Hắc Bạch Phong Vân
Chương 48: Trần Thương ám độ
Yên Sơn công chúa cố ý không hiểu nhíu đôi mày hỏi :
– Việc gì?
Tang Tử Bật cười nói :
– Cô nương là Công chúa giả mạo, từ lâu lão phu đã điều tra rõ, nếu cùng lão phu hợp tác giữa đôi bên chúng ta đều có ích.
Yên Sơn công chúa không thừa nhận cũng không phủ nhận, lạnh nhạt nói :
– Cuối cùng lão tính toán ra sao?
Tang Tử Bật nhếch mép cười :
– Không sao cả, chỉ cần cô nương hợp tác là được.
Yên Sơn công chúa lãnh đạm nói :
– Hợp tác cách nào?
Tang Tử Bật cười nói :
– Cô nương cứ giữ nguyên thân phận Công chúa cùng Bách Thảo Ông và Ngũ Độc Bà cứ đường hoàng đi vào cổ lăng, lão phu tự có cách mà tiếp ứng các người.
Yên Sơn công chúa lắc đầu nói :
– Bọn họ quyết không để ta đi vào dễ dàng.
Tang Tử Bật nói :
– Tuy việc này có mấy phần mạo hiểm nhưng cô nương không ngại cứ nhất quyết đi vào. Theo phán đoán của lão phu bọn chúng quyết không dám dùng võ công để đối phó với cô nương, và cô nương cứ cương quyết đòi gặp cho được nhân vật đầu não của chúng xuất hiện, nếu làm được như vậy xem như cô nương đã thành công.
Yên Sơn công chúa nghi hoặc nói :
– Thành công cái gì?
Tang Tử Bật nhếch mép cười :
– Lão phu không ngại mà nói thật, lão phu ẩn tích Thái Hành gần mười năm, đối với tình thế trong cổ lăng đã rõ như lòng bàn tay, cơ quan cổ lăng này tuy hung hiểm nhưng có mật đạo thông hành.
Lão liếc nhìn Yên Sơn công chúa rồi nói tiếp :
– Trong lúc cô nương cùng người Cổ Lăng đang đối chất, lão phu sẽ thừa cơ đột nhập vào trong lăng cướp đi tài bảo cùng bí kíp.
Yên Sơn công chúa hỏi :
– Lão tự tin có thể cướp được quyển bí kíp kia cùng tài vật sao?
Tang Tử Bật cười nham hiểm nói :
– Dù không có cách đoạt được quyển bí kíp kia nhưng cũng có thể thu thập được ít nhiều.
Yên Sơn công chúa hiểu rõ thâm kế của lão, nàng cũng chỉ vì những thứ này mà đến, có ý tỉnh ngộ gật đầu nói :
– Cách này cũng được. Bây giờ chúng ta làm gì?
Tang Tử Bật mỉm cười nhưng nét mặt lại hiện vẻ nghiêm khắc nói :
– Khoan đã, không phải lão không tin cô nương nhưng cũng phải đề phòng một chút.
Thế là lão ra hiệu cho Bách Thảo Ông lấy ra một hoàn đơn dược để vào lòng bàn tay nói :
– Đơn dược này là do nhiều chất kịch dộc chế luyện thành, độc tính cực mạnh nhưng phát tác rất chậm, phải mười hai canh giờ sau mới có tác dụng. Độc này chỉ trừ thuốc giải phối chế của lão phu ra thì không còn cách nào giải cứu. Mời cô nương uống.
Dứt lời lão cất bước đến trước mặt Yên Sơn công chúa, mở miệng nàng ra nhét thuốc vào, xòe tay vỗ lưng nàng một cái, Yên Sơn công chúa không tự chủ được đành nuốt thuốc vào.
Hai tay của Yên Sơn công chúa đã bị khống chế nên không còn cách nào phản kháng, Tang Tử Bật nói :
– Cô nương không phải sợ. Bất luận sự việc thành công hay thất bại, sau mười hai canh giờ sẽ có người đưa cho cô nương thuốc giải, nhưng cô nương cần phải nhớ rõ tuyệt đối không được sinh dị tâm, chỉ cần nàng có hành động bất lợi, đừng trách lão phu độc ác.
Nói dứt lão xòe tay giải khai huyệt đạo của nàng. Yên Sơn công chúa phủ qua một màn sương lạnh, hiển nhiên thập phần phẫn nộ nhưng tuyệt không lên tiếng.
Tang Tử Bật vẫy tay gọi Bách Thảo Ông rồi lão âm thầm dặn dò mấy câu, thình lình Tang Tử Bật vội vã quay người đi nhanh. Tư Mã Ôn cũng khẩn trương theo sau.
Ngũ Độc Bà bước lên kéo Yên Sơn công chúa lại nói :
– Đi thôi. Nếu sự việc thành công thuận lợi, hai bên chúng ta đều có ích.
Yên Sơn công chúa chẳng nói chẳng rằng, khô khan như gỗ mộc, khoát bộ bước lên. Bách Thảo Ông và Ngũ Độc Bà mỗi người một tả một hữu đi kèm.
* * * * *
Lại nói Lục Văn Phi đi theo Bạch Hồ Tử một chặng đường, thấy lão vẫn im lặng không chịu được lên tiếng hỏi :
– Mục đích của đại thúc và đại ca lên Thái Hành là gì?
Bạch Hồ Tử nói :
– Vì việc nhà.
Lục Văn Phi ngạc nhiên hỏi :
– Việc nhà? Đại ca không phải vì bảo tàng mà đến đây sao?
Bạch Hồ Tử nói :
– Đây không có gì kỳ quái cà. Thí dụ như nhị gia đến Thái Hành này đâu phải vì bảo tàng.
Lục Văn Phi buồn bã nói :
– Đại thúc nói rất phải nhưng mà vãn bối chỉ vì bị cuốn vào vòng nước xoáy.
Bạch Hồ Tử thong thả nói :
– Nhị gia đừng nên than thở, câu chuyện “Tái ông mất ngựa” không phải là an lành phúc họa không đâu.
Lục Văn Phi trầm tư nói :
– Là họa hay phúc hiện giờ chưa đoán được.
Bạch Hồ Tử nói :
– Một người chỉ cần không có lòng tham lam, ác hiểm cho dù nguy nan bốn bề tất cũng phùng hung hóa kiếp. Nhị gia có cho là như vậy không?
Lục Văn Phi biết trong lời lão có ý khác, nhưng chẳng biết ám chỉ điều gì. Chàng vốn là người chân thật, người ta đã không nói rõ nên cũng khó mở miệng là truy vấn.
Bạch Hồ Tử thấy chàng không lên tiếng bèn nói qua chuyện khác :
– Chuyến đi cổ lăng lần này hiểm nguy trùng trùng, hành sự phải nên nhẫn nại đừng nên miễn cưỡng mà xuất đầu lộ diện.
Lục Văn Phi gật đầu Bạch Hồ Tử không lên tiếng nữa cất bước chạy nhanh về phía cổ lăng. Lục Văn Phi vội vã nói gót theo sau. Thời gian chưa nguội một chung trà, hai người đã đến trước cổ lăng, dừng chân lại, Bạch Hồ Tử bước lên phía trướcVăn Phi. Lục Văn Phi cũng vội vã đi theo vào.
Lúc này trời đã vào khoảng canh hai. Trong lăng màn đen dày đặc, Bạch Hồ Tử vội nắm lấy tay chàng nói nhỏ.
– Cứ đi theo lão, đừng lên tiếng.
Gần đây công lực Văn Phi rất tinh tiến chàng dùng truyền âm đáp lại :
– Chúng ta cứ phải lần dò đi trong bóng tối vậy sao?
Bạch Hồ Tử nói :
– Đi thôi. Đừng hỏi nhiều.
Hai người âm thầm đi trong bóng tối mà tiến lên phái trước, trên đường đi đều do Bạch Hồ Tử khai mở cơ quan, tuyệt nhiên không có chút trở ngại. Đi ước khoảng tàn một nén nhang, Bạch Hồ Tử dừng chân truyền âm nói :
– Chúng ta ở lại đây thôi.
Lão dùng tay lần dò trên vách tường một lúc, trên tường hiện ra một khe hở rộng ước khoảng ba tấc, dài khoảng ba thước. Lục Văn Phi thấy khe hở này, như là một cửa sổ lại dường như là một cửa chính, lấy làm kỳ dị hỏi :
– Tại sao chỉ mở nhỏ như vậy?
Mục quang nhìn quét xung quanh chàng chợt tỉnh ngộ thì ra đây là một cửa sổ gian thạch thất mà chàng và Hạ Long Tường đã đến qua. Đồng thời chàng cũng thấy Ngũ Độc Bà Bách Thảo Ông cùng Yên Sơn công chúa đang nói chuyện với người trong cổ lăng. Chỉ nghe giọng nói yếu ớt khàn đục của một lão già :
– Lão phu không có thời gian để nói chuyện với mấy người. Hãy mau rời khỏi đây.
Bách Thảo Ông trầm giọng nói :
– Bọn ngươi chiếm cổ lăng không để Công chúa tiến vào như vậy là có ý gì?
Giọng khàn đục của lão lại vang lên :
– Tự các ngươi nên hiểu rõ, đừng để lão phu làm khó dễ.
Ngũ Độc Bà ngầm đẩy Yên Sơn thấp giọng nói :
– Sao Công chúa không nói gì cả?
Yên Sơn công chúa mặt lạnh như đồng, không thèm lên tiếng.
Lúc này từ trong thông đạo vang vang ra một giọng nói có vẻ thô lỗ :
– Chuột thối ở phương nào dám mạo danh Công chúa đến cổ lăng?
Lục Văn Phi chú mục quan sát, thì ra đó là đại hán râu rậm Điền Uy, rồi thấy một đám Châu Y kiếm sĩ phò tá một Yên Sơn công chúa khác thong thả bước vào.
Liêu Văn Hương chấn động trong lòng, giọng ồm ồm cất lên :
– Sao lại có hai Công chúa?
Sự việc xảy ra ngoài ý muốn này thật khiến cho Ngũ Độc Bà cùng Bách Thảo Ông vô cùng kinh sợ.
Điền Uy nộ khí xung thiên sải bước đi đến chỉ vào mặt Yên Sơn công chúa :
– Ngươi to gan mạo danh Công chúa đi vào lăng, vậy ngươi là ai?
Yên Sơn công chúa trợn mắt nhìn gã, chậm rãi đưa tay lên mặt mình lấy ra một tấm da người lộ ra gương mặt xinh đẹp của một thiếu nữ. Thiếu nữ này chính là Tử Y Long Nữ đã hỏa thiêu cùng Bất Túy cư. Tử Y Long Nữ vừa lấy xuống mặt nạ đã lập tức phi thân đến bên Yên Sơn công chúa nói :
– Thuộc hạ vô năng đã bị bọn chúng bức uống thuốc độc.
Yên Sơn công chúa mặt lộ vẻ phẫn nộ, bảo kiếm kỳ hình trong tay chỉ về phía Ngũ Độc Bà hét lớn :
– Thu phục chúng cho ta.
Điền Uy vâng lời phi thân về phía Bách Thảo Ông. Hai nữ tỳ ở phía sau Yên Sơn công chúa trường kiếm trong tay cũng phi thân đến vây chặt lấy Ngũ Độc Bà.
Trong thạch thất đang triển khai một trường long tranh hổ đấu. Đại hán râu rậm Điền Uy công lực thâm hậu kiếm thuật kỳ dị, chiêu thức linh hoạt. Vừa tuốt kiếm ra đã khiến Bách Thảo Ông kinh sợ vội vã đề khí giới bị. Điền Uy hết to một tiếng, giơ cao kiếm bổ xuống huyệt thiên linh của Bách Thảo Ông.
Bách Thảo Ông lạnh người. Đại hán chẳng qua là một tiểu bối, một thế xuất chiêu đã khiến lão hồn phi phách tán, lần lần bị dồn vào một góc thạch thất. Ngữ Độc Bà cũng bị kiếm thuật thần tốc của hai nữ tỳ tấn công như vũ bão, chỉ còn cách né tránh chứ không thể chống đỡ.
Gian thạch thất này vuông vức chỉ ba trượng, nhiều người cùng lúc động thủ, chưởng phong cứ quầng liệt xung quanh.
Trong lúc hai nữ tỳ cùng Điền Uy tấn công Ngũ Độc Bà và Bách Thảo Ông, Yên Sơn công chúa bước nhanh lên phía trước đi thẳng vào trong, thình lình bên trong phát ra một luồng nhu phong chận đứng thân hình nàng lại, rồi giọng nói yếu ớt khàn đục đó lại vang lên :
– Cô nương xin dừng bước, nơi này không dễ mạo phạm.
Yên Sơn công chúa hơi ngẩn người hừ một tiếng nói :
– Nơi đây không phải đất của riêng lão, sao có thể ngăn trở bổn cung đi vào?
Lão già hừ một tiếng :
– Lời của cô nương rất có lý, nhưng lão có nỗi khổ tâm riêng.
Yên Sơn công chúa cười nhạt :
– Lão có biết ta là ai không?
Lão già hồi lâu đáp :
– Lão biết cô nương là ai, nhưng…
Yên Sơn công chúa hừ một tiếng nói :
– Lão đã biết sao còn ngăn cản bổn cung?
Lão già thở dài nói :
– Lẽ nào cô nương không biết, còn trong hạn kỳ là không ai được vào.
Yên Sơn công chúa ngẩn người rồi mỉm cười :
– Đêm nay bổn cung không phải đến đây để lấy bảo tàng mà ta chỉ muốn đến trước để tìm hiểu rõ ràng một việc.
Lão già cười nhạt một tiếng rồi nói :
– Lão thấy không cần.
Lại thêm một luồng nhu phong cực mạnh từ bên trong đẩy ra đẩy lùi Yên Sơn công chúa đồng thời hét to :
– Ra ngoài cho ta.
Nội công của lão già đã dạt đến hỏa hầu thượng thừa, tiếng hét này là nội lực ẩn tàng trong đơn điền phát ra vừa vừa vang dội vào thạch thất chấn đông tao thành những âm thanh ù ù.
Người trong thạch thất tai nghe tiếng thét như trống vỗ vào tai nhức buốt cả đầu, bất giác cả bọn đều dừng tay lại. Lão già lại cất tiếng trầm đục nói :
– Bổn Bang vì phải ứng phó với những biến cố bất thường nên giờ này phải phát động toàn bộ cơ quan trong cổ lăng, các người mau lui ra chậm trể sẽ không kịp nữa.
Yên Sơn công chúa vừa khẩn trương vừa phẫn nộ, giơ cao bảo kiếm kỳ hình giận giữ nói :
– Trước mặt bổn cung mà ngươi dám náo loạn vậy sao?
Lão già lạnh lùng nói :
– Bọn ngươi chẳng biết phân biệt tốt xấu. chỉ cần qua đêm nay ước hẹn của chủ nhân đã mãn, bất luận là nhận vật gì cũng phải chờ đợi ngoài cổ lăng. Lão nhân gia tự có sự chuyển giao một cách rõ ràng.
Bất chợt lão hét to :
– Đi đi…
Lời nói vừa dứt, tai mọi người lại nhức nhối lên. Lão lại nói tiếp :
– Cơ quan cổ lăng đã bắt đầu hoạt động, các ngươi mau lui ra.
“Vù vù” mấy tiếng thạch thất đã đóng chặt, đồng thời nhiều tiếng “Ầm ầm” vang lên. Bạch Hồ Tử vội kéo Lục Văn Phi đi nói :
– Chúng ta đi thôi.
Dứt lời đã bước ra khỏi cửa men theo điạ đạo vừa rồi mà trở lại. Trên đường đi tuy không gặp phải sự mai phục nào nhưng cũng vạn phần khổ cực trong tử lộ mà đào sinh, bởi vì bên trong tòa cổ lăng tất cả chấn động không ngừng, men theo địa đạo đi ra không phải là chuyện đơn giản.
Trải qua gần một tuần trà, Bạch Hồ Tử mới dẫn Lục Văn Phi ra khỏi bàn hương án, Bạch Hồ Tử thở dài nói :
– Xem ra mộ địa này sẽ lại chôn vùi thêm những bộ xương cốt mới.
Lục Văn Phi vẻ mặt hoang mang hỏi :
– Người trong cổ lăng thật ra là ai vậy?
Bạch Hồ Tử trầm ngâm một lát rồi nói :
– Trong nhất thời lão phu không dám đoán định là ai.
Lục Văn Phi lại hỏi :
– Đại thúc cứ tưởng tượng xem vị trong đó là ai?
Bạch Hồ Tử nhìn chung quanh rồi nói :
– Chúng ta tìm một nơi kín đáo để đàm luận.
Hai người đi đến một nơi cách cổ lăng không xa, cùng ẩn nấp phía sau một tảng đá núi. Hai người vừa ẩn nấp xong chưa nói gì thì đã thấy Yên Sơn công chúa cùng các người cùng đã lui khỏi cổ lăng.
Yên Sơn công chúa bước đến một tảng đá ngồi xuống, hai nữ tỳ chống kiếm bảo hộ hai bên. Điền Uy phẫn nộ nói :
– Lão quái vật này là nhân vật gì. Quả thật không biết lý lẽ.
Yên Sơn công chúa sắc mặt trầm trọng chậm rãi nói :
– Chỉ hận bổn cung lúc đi đến đây quá vội vã, còn nhiều sự việc vẫn chưa hỏi rõ.
Điền Uy nhìn nàng ưỡn ngực nói :
– Công chúa không cần quá lo lắng, chờ Tổng hộ pháp đến đây sẽ không còn sợ lão quái vật từ chối.
Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :
– Thật phiền cho các ngươi.
Điền Uy khom người nói :
– Đây là nhiệm vụ thuộc hạ phải làm, Công chúa khỏi phải bận tâm.
Tử Y Long Nữ sắc mặt ảm đạm bước lên khom người nói với Yên Sơn công chúa :
– Độc dược mà thuộc hạ bị bức uống phải sau mười canh giờ sẽ phát tác bây giờ phải làm sao?
Yên Sơn công chúa chợt nhớ lại nói :
– Điều này…
Hai lão độc vật có thể chạy thoát khỏi nơi ấy không?
Điền Uy mắt chớp tinh quang nhìn bốn phía rồi nói :
– Chắc đã chạy thoát rồi.
Yên Sơn công chúa khoác tay nói :
– Tạm thời ngươi hãy điều tức nghỉ ngơi. Trước khi thuốc độc phát tác bổn cung sẽ tìm hết cách để giải cứu ngươi.
Tử Y Long Nữ không còn cách nào phải ngồi xuống một bên. Yên Sơn công chúa dường như tâm thần cực kỳ bất ổn, ngước mặt nhìn sắc trời nói :
– Quang cảnh gì vậy?
Điền Uy cho rằng Yên Sơn công chúa đang hỏi đã gần canh hai sao Tổng hộ pháp vẫn còn chưa tới nên vội nói :
– Kỳ thật! sao đến giờ này còn chưa thấy Tổng hộ pháp lộ diện.
Thì nghe một trận cười lớn :
– Lão phu đã đến núi này từ lâu rồi.
Lục Văn Phi vội vã đưa mắt nhìn xem thì thất một lão già vận áo vàng khoảng sáu mươi tuổi, tay cầm ống điếu, chậm rãi từ trên một tảng đá bước xuống. Điền Uy khom người hân hoan nói :
– Tham kiến Tổng hộ pháp thì ra người đã đến từ lâu, Công chúa đang lo lắng chờ đợi.
Hoàng bào lão nhân không đáp lời Điền Uy chậm rãi đi tới trước mặt Yên Sơn công chúa ngắm nghía nàng một hồi thong thả ngoảnh đầu hỏi Điền Uy :
– Cô nương này là Công chúa sao?
Điền Uy ra vẻ căng thẳng gật đầu. Hoàng bào lão giả cười hắc hắc một trận nói :
– Ngươi là nữ tử nhà ai cả gan mạo nhận Công chúa?
Yên Sơn công chúa mặt hơi biến sắc nhưng nhanh chóng trấn tĩnh nói :
– Lão là ai cả gan đối đáp với bổn cung như vậy?
Hoàng bào lão giả bị thần thái cao quý của nàng làm cho ngẩn người đáp :
– Lão hủ là Phương Thế Trần, hiện là Tổng hộ pháp của Châu Y môn.
Yên Sơn công chúa cười nhạt đáp :
– Châu Y môn bọn ngươi lẽ ra phải dùng toàn lực bảo toàn di vật của Tiên vương, không nên để tổn hại một mảy may. Hà cớ gì không làm như vậy lại truy vấn đến việc không khẩn thiết liên quan.
Phương Thế Trần lại ngẩn người cao giọng cười nói :
– Việc này cô nương yên tâm, lão hủ đã đến đây, bọn chúng sẽ không dám nhắc đến chuyện cướp đoạt bảo vật của cổ lăng.
Yên Sơn công chúa nói :
– Bản cung tin tưởng Châu Y môn có đủ lực lượng như vậy, nhưng mà…
Nàng cao giọng nói :
– Ta hỏi lão, người bảo quản di vật ở cổ lăng giờ khắc hẹn định mà lão ta nói là việc gì?
Câu hỏi này khiến Phương Thế Trần trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói :
– Có lẽ lão ta quá thận trong mới dựa vào những lời nói này để từ chối mọi người.
Yên Sơn công chúa lắc đầu nói :
– Bản cung không tin lời nói tránh né của lão ta mà là có nguyên nhân khác.
Phương Thế Trần đưa mắt nhìn bảo kiếm kỳ hình trên tay Yên Sơn công chúa, chậm rãi đi lên vòng tay nói :
– Châu Y kiếm vốn là vật vô thượng chí tôn của bổn Môn, trông mong Công chúa cho lão phu mượn để chiêm ngưỡng giây lát để mở rộng tầm mắt.
Yên Sơn công chúa sầm mặt nói :
– Ngươi thân là Tổng hộ pháp lại nói ra những lời cuồng ngông như vậy quả thực không biết tôn ti thượng hạ.
Phương Thế Trần sợ hãi vội vã thối lui hai bước khom người nói :
– Quả là thuộc hạ thất ngôn kính vọng Môn chủ ân điển…
Yên Sơn công chúa hừ một tiếng ngước mặt không thèm nhìn đến, hồi lâu sắc mặt mới dần dần dịu lại gay gắt hỏi :
– Châu Y môn trừ lão ra còn có những người nào?
Phương Thế Trần nói :
– Lần này đi nghinh tiếp Môn chủ, mặt khác lấy ra di vật trong cổ lăng nên Tứ đại hộ pháp đều đã đến Thái Hành Yên Sơn công chúa nghiêm khắc nói :
– Việc Thái Hành đêm nay sẽ xảy ra nhiều việc ngoài ý liệu. Tất cả phải nghe lệnh của bổn cung chủ mà hành động, nhưng nếu có người nào muốn cưỡng đoạt bảo vật thì giết hết không tha.
Phương Thế Trần khom mình :
– Thuộc hạ tuân mệnh.
Lão quay người bước đi mấy bước hướng vào trong rừng vỗ tay hai cái, từ trong rừng phi thân ra bốn vóng người như bốn lằn điện xẹt đến bên lão. Bốn người đếu mặc hoàng bào hình thức giống như Phương Thế Trần, có điều niên kỷ khác nhau.
Bốn người đến trước Phương Thế Trần khom người nghiêm trang hô lớn :
– Tham kiến Tổng hộ pháp.
Bốn người này trên lưng đều mang một thanh Cửu Hoàn Loan đao lại thêm thân hình to lớn khiến người nhìn thấy phát sinh cảm giác úy kỵ.
Phương Thế Trần khoát tay :
– Bất tất đa lễ Rồi lại dặn dò :
– Sự việc đêm nay thập phần hỗn loạn, chư vị phải càng cẩn thận.
Bốn võ sĩ khom người đáp :
– Không dám để Tổng hộ pháp lo lắng, thuộc hạ thận trọng là xong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!