang, gã ta vung chéo cặp đầu lâu về phía trước.
Cặp vòng đao của Phan Đắc Thọ hợp lại một, khi cặp đầu lâu của đối phương vụt tới nửa chừng, bỗng nghe “keng” một tiếng, đánh bật ngược cặp đầu lâu. Liền lúc đó, cặp vòng đao múa vùn vụt áp đảo Qua Siêu Sinh tránh tả né hữu, không kịp phát ra ám khí được!
Phan Đắc Thọ muốn chiếm tiên cơ khống chế địch, không để cho đối phương có thời gian nhắm chuẩn xác để tung ám khí.
Hai chiếc đầu lâu vung cuồng chống trả, Qua Siêu Sinh phát ra tiếng khóc tợ báo tang, lập tức thi triển chiêu Xuyên Vân Tung vọt xuyên qua khoảng hở độ hai xích giữa cặp vòng đao và đỉnh đầu của Phan Đắc Thọ một cách xảo diệu!
Đó là một hiểm chiêu, dễ lòi ruột như chơi, nhưng gã ta vẫn an toàn đáp xuống sau lưng Phan Đắc Thọ cách độ năm xích, Phan Đắc Thọ cũng ngầm thán phục gã tính Qua to gan!
Xoay người, Qua Siêu Sinh vung cặp đầu lâu đánh ngược trở lại, miệng hét lên :
– Phải cho ngươi biết lợi hại!
Tiếng “hại” vừa dứt, chiếc đầu lâu trên tay phải gã ta đã phát ra độc đinh, người bay ngược lên trên…
Phan Đắc Thọ lãnh tĩnh như thường, hai vòng đao hoa lên đón đỡ làm ám khí, miệng gọi :
– Tô Kiệt, chuẩn bị lấy đầu tên này!
Qua Siêu Sinh lại phát ra tiếng cười quái dị…
* * * * *
Lúc này…
Vô Hình Đao Cổ Ung dẫn sáu vị Bảo đầu cấp chữ Tinh của Kim Gia lâu đánh thẳng vào Đông Phong đường chủ Âm Dương Trảo Bộ Tiểu Kiều. Bên cạnh Bộ Tiểu Kiều còn có hai vị Phó đường chủ Hồ Hiên và Triệu Cảm.
Vô Hình Đao Cổ Ung thấy Bộ Tiểu Kiều niên kỷ độ hai mươi, gương mặt trắng nõn, đôi mày thanh và dài, chỉ có cái miệng khá dài, khi cô ta ngậm miệng lại trông giống như muốn khóc, Cổ Ung cười nhạt nói :
– Thật là một con điếm, ta làm thịt ngươi!
Bộ Tiểu Kiều hừ một tiếng, quét ngang Khô Cốt trảo, giọng rít lên :
– Để xem ai lên đường trước!
Keng một tiếng chóe lửa, khảm đao của Cổ Ung bị bật ngược ra ba xích, khiến cho lão ta không thể không đề cao cảnh giác đối với nữ nhân này!
Một bên, Phó đường chủ Hồ Hiên cho rằng cơ hội hiếm có, bất ngờ vung cặp khô cố trảo một dài một ngắn đánh vào phía sau lưng Cổ Ung, không ngờ Bài Đao Chùy Giáp Lạc Đại Hành hét một tiếng lao người tới, Khô Cốt trảo chưa đánh trúng người đối phương, đã bị Lạc Đại Hành trỏ ngọn chùy đánh bay ngược lui sau, Thành Đại Quang Nhân lúc này lách người lên, vung ba ngọn búa liên tiếp, Hồ Hiên đã a một tiếng, ném Khô Cốt trảo ở tay trái, lộn ngược người lui sau…
Phía bên kia, Tăng Tú Hùng đã quát bảo :
– Huyền Tiểu Hương, lão không nhanh đi chi viện Kim Tương Ngọc? Ta nơi này không cần lão! Ạ.
Thấy Tây Phong đường chủ Hô Diên Cửu Tử và Tăng Tú Hùng đều máu đỏ cả áo, mặt của Hô Diên Cửu Tử nhừ như cháo thịt, trước ngực rách toang, máu thịt bầy nhầy, còn Tăng Tú Hùng sau lưng rách một đường lòi thịt, chiến mạn che mặt bị Khô Cốt trảo quét bay mất đi khi nào không hay…
Lúc này…
Song phương tàn sát lẫn nhau khốc liệt, máu tuôn đầy trời, tiếng quát tháo và tiếng kêu la chỗ này lắng xuống chỗ khác vang lên, thịt người từng mảng bay tung tóe, binh khí rơi ngổn ngang, một trận chiến đẫm máu bạo tàn!
Triển Nhược Trần lao vút người lên, thân pháp kỳ dị, lướt qua trên đầu mười đại hán áo tro, đáp xuống trước mặt Đoạn Nhĩ Sinh.
Thân pháp của chàng, Đoạn Nhĩ Sinh lập tức nhận ra ngay, dù chàng có mang mặt nạ và bao tay. Lão quát :
– Triển Nhược Trần, là ngươi?
Hừ một tiếng trầm lãnh, Triển Nhược Trần nói :
– Chính ta!
Đoạn Nhĩ Sinh phẫn nộ nói lớn :
– Triển Nhược Trần, ngươi phải cẩn thận cho ta!
Triển Nhược Trần cười nhạt :
– Đối phó ngươi, hoặc đối phó bất cứ một địch nhân nào khác, ta vẫn luôn thận trọng, không dám khinh suất!
Đoạn Nhĩ Sinh từ từ xuống ngựa, Đoạn Phương Cô cũng xuống ngựa theo.
Đoạn Phương Cô nghiến răng ném ánh mắt hằn học nhìn Triển Nhược Trần, đanh giọng :
– Triển Nhược Trần, ta muốn nhìn thấy ngươi gục chết dưới chân phụ thân ta!
Triển Nhược Trần cười lạnh nhạt tiếp lời :
– Vết thương còn đó, đã chứng minh rõ ràng ai sẽ hạ gục ai!
Đoạn Nhĩ Sinh trên người bảy vết đao, tuy không sâu, nhưng da mặt đã đổi.
Lão hằm hằm tức giận nói :
– Triển Nhược Trần, ngươi không nên đắc ý quá sớm, chuyện thắng bại không phải do ở miệng, mà do ở thủ đoạn của mỗi người, và ngươi, sẽ lập tức kêu cuồng thảm thiết, hóa thành một vũng máu tanh!
Triển Nhược Trần gằn giọng :
– Đoạn Nhĩ Sinh, mấy độc vật trên người ngươi chẳng còn đáng để ta đặt mắt tới đâu!
Đoạn Nhĩ Sinh luôn miệng kêu lên những tiếng kỳ quái, Đoạn Phương Cô nói :
– Phụ thân, còn đợi gì nữa? Ra tay thu thập tên súc sinh cuồng ngôn đó đi!
Triển Nhược Trần cười ha ha cất giọng :
– Có người lại nhất tâm muốn làm vợ của súc sinh này. Ha ha…
Đoạn Phương Cô chửi mắng :
– Triển Nhược Trần, ngươi không phải là người…
Triển Nhược Trần vẫn không thua kém :
– Chí ít vẫn có mùi người hơn so với bọn quỷ các ngươi!
Đoạn Phương Cô chỉ thẳng vào mặt Triển Nhược Trần, giọng the thé :
– Phụ thân, ra tay đi, nhanh giết hắn ta…
Đáp lại tiếng kêu của Đoạn Phương Cô là thân hình của Đoạn Nhĩ Sinh, lão ta bật người lên cao ba trượng, tợ như con hạc hồng từ trên trời bay xuống, hai chiếc đầu lâu phát ra vô số độc đinh, bay rào rào xuống người Triển Nhược Trần…
Triển Nhược Trần hú một tiếng dài, hai vai xoay nhanh, Sương Nguyệt đao tỏa ra rợp trời, hai tay dang ra, lập tức giống như bình địa nổi phong ba, thân hình chàng hóa thành vòng tròn xoáy hình xoắn ốc màu xanh, ánh đao đan chéo thành từng vòng tròn, dựng lên như một ngôi tháp, hào quang lóe lên rực trời…
Đúng là Nhẫn Lũy Phù Đồ!
Trong rừng đao dày đặc vang lên những tiếng “keng keng cạch cạch”, bóng hình màu hồng luồn qua ánh đao đáp xuống ra xa, vô số làn độc đinh bị tầng đao đánh bay tứ phía.
Tầng đao càng tỏa ra lớn hơn, Đoạn Nhĩ Sinh từ xa đã cất giọng cười hắc hắc không ngớt…
Triển Nhược Trần kinh ngạc bởi loại U phù thân pháp của Đoạn Nhĩ Sinh, liền biết lão ta hút lấy tinh tủy của thiếu nữ để luyện thành U phù tọa vân đại pháp, loại võ công đó rất tàn bạo mới luyện thành!
Ánh đao vừa tắt, Đoạn Nhĩ Sinh đã vung chiếc đầu lâu khác lên không trung, miệng hét lên :
– Tính Triển kia, Nhẫn Lũy Phù Đồ của ngươi cũng mất linh rồi, giờ ngươi phải chết!
Giọng lão ta còn vang vọng giữa không gian, từng luồng độc phấn đã phụt ra…
Độc phấn lùa theo ngọn gió bay tản về phía tây!
Triển Nhược Trần tức tốc lao vút người lên cao, thấy làn độc phấn màu hồng bay cuộn qua dưới chân, từ xa đã vang lên tiếng kêu la thảm não, không ít hắc y đại hán hai tay bưng lấy mắt, kêu cuồng lên :
– Mắt, mắt của ta!
Có mấy tên đại hán áo tro cũng bị trúng độc phấn, họ không đeo mặt nạ, lập tức thịt trên mắt chảy lóc ra, ôm mặt lăn đùng trên đất kêu gào đau đớn!
Đoạn Phương Cô đã đứng ở đầu hướng gió, giọng lanh lảnh :
– Triển Nhược Trần, ngươi không thoát được đâu!
Đáp xuống đất rồi búng người lên tiếp, Triển Nhược Trần cất giọng :
– Thoát không được chính là bọn ngươi!
Theo tiếng quát, ánh đao tầng tầng lớp lớp bạt về phía địch phương!
Đoạn Nhĩ Sinh rống lên một tiếng, vung cặp đầu lâu nghênh tiếng, hai bóng người đột ngột phân ra, rồi hợp lại…
Bỗng từ xa có tiếng kêu vang lên hãi hùng!
Tiếng kêu vọng lại phía bên này, khiến mọi người dự cảm trận kình phong huyết vũ này càng thảm khốc hơn!
Biến hóa đột ngột, đã làm phân cách Triển Nhược Trần và Đoạn Nhĩ Sinh ra. Triển Nhược Trần lùi ra bảy tám bước, còn Đoạn Nhĩ Sinh hú một tiếng, bay người ra ngoài ba trượng!
Bất chợt, Đoạn Phương Cô kinh ngạc kêu lên :
– Kim Thân Vô Ngân! Ngươi…
Không sai, Kim Thân Vô Ngân đến rồi, bên cạnh bà ta còn có Phí Vân và Thân Vô Kỵ!
Kim Thân Vô Ngân sau khi thoát qua một lần nạn kiếp, lại khôi phục uy nghi vốn có của bà ta!
Lúc này, trên khuôn mặt thon gầy và trắng, đôi mắt phượng hàm nộ, đôi mày đen nhíu sát lại một, miệng phát ra tiếng hừ lạnh lùng.
Bà ta vừa xuất hiện, bọn đại hán lập tức reo hò dữ dội!
Nhìn một đống thi thể và hơn hai mươi huynh đệ của Kim Gia lâu bị mù mắt, Kim Thân Vô Ngân lạnh giọng :
– Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi đáng chết!
Đoạn Nhĩ Sinh bất giác toàn thân phát run, sắc mặt thấy càng đỏ hơn, lão đưa cặp đầu lâu lên, nói :
– Kim quả phụ, người khác còn sợ ngươi, chứ bản Bang chủ không bao giờ sợ. Ta thả ngươi đi, là muốn đối mặt cùng ngươi quyết một trận phân cao thấp.
Giờ ngươi đến đây, ta cũng đỡ phải phí công!
Kim Thân Vô Ngân trầm giọng :
– Ngươi tự xưng chủ của một bang, chẳng nghĩ gì đến quy củ võ lâm, đạo nghĩa của giang hồ, các người dùng thủ đoạn vô cùng thấp hèn bắt ta vào đại động, phải nói là một chuyện làm ta vô cùng căm hận, bởi vậy bị các ngươi ngày ngày lăng nhục đánh đập, ta chẳng muốn mở mắt ra, miệng càng không nói, vì các ngươi không cùng với ta nói chuyện phân trường đoản, thì nói gì đến chuyện điều kiện.
Đoạn Nhĩ Sinh phẫn nộ lớn tiếng :
– Bắt ngươi, chỉ là một thủ đoạn, không giết ngươi, chính là lòng nhân từ của bọn ta. Kim quả phụ, như hôm nay song phương sáp trận, nói nhiều bằng thừa!
Vô Tình Báo Phí Vân quát :
– Ngươi là thứ gì, cũng dám muốn tiếp chiêu với Đương gia bọn ta hả? Hừ!
Đoạn Nhĩ Sinh đôi mắt sâu lõm chớp động liên tục, bỗng quay phắt người, rống lên :
– Ta phải cho bọn ngươi biến thành cát bụi!
Lão bay người lên không trung, kêu lớn :
– Chúng ta cùng chết!
Tiếng kêu vừa dứt, thấy một luồng khói hồng dày đặc như sương mù tỏa ra tứ phía. Tiếp theo, không ít bọn đại hán áo tro kêu cuồng lên đâm đầu chạy toán loạn, mặt đất nghe những tiếng róc róc, thật khủng khiếp, cũng không biết lão ta dùng loại độc dược gì, thấy những thi thể trên đất co rút lại, cây cỏ cũng khô rụi nằm rạp xuống!
Đoạn Nhĩ Sinh bay lướt người đi, mọi người hốt hoảng chạy dạt ra tứ phía, chỉ có Triển Nhược Trần lại vung Sương Nguyệt đao bay thẳng lên cao năm trượng, đuổi bám theo lão ta, miệng quát :
– Đoạn Nhĩ Sinh, ngươi chạy không thoát, nạp mạng đây!
Theo tiếng quát, ánh đao tỏa ra tợ như màng sương dày đặc phủ xuống, Đoạn Nhĩ Sinh hú lên một tiếng dài, cánh tay bên phải bị chém đứt từng khúc rơi xuống đất, máu xịt ra như cái vòi phun nước, lão ta đáp xuống ở đầu hướng gió, kéo tay Đoạn Phương Cô, kêu cuồng lên :
– Chúng ta thoát nhanh!
Lão ta thoắt người lao đi, để lại trên mặt đất những khúc ngón tay và bàn tay vung vãi, và dòng máu tươi chạy dài hơn ba trượng…
Triển Nhược Trần vòng ngược lại định đuổi theo, Kim Thân Vô Ngân đã cất cao giọng :
– Không cần đuổi nữa!
Chàng phẫn nộ quét ánh mắt nhìn xung quanh, thấy bọn đại hán áo tro chạy trốn thục mạng!
Trên triền đồi, Âm Phong Trảo Bạch Tự Tại hai cánh tay đầy máu, phát hiệu ra lệnh :
– Nhạc đâu? Thổi khúc thoái lùi!
Huyền Tiểu Hương đứng trên mỏm đá cạnh đó, mắng mỏ :
– Thổi nhạc đưa đám bọn ngươi thì phải!
Lão múa đao xông tới phía Bạch Tự Tại.
Bạch Tự Tại chợt nghĩ ra bốn tay thổi nhạc đã bỏ mạng đương trường!
Gã ta liền hô :
– Các huynh đệ, rút nhanh!
Huyền Tiểu Hương hô :
– Huynh đệ Kim Gia lâu, truy sát cho ta!
Hơn hai trăm hắc y đại hán hò hét đuổi theo chém giết bọn Cô Lâu bang…
Quả nhiên, binh bại như núi đổ, Đại Mạc Cô Lâu bang không ngờ rằng nội trong một ngày lại thất bại bi thảm như vậy!
Hắc y đại hán của Kim Gia lâu cũng thật hung hăng, đuổi theo chém giết đến ngoài hai mươi dặm mới chịu thôi, vừa nhìn theo vừa chửi mắng bọn Cô Lâu bang đè nhau chạy trốn!
Đây là một trường bạt sát chính diện, người của song phương tử thương khá nặng nề!
Đại Mạc Cô Lâu bang ngoài Đoạn Nhĩ Sinh và Đoạn Phương Cô đâm đầu chạy thoát ra, những nhân vật chủ yếu còn có Âm Phong Trảo Bạch Tự Tại, Tây Phong đường chủ Hô Diên Cửu Tử, còn bọn đại hán áo tro cũng chỉ sống sót lại một nửa!
Kim Gia lâu cũng tử thương khá nặng.
Phan Đắc Thọ ngồi một chỗ, máu me đầy người. Cổ Tự Ngạn và Bình Úy trong Phi Long bát vệ cũng bị lãnh mấy đòn trảo.
Trong bốn cấp Lôi Điện Tinh Nguyệt cũng có ba người bị trọng thương. Các huynh đệ bỏ mạng cũng gần một trăm người, có hơn hai mươi người bị trúng hỏa diệm xích độc của Đoạn Nhĩ Sinh phân thây toái cốt mà chết!
Triển Nhược Trần bước lên trước mặt Kim Thân Vô Ngân, thần tình sục sôi nghĩa khí, nói :
– Mẹ, mẹ khỏe hẳn rồi!
Kim Thân Vô Ngân buông tiếng cười một tràng dài…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!