Hắc Bạch Phong Vân - Chương 44: Thám thính cổ lăng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Hắc Bạch Phong Vân


Chương 44: Thám thính cổ lăng



Hạ Long Tường kéo chàng ngồi xuống rồi dùng truyền âm nói :

– Nhất cử nhất động của chúng ta đều bị đối phương quan sát, chi bằng lấy tĩnh chế động, tạm thời không lý đến chúng, chờ cơ hội và tìm cách.

Lục Văn Phi lúc này mới hiểu rõ dụng ý của lão, nghe lời ngồi điều tức vận công không thèm lên tiếng nữa. Không biết trải qua bao lâu, Hạ Long Tường bất ngờ dùng truyền âm nói :

– Theo lão phu tính, chúng ta vào đây đã hai ba canh giờ, Yên Sơn công chúa cũng đã phải đến đây rồi.

Lục Văn Phi cũng dùng truyền âm nói :

– Chúng ta không thể ngồi yên đây mà chờ đợi, hơn nữa Yên Sơn công chúa không phải là người đáng tin.

Hạ Long Tường cảm thán nói :

– Nữ lang này không những không đáng tin, lão phu còn thấy nàng ta thật đáng khả nghi.

Lục Văn Phi ngạc nhiên hỏi :

– Tiền bối nhận định nàng ta khả nghi cớ sao lại nhận lời cùng nàng ta hợp tác?

Hạ Long Tường mỉm cười nói :

– Bên ngoài thì thấy bổn Bang cùng nàng ta hợp tác nhưng thực tế là tiện bề theo dõi khiến nàng ta không dám có hành động bất lợi với bổn phái.

Lục Văn Phi lúc này mới biết đây chính là lão giang hồ, mọi việc đều đã có tính toán. Hạ Long Tường lại nói :

– Ngày nay, chúng ta vào cổ lăng không phải là tìm Ngũ Độc bang mà là hy vọng tìm được nhóm người thần mật khác.

Lục Văn Phi lắc đầu nói :

– Chúng ta đã bị vây khốn, ngay cả việc ra ngoài còn không được, sao còn tìm được nhóm người nào nữa?

Hạ Long Tường chậm rãi đứng lên nói :

– Cổ lăng cơ quan trùng trùng nhưng chưa chắc đã vây khốn được ta, huynh đệ cứ theo lão.

Hai người men theo thông đạo đi đến trước một vách đá, thì thấy động môn không chỉ đã đóng chặt, mà ngay cả vết tích cũng không tìm thấy. Hạ Long Tường sắc mặt nghiêm trọng, mắt phát tinh quang dò xét tìm kiếm tứ bề, thình lình bước lên trước mấy bước, lại bước sang ngang hai bước rồi phóng người lên xòe tay nhấn lên vách đá thì nghe mấy tiếng kèn kẹt, vách đá trước mặt đã biến mất, xuất hiện một thông đạo.

Lục Văn Phi cẩn thận quan sát thông đạo này, không phải là con đường vừa rồi có mấy chữ lớn “U minh lộ cách”, trong lòng chàng cảm thấy kinh ngạc.

Hạ Long Tường nhìn về hai phía rồi chỉ về phía bên phải nói :

– Chúng ta đi vào trong.

Lục Văn Phi nhìn con đường này, bên trái cao bên phải thấp, đi về bên phải tức là đi xuống.

Hạ Long Tường mục quang như điện tỉ mỉ quan sát, đi khoảng hơn một trăm bước, con đường trước mặt đã tận, một bức tường đen âm u đã chặn ngang đường, dường như lão đã dự liệu điều này, cúi đầu trầm tư một lát, rồi đột nhiên bước đến giữa thông đạo rồi dùng bước chân lượng định như đang tính toán thước tấc.

Lục Văn Phi biết lão đang vận dụng sở học tính toán kiến trúc cổ lăng, chàng không dám kinh dộng lão, đứng một bên mà quan sát xung quanh.

Hạ Long Tường lưỡng lự một hồi, bất ngờ cử chưởng kích về phía bức tường đen, sau trận ám kình của lão, thông đạo vang lên mấy tiếng “Vù vù”.

Hạ Long Tường đứng yên tại chỗ tiếp tục dùng chỉ lực phóng lên tường lại “Vù” một tiếng, hắc tường đã từ từ rút lên không để lộ ra phiến môn. Hạ Long Tường quan sát rồi cất bước vào trong. Lục Văn Phi cũng bước theo.

Bên trong là một gian thạch thất, trên tường có mấy đại tự cẩn bằng minh châu sáng lấp lánh “Thiện nhập nhất bộ, vĩnh luân cửu u”.

Lục Văn Phi chau mày nói :

– Lại là trò hề này.

Hạ Long Tường chỉ về phía một nguyệt động môn nói :

– Bên trong động môn này chắc là vùng tâm.

Lục Văn Phi cất bước đi lên nói :

– Chúng ta đã đến đây, chi bằng đi lên xem thử.

Hạ Long Tường trầm tư nói :

– Theo lão hủ nhận định, bên trong này chắc là một phái khác.

Lục Văn Phi hỏi :

– Tiền bối dựa vào đâu mà đoán định bên trong là một phái khác?

Hạ Long Tường nói :

– Vừa rồi chúng ta bị người dẫn nhập vào trong cơ quan nhưng đi trên đường này lại chưa từng bị cản trở, có thể thấy bọn chúng muốn ta đi vào đường cấm này.

Lục Văn Phi nói :

– Theo ý tiền bối chúng ta phải làm sao?

Hạ Long Tường cười lớn nói :

– Đã như vậy chỉ còn đường tiến, không có đường lui.

Lục Văn Phi khoát bộ bước lên trước nói :

– Tiền bối cũng nghĩ như vậy à?

Hạ Long Tường vừa bước vào vừa nói :

– Ngũ Độc bang dẫn nhập bọn ta đến đây, nhất định nơi đây hung hiểm dị thường.

Lục Văn Phi tiếp lời :

– Còn tại hạ hy vọng người bên trong này là người của phủ Tấn vương năm đó.

Hạ Long Tường gật đầu, thình lình đứng lại. Lục Văn Phi cũng đứng lại, hoài nghi hỏi :

– Sao tiền bối lại dừng bộ?

Hạ Long Tường lắc đầu biểu thị chàng đừng lên tiếng. Đột nhiên truyền đến một giọng nói vang vang :

– Các ngươi là ai, mau sớm trở lại.

Hạ Long Tường nói :

– Tại hạ Hạ Long Tường, ý muốn bái kiến chủ nhân ở đây, không có ý khác.

Người kia lại nói :

– Chủ nhân nơi này đã lâu không gặp khách ngoài, nhị vị mau trở lại nếu không sẽ gặp nhiều phiền phức.

Lục Văn Phi nói :

– Tại hạ họ Lục tên Văn Phi, ý muốn thỉnh Giáo chủ nhân ở nơi đây vài việc.

Người trong bóng tối lại nói :

– Chủ nhân nơi đây đã hơn mười năm không tiếp xúc với ngoại giới, không việc gì có thể phụng cáo.

Lục Văn Phi cũng cố nói :

– Tại hạ hỏi chính là việc hơn mười năm trước, tin tưởng chủ nhân đây đã từng tham gia.

Người đó lạnh nhạt nói :

– Không biết là không biết, ngươi dừng có lắm lời như vậy.

Lục Văn Phi còn cố hỏi :

– Chủ nhân đây phải chăng là môn hạ của phủ Tấn vương?

Nhưng bên trong đã bặt im tiếng nói. Lục Văn Phi phẫn nộ lớn tiếng nói :

– Người đã không đáp ý, tại hạ phải xông bừa.

Dứt lời, chàng sải bước đi vào bên trong. Đột nhiên một luồng nhu phong đẩy tới trước mặt chàng. Lục Văn Phi đã sớm có chuẩn bị, lập tức ngầm vận công lực nghênh đón, nhưng chàng không ngờ chưởng lực của mình chưa kịp phát huy thì chàng đã bị luồng nhu phong đánh bật lên không rồi bay ra ngoài thông đạo.

Lục Văn Phi thấy tình hình không ổn vội vã đề công từ từ đáp xuống đất, thân hình vừa mới ổn định, vội vận chuyển chân khí một lượt, cảm thấy vẫn bình thường nên mới yên tâm.

Hạ Long Tường vốn là người từng gặp nhiều đại địch, vừa thấy tình hình này đã khinh ngạc tròn xoe đôi mắt, lão biết đối phương không chỉ công lực thâm hậu, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, nếu có ý muốn đả thương người, sợ rằng Lục Văn Phi đã bị thương dưới chưởng lực, nên vội bước đến Lục Văn Phi nói nhỏ :

– Xem ra chúng ta phải ra khỏi đây thôi.

Lục Văn Phi định thần, cười nhạt nói :

– Lần này tại hạ vào cổ lăng, một không vì danh, hai không vì lợi mà chỉ vì cố chủ của tiên phụ mà dốc tâm lực. Người này võ công cao cường lại không biết phân biệt hắc bạch, cự tuyệt người từ xa đến đây thật không biết lý lẽ.

Hạ Long Tường hòa hoãn nói :

– Đúng rồi, lệnh tôn vì nhận phó thác của Tấn vương đến nỗi bị nhà tan cửa nát, bị người sát tử nói ra thật là đáng thương.

Lão cơ trí hơn người, rõ ràng nói với Lục Văn Phi thực tế là truyền ngôn với người trong lăng.

Quả nhiên người trong lăng lại trầm giọng hỏi :

– Tiên phụ của người là ai?

Hạ Long Tường trả lời :

– Chính là Lục Tử Tuấn, ngoại hiệu Thiết Chưởng Chấn Tam Tương.

Người bên trong nội lăng “Ơ” một tiếng nói :

– Thì ra là Lục Tử Tuấn…

Thình lình, tiếng nói bên trong chuyển giọng ôn nhu :

– Trước mắt đã có cường địch xâm nhập cổ lăng, nhị vị có thể tạm thời vào đây lánh mặt để tránh gặp điều bất lợi.

Tính cách của Lục Văn Phi chàng chưa từng muốn nghe theo sự sắp xếp của người khác nhưng Hạ Long Tường là lão mưu giang hồ nên kéo áo của Văn Phi rồi nói :

– Chúng ta vào mau để xem cường địch họ nói là ai?

Hai người song song khoát bộ tiến vào động môn. Chỉ thấy trước mặt một mà đen dày đặc âm u, xòe tay chẳng thấy ngón. Bên tai lại nghe tiếng nói của người đó :

– Nhị vị an vị trên thạch bàn phía tả một lát. Vô luận phát sinh chuyện gì xin chớ nhúng tay vào.

Lục Văn Phi cùng Hạ Long Tường theo lời lần dò đến mái hiên bên tả, quả nhiên thấy mấy cái thạch bàn, hai người đã quen dần với bóng tối nên thấy khá rõ cảnh vật xung quanh.

Sau khi ngồi xuống, đã thấy ba người bước đến, đi đầu chính là Yên Sơn công chúa, phía sau lại là cha con Mang Tẩu.

Lục Văn Phi vừa thấy Tuyết Sơn Mang Tẩu, lập tức một luồng nộ khí xông thẳng lên đầu, vừa định lên tiếng thì đã bị Hạ Long Tường kéo lại.

Yên Sơn công chúa bước đến phía trước Nguyệt động môn rồi dừng lại. Tuyết Sơn Mang Tẩu phía sau, cao giọng :

– Bên trong là người nào sao còn chưa nghinh tiếp Công chúa?

Bên trong lại vang ra giọng nói của lão già vừa rồi :

– Tôn giả là ai? Muốn tại hạ nghinh tiếp Công chúa nào?

Tuyết Sơn Mang Tẩu vòng tay nói :

– Tại hạ Công Tôn Long ngại hiệu Tuyết Sơn Mang Tẩu, năm đó từng tùy tùng vương gia ở vương phủ.

Lão già bên trong lại nói :

– Được lắm, lão không cần nói nữa. Bất kể ngươi là ai ta chỉ cần xem tín vật của ngươi.

Tuyết Sơn và Vân Nương mỗi người cầm ra một miếng kim bài giơ cao lên nói :

– Chắc tôn giả nhận ra vật này?

Lão giả đó cười nhạt nói :

– Còn nữa không?

Tuyết Sơn Mang Tẩu chỉ vào thanh bảo kiếm kỳ hình mà Yên Sơn công chúa ôm trong người, nói :

– Thanh bảo kiếm này, huynh đài tất phải biết lai lịch.

Lão già bên trong cười nói :

– Đương nhiên là biết.

Tuyết Sơn Mang Tẩu “Hừ” một tiếng nói :

– Nếu đương nhiên sao còn chưa ra bái kiến?

Người bên trong lại lạnh nhạt nói :

– Thái Hành gần đây long ngư hỗn tạp, ngay cả trong cổ lăng cũng đã có người xâm nhập. Lão phu thực không dám sơ xuất. Chư vị ngày khác hãy đến.

Tuyết Sơn Mang Tẩu trầm giọng nói :

– Hồ đồ. Lúc này Công chúa có thể gặp nguy hiểm bất kỳ, ngươi lại cự tuyệt không tiếp đãi hiển nhiên có dụng tâm khác.

Người bên trong cười nhạt nói :

– Huynh đài nói điều gì cũng được, nhưng tại hạ lấy trách nhiệm làm trọng không có cách gì vâng mệnh.

Yên Sơn công chúa sầm mặt nói :

– Kẻ phát ngôn là ai, cả gan có thái độ như vậy với bản cung?

Lão già bên trong cười ha hả nói :

– Châu Y môn của chúng ta trước nay tôn trọng môn quy. Lão hủ dù lớn mật cũng không dám trái lệnh Môn chủ, nhưng…

Đột nhiên ngừng lời. Yên Sơn công chúa giận dữ hỏi :

– Nhưng sao?

Lão bên trong âm trầm nói :

– Việc này người nên rõ. Lão hủ nhắc lại chư vị tốt nhất nên lui khỏi cổ lăng.

Yên Sơn công chúa sắc mặt thập phần khó coi, phẫn nộ nói :

– Ngày nay, bổn cung tạm thời lui ra, chờ sau khi ta tìm gặp Chưởng môn các ngươi sẽ trị tội.

Rồi ngoảnh đầu lại nói :

– Chúng ta đi.

Tuyết Sơn Mang Tẩu thấy việc bất thành, trán rịn mồ hôi, vội lấy kim bài cất vào người, rồi cùng Công chúa lui ra.

Tình hình này Lục Văn Phi thấy rõ, chàng dùng truyền âm nói với Hạ Long Tường :

– Tiền bối tình hình này thân phận của nàng ta rõ ràng đã có nghi vấn.

Hạ Long Tường thoáng nghi ngờ trầm mặt không nói. Bên tai lại nghe giọng nói của lão già truyền đến :

– Thời gian đã không còn sớm nữa, nhị vị mau trở về. Bên trong Châu Y môn phức tap, tốt nhất người ngoài cuộc đừng nhúng tay vào.

Hạ Long Tường thân là chủ một bang, việc gì cũng cân nhắc kỹ lưỡng hơn Lục Văn Phi, suy nghĩ lại các sự việc, đồng thời nghĩ rằng nếu mình ngang nhiên xâm nhập không chừng sẽ mang đến hậu hoạn sau này cho Hắc Long bang, nghe lời nói lão già, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Văn Phi còn mang nhiều nghi vấn, không nhịn được hỏi :

– Tôn giá chắc là môn hạ Tấn vương, xin hỏi việc gọi bảo tàng, cuối cùng rốt cuộc là gì?

Lão gia thở dài nói :

– Lệnh tôn vì việc này mà thọ nạn, thiếu hiệp đừng quan tâm đến việc của người, hơn nữa thiếu hiệp không lo nổi việc này đâu.

Lời nói của lão tuy có ý ngăn cản hành động của chàng nhưng Lục Văn Phi biết rõ là đối phương có thiện ý nên không lên tiếng mà cùng Hạ Long Tường đi ra.

Chàng vừa đi vừa nghĩ tới việc kim bài bị Tuyết Sơn Mang Tẩu gạt lấy, một luồng nộ hỏa xồng lên, phẫn hận nói :

– Phụ tử Mang Tẩu quả thật đáng ghét, tại hạ không tìm lão tính sổ không xong.

Hạ Long Tường đâu biết việc chàng bị gạt mất kim bài nên nhẹ nhàng khuyên bảo :

– Hoàn cảnh Yên Sơn công chúa thập phần bất lợi, dù ra khỏi cổ lăng cũng khó thoát khỏi việc truy bức của quần hùng, thiếu hiệp không cần xung đột với họ.

Lục Văn Phi không thể nói rõ việc mất kim bài, chàng thở dài một tiếng không nói gì. Hai người không gặp bất kỳ cản trở nào trên đường đi, hai người thuận lợi ra đến bên ngoài.

Hạ Long Tường cảm thấy quá kỳ quái, mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói :

– Việc này thật lạ, trên đường đi sao chúng ta không gặp sự ngăn cản hay phục kích của người Ngũ Độc bang?

Lục Văn Phi nói :

– Hay bọn họ đã gặp phải cường địch, không thể dòm ngó đến chúng ta.

Hạ Long Tường lắc đầu nói :

– Sự việc không đơn giản như vậy, chắc là bọn họ cố ý mở cho chúng ta một sinh lộ.

Lúc này hai người đã ra đến địa đạo thì nghe trong mật cốc có tiếng ồn ào. Lục Văn Phi bước vội lên nhìn xem thì thấy Yên Sơn công chúa cùng Tuyết Sơn Mang Tẩu đang bị người vây khốn. Đám người này ngoài Bích Trần trang chủ Tang Tử Bật cùng Tổng quản Tư Mã Ôn ra còn có một lão phụ xấu xí nuôi dưỡng độc trùng cùng một Hắc bào lão giả vẻ mặt âm trầm, Xuyên Tây trưởng môn, Kim Lăng Tạ gia cùng Trình Trọng Hổ của Hắc Long bang đều đứng bên ngoài bàng quang.

Hạ Long Tường nhẹ kéo vai Lục Văn Phi lại nói :

– Chúng ta tạm thời không nên lộ diện, để xem bọn họ làm gì.

Yên Sơn công chúa dường như không coi bọn người này ra gì, cao ngạo đứng đó, mặt tươi như hoa. Chỉ nghe giọng nói vang vang của Tang Tử Bật :

– Từ khi cô nương đến Thái Hành luôn tự xưng là Công chúa của Tấn vương, nhưng những việc làm đều khiến người ta khó lòng tin tưởng.

Hắc bào lão giả cũng lên tiếng nói :

– Đến hôm nay lão phu mới biết, mỗi một sự việc phát sinh gần đây ở Thái Hành đều là một tay nàng âm thầm làm ra trong bóng tối. Hừ, ta thật không biết trước sau nàng có dụng tâm gì? Nhưng dựa vào sự việc hôm nay mà nói nếu không vì Tang Trang chủ lão mưu ân toán bọn ta hãy còn mê muội chưa thức tỉnh, thật không biết sẽ tạo thành cục diện như thế nào?

Mang Tẩu giận dữ nói :

– Các ngươi đã suy nghĩ như vậy có phải là có ý muốn đoạt lấy di vật của Tấn vương? Nếu không phải Công chúa thông minh cơ trí e rằng từ lâu đã rơi vào tính toán của các ngươi.

Tang Tử Bật cười ha hả nói :

– Hôm nay Công chúa đã vào lăng, thật thật giả giả cũng cần làm sáng tỏ.

Tuyết Sơn Mang Tẩu “Hừ” một tiếng nói :

– Bất kể thân phận Công chúa ra sao, bọn ngươi đều không có quyền truy vấn.

Tang Tử Bật mỉm cười nói :

– Công Tôn Long, ngươi cứ lớn tiếng ở trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt Tang mỗ đừng có giở giọng, sao còn chưa đưa tín vật ra cho ta xem?

Dường như Tuyết Sơn Mang Tẩu có phần kiêng kỵ Bích Trần trang chủ, lão bất giác thối lui hai bước, chớp đôi mắt trắng nói :

– Kẻ tàn phế này nhận ký thác của Tấn vương, sao có thể dễ dàng đưa tín vật cho ngươi.

Tang Tử Bật sầm mặt, lãnh đạm nói :

– Tiên vương là người gì mà đem hậu sự phó thác cho ngươi. Quả thật là lời nói hàm hồ.

Nói xong lão ngoảnh mặt, cao giọng nói với quần hùng :

– Xin mời chư vị đồng đạo giang hồ đến đây. Hôm nay chúng ta cần phải làm sáng tỏ tất cả sự tình.

Những người bên ngoài như Tạ Thanh Văn, Trương Nam, Trịnh Trọng Hổ, Lạc Dương Tiên các người đều lũ lượt kéo đến. Tang Tử Bật vòng tay nói :

– Từ khi lão phu thoái ẩn đến nay, nguyện không hỏi đến việc giang hồ, chỉ vì sự việc gần đây ở Thái Hành đã khiến lão phu không thể an nhiên tọa thị, hy vọng đồng đạo nghe lão một lời.

Lão ho khan một tiếng rồi tiếp :

– Chư vị đến Thái Hành đều vì bảo tàng của Tiên vương, nhưng có chuyện lạ là người nào truyền xuất việc này, đây là việc thứ nhất cần điều tra cho rõ.

Mục quang nhìn quét xung quanh thấy mọi người chú ý lắng nghe, lão lại cao giọng nói :

– Sau khi chư vị đến Thái Hành, liên tiếp xảy ra các sự kiện, hỏa thiêu Bất Túy cư, tàn sát người muốn rời khỏi núi, ám truyền Ngũ Độc Truy Hồn lệnh, công tử cùng tiểu thư Trương Tạ hai nhà đồng mất tích, những việc này do ai làm, chư vị phải cần điều tra cho rõ.

Tuyết Sơn Mang Tẩu cười nhạt nói :

– Điều này không cần nói, những người sáng suốt vừa nhìn đã biết.

Tang Tử Bật “Hừ” một tiếng nói :

– Chư vị nhất định cho rằng hỏa thiêu Bất Túy cư, tàn sát người rời khỏi núi đều do bổn Trang làm. Truyền xuất Ngũ Độc lệnh, bắt cóc ái tử hai nhà Trương, Tạ do Ngũ Độc Bà Liêu đại thẩm đã làm, nhưng sự việc không phải như vậy.

Lục Văn Phi cùng Hạ Long Tường đang ẩn mình trong bóng tối vốn không định lộ diện nhưng Lục Văn Phi nghe những lời này, chàng nghĩ đến việc hỏa thiêu Bất Túy cư không nén được nộ hỏa cất bước đi ra nói lớn :

– Tại hạ phải đi hỏi họ.

Hạ Long Tường vội vã ngăn chàng lại nhưng khồng còn kịp nên đành phải bước theo. Lục Văn Phi phi thân vào hiện trường lớn tiếng nói :

– Hỏa thiêu Bất Túy cư là do chính Bích Trần trang làm, điều này tại hạ có thể chứng thực.

Tang Tử Bật ngạc nhiên nói :

– Lục huynh đệ dựa vào đâu mà nói việc này do bổn Trang làm?

Lục Văn Phi nói :

– Đêm đó, tại hạ bị thiêu cháy sắp chết sao mà không biết?

Tang Tử Bật nói :

– Như vậy dựa vào đâu lại nhất quyết là do Bích Trần trang làm?

Lục Văn Phi nói :

– Người dẫn đầu hỏa thiêu Bất Túy cư đêm đó chính là Tử Y Long Nữ của quý Trang. Việc này chính tại hạ mục kích quyết không thể sai.

Tang Tử Bật suy nghĩ một lát, rồi cao giọng cười nói :

– Vậy thì đúng rồi. Lão phu trước nay chưa từng có thê thiếp, cả đời cô độc, nữ nhi ở đâu mà ra, hiển nhiên việc này là giả mạo.

Lục Văn Phi ngẩn người trầm tư một lát nói :

– Lão đừng chối cãi, những ngày đó không phải Tư Mã tổng quản thường xuyên lui tới Bất Túy cư hay sao?

Tang Tử Bật gật đầu nói :

– Đó là do lão hiếu thắng đi tìm hiểu lai lịch của Lục huynh đệ cùng gã thiếu niên họ Vương. Hoặc giả cũng có người mượn cơ hội ấy mà hành sự, ý muốn đổ trách nhiệm này lên người bổn Trang.

Tạ Thanh Văn không còn nhẫn nại, cười lạnh chen lời nói :

– Tang huynh, huynh thoái thác việc này chẳng do mình làm, nhưng những sự tình này không do quý Trang cùng Ngũ Độc bang là thì ai làm ra?

Tang Tử Bật ngửa mặt cười nói :

– Điều này không cần phải hỏi, dĩ nhiên là do Yên Sơn công chúa chủ sự cho phụ tử Tuyết Sơn Mang Tẩu hành động.

Tạ Thanh Văn lắc đầu nói :

– Việc này tại hạ có điều không tin. Nhi tử rõ ràng là từ cổ lăng cứu ra.

Tang Tử Bật lạnh nhạt nói :

– Nàng ta cùng ở cổ lăng một đường, đường đi nước bước cổ lăng còn thuần thục hơn cả Liễu đại thẩm.

Tạ Thanh Văn lại nói :

– Cho dù thành thục hơn cả Liễu đại thẩm thì có liên quan gì đến nhi tử?

Tang Tử Bật cười nói :

– Như vậy nàng ta có đủ khả năng để giam lệnh lang vào một nơi ẩn mật.

Tạ Thanh Văn cười nói :

– Việc này quý Trang đã biết rõ như vậy, sao còn đựa vào tính mạng của nhi tử mà bức bách lão phu?

Tang Tử Bật ngẩn người, hồi lâu mới cất tiếng nói :

– Thực không dám giấu, lúc đó là nhất thời trá ngôn, thực ra lúc đó bổn Trang không hề biết người nào bắt giữ lệnh lang.

Tạ Thanh Văn cười nói :

– Thì ra như vậy.

Tang Tử Bật lại tiếp :

– Việc này tạm thời không nhắc đến, việc hôm nay nên nói chính là nàng ta đã chỉ sự Tam phái của chư vị phân ra tấn công bổn Trang cùng Ngũ Độc bang, còn nàng thừa cơ mà đoạt bảo. Dụng tâm này không khó lắm cũng nhận ra, hơn nữa nàng ta sợ Cổ Lăng và Bích Trần trang bọn ta không đánh nhau nên mới phái người xâm nhập vào cổ lăng và Bích Trần trang tạo ra việc sát nhân hủy vật. Nếu không phải lão phu dự liệu biết trước việc này đích thân đến Phân đàn của các vị mà quan sát, e rằng sự hiểu lầm lần này vĩnh viễn không có cách làm sáng tỏ.

Hạ Long Tường chen lời :

– Sự việc đã qua nói đến cũng vô ích, dù sao tổn thất của các phái không lớn. Ý của tại hạ là việc này bỏ qua.

Ánh mắt lão quan sát Yên Sơn công chúa rồi nói :

– Theo tại hạ thấy điều tra thân phận thật của nữ lang mới là việc khẩn cấp.

Tang Tử Bật gật đầu nói :

– Lời của Hạ bang chủ rất có lý. Nữ lang này dám mạo nhận hậu nhân Tấn vương, chuyện gì cũng dám làm thật khó dung tha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN