Hắc Dục
Chương 93: Anh muốn có đứa nhỏ
Suốt dọc đường không nói chuyện, Nhâm Thần Phong đem chiếc xe Passat này bắt đầu ‘đường đua’, mỗi khi đột ngột bẻ lái, Hàn Triệt thừa dịp xe phía sau giảm tốc độ, bắn nổ mấy lốp xe.
Ô tô ở trên đường rượt đuổi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đem những cái đuôi đó ném lại phía sau hoàn toàn. Cho dù tất cả kính chiếc xe này đều đổi thành loại chống đạn, cửa sổ xe phía sau cũng bị bắn nát như gạch.
Ðều nói tình bạn của đàn ông đều là trong lúc ra sống vào chết mà tạo dựng lên, Hàn Triệt căn bản không để mình đi theo lẽ thường đó, ngay lúc Nhâm Thần Phong bước ra cửa xe thò người vào ôm Thư Liên, Hàn Triệt lại là một quyền dập tan quá khứ.
“Mẹ nó!” Nhâm Thần Phong lần này thật sự bốc hỏa, tiểu tử cứng đầu này thật sự xem sự nhường nhịn mình chính là sợ hắn sao, liền giơ nắm đấm lên đáp lễ.
Cú đấm này nhất thời khiêu ra một trận chiến khác, Hàn Triệt thân thủ luôn luôn nhanh nhẹn, Nhâm Thần Phong quanh năm tập thể hình cũng không kém, hai người đánh lui đấm tới, chẳng ai chịu thua ai, nhất thời không phân thắng bại.
Ngay lúc thành công một cước đạp mạnh Hàn Triệt tường, Nhâm Thần Phong lấy tay chùi lau khóe miệng, đau đến không ngậm miệng lại được, trên tay đã phiếm hồng.
Tên nhóc quậy phá này, vậy mà đem hắn đánh bầm dập!
Hàn Triệt thở phì phò từng ngụm lớn, bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, mới xoay người mở cửa xe, nhìn dáng vẻ của hắn, là đang tính toán nghỉ ngơi tạm đình chiến.
“Ðánh mệt rồi sao? Tôi X!” (hix, không biết dịch như sao nữa) Nhâm Thần Phong chửi bậy, “Này, xe dù sao cũng phải để lại cho tôi dùng đi, chẳng lẽ cậu muốn tôi đi bộ về!”
Ngoảnh mặt làm ngơ, Hàn Triệt quả thực coi hắn là không khí.
“Hàn Triệt!” Nhâm Thần Phong lấy tay ngăn cản hắn kéo tay cầm, “Thư Liên sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, cô ấy không có khả năng vĩnh viễn cùng chính em trai của mình ở cùng một chỗ, cậu rõ chứ?”
“Nếu như anh thật sự thích cô ấy như vậy, thì nên vì cô ấy mà biết rằng…”
“Cút!” Hàn Triệt thanh âm không lớn, lại hết sức tàn nhẫn.
Nhâm Thần Phong dừng lại, biểu tình trên mặt nói không ra cảm xúc gì, một lát sau gật đầu: “Tùy cậu.”
Hàn Triệt cũng không thèm liếc hắn một cái, ôm Thư Liên vào cửa, ‘phanh’! Một tiếng phía sau hắn đóng cửa, không chút khách khí.
“Shit!” Nhâm Thần Phong bốc hỏa ở đuôi xe đá một cước, sau đó ‘tê’ một tiếng nhăn mày.
Ðáng chết, hắn làm trâu làm ngựa vì cặp chị em này mà làm lụng vất vả cả đêm, vậy mà thực sự lưu lạc đến mức muốn đi phải trở về!
Lúc Thư Liên mơ mơ màng màng mở mắt ra, Hàn Triệt tự tay đắp chăn lên cho cô, trên người có hương hoa sơn chi nhàn nhạt, da thịt trần truồng tiếp xúc với mặt chăn mềm nhẵn, vừa ấm lại vừa thoải mái, hẳn là hắn lại giúp nàng tắm rửa.
Không biết vì sao, đầu rất đau, mơ màng trầm trầm, vừa mệt vừa khó chịu, nhìn hắn đứng dậy muốn rời đi, Thư Liên mở miệng gọi hắn: “Triệt…”
Thân ảnh hắn dừng một chút, lại đến ngồi trở lại, thanh âm rất nhẹ: “ n, anh ở đây.”
“Ðầu em đau… Không phải là đang ở yến hội sao? Thế nào đã trở về rồi?” Thư Liên vỗ vỗ trán, đầu óc hỗn độn.
Lặng yên một hồi, Hàn Triệt thay cô dịch lại chăn: “Em uống say, ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai liền hết đau.”
Thư Liên ‘ồ’ một tiếng, xoay người lại ngủ tiếp, giũa lúc mơ hồ, nghe thấy Hàn Triệt đang gọi cô.
Cũng không đáp trả lời hắn, Thư Liên chỉ cảm thấy vừa đau vừa mệt, nằm ở trong chăn cũng không nhúc nhích.
Hàn Triệt vén chăn lên, theo phía sau ôm lấy nàng, thân thể hai người gắt gao dính cùng một chỗ, cô cong người, hắn cũng cong người theo, mỗi một tấc da thịt, đều gắt gao dính hợp cùng một chỗ, như hai cái thìa úp nhau.
“Thư Liên, nếu như chúng ta có thể có đứa nhỏ, như vậy thật tốt.” Hàn Triệt thanh âm thật thấp, không giống giọng điệu bình thường hay làm nũng với cô, như là tự lẩm bẩm, thanh âm linh hoạt kỳ ảo mờ mịt.
Không biết vì sao, rõ ràng ngủ rất sâu, câu này Thư Liên lại nghe được rất rõ ràng, thổi phù một tiếng bật cười, thì thào đáp: “Anh chính là đứa nhỏ a, còn muốn có đứa nhỏ…”
Cô xoay người, tìm tư thế thoải mái nhất mà nằm trong ngực hắn, lại tiếp tục ngủ say, trong mộng rất tốt đẹp, cô với Triệt đều còn nhỏ, hoa sơn chi nở thành một biển hoa, cô cùng hắn trong lúc đó chạy nhảy đùa giỡn, như là còn chưa có lớn lên, vẫn là đứa nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!