Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi - Chương 7: 7: Cùng Nhau Nói Rõ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi


Chương 7: 7: Cùng Nhau Nói Rõ


Cuộc gặp mặt giữa hai nhà Triệu- Lăng kết thúc trong không khí không được tốt lắm.

Nhà họ Lăng mang theo vẻ mặt thất vọng cùng tiếc nuối mà ra về.
Đợi cho Lăng gia rời đi, ba mẹ Triệu mới kéo Tuyết Kì vào hỏi chuyện.
– Kì Kì! Tại sao con lại từ chối hôn sự này? Chẳng phải con rất thích thằng nhóc họ Lăng đó sao.
Mẹ Triệu vẻ mặt hối hả không bình tĩnh được mà cầm tay cô.
Ba Triệu thở dài một hơi sau đó mới nói xen vào:
– Lần này thật không ngờ nhà họ Lăng lại chủ động đến bàn về chuyện hôn sự.

Chỉ đáng tiếc là không thể thực hiện.

Nhưng nếu Tuyết Kì đã có quyết định của nó thì chúng ta cũng nên tôn trọng nó.
Tư Hàn ngồi vắt chân ở một bên, lãnh đạm, im lặng nhìn bọn họ nói chuyện.
Tuyết Kì nhìn ba mẹ Triệu, ánh mắt thương tâm cùng giọng điệu nhỏ nhẹ lên tiếng:
– Ba, mẹ, trước đây đúng thực là con có thích Lăng Trạch Thiên, nhưng con biết dưa chín ép thì không thể ngọt được.

Lăng Trạch Thiên đó nếu đã không thích con, con cũng không muốn cố chấp nữa.

Tình cảm vốn dĩ không thể miễn cưỡng.

Vậy nên..mong mọi người có thể hiểu cho con.
Ông bà Triệu mang theo tâm trạng không mấy tốt trở về phòng mình.

Nhất là bà Triệu, bà vốn dĩ rất vui mừng khi biết nhà họ Lăng đến bàn hôn sự với Tuyết Kì, bà lại không nghĩ đến cô thế mà lại từ chối, đích thực bà cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu Tuyết Kì có thể trở thành phu nhân Lăng gia vậy sau này địa vị trong giới sẽ được vững chắc hơn, bà cũng không phải lo lắng nhiều.
Đợi sau khi bọn họ đã đi hết, phòng khách chỉ còn lại hai người, Tư Hàn vẻ mặt lạnh tanh không nói lời nào liền trực tiếp kéo tay cô đi ra sau vườn của biệt thự.

Tuyết Kì mang theo vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn để anh kéo đi.
Đoạn dừng lại ở một góc cây lớn, anh mới từ từ buông tay cô ra, xoay người lại nhìn cô bằng ánh mắt nặng trĩu nói:

– Em…thực sự đã buông bỏ Lăng Trạch Thiên.

Hay em chỉ đang giả vờ trước mặt mọi người?
Tuyết Kì nhìn anh đến ngẩn người, không hiểu ngụ ý trong câu nói của anh, giọng nói khó hiểu lên tiếng:
– Anh nói vậy là có ý gì?
Vẻ mặt Tư Hàn trở nên thống khổ nhìn cô.
– Em sao lại có thể dễ dàng buông bỏ anh ta như vậy, người mà em thích ba năm trời.

Phải chăng là em đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với anh ta.
Càng nói bàn tay Tư Hàn càng siết chặt, móng tay anh sớm đã cắm sâu vào da thịt nhưng anh không để ý.

Lúc này anh chỉ muốn biết trong đầu cô đang nghĩ gì.
Tuyết Kì thầm than trách trong lòng.
” Mấy đám người này nghĩ cái gì vậy? Tên Lăng Trạch Thiên kia đã đành, đến cả Tư Hàn cũng nghĩ mình đang bày trò sao.”
Cô mấp máy môi mở miệng nói:
– Anh…Tư Hàn, trước đây đúng là em có thích anh ta, nhưng chỉ là thích mà thôi.

Đó chỉ là ấn tượng, một ấn tượng mà thôi.

Bây giờ em thật sự là không còn cái cảm giác thích đó nữa.

Bởi vì người em thích chính là anh.
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo của cô vang lên bên tai anh khiến cho Tư Hàn có chút không tin vào tai mình.
Cái gì? Cô nói người cô thích là anh, anh không nghe lầm đi.

Sao có thể, khi anh còn ở nước ngoài du học thường xuyên gọi điện về nhà, ba năm trước anh còn nghe được tin cô đã thích một người họ Lăng, cô còn suốt ngày bám dính lấy anh ta cơ mà.
Nhất thời anh đứng lặng tại chỗ không nói được câu gì mà chỉ đưa ánh mắt ngờ vực nhìn cô.
Nhận thấy anh không có vẻ gì là tin mình, Tuyết Kì lại nói to hơn:
– Tư Hàn, thực ra từ trước tới giờ người em luôn thích là anh, không phải là Lăng Trạch Thiên kia.

Điều em nói là sự thật.

Em thực sự rất rất thích anh, kể cả đi ngủ em cũng nghĩ tới anh.

Vậy mà anh còn chưa tin em sao?
Tư Hàn nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình bộ dáng quyết liệt như vậy dường như mọi nghi vấn trong anh đã được xóa bỏ.

Tâm trạng của anh lúc này rất hỗn loạn.

Vui mừng có, bất ngờ có, lo sợ có…..
Một lúc lâu, Tư Hàn liền mang vẻ mặt lạnh tanh lúc thường mà trầm giọng.
– Chúng ta vẫn đừng nên nhắc lại chuyện này nữa.
Nói rồi, anh bỏ mặc cô đứng đó, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của cô mà bước trở vào trong nhà.
Tuyết Kì hơi nhíu mày khó chịu.
” Thái độ như vậy là sao? Không nhắc lại chuyện này? Lẽ nào không muốn cùng mình nói chuyện yêu đương? Rốt cuộc Triệu Tư Hàn này bị làm sao vậy? Haizz, càng nghĩ càng tức mà.

Mình đã bỏ hết liêm sỉ của mình để nói mấy cái lời sến súa đó đó! Đúng là tức chết mà “.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô chủ động mở miệng tỏ tình với một người đó, vậy mà ai đó lại khiến cho cô tức muốn chết.
Tuyết Kì đi đến công ty trùng hợp liền gặp một người quen.

Cô thấy anh ta đang ôm một sấp đồ rất nặng từ phòng tổng giám đốc đi ra.

Cô nhanh chân liền đi đến chỗ anh ta mà lên tiếng:
– Trần Hạo, anh đang làm gì vậy?
Trần Hạo đang ôm một thùng đồ che khuất tầm nhìn, nghe thấy giọng cô anh ta mới bỏ cái thùng xuống, hơi thở mệt nhọc trả lời:
– Thì ra là cô Triệu, tôi tới để dọn đồ đạc cũ mà thôi.

Mà anh Tư Hàn không có đi với cô đến công ty sao?

Tuyết Kì vẻ mặt vô tư, nhún vai khẽ nói:
– Anh ấy ở nhà nghỉ ngơi rồi, nói là hôm nay không đi làm.
Nói ra miệng nhưng trong đầu cô lại nghĩ theo hướng khác.
” Rõ ràng là muốn tránh mặt mình mà! “
Trần Hạo thấy vẻ mặt suy tư của cô liền khẽ lên tiếng đánh động:
– Cô Triệu, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây.
– Khoan đã!
Tuyết Kì vội ngăn anh ta lại.

Vẻ mặt không khỏi để lộ ra tia thắc mắc của bản thân, nhìn anh ta một lượt rồi lại nói:
– Anh trước đây từng là thư kí thân cận của Tư Hàn đúng không? Vậy chắc anh biết rõ mọi chuyện của anh ấy.

Anh có biết là Tư Hàn trước đây…có từng quen với cô gái nào không?
Tuyết Kì thận trọng nhìn anh ta.
Trần Hạo nghe cô hỏi vậy thì chỉ không khỏi buồn cười trong lòng nhưng vẫn nhịn mà không phát ra thành tiếng.

Anh ta biết phải trả lời làm sao đây.

Coi chừng là anh ta đang bị người trong lòng của lão đại tra hỏi đây mà.
Tuyết Kì thấy khuôn mặt điển trai trước mặt còn đang ngơ ngác nhìn cô thì càng sốt ruột mà thúc giục:
– Anh mau nói cho tôi biết đi! Rốt cuộc thì anh ấy có quen người nào không?
Mấy ngày nay cô luôn để ý thái độ của Tư Hàn dành cho cô rất lạnh nhạt, lãnh đạm, rõ ràng là đang giữ khoảng cách với cô.

Cô còn đang nghi ngờ lẽ nào bên cạnh anh đã có người phụ nữ nào rồi, bằng không theo như những gì cô biết từ cốt truyện về anh, anh chính là có tình cảm với cô.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại cô thực sự là đang rất rối rắm.
Trần Hạo một lát sau mới úp úp mở mở trả lời cô.
– Gần đây đúng thực là có một cô gái rất thường xuyên tìm đến anh Tư Hàn.

Cô ấy là con gái của Thẩm gia- Thẩm Giai Hân.

Lúc trước tôi cùng anh Tư Hàn đi bàn chuyện làm ăn với lão họ Thẩm của Thẩm thị, ông ta lúc đó còn dẫn theo cả con gái của mình.

Xem chừng cô họ Thẩm kia rất thích anh Tư Hàn.
Vậy là đúng rồi!

Đúng như những gì Tuyết Kì cô nghĩ.

Quả nhiên linh tính của phụ nữ không bao giờ là sai.

Xem ra cô lại xuất hiện một tình địch rồi.

Nhưng mà cô sẽ không để thua tình địch này đâu.
Người ta nói không bao giờ sai, phụ nữ một khi đã ghen lên thực sự rất đáng sợ.
Sau khi nói chuyện với cô xong, Trần Hạo liền rời khỏi tập đoàn Triệu thị.

Trên đường đi, anh còn không quên gọi điện hỏi thăm lão đại nhà mình.
– Alo, lão đại, nghe nói hôm nay anh không đến công ty, sao vậy, mọi lần anh đâu có vô cớ bỏ việc như vậy đâu.

Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
-Trần Hạo, từ lúc nào mà cậu lại muốn quản chuyện của tôi vậy? Hửm?
Trần Hạo cười ngượng nghịu, mới nói tiếp:
– Mà phải rồi lão đại, em cảm thấy có vẻ như Triệu tiểu thư cũng có tình cảm với anh.

Trước đây em nghe anh bảo Triệu tiểu thư không thích anh mà lại thích Lăng thiếu nhà họ Lăng, nhưng hôm nay em lại thấy được cô ấy không giống như anh nói nha!
Tư Hàn không có tâm trạng đùa giỡn vòng vo với đàn em của mình, anh liền lạnh giọng hỏi:
– Cô ấy đã nói gì với cậu?
-Thì cô ấy hỏi em là dạo này bên cạnh anh có người phụ nữ nào không?
– Cô ấy thật sự hỏi như vậy?
– Vâng.
Tư Hàn rơi vào trạng thái trầm ngâm, một lát sau mới nói tiếp:
– Được rồi, Trần Hạo, giải quyết cho tốt việc ở Hắc Long Bang.
– Anh yên tâm, em sẽ xử lí tốt.
Đợi đầu dây bên kia tắt máy, Tư Hàn mới ngồi xuống ghế sofa, một mình trong phòng, thở dài một hơi, ánh mắt vô định rơi vào trạng thái trầm tư.
Tuyết Kì! Anh phải làm sao đây?
Anh rất muốn ở bên cô, nhưng lại sợ không thể đem lại cho cô hạnh phúc, tương lai anh và cô sẽ không có kết quả!! Anh không muốn như vậy
Thà rằng cứ để anh là một người ở phía sau âm thầm bảo vệ cô.

Mãi mãi giấu kín thứ tình cảm này..

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN