Hắc Bạch Phong Vân - Chương 56: Mưu hãm anh hùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Hắc Bạch Phong Vân


Chương 56: Mưu hãm anh hùng



Hạ Long Tường lắc đầu nói :

– Lời này quá võ đoán. Lão phu khó tán đồng.

Trương Tú Vũ cười nhạt nói :

– Hạ huynh nhất định giải thích thay lão tặc, vậy thì không còn gì để nói.

Lão quay sang nói với Tạ Thanh Văn :

– Xem ra chúng ta chỉ còn cách tự mình hành sự.

Tạ Thanh Văn nói :

– Lời của Trương huynh rất đúng. Lão tặc đã làm ra chuyện này, chúng ta không cần phải khách khí.

Lục Văn Phi nói :

– Khoan đã, nếu giao tranh hồ đồ như vậy chính là trúng kế độc của địch phương. Bất luận thế nào chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng sự thật rồi mới hành động.

Tạ Thanh Văn giận dữ nói :

– Việc đang nguy cấp sao còn chờ được đến lúc các người điều tra rõ ràng sự thật.

Lục Văn Phi cười nhạt nói :

– Chờ không được cũng phải chờ. Lúc này hai người định giết Đơn Du cô nương thì có ích gì đối với sự việc.

Mắt nhìn hai người, chàng lại nói tiếp :

– Huống hồ nhị vị chưa chắc đã nắm được phần thắng.

Trương Tú Vũ giận thở khì khì nói :

– Câm miệng. Nếu không biết tiến thoái, ngay cả ngươi cũng đừng hòng đi khỏi.

Lục Văn Phi cười một tràng dài nói :

– Tại hạ vốn chưa tính chuyện rời khỏi nơi này.

Trương Tú Vũ phẫn nộ tống thẳng một chưởng vào mặt của chàng, một luồng nội lực thâm hậu đẩy ra.

Lục Văn Phi không tiếp chưởng, chàng né người sang bên tuốt nhanh trường kiếm, một thức “Hàn Mai Ánh Tuyết” đè ép kình lực. Trương Tú Vũ hừ lạnh một tiếng, tay hữu giơ lên định xuất chưởng thứ hai, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng hét lảnh lót. Quỳnh Châu trường kiếm giơ cao phát ra một đạo tinh quang chói mắt bổ ngang đầu lão.

Trương Tú Vũ kinh hãi lật chưởng đẩy ra một luồng kình phong để đỡ kiếm chiêu.

Kiếm chiêu của Quỳnh Châu triển khai liên miên không dứt, cuồn cuộn phong tỏa khiến Trương Tú Vũ rơi vào một màn kiếm ảnh. Trương Tú Vũ tuy võ công đã đạt đến cảnh giới thượng thừa nhưng kiếm thế của đối phương quá thần tốc lợi hại, trong nhất thời không thể thoát ra ngoài mà phản kích chỉ còn cách nhảy nhót tránh né.

Lục Văn Phi thấy Quỳnh Châu đã xuất thủ không muốn lấy hai công một nên thu kiếm vào vỏ thoái vị đứng một bên. Tạ Thanh Văn thấy Trương Tú Vũ đã rơi vào thế hạ phong, sắc mặt biến đổi khoát bộ bước lên, có ý ra tay hạ thủ, mắt thấy Hạ Long Tường thần sắc ngưng trọng, lặng lẽ đứng một bên bất động, lão cảm thấy khó chịu. Dựa vào thân phận của mình mà lại tấn công một nữ lưu hậu bối hay sao?

Trong lúc hai bên đang giao thủ kịch liệt, đột nhiên một chiếc kiệu chạy như bay đến, rồi dừng lại bên cạnh đấu trường. Hai nữ tỳ hai bên vén rèm kiệu thì thấy Yên Sơn công chúa dịu dàng bước xuống.

Yên Sơn công chúa cất giọng hét :

– Tất cả ngừng tay.

Đơn Du Quỳnh Châu đang tập trung tinh thần để đối phó với Trương Tú Vũ nào chịu nghe lời dừng tay, vận kiếm như bay liên miên không dứt.

Yên Sơn công chúa sầm mặt rút Châu Y kiếm khỏi vỏ đâm chếch lên.

Thật kỳ quái. Kiếm thức lợi hại như vậy gặp thế đâm này chấn động đến phải lui ra.

Đơn Du Quỳnh Châu phẫn nộ không nói được, trường kiếm vừa bị đỡ dội lên, lập tức khí ở Đan Điền dồn vào mũi kiếm, mượn thế đâm thẳng về phía trước, thức này không chỉ là cứu nguy cho thế thất cơ mà còn chuyển bại thành thắng. Nhưng mà, trong lúc trường kiếm của nàng đâm thẳng ra trước, thì một luồng kiếm khí lạnh băng băng đâm thẳng vào yết hầu nàng. Nàng kinh sợ, thân hình tức tốc thoái lui tám bước nhưng cước bộ còn chưa ổn định thì kiếm quang lạnh lẽo đó lại như bóng theo hình cũng đã đến gần yết hầu. Lúc này, bất luận là thoái lui hay chống đỡ cũng không kịp, chỉ còn nhắm mắt chờ chết.

Chợt nghe bên tai một giọng cười như tiếng chuông ngân, Yên Sơn công chúa cất tiếng nói :

– Lúc này bổn cung muốn lấy mạng ngươi thật quá dễ dàng, chỉ vì ta vốn không muốn giết người mau thu kiếm ngươi lại.

Dứt lời nàng cũng tự tra kiếm vào vỏ.

Quỳnh Châu mở to đôi mắt, không nói một lời, thu kiếm vào vỏ đứng yên bất động.

Yên Sơn công chúa nghiêm giọng nói :

– Các ngươi đánh nhau vì việc gì?

Tạ Thanh Văn phẫn nộ nói :

– Đinh Long lão tặc vô cớ đưa đến một bình giải dược khiến người của Tam phái uống vào đều bị độc hoành hành.

Yên Sơn công chúa gật đầu nói :

– Nên các người tìm Đơn Du Quỳnh Châu mà tầm thù phải không?

Tạ Thanh Văn nói :

– Vậy thì cũng không phải. Ý của lão hủ là bắt tiểu nữ này để truy bức lão tặc phải xuất hiện.

Yên Sơn công chúa thở dài nói :

– Chư vị nên biết Đinh Long không phải là kẻ tàn độc, tiểu nhân hoặc giả là lão bị người ta chủ sự, bất đắc dĩ phải làm như vậy.

Trương Tú Vũ nói :

– Cô nương nói không sai. Bình giải dược đó nghe nói là của Bích Vân công chúa gì đó đưa cho lão.

Yên Sơn công chúa nói :

– Vậy thì đúng rồi. Ả tự xưng là Bích Vân công chúa lần này đến Thái Hành, e rằng hành sự bất thiện.

Lục Văn Phi chen lời nói :

– Cô nương đừng nói hồ đồ. Tại hạ tin Bích Vân công chúa không phải là hạng người đó.

Yên Sơn công chúa hỏi :

– Ngươi đã từng thấy qua Bích Vân công chúa này rồi à?

Lục Văn Phi nói :

– Đã nhìn thấy qua nhưng mà…

Yên Sơn công chúa nói :

– Nhưng mà cái gì?

Lục Văn Phi nói :

– Chỉ thấy qua người nhưng chưa trông rõ diện dung.

Yên Sơn công chúa mỉm cười :

– Vậy thì đúng rồi, bất kỳ người nào cũng có thể giả mạo Bích Vân công chúa, vậy mà ngươi cứ nhất tâm tin tưởng.

Lục Văn Phi “a” lên một tiếng.

Yên Sơn công chúa nói với Quỳnh Châu :

– Cô nương có gặp qua lệnh sư không?

Ngừng một lát nàng tiếp :

– Nữ lang này đã khiến lệnh sư hạ độc lẽ nào nàng ta không dám hạ sát thêm lệnh sư để giết người diệt khẩu.

Quỳnh Châu chấn động trong lòng, cảm thấy lời này rất có lý, hốt nhiên nàng sầm mặt, quay người chạy đi.

Lục Văn Phi sau khi nghe những lời này của Yên Sơn công chúa cũng phát sinh nghi vấn đối với Bích Vân công chúa. Yên Sơn công chúa thở dài nói :

– Nàng ta đến Thái Hành tuy là có sở cầu mà đến, nhưng việc này quan hệ gì đến đồng đạo các phái lý ra không nên dùng thủ đoạn quá độc ác như vậy.

Tạ Thanh Văn ôm quyền nói với Yên Sơn công chúa :

– Công chúa có biết lão tặc đó đã hạ độc gì không? Nếu cứu được nhi tử, lão nguyện ngậm vành kết cỏ.

Yên Sơn công chúa nói :

– Giải độc phải cần có người hạ độc. Muốn giải cứu lệnh lang chỉ còn cách đi tìm ả.

Trương Tú Vũ nói :

– Chúng ta mau đi tìm ả. Bắt giao ra giải dược để xem nàng ta giải thích như thế nào?

Tạ Thanh Văn gật đầu nói :

– Tình thế trước mắt xem ra chỉ còn cách này thôi.

Yên Sơn công chúa nói :

– Lần này chư vị lên đường, nếu như lấy được dược vật hy vọng nể mặt bổn cung mà không truy cứu lỗi lầm của nàng.

Trương Tú Vũ “hừ” một tiếng nói :

– Nữ ma này tâm địa ác độc như vậy, nếu không cho ả chịu chút đau khổ sao trừ được mối hận trong lòng ta.

Hạ Long Tường chậm rãi bước đến gần Lục Văn Phi nhỏ giọng nói :

– Lục thiếu hiệp biết được Bích Vân công chúa sao?

Lục Văn Phi gật đầu, Hạ Long Tường lại nói :

– Nàng ta quả là hậu nhân của Tấn vương sao?

Lục Văn Phi lại gật đầu. Hạ Long Tường tỉnh ngộ nói :

– Lão hủ đã rõ rồi. Đồng đạo lần này đến Thái Hành như không thể trấn định phân biệt phải trái, tiền đồ thật khó tiên liệu.

Văn Phi lại gật đầu nhưng không đáp.

Lúc này Trương Tú Vũ và Tạ Thanh Văn bước đi được mấy bước, đột ngột có bóng người chớp nhoáng. Con đường trước mặt đã bị ba lão già ngăn chặn.

Ba vị lão giả niên kỷ ước thất tuần.Vị đứng chính giữa thân khoác miên bào cao to uy mãnh, song mục tinh anh lấp lánh. Bên trái là một lão già đầu trọc phi tăng phi đạo, gương mặt hồng hào vui vẻ, lộ rõ nét hòa ái phúc thiện. Người bên phải là một lão giả thân khoác đạo bào, râu năm chòm dáng dấp như Lã Động Tân trong tranh vẽ.

Miên bào lão giả hỏi :

– Các ngươi nói Bích Vân công chúa là người gì?

Tạ Thanh Văn bị khí thế bất phàm của đối phương áp đảo, ngập ngừng nói :

– Tại hạ chỉ nghe danh tánh chứ chưa gặp qua.

Miên bào lão giả cười nhạt :

– Ngay cả người còn chưa biết, vậy thì có thù gì?

Trương Tú Vũ trợn mắt nói :

– Việc này không liên can đến tôn giá, không cần hỏi nhiều.

Miên bào lão giả sầm mặt, gằn từng tiếng :

– Các ngươi không được đi.

Trương Tú Vũ giận dữ nói :

– Tôn giá nói thật quá dễ dàng.

Miên bào lão giả nhìn chung quanh đột nhiên nhãn quang chú mục nhìn về Châu Y kiếm trong tay Yên Sơn công chúa. Lão vội bước lên ôm quyền nói :

– Thỉnh giáo tôn tính của cô nương?

Yên Sơn công chúa trang trọng nói :

– Bổn cung hiệu Yên Sơn.

Miên bào lão giả lại chăm chú nhìn Châu Y kiếm hỏi :

– Kiếm trong tay cô nương từ đâu mà có?

Yên Sơn công chúa lạnh nhạt nói :

– Gia truyền.

Miên bào lão giả nghiêng người nói :

– Có thể cho lão phu mượn chiêm ngưỡng một phen?

Yên Sơn công chúa nói :

– Kiếm này không thể tự tiện trao tay kẻ thứ hai. Lão trượng muốn xem thật không thể.

Thình lình, nàng rút kiếm khỏi vỏ chém thẳng vào phiến đá bên cạnh, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, phiến đá bên cạnh nứt đôi, rồi tra kiếm vào vỏ nói :

– Tam vị đều là võ lâm tiền bối, đương nhiên biết được lai lịch kiếm này?

Miên bào lão giả khom người :

– Lão hủ đã thấy qua.

Lão ngoảnh đầu nhìn hai người đứng phía sau. Yên Sơn công chúa lãnh đạm nói :

– Biết được là tốt rồi, bổn cung hiện đang cư ngụ ở cổ đơn tự, có lời gì cứ đến gặp ta đàm đạo.

Miên bào lão giả khom người đáp :

– Vâng.

Yên Sơn công chúa khoan thai bước vào trong kiệu. Bốn nữ tỳ cất kiệu lên vai phi thân về phía trước.

Lão già trọc đầu bước lên hai bước nói vớimiên bào lão giả :

– Châu huynh, thiếu nữ này quả là ấu chủ mà chúng ta đang tìm phải không?

Miên bào lão giả nói :

– Nơi đây không phải là chỗ luận đàm, sau này hãy thương lượng.

Ba vị lão giả thong thả bước vào trong rừng nơi sườn núi.

Tạ Thanh Văn thở dài nói :

– Ba người này không biết từ đâu đến đây?

Hạ Long Tường nói :

– Hay là người của phủ Tấn vương? Kỳ nhân dị sĩ trong phủ Tấn vương năm đó rất đông.

Trương Tú Vũ tiếp lời :

– Nếu là môn hạ của Tấn vương tất nhiên phải chịu sự điều khiển của nữ ma này.

Hạ Long Tường lắc đầu nói :

– Chưa hẳn như vậy.

Tạ Thanh Văn khẩn trương nói :

– Đừng bàn đến chuyện này nữa. Trước mắt tìm cách cứu người là khẩn yếu.

Trương Tú Vũ bước lên trước nói :

– Đi thôi. Chúng ta mau tìm thiếu nữ đã tự xưng là Bích Vân công chúa.

Tạ Thanh Văn tấm lòng yêu con tha thiết nên cũng vội bước theo.

Hạ Long Tường lại đứng yên bất động. Lục Văn Phi nói :

– Sao Bang chủ không cùng họ đồng đi tìm Bích Vân công chúa?

Hạ Long Tường lắc đầu nói :

– Theo lão phu thấy độc dược này không phải do Bích Vân công chúa hạ độc thủ.

Lục Văn Phi nói :

– Tại hạ cũng thấy độc này không phải do Đinh lão xuống tay, cũng không thể do Bích Vân công chúa hạ thủ.

Chàng đắn đo một chút lại tiếp :

– Hiện giờ, tại hạ dang lo lắng cho sự an nguy của Đinh lão tiền bối.

Hạ Long Tường nói :

– Thiếu hiệp niên kỷ còn thanh niên mà phán đoán sự tình này thông suốt như vậy khiến lão hủ vô cùng bái phục.

Lục Văn Phi nói :

– Hạ tiền bối quá khen.

Hạ Long Tường cười cười nói :

– Sự thực như vậy, thiếu hiệp không cần khiêm tốn. Lão cảm thấy xấu hổ thay cho đám người kia.

Một lát lão lại nói tiếp :

– Lão phu cho rằng mọi sự tình đều do Yên Sơn công chúa làm ra.

Lục Văn Phi gật đầu nói :

– Không sai.

Hạ Long Tường nói :

– Nếu quả Yên Sơn công chúa chấp chưởng Châu Y môn e rằng trên giang hồ vĩnh viễn chẳng có ngày bình yên.

Lục Văn Phi phẫn hận nói :

– Chúng ta đi tìm ả.

Hạ Long Tường nói :

– Nữ lang này có trong tay thuộc hạ cao thủ rất đông dù chúng ta có tìm gặp chỉ sợ cũng chẳng có thể làm khó được nàng ta.

Lục Văn Phi không phục nói :

– Lẽ nào chúng ta đành đứng yên để nhìn?

Hạ Long Tường vỗ vỗ vai chàng nói :

– Tạm thời trở về xem thương thế của hiền đệ lão hủ ra sao rồi cùng nhau thương lượng.

Lão cùng Lục Văn Phi trở lại Hành đàn của Hắc Long bang thì thấy Trịnh Trọng Hổ bước ra hoan hỉ nói :

– Bang chủ trở về thật đúng lúc. Tiểu đệ vừa định cho người đi tìm Bang chủ.

Hạ Long Tường ngạc nhiên hỏi :

– Hiền đệ tỉnh lại lúc nào?

Trịnh Trọng Hổ nghiêng người nói :

– Chúng ta hãy vào nội thất đàm đạo.

Vừa thấy Lục Văn Phi, lão ôm quyền nói :

– Lục thiếu hiệp, xin mời vào trong luận đàm.

Lục Văn Phi cũng ôm quyền đáp :

– Trịnh tiền bối đừng đa lễ như vậy.

Dứt lời chàng theo Hạ Long Tường bước vào đại điện.

Hạ Long Tường vừa vào đại điện đã thấy Dịch Hiểu Thiên cùng các vị huynh đệ cùng đã tỉnh lại đều đang ngồi trên điện nghỉ ngơi, lão không giấu được vẻ hoan hỉ nói :

– Các huynh đệ, chất độc trong nội tạng đã giải hết rồi sao? Còn tinh thần thì thế nào?

Tất cả đồng loạt đứng lên đáp :

– Đa tạ Bang chủ đã lo lắng. Nội thể và tinh thần chúng thuộc hạ đều đã trở lại bình thường.

Hạ Long Tường nói :

– Vậy thì tốt rồi.

Dứt lời lão ngồi xuống. Lục Văn Phi cũng ngồi cạnh lão. Trịnh Trọng Hổ chờ Hạ Long Tường và Lục Văn Phi an tọa mới mở miệng nói :

– Độc dược mà các vị huynh đệ đã uống tương khắc với chất độc trong cổ lăng, đó là lấy độc trị độc, nay mọi người đã an nhiên vô sự.

Hạ Long Tường nói :

– Như vậy quả thực không phải Đinh Long hạ độc.

Trịnh Trọng Hổ nói :

– Sau khi Bang chủ đi không lâu, có một vị nữ tử đến đây tự xưng là nữ tỳ của Bích Vân công chúa phụng lệnh đến đây giải độc cho chư huynh đệ.

Mắt lão nhìn quét những người trong đại điện nói :

– Lúc đó huynh đệ trong bang không dám tin tưởng. Nữ tỳ này kiên trì khiến một người thử trước, nếu không hiệu quả thì đem nàng ra xử tội.

Hạ Long Tường chen lời nói :

– Thế tất nàng đã biết có người trúng độc?

Trịnh Trọng Hổ gật đầu nói :

– Lúc đó tiểu đệ tìm một huynh đệ hôn mê cho nàng trị liệu, nào ngờ nàng chỉ vỗ vỗ mấy cái thì đã hồi tỉnh.

Hạ Long Tường “ơ” một tiếng nói :

– Ngu huynh chưa từng nghe qua việc vỗ mấy cái có thể giải được độc.

Trịnh Trọng Hổ cũng nói :

– Lúc đó, đệ cũng không thể tin tưởng. Sau khi nàng ấy giải thích thì mới hiểu rõ thì ra hai loại kỳ độc này phát sinh độc tính, mà độc tính lại tương khắc nhau, ứ đọng trong nội tạng, chỉ cần sau khi vỗ nhẹ mấy cái, huyết mạch lưu thông, độc tính trung hòa, kỳ độc tự giải.

Hạ Long Tường lại hỏi :

– Đệ có hỏi vì sao nàng biết chúng ta có người trúng độc?

Trịnh Trọng Hổ nói :

– Nàng ấy dường như có việc gấp bên người, chỉ nói mấy câu ngắn gọn vì Đinh Long khi cho giải dược nhưng quên dặn cách trị thương nên cô nương đó đến báo cho biết.

Hạ Long Tường nói :

– Đệ có hỏi nàng Đinh Long đi nơi nào không?

Trịnh Trọng Hổ nói :

– Nghe nói là phụng mệnh khẩn cấp đi thỉnh một vị tiền bối.

Hạ Long Tường gật đầu. Lục Văn Phi trầm ngâm một lát nói :

– Tại hạ thật không hiểu nổi đồng đạo các phái cùng nàng ta vô oán vô thù sao phải hạ độc thủ như vậy.

Hạ Long Tường biết chàng nói đến Yên Sơn công chúa, lão chậm rãi nói :

– Lão phu tin rằng không lâu tất cả đều minh bạch. Ý lão phu là chúng ta nên lấy bất biến ứng phó vạn biến.

Lục Văn Phi nói :

– Cách này tuy tốt, chỉ e rằng tình thế không cho phép chúng ta chờ đợi.

Trong lúc họ đang đàm luận, một bang đồ vội vã chạy vào, khom người nói :

– Bẩm cáo Bang chủ, Trương môn chủ Trương ngũ gia cùng Tạ nhị gia cầu kiến.

Hạ Long Tường nói :

– Mau mời vào.

Thoáng mắt, Trương Nam và Tạ Nhất Phi song song tiến vào đại sảnh. Vừa gặp đã hỏi ngay :

– Thỉnh vấn Hạ bang chủ, tệ Môn chủ cùng Bang chủ đồng hành tìm giải dược như thế nào?

Hạ Long Tường bèn đem việc vừa rồi kể qua một lượt.

Tạ Nhất Phi than thở nói :

– Hai người họ đến giờ còn chưa trở về, phải chăng đã ngộ hiểm?

Hạ Long Tường nói :

– Dựa vào võ công và kinh nghiệm của Trương môn chủ và Tạ môn chủ khó xảy ra chuyện sai lầm.

Trương Nam nói :

– Kế sách ngày nay Tam phái chúng ta nên liên kết thành một khối đồng thanh tương trợ, nếu không tình thế càng hiểm nguy.

Hạ Long Tường nói :

– Điều này là đương nhiên.

Lão ngoảnh đầu hỏi Trịnh Trọng Hổ :

– Những người có thể sử dụng được của bổn Bang được bao nhiêu?

Trịnh Trọng Hổ đáp :

– Riêng bổn Bang ước khoảng ba mươi người.

Trịnh Trọng Hổ lại hỏi Trương Nam :

– Nhân thủ quý môn có bao nhiêu?

Trương Nam suy nghĩ một hồi nói :

– Miễn cưỡng có thể ứng phó.

Hạ Long Tường nói :

– Người của chúng ta giờ này tất yếu phải hợp tác. Đầu tiên phải tìm cho được hai vị Môn chủ, sau đó mới có thể đối kháng với bọn ma nữ.

Tạ Nhất Phi vòng tay nói :

– Tại hạ mong Bang chủ làm người lãnh đạo liên minh.

Hạ Long Tường nghiêm mặt nói :

– Chư vị không dị nghị, xin thứ lão phu mạo muội đứng ra chấp chưởng.

Lục Văn Phi biết họ đang điều binh khiển tướng, mình ở hiện trường tất bất tiện nên đứng dậy nói :

– Tại hạ có việc cần làm rõ, giờ xin cáo biệt.

Hạ Long Tường nói :

– Lão phu không dám lưu lại, xin thứ lão phu không tiện tiễn xa.

Lục Văn Phi ôm quyền nói :

– Không dám.

Dứt lời mục quang quét chung quanh cáo biệt mọi người ở nội đình rồi bước ra khỏi đại môn.

Đi khỏi Hành đàn Hắc Long bang. Lục Văn Phi cắm cúi đi nhanh về phía Cổ Đơn tự nơi cư trú của Yên Sơn công chúa. Chàng đi đến tự môn cách ước khoảng một lằn tên bất ngờ trong rừng vang lên một tiếng hét to, bước ra bốn Châu Y võ sĩ thân mang Loan đao. Họ bày thành hàng chữ nhất, ngăn cản đường đi của Lục Văn Phi.

Châu Y võ sĩ quan sát chàng một hồi rồi hỏi :

– Tôn giá bái kiến Công chúa có việc gì?

Lục Văn Phi nói :

– Chỉ cần các vị hồi báo tại hạ xin cầu kiến là được.

Một người trong bọn họ phi thân vào trong nội tự, không lâu lại phi thân ra nói :

– Công chúa cho hắn vào.

Lục Văn Phi sải bước qua khỏi tự môn rồi vào đại điện, thì thấy Vân Nương từ trong bước ra hỏi :

– Lục đại ca, huynh có việc gặp Công chúa à?

Lục Văp Phi đã có ác cảm với phụ tử nàng nên “hừ” một tiếng gắt gỏng nói :

– Lời nói quá thừa, đương nhiên có việc mới đến, nếu không ta đến đây làm gì?

Vân Nương không giận, từ tốn nói :

– Tiểu muội chỉ là có hảo ý…

Lục Văn Phi ngắt lời nàng nói :

– Đa tạ nhã ý của cô nương, tại hạ tâm lĩnh.

Hiển nhiên trong lời nói của chàng mang nhiều mai mỉa, Vân Nương cũng không giận, mỉm cười nói :

– Yên Sơn công chúa thật khác ngày trước.

Lục Văn Phi cười lạnh nói :

– Có gì mà không giống? Nàng ta có thần khí như thế nào?

Vân Nương nho nhỏ nói :

– Không lâu nàng sẽ tiếp chưởng đại vị của Châu Y môn.

Nàng nhìn Lục Văn Phi rồi thấp giọng tiếp :

– Lúc đó, Tam phái ở Quan Đông, Ngũ đại bang ở biên thùy đều nằm trong tay của nàng ta.

Lục Văn Phi “hừ” một tiếng nói :

– Giờ nói tới việc này e còn quá sớm. Nàng ta đâu?

Vân Nương nhỏ giọng đáp :

– Nàng ta ở trong vân phòng.

Lục Văn Phi sải bước đi vào đại điện thì thấy Bách Thảo Ông, Tuyết Sơn Mang Tẩu, Ngũ Độc Bà, Phương Thế Trần ngay cả một người đã lâu không lộ diện là Đào Hàn Sinh cũng đang ngồi ở đó. Chàng “hừ” trong lòng nghĩ thầm :

“Thì ra bọn đầu trâu mặt ngựa này đều đã bị nàng ta thu dụng”.

Bọn người này rõ ràng thấy chàng bước đến nhưng chẳng một ai quan tâm đến.

Lục Văn Phi đang định mở miệng thì thấy Bích Trần trang chủ Tang Tử Bật chậm rãi từ trong bước ra, ha hả cười nói :

– Thì ra là Lục thiếu hiệp đại giá quang lâm. Chào mừng.

Rồi nghiêng người nói :

– Công chúa đang chờ bên trong. Mời.

Dứt lời, bước sang một bên nhường đường. Lục Văn Phi thoáng chút ngần ngừ, rồi bước vào thì thấy Yên Sơn công chúa đang ngồi xếp bằng trên giường chạm trổ tinh xảo, thấy chàng bước vào mỉm cười nói :

– Ngươi đến thật đúng lúc, bổn cung đang định cho người tìm ngươi.

Lục Văn Phi ngạc nhiên hỏi :

– Công chúa tìm ta ư?

Sau khi Yên Sơn công chúa ra hiệu cho chàng ngồi xuống thong thả nói :

– Bổn cung sắp tiếp chưởng đại vị của Châu Y môn, phụ tử ngươi tận trung với bổn Môn, ta chẳng thể quên công được.

Lục Văn Phi vừa nghe ngẩn người, kinh ngạc hỏi :

– Lời này thật sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN