Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 293: TG14: Tam Phu Tứ Hầu (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ


Chương 293: TG14: Tam Phu Tứ Hầu (7)


Edt: Mítt

~~~~~~

Bên bờ sông đào bảo vệ thành, cỏ dại xanh biếc, xuân hoa tỏa hương thơm. Trên mặt sông còn có thể nhìn thấy một đàn vịt hoang kết bè kết đội ở trên sông bơi qua bơi lại.

“Trưởng công chúa, người xem nơi này cảnh xuân tươi đẹp, chim kêu hoa nở, lúc này người nên đi ngoại ô đạp thanh, nếu không thì đi Đào Hoa Cốc ngoài thành xem hoa đào, bờ sông đào bảo vệ thành này có gì đẹp để xem chứ!”

Âm thanh Lâu Tiêu Tiêu đâu vào đấy từ dưới chân Tô Vãn truyền đến.

Cô cười gục đầu xuống nhìn người nào đó bị bó thành bánh chưng ở dưới chân, giơ tay như suy tư gì đó sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình.

“Lâu Tiêu Tiêu, ngươi há mồm ra thật đúng là trời sinh làm thương nhân mà! Nhưng đáng tiếc, bổn cung không ăn nổi bộ dáng này của ngươi!”

Khi nói chuyện, ánh mắt Tô Vãn đã dần dần lạnh lẽo lên…

“Ngươi nên biết tính tình của bổn cung, những người đối đầu với bổn cung đều sẽ không có kết cục tốt.”

Khi nói chuyện, Tô Vãn giơ tay hướng về phía Bích Lạc bên cạnh làm một cái thủ thế.

“Đưa Lâu công tử xuống nước mát mẻ một chút!”

“Vâng!”

Bích Lạc một bên đã sớm nhìn Lâu Tiêu Tiêu không vừa mắt, bên này nghe được Tô Vãn phân phó, bên kia nàng lập tức nhanh nhấc chân, một chân liền đem Lâu Tiêu Tiêu từ bờ sông đá xuống nước ——

“Thình thịch” một tiếng, Lâu Tiêu Tiêu bị trói đến không thể giãy giụa chỉ có thể như vậy thẳng tắp rơi vào trong nước.

Đôi mắt Tô Vãn gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước, ở đáy lòng mình đếm thời gian, ba mươi giây sau, ánh mắt Tô Vãn ngưng lại.

“Bích Lạc!”

“Vâng!”

Bích Lạc biết ý tứ Tô Vãn, nàng một cái thả người liền sử dụng khinh công bước lên mặt nước, ngay sau đó bảo kiếm bên hông vẽ một đường, mặt nước lập tức chấn động mở ra, mà thân thể Lâu Tiêu Tiêu cũng bị lần chấn động kịch liệt này từ trong nước chấn ra tới.

Không sai, võ công cao cường là điêu như vậy đó ~

Bích Lạc xách theo cổ ảo ướt dầm dề của Lâu Tiêu Tiêu lần nữa đem hắn ném tới trên cỏ.

Lúc này, khuôn mặt vốn bầm tím của Lâu Tiêu Tiêu đã bắt đầu trắng bệch, cả người cũng hôn mê, giống như không còn hô hấp.

“Điện hạ?”

Bích Lạc ngồi xổm xuống thử hô hấp của Lâu Tiêu Tiêu một chút, biểu tình trên mặt lập tức ngưng trọng.

Tô Vãn không chút để ý cười: “Nếu đã chết, vậy trực tiếp ném trở lại sông đi, à, thuận tiện trói vào một cục đá hủy thi diệt tích.”

Bích Lạc:……

“Khụ khụ.”

Lúc này người nào đó nằm trên mặt đất giả chết, nhịn không được phun ra mấy ngụm nước sông đào, đờ mờ, nước sông này quả thực quá khó uống.

Lâu Tiêu Tiêu chậm rãi mở to mắt, hai tròng mắt ngay từ đầu trống rỗng, qua hơn nửa ngày, hắn mới như là tập tinh thần của mình có chút ngơ ngác nhìn Tô Vãn cùng Bích Lạc đứng trước mặt mình.

“Ta…… Ta còn sống?”

Lâu Tiêu Tiêu trên mặt đất giật giật, dây thừng trên người ướt dầm dề, bó đến hầu như càng chặt hơn.

“Trưởng công chúa?”

Lâu Tiêu Tiêu lại nâng mắt, đáng thương hề hề nhìn Tô Vãn.

“Bích Lạc, chúng ta đi thôi.”

Tô Vãn thu liễm con ngươi nói nhỏ một câu, Bích Lạc một bên lập tức bước nhanh đuổi kịp.

“Trưởng công chúa!”

Lâu Tiêu Tiêu lại ở phía sau cô gọi một tiếng, nhưng bước chân Tô Vãn rời đi cũng không có tạm dừng.

Lâu Tiêu Tiêu:……

Đờ mờ, ai tới mở trói cho bản công tử a! A a a!

……

Ban đêm, phủ công chúa.

Tô Vãn ở trong thư phòng mình suốt đêm soạn tấu chương, một bên viết, một bên nhíu mày, trong đầu cô luôn không ngừng hiện lên hai khuôn mặt Lâu Tiêu Tiêu và Liễu Huyền.

Người đời đều biết, Liễu tướng trời sinh không thể tập võ, nhưng hôm nay Tô Vãn rõ ràng chú ý tới hình bàn tay của Liễu Huyền còn có vết chai nhỏ đến không thể phát hiện trong lòng bàn tay hắn, đó tuyệt đối là tay cầm kiếm, chứ không phải tay cầm bút.

Còn Lâu Tiêu Tiêu……

Nguyên nhân chính là vì Lâu Tiêu Tiêu này cùng với Lâu Tiêu Tiêu trong cốt truyện mà Tô Vãn biết có biểu hiện quả thật giống nhau như đúc, không hề sơ hở, nhưng cũng lại là sơ hở lớn nhất.

Viết xong tấu chương, Tô Vãn nhắm mắt lại nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế. Ngày mai cô phải cùng Tô Mạn giao phong chính diện, đối với Tô Mạn, Tô Vãn tự nhiên một chút cũng không sợ hãi, cô chỉ là cảm thấy nam nhân của Tô Mạn thật sự quá nhiều, hiện tại đã có ba người có danh phận, một người lưỡng tình tương duyệt, còn có một người yêu thầm si mê, muốn một đám người này tách ra, cũng là một công trình lớn lãng phí thời gian.

Cũng may thân phận của mình ở thế giới này là trưởng công chúa dùng rất tốt, bởi vậy, cô cũng không phải quá sốt ruột hoàn thành nhiệm vụ.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Lâm triều cũng giống như ngày thường không có chuyện lớn gì phát sinh, đang lúc Tô Mạn chuẩn bị bãi triều, Tô Vãn một thân phượng bào lại đột nhiên mỉm cười bước về phía trước một bước: “Bệ hạ, bổn cung có việc khải tấu!”

Nói xong, Tô Vãn từ cổ tay áo mình móc ra một quyển tấu chương: “Còn thỉnh bệ hạ xem qua!”

Bước chân Tô Mạn rời đi dừng lại một chút, híp mắt, tươi cười chậm rãi nhìn Tô Vãn.

“Đem tấu chương của hoàng tỷ trình lên, trẫm nhìn xem!”

“Vâng.”

Hầu quan ở một bên lập tức cong eo đi nhanh vài bước lấy tấu chương trong tay Tô Vãn đưa tới tay Tô Mạn, Tô Mạn mở ra tấu chương, biểu tình trên mặt hơi cứng đờ.

“Đây là……”

Tấu chương của Tô Vãn tự nhiên là thỉnh cầu Tô Mạn nạp Nguyệt Thanh vào cung, nhìn thấy nội dung bên trong, trong lòng Tô Mạn nháy mắt hiện lên vài cái ý niệm.

“Hoàng tỷ, chuyện này, ngươi theo ta đến Ngự Thư Phòng, chúng ta thương thảo kỹ càng tỉ mỉ, như thế nào?”

“Sao?”

Tô Vãn nghe Tô Mạn nói, cười quyến rũ.

“Nguyệt Thanh là từ trong phủ bổn cung đi ra ngoài, tài hoa của hắn người trong kinh đô rõ như ban ngày, hiện giờ tất cả mọi người đều biết hắn cùng bệ hạ tình đầu ý hợp, ta thân là chủ tử của hắn, thay hắn hướng bệ hạ xin một cái chức vị hoàng phu, không quá phận chứ? Chuyện đơn giản như vậy, bệ hạ người còn muốn suy xét sao?”

Nói tới đây, ánh mắt Tô Vãn gắt gao nhìn vào đôi mắt Tô Mạn: “Hay là, bệ hạ chướng mắt Nguyệt Thanh?”

Nghe Tô Vãn nói, không chờ Tô Mạn phản ứng lại, đủ loại quan lại trên triều đình đã nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.

Edt: Mítt

Về điểm phong hoa tuyết nguyệt này của bệ hạ, mọi người tự nhiên là trong lòng biết rõ, chỉ là không ai nghĩ đến trưởng công chúa thế nhưng chịu vì Nguyệt Thanh hướng bệ hạ xin một cái chức vị hoàng phu, phải biết rằng căn cứ theo tổ chế của Loan Phượng Quốc, mỗi một nữ hoàng đều chỉ có thể có tam phu tứ hầu, hiện giờ bệ hạ đã có một phu hai hầu, vị trí dư lại tuy rằng để không, nhưng bệ hạ còn trẻ, sau này còn có rất nhiều thời gian để lắp đầy hậu cung.

“Lời nói của Hoàng tỷ sai rồi.”

Tô Mạn lúc này cũng phản ứng lại, nàng khép tấu chương vẻ mặt đạm nhiên nhìn Tô Vãn.

“Trẫm xác thật thưởng thức tài hoa của Nguyệt công tử, nhưng, trẫm cũng không biết ý tứ Nguyệt công tử như thế nào, trẫm tuy rằng là ngôi cửu ngũ, nhưng cũng không thể làm khó người khác không phải sao?”

Nghe Tô Mạn nói, Tô Vãn cũng gật gật đầu.

“Đúng vậy, lưỡng tình tương duyệt rất khó có được, vậy chuyện này bệ hạ suy xét lại một chút đi, bổn cung cũng không cần phải nhiều lời nữa.”

Nói xong, sắc mặt Tô Vãn tối sầm lại, yên lặng lui xuống.

Liễu Huyền trong đám người vẫn luôn chú ý biểu tình của Tô Vãn, nghĩ đến một câu “Nhất sinh nhất thế một đôi người” cô đã từng nói qua. Tâm Liễu Huyền hơi động ——

Hay là, lời nói ngày đó của trưởng công chúa, đều là thật?

Nháy mắt, đáy lòng Liễu Huyền hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng vẫn là đem tất cả đều đè ở dưới đáy lòng mình.

Sau khi tan triều, mọi người ai đi đường nấy, Tô Vãn vẫn như cũ cao ngạo đi phía trước, lúc này đây, ánh mắt người phía sau nhìn cô đều có chút phức tạp khó biện……

“Biểu ca, huynh nói lần này trong hồ lô của trưởng công chúa bán thuốc gì đây?”

Trì Tuyết Diên cố ý lôi kéo Phong Vô Trần đi phía sau cùng, trong giọng nói có chút hồ nghi.

“Ai biết được? Có lẽ…… Trưởng công chúa thật sự muốn thành toàn cho bọn họ? Không phải muội nói nữ nhân khi lâm vào tình yêu đều là tên ngốc sao?” Phong Vô Trần nói, ánh mắt dừng ở trên mặt Trì Tuyết Diên.

“Tuyết Diên, nếu không phải tự mình trải qua mà nói, có chút tình cảm, người ngoài có thể cả đời cũng không thể lý giải, muội hiểu chưa?”

Tình yêu….

Trì Tuyết Diên giật mình, nữ nhân không phải nên chấp chưởng thiên hạ hô mưa gọi gió sao, tình yêu bất quá chỉ là thứ phụ thuộc mà thôi, đồ vật có cũng được không có cũng không sao, có hiểu hay không có quan hệ gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN