Hắc Bạch Phong Vân
Chương 46: Nghi giả cố giả
Lục Văn Phi nói :
– Tại hạ đã rõ rồi, chắc các người lấy mật đồ của ta làm ra một phó bảng.
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
– Tùy thiếu hiệp nói sao cũng được. Lão không có nhiều thời gian để tranh luận với thiếu hiệp.
Lục Văn Phi giận dữ nói :
– Nếu quả có như vậy, tại hạ muốn tiêu hủy phó bảng đó của lão.
Tuyết Sơn Mang Tẩu cười ha hả nói :
– Đừng nói là thiếu hiệp có khả năng đó, hơn nữa bọn Châu Y kiếm sĩ thuộc hạ của Công chúa cũng không tha cho người.
Lục Văn Phi lạnh lùng nói :
– Ngày nay, tại hạ mới biết lão là mặt người lòng thú chỉ trách ta có mắt không tròng đã thất bại dưới tay lão.
Tuyết Sơn Mang Tẩu lại cười lớn đáp :
– Lúc này có biết cũng đã muộn rồi. Ngay cả ngươi muốn xem trường náo nhiệt này cũng không có phần.
Lục Văn Phi càng phẫn nộ bước lên hai bước, gằn giọng nói :
– Xem ra chúng ta không thể tránh được một trận huyết đấu.
Lục Văn Phi quả thật phẫn nộ, sắc mặt bừng bừng.
Vân Nương đứng chặn ngang trước mặt chàng, nói :
– Nay Vương Tôn không có ở bên cạnh, ngươi nên liệu sức mình mới phải.
Lời này rõ ràng đã đả thương đến lòng tự trọng của Văn Phi, chàng giận dữ nói :
– Dù tại hạ có bại thương dưới tay lệnh tôn, chỉ sợ Lục mỗ sở học bất tinh, ta chưa hề dựa vào bất kỳ ai.
Vân Nương cảm khái thở dài, chỉ vào cửa viện nói :
– Ngươi xem bên ngoài kìa, dựa vào sức lực một mình ngươi, muốn đối phó là tự chuốc họa vào thân.
Lục Văn Phi nhìn vào trong viện thì thấy một hàng tám người Châu Y kiếm sĩ đang trợn mắt nhìn chàng gườm gườm, bèn cao giọng nói với Yên Sơn công chúa :
– Xem ra, Tuyết Sơn Mang Tẩu gạt mật đồ của tại hạ là do cô nương chủ sự.
Yên Sơn công chúa nét mặt ôn nhu nói :
– Bồn cung tự có mật đồ, đâu cần mật đồ của ngươi.
Lục Văn Phi cười nhạt nói :
– Cô nương thông đồng với phụ tử Mang Tẩu đã tạo nên bao sự phân tranh ở Thái Hành. Nếu thật là hậu nhân Tấn vương thì không dùng những thủ đoạn đê hèn như vậy.
Yên Sơn công chúa thở dài nói :
– Môn hạ vương phủ năm đó ngư long hỗn tạp bất minh, nếu bổn cung không dùng thủ đoạn, tất đã bị người lợi dụng, ngươi còn trách ta sao?
Lục Văn Phi vốn là người biết lễ nghĩa, trầm tư một lát rồi đáp :
– Tại hạ không có quyền hỏi đến việc của vương phủ, trước khi sự tình rõ ràng, tại hạ đáp ứng lời cô nương, sẽ không nhúng tay vào việc này.
Yên Sơn công chúa nói :
– Ta tin lời ngươi, nhưng mà những người mà ngươi từng giao du bổn cung thật khó tín nhiệm, hay là còn cách ngươi lưu lại ở đây ít ngày.
Lục Văn Phi cười nhạt nói :
– Ý của cô nương là muốn giam cầm tại hạ mấy ngày phải chăng?
Yên Sơn công chúa gật đầu nói :
– Chỉ là không còn biện pháp đành phải khuất nhục ngươi, nhưng ngươi yên tâm bổn cung tuyệt đối không làm khó dễ ngươi đâu.
Lục Văn Phi cảm thấy hết sức giận dữ nên nói :
– Để xem cô nương có làm được việc này không?
Yên Sơn công chúa thong thả đứng dậy nói :
– Ngươi đừng hiểu lầm, đây đều là vì tốt lành cho nhà ngươi. Thái Hành gần đây tàng long ngọa hổ không biết bao nhiêu là cao thủ, ngươi đang giữ mật đồ bảo tàng của Tiên vương đã trở thành mục tiêu của bao nhiêu mũi tên, an nguy thật khó lường trước.
Lục Văn Phi cười nhạt nói :
– Cô nương chẳng cần xảo ngôn, mọi việc tại hạ đã rõ.
Chàng giận dữ bỏ đi ra ngoài, Yên Sơn công chúa sầm mặt, nghiêm giọng nói :
– Ngươi đi không được đâu.
Quả nhiên Lục Văn Phi vừa đến giữa viện, Châu Y kiếm sĩ đã rút kiếm bày khai trận thế. Lục Văn Phi phẫn nộ quay người lại chỉ Yên Sơn công chúa nói :
– Hôm nay, Lục mỗ mới nhận rõ bộ mặt thật của ngươi.
Yên Sơn công chúa mỉm cười :
– Ngươi chưa từng gặp sao? Ngươi luôn miệng nói bổn cung là giả mạo. Không biết ngươi đã nghe lời xảo trá của ai?
Lục Văn Phi cười gằn nói :
– Nàng là người kế thừa tài sản, lẽ nào không biết thế nào là nguy hiểm?
Yên Sơn công chúa nói :
– Bổn cung không giấu ngươi, nếu ta không có tài năng tự bảo vệ đã không đến Thái Hành này.
Nữ lang này đầy vẻ thần mật, bất luận ở trường hợp nào đều tỏ ra ung dung tự tại vô kinh vô sợ. Thần thái còn áp đảo người khác. Chàng nghĩ đến mình đường đường nam tử hán, lại bị một nữ tử giam cầm nên đè nén hận khí, trấn định lại nói :
– Hảo ý của cô nương, tại hạ tâm lãnh nhưng muốn tại hạ lưu lại việc này thật không dễ.
Yên Sơn công chúa cười tươi như hoa, bước đến nhỏ giọng nói :
– Tình thế bức bách ta không có nhiều thời gian nói với ngươi.
Dứt lời, đột nhiên phất tay áo điểm vào huyệt kỳ môn của Lục Văn Phi.
Lục Văn Phi vốn cho rằng nàng có điều gì muốn nói nên không chút phòng bị, bị tay áo nàng phất phải, thân hình mềm nhũn ngã nhào ra sau.
Yên Sơn công chúa phất tay áo tả đỡ thân hình của chàng, Vân Nương vội chạy đến đỡ Lục Văn Phi ngồi lên ghế. Sau khi Yên Sơn công chúa điểm huyệt Văn Phi xong định bước vào trong nội thất, chỉ nghe ngoài viện “Bịch, bịch” liên tiếp mấy tiếng, tám tên Châu Y võ sĩ đột nhiên lần lượt ngã nhào xuống đất không kịp la một tiếng.
Cùng lúc đó, trước mặt vang đến một trận cười “Hắc, hắc”, có hai người phi thân đáp xuống. Có một người là Ngũ Độc Bà Liêu Văn Hương, một người là Hắc bào lão giả. Yên Sơn công chúa biến sắc một hồi rồi mới trấn định lại mặt nói :
– Các ngươi đến đây làm gì?
Hắc bào lão giả nhếch mép cười nói :
– Bọn ta đến đây để khánh hạ Công chúa.
Yên Sơn công chúa lạnh nhạt nói :
– Bổn cung có điều gì vui mừng?
Hắc bào lão giả cười bí mật nói :
– Mắt thấy bảo vật ở cổ lăng tích tụ như non, không lâu tất cả sẽ vào tay Công chúa, đây không phải là đại hỷ sự sao?
Yên Sơn công chúa ngước mặt mỉm cười nói :
– Đó đều là di vật của Tiên vương, vậy là đồ vật của bổn phủ thì hỷ sự từ đâu mà có?
Lão giả cười ha hả nói :
– Những lời này chỉ có thể lừa gạt kẻ thôn dã quan ngoại, còn đối với Bách Thảo Ông này thật không đáng một trò cười.
Yên Sơn công chúa nháy mắt ra hiệu với Vân Nương, mỉm cười nói :
– Ý của Bách Thảo Ông đến đây ta đã minh bạch rồi. Nếu thân phận bổn cung là giả thì các ngươi sẽ dựa vào đó gây khó dễ với ta để tìm chút phần lợi lộc.
Bách Thảo Ông định lên tiếng đáp thì thấy Vân Nương đã đi vào nội thất, cười nhạt nói :
– Công chúa bảo cô nương đó đừng phí công vô ích, bằng hữu môn hạ Châu Y đều đã bị Bách Bộ Mê Hồn hương của lão phu chữa đến giờ thì không thể tỉnh lại.
Ngũ Độc Bà chen lời nói :
– Bọn ta đến đây là thay mặt cho đồng đạo đến núi này thỉnh mệnh Công chúa.
Yên Sơn công chúa ngạc nhiên hỏi :
– Các ngươi muốn thỉnh mệnh gì ở bổn cung?
Ngũ Độc Bà mỉm cười nói :
– Rất đơn giản, chỉ cần một câu của Công chúa là xong.
Yên Sơn công chúa càng không hiểu hỏi :
– Có lời cứ nói thẳng, đừng ăn nói quanh co.
Ngũ Độc Bà nói :
– Nếu Công chúa chịu hợp tác, chúng ta cùng hợp lực đối phó Châu Y môn.
Yên Sơn công chúa biến sắc nói :
– Bổn cung khuyên các ngươi nên sớm từ bỏ ý định này.
Bách Thảo Ông hỏi :
– Tại sao?
Yên Sơn công chúa nghiêm giọng nói :
– Châu Y môn không phải môn phái dễ đối phó. Bọn họ đều là hào kiệt ở vương phủ năm đó mà hợp thành, các ngươi nên tránh xa họ để khỏi phải đem đến họa sát thân.
Bách Thảo Ông cười lớn nói :
– Đến giờ cô nương cứ còn tự xưng danh Công chúa, cũng thấy là cô nương không có thành ý đàm phán.
Yên Sơn công chúa định đáp, đột nhiên trên mái ngói vang lên một trận cười ha hả, hai bóng người phi thân xuống nội viện chính là Bích Trần trang chủ Tang Tử Bật cùng tổng quan Tư Mã Ôn.
Tang Tử Bật chắp hai tay sau lưng chậm rãi bước vào nội điện, sắc mặt vui vẻ nói lớn :
– Chu vi của cổ tự này đều đã bị đồng đạo võ lâm đến núi này bao vây, cô nương dù có bản lãnh xuất quỷ nhập thần e rằng cũng khó đột phá mà đi.
Dứt lời, lão cười lớn một trận khiến người nghe chói tai sởn tóc gáy. Yên Sơn công chúa sắc mặt lãnh đạm, mặc nhiên không nói.
Tang Tử Bật lại nói :
– Cô nương giả mạo thân phận Công chúa nhưng chỉ để lừa gạt bọn bất minh ngu muội, muốn gạt được lão phu là chuyện không thể.
Yên Sơn công chúa vẫn lặng yên không nói. Tang Tử Bật thấy nàng hồi lâu không lên tiếng, lại hỏi :
– Cô nương không có ý hợp tác?
Yên Sơn công chúa chậm rãi phất tay hóa giải huyệt đạo cho Văn Phi. Tang Tử Bật thấy Yên Sơn công chúa không lý đến mình, lại nói tiếp :
– Cục thế trước mắt cùng hợp tác là hữu ích. Nếu cô nương nhất ý độc hành thật là quá bất trí.
Yên Sơn công chúa nhìn quét chung quanh, “Hừ” một tiếng nói :
– Tinh hoa của Châu Y môn không lâu sẽ đến đây, chỉ cần bọn họ đến, các ngươi sẽ chôn thây nơi đất này.
Tang Tử Bật cười ha hả nói :
– Điều này vị tất đã có được.
Mục quang lão nhìn thẳng vào Yên Sơn công chúa :
– Châu Y môn tuy không dễ đối phó, nhưng sự hợp lực của năm phái cũng không phải tầm thường.
Bách Thảo Ông chen lời :
– Vạn nhất không thể đối địch, lúc đó chỉ cần vạch trần âm mưu của cô nương ra, bọn người của Châu Y môn đâu có ngờ đến.
Yên Sơn công chúa trên mặt lộ vẻ trầm tư một lát, rồi nói :
– Ngươi gọi Hạ Long Tường đến đây, bổn cung có điều muốn nói với lão.
Tang Tử Bật quay người gọi lớn :
– Mời Hạ bang chủ đến.
Nội lực của lão đã đạt đến mức tối cao, một tiếng gọi lớn, khí ở Đan Điền phát ra thanh âm vừa rõ vừa dài, truyền vang rất xa hơn hai dặm đường, không đến một tuần trà, trên mái ngói vang lên tiếng gió, Hạ Long Tường đã xé gió mà đáp xuống nội viện.
Yên Sơn công chúa thấy lão đã đến, giọng nói có mấy phần trách mắng :
– Hạ Long Tường, sao lão cũng hồ đồ như họ?
Hạ Long Tường vòng tay nói :
– Tình thế trước mắt bất đồng, bức bách khiến lão hủ không thể không thay đổi chủ ý.
Yên Sơn công chúa lạnh nhạt nói :
– Lẽ nào lão không hối hận sao?
Hạ Long Tường mỉm cười đáp :
– Hạ mỗ xông pha giang hồ bao nhiêu năm hành sự chưa bao giờ hối hận.
Yên Sơn công chúa lại hỏi :
– Nếu lúc này bổn cung sai người xử tử Tang Tử Bật thì ngươi làm sao?
Lời nói này ra ngoài dự liệu của Hạ Long Tường, bất giác lão ngẩn người lặng thinh không đáp.
Yên Sơn công chúa mặt lộ sát cơ, chậm rãi nói :
– Lão thấy việc này có khả năng xảy ra không?
Nữ lang này đầy vẻ thần mật khiến người ta không tài nào đoán được, khiến người khác khó đoán ra, trong nhất thời Hạ Long Tường không biết đối đáp ra sao.
Tang Tử Bật vốn đã liệu định nắm chắc chín phần thắng khi lão vạch trần âm mưu của Yên Sơn công chúa ra. Lúc này trong lòng lại do dự. Lão là người thâm trầm, lão đã thọ nhục khi giao thủ với Yên Sơn công chúa, không phải vì võ công của nàng mà vì không nắm chắc được Châu Y kiếm sĩ là thật hay giả. Nếu vạn nhất là thật, nữ lang này lại là ấu chủ của Châu Y môn thì tự mình chuốc phải phiền phức. Về sau lão suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy hết tám phần là giả nên mới hẹn ước cùng đồng đạo võ lâm vây chặt nơi này, ý muốn bức nàng thừa nhận gạt người để lấy bảo tàng cổ lăng. Giờ thấy Yên Sơn công chúa ung dung tự tại, vẻ an nhiên không sợ hãi điều gì, lão chẳng biết làm thế nào mới đúng.
Yên Sơn công chúa thấy mọi người không ai lên tiếng, nàng thở dài một hơi nói :
– Hoàn cảnh của ta thật là khó xử. Nếu ta giả mạo, Châu Y môn nhất định không dung. Còn nếu là đúng hậu nhân của Tấn vương, các ngươi lại không buông, xem ra ta làm gì cũng vướng phải nguy nan.
Tang Tử Bật cười ha hả nói :
– Quả thật, lão hủ hy vọng thân phận cô nương là giả mạo.
Yên Sơn công chúa ngạc nhiên hỏi :
– Lời nói này bổn cung thật không hiểu nổi.
Tang Tử Bật mỉm cười nói :
– Nếu cô nương quả là Công chúa đến lấy bảo tàng ở cổ lăng thì đó là lẽ đương nhiên, đa số người giang hồ đều là trung thần liệt sĩ, ai dám khởi tâm cướp đoạt.
Yên Sơn công chúa trầm tư, chợt tỉnh ngộ nói :
– Thì ra như vậy.
Tang Tử Bật vội tiếp lời :
– Nếu nay thời cơ chưa đến, thì cô nương đã không xuất hiện. Theo tại hạ, đôi bên chẳng cần đối địch nhau, cùng vào cổ lăng đem bảo tàng Tấn vương ra.
Hạ Long Tường đứng bên cạnh khe khẽ gật đầu. Yên Sơn công chúa có vẻ đắn đo một lát rồi đáp :
– Các vị đã có thành ý, ta cũng không giấu. Quả thực bổn cung cũng muốn khẩn trương lấy được bảo vật trong cổ lăng.
Tang Tử Bật mỉm cười nói :
– Như vậy cô nương đã đồng ý hợp tác?
Yên Sơn công chúa gật đầu nói :
– Nhưng mà…
Ngừng một lát, nàng lại nói tiếp :
– Trước mắt còn có một việc khó, nếu chúng ta miễn cưỡng đi vào trước, người trong cổ lăng ắt sẽ ngăn trở, bằng như chờ bọn người Châu Y môn đến, thế tất sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Tang Tử Bật nói :
– Việc này cũng dễ, thỉnh Công chúa đến bổn Trang để thương lượng đấu sách.
Yên Sơn công chúa ngoảnh đầu nhìn Lục Văn Phi nói :
– Lục Văn Phi, ngươi cũng đi cùng chứ?
Lục Văn Phi đứng dậy, mặt không lộ vẻ đồng tình, nói :
– Tại hạ không thể vâng lời, các vị đi đi.
Yên Sơn công chúa biết tính tình chàng bộc trực nên cũng không miễn cưỡng chàng. Tư Mã Ôn chen lời nói :
– Việc không thể chậm trễ, chúng ta nên khởi hành.
Yên Sơn công chúa gật đầu, đi cùng với Tang Tử Bật, Tư Mã Ôn. Bước đi hai bước, Tang Tử Bật quay đầu lại nói :
– Lão hủ đã chuẩn bị kiệu cho Công chúa, thỉnh Công chúa ra ngoài tự môn mà lên kiệu.
Dứt lời, lão dẫn đoàn người ra ngoài tự môn. Tang Tử Bật lại hỏi Yên Sơn công chúa :
– Bọn Châu Y kiếm sĩ, Công chúa có cần mang theo không?
Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :
– Lão đừng lo lắng, mang theo cũng được.
Tang Tử Bật đắc ý cười nói :
– Sự việc ở đây, lão hủ đã phân phối nhân thủ xong rồi. Chúng ta đi thôi.
Yên Sơn công chúa thong thả bước vào trong kiệu. Tang Tử Bật thấy nàng đã vào trong kiệu rồi, phất tay áo ra hiệu :
– Đi!
Đoàn người lũ lượt đi sau kiệu cùng hướng về Bích Trần trang. Phụ tử Tuyết Sơn Mang Tẩu cũng gia nhập vào đoàn người mà tiến về Bích Trần trang. Còn Lục Văn Phi sau khi thấy đoàn người đã đi rồi chỉ còn một mình đứng lặng lẽ ở tiền đình âm thầm nghĩ :
“Thì ra thân phận thiếu nữ này là giả, ta muốn xem bọn chúng làm ra những huyền cơ gì”.
Chàng nhìn thấy đoàn người đi theo kiệu còn thấp thoáng chưa xa nên vội vã đuổi theo, âm thầm đi sau kiệu mà tiến về phía trước, ước khoảng một trăm bước đến một khu rừng, tai chàng chợt nghe một giọng truyền âm: “Lục thiếu hiệp đừng theo nữa, lão hủ có điều muốn nói”.
Lục Văn Phi có chút ngạc nhiên bèn dừng chân lại thì thấy hai bóng người từ trong rừng phi thân đáp xuống trước mặt chàng chính là sư đồ Đinh Long ở Quan ngoại.
Đinh Long nét mặt nghiêm trọng, tư lự nói :
– Lục thiếu hiệp có thể đã nhận biết nữ lang này là giả mạo?
Lục Văn Phi cũng gật đầu đáp :
– Tại hạ cũng nhận thấy vậy.
Đinh Long lại nói :
– Ngoài ra, có một việc Lục thiếu hiệp có từng để ý không?
Lục Văn Phi nói :
– Việc gì?
Đinh Long nói :
– Các nữ tỳ luôn theo bên nàng hàng ngày đã đi đâu? Thiếu hiệp có chú ý điều này không?
Lục Văn Phi “A” lên một tiếng rồi nói :
– Không sai, quả thật mấy ngày nay không thấy họ.
Đinh Long lại nói :
– Còn chiếc kiệu hàng ngày mà nàng sử dụng cũng không thấy, điều này khiến người ta không hiểu được.
Lục Văn Phi nói :
– Đúng rồi. Lời của Đinh tiền bối thật có lý. Có thể là mất rồi hay đã bỏ đi.
Đinh Long lắc đầu :
– Không thể có như vậy. Đó là chiếc kiệu riêng của nàng làm sao có thể mất hoặc bỏ đi dễ dàng?
Ba người trầm tư một hồi. Quỳnh Châu đột nhiên “A” một tiếng :
– Thiếu nữ mà chúng ta đã gặp không phải là Yên Sơn công chúa mà là một người khác giả mạo.
Lục Văn Phi ngạc nhiên hỏi :
– Thật có việc này sao?
Quỳnh Châu khẳng định nói :
– Một chút cũng không sai. Huynh có từng quan sát gót sen của Yên Sơn công chúa không?
Lục Văn Phi đáp :
– Không có.
Quỳnh Châu lại nói :
– Gót chân của nàng này to hơn của Yên Sơn công chúa nhiều.
Đinh Long cũng gật đầu lia lịa nói :
– Đồ nhi, lời con nói thật không sai. Đây chỉ là một tiểu tiết nhỏ, trừ một thiếu nữ có tâm tỉ mỉ như con mới để ý đến chứ hạng nam tử như chúng ta cũng chẳng quan tâm.
Đinh Long trầm tư một lát rồi lại nói :
– Muốn điều tra rõ việc này, cần phải mượn sức của Châu Y môn. Trước tiên, lão hủ sẽ cứu thoát bọn Châu Y bị thuốc mê, sau đó sẽ truy tìm điều tra manh mối của Yên Sơn công chúa.
Lục Văn Phi suy nghĩ nhớ đến nghĩa huynh Vương Tôn, chậm rãi nói :
– Việc không thể chần chờ, chúng ta chia tay ở đây mà hành sự.
Đinh Long gật đầu dẫn Quỳnh Châu đi nhanh về cổ tự, nơi cư trú của Yên Sơn.
Sau khi Lục Văn Phi thấy sư đồ lão đi rồi, chàng quay ngược lại hướng với bọn họ. Chàng đã lâu không gặp Vương Tôn, không chắc lúc này nghĩa huynh có ở nhà, không bao lâu chàng đã đến trước ni am sở cư của Vương Tôn.
Những tia nắng hoàng hôn cuối cùng đã tắt lịm, bầu trời dần dần u tối. Lục Văn Phi đang định gõ cửa thì am môn đã vang lên “Kẹt” một tiếng, cánh cửa mở ra. Mai Hương nghiêng ra nửa người nói với chàng :
– Mời nhị gia, mau vào đây. Công tử đang chờ người.
Lục Văn Phi nghe nói, ngạc nhiên hỏi :
– Sao nghĩa huynh biết ta đến đây?
Mai Hương có vẻ đắc ý :
– Công tử việc gì cũng biết, đã sớm đoán nhị gia sẽ đến đây.
Lục Văn Phi nói :
– Xin phiền cô nương báo với công tử, tại hạ sẽ đến ngay đại đình.
Mai Hương mỉm cười nói :
– Nhị gia, xin mời vào trong đàm đạo cùng công tử.
Lục Văn Phi cười ha hả cất bước đi vào, chỉ thấy Vương Tôn đang chắp tay sau lưng, bước tới bước lui trong nội thất. Lục Văn Phi vòng tay nói :
– Đại ca gần đây khỏe chứ?
Vương Tôn gật đầu ra hiệu cho chàng ngồi xuống thở dài nói :
– Gần đây ngu huynh có nhiều nỗi phiền não, thật không biết làm sao mới tốt.
Lục Văn Phi nói :
– Phải đại ca phiền não về việc bảo tàng?
Vương Tôn lại thở dài, lặng thinh mà ngồi xuống. Lục Văn Phi lại hỏi :
– Đại ca, có biết trên giang hồ có một bang phái gọi là Châu Y môn không?
Vương Tôn hơi biến sắc rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
– Huynh có biết, nhưng bang phái này không giống những bang phái trên giang hồ, từ lâu họ đã không hỏi đến chuyện giang hồ.
Lục Văn Phi nói :
– Nhưng lần này họ lại tham gia vào chuyện bảo tàng ở Thái Hành.
Vương Tôn nói :
– Đệ đã thấy một người nào của Châu Y môn không?
Lục Văn Phi nói :
– Đệ có thấy qua họ.
Vương Tôn thở dài nói :
– Bọn họ tham gia vào chuyện bảo tàng, đó là chức trách của họ. Không trách họ đã nhúng tay vào.
Lục Văn Phi tỉnh ngộ nói :
– Nói như vậy, môn phái này có quan hệ với Tấn vương?
Vương Tôn nói :
– Điều đáng tiếc của phái này là chưa vững mạnh thì đã phát sinh biến cố.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!