Hắc Dục - Chương 101: Khác thường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


Hắc Dục


Chương 101: Khác thường


Trương Tùng dẫn một đám người tay chân nhanh nhẹn tới, không cần cần đến nửa tiếng đã đem đồ đạc chất lên xe, không cần biết Hàn Triệt có đồng ý hay không cũng không có gì khác biệt.

Lời Trương thúc truyền tới rất đơn giản, Phong tiên sinh hi vọng  hắn và Thư tiểu thư có thể quay về Phong gia, nhưng trên thực tế đây chỉ là lời khách sáo mà thôi, ngầm ý là hắn muốn Hàn Triệt chuyển về, dù không muốn cũng phải chuyển.

Hơn nữa Hàn Triệt hiểu rõ hơn ai hết mục đích Phong Tận Nhiễm gọi Trương thúc tới, chính là nếu như hắn không đồng ý thì để Trương thúc đánh đến khi hắn đồng ý mới thôi.

Đây chính là quá trình mà hắn đã trưởng thành, chắc chắn không thể thiếu loại rèn luyện này, người đàn ông xấp xỉ 50 thoạt nhìn gầy yếu nhã nhặn này lúc ra tay sức lực bao nhiêu cũng chỉ có Hàn Triệt rõ ràng nhất.

Dù sao hắn là dưới quả đấm của ông mà lớn lên.

Mà tin tức thứ hai Trương thúc mang đến có liên quan đến vụ truy sát tối qua.

“Theo phán đoán ban đầu cho thấy những người đó là do Khổng Phong phái tới, có điều bây giờ vẫn chưa lấy được chứng cứ, chỉ có thể lấy tĩnh chế động, yên lặng theo dõi mọi biến động.” Trương thúc ngồi ở ghế phụ lái, mặt không biểu tình nói với Hàn Triệt.

Lúc này Thư Liên mới biết chuyện tối hôm qua Hàn Triệt bị đuổi  giết, kinh ngạc đến mở to hai mắt: “Sao có thể xuất hiện chuyện như vậy? Bây giờ không phải là xã hội có pháp luật sao? Sao có thể trắng trợn nổ súng giết người trên đường như vậy?”

“Thư tiểu thư chưa bao giờ tiếp xúc với loại xã  hội này nên không rõ ràng lắm cũng là bình thường, sau này thấy nhiều hơn sẽ chẳng có gì lạ.” Trương thúc khách sáo trả lời rất rõ ràng.

Chỉ là tâm tư Hàn Triệt không ở đây nên có chút ủ rũ, kéo tay Thư Liên an ủi, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu nhàn nhạt: “Tin tức của đại ca nhanh nhạy thật đấy.”

Nửa đêm qua hắn bị đuổi  giết, ngoại trừ Nhâm Thần Phong và Thư Liên đã ngất đi thì ở đó không hề có người thứ ba, vậy mà chỉ trong một buổi tối Phong Tận Nhiễm cái gì cũng biết rất rõ.

Có vẻ hắn đang bị người ta quản chế mọi lúc mọi nơi, dù cho hắn là thiếu chủ của Phong Hỏa đường cũng chẳng khác gì phạm nhân bị người khác quản chế.

Hắn ghét cái cảm giác này!

Trương  thúc tỏ vẻ như không nghe ra ý khác trong lời của hắn, biểu cảm vẫn đều 

giọng trả lời: “Là do Phong  tiên sinh quan tâm cậu.”

“Triệt, nếu Hàn trạch không an toàn thì chúng ta có thể đổi chỗ ở,” Thư Liên nói, “Hoặc là đến trường học cũng được, điều kiện nhà trọ sinh viên chỗ đó cũng không tệ, dù sao lúc trước ở đó cũng đã quấy rầy Phong tiên sinh, em cảm thấy không thích hợp lắm.”

Quan trọng hơn là  cô luôn cảm thấy Phong Tận Nhiễm này có chút kỳ quái, như là biểu hiện cùng suy nghĩ của người này là hai người khác nhau.

“Không được!”

“Không được!”

Trăm  miệng  một lời, Hàn Triệt và Trương thúc trực cự tuyệt đề nghị của cô.

Thấy Trương thúc thức thời ngậm miệng, Hàn Triệt hạ giọng nói: “Mục tiêu hiện tại của Khổng Phong không chỉ có anh mà còn cả em nữa.”

Nhìn Thư Liên há họng kinh ngạc, Hàn Triệt thở dài: “Mặc dù hôm qua hắn ta không nhận ra em nhưng rất nhanh sẽ tra ra thân phận của em. Trừ Phong gia, anh không nghĩ còn có nơi nào an toàn hơn.”

Thư Liên yên lặng một lát: “Bởi vì em cũng là người Hàn gia sao?”

Trương thúc nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt có chút kỳ quái.

Mà Hàn Triệt so với cô yên lặng còn lâu hơn, cuối cùng trả lời: “Mặc dù anh cũng muốn trả lời em nhưng anh thực sự không biết.”

Thư Liên cười, ánh mắt sáng bừng nhìn về phía hắn: “Nếu quả thật là như vậy, em ngược lại rất vui mừng.”

“Kiếp này có thể làm người của Hàn gia, cho dù chết cũng không uổng.”

Hồi bé, cô có thể trở thành một thành viên của Hàn gia là bởi vì Hàn ba ba chịu tiếp nhận cô, mà bây giờ cô có thể trở thành một phần của Hàn gia là bởi vì cô và Hàn Triệt yêu nhau, mà yêu nhau mới có thể bên nhau đến cùng.

Hàn Triệt sửng sốt một chút, ánh mắt khẽ động, lại nghiêng đầu: “Bé ngốc.”

Thư Liên tựa trên vai hắn cười, cùng nhau nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lùi lại, cô không chú ý tới ánh mắt hác thường trong gương chiếu hậu kia, cho đến khi tầm mắt kia dời đi chỗ khác Hàn Triệt mới thở nhẹ ra một hơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN