Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 43: Tình Nhân Thế Thân (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ


Chương 43: Tình Nhân Thế Thân (6)


“Chị Vãn, nhà tôi thật sự có việc gấp! Chị ngàn vạn lần đừng nóng giận, như vậy nhé, tôi cúp máy đây.”

Tô Vãn vẻ mặt lãnh đạm cầm di động, nghe Thẩm Vĩ vội vàng cúp điện thoại, cô bất đắc dĩ đem điện thoại bỏ vào túi xách nhỏ của mình.

Người này không thể trông cậy a, vũ hội còn chưa bắt đầu hắn đã chạy trước rồi, hơn nữa hắn còn đem xe của công ty chuẩn bị chạy đi trước! Trợ lý như vậy, không trừ sạch tiền lương của hắn, cô phải xin lỗi chính mình rồi.

Lúc này, giữa sảnh điệu nhảy đầu tiên đã tiến hành được một nửa, có lẽ do quan hệ với Tiêu Cảnh Mặc, nên không có người nào chủ động tiến lên mời Tô Vãn khiêu vũ, Tô Vãn được yên tĩnh cũng thật là mừng rỡ.

Nếu Thẩm Vĩ cũng đã đi rồi, Tô Vãn nghĩ hôm nay mình cùng Tiêu Cảnh Mặc cũng đã gặp mặt rồi, mục đích chuyến đi này cũng coi như là hoàn thành, sớm một chút rút lui cũng không có vấn đề gì nhỉ.

Quyết đinh vậy đi, kỳ thật cô muốn sớm một chút rời đi, nếu không lát nữa taxi về thành phố không dễ gọi nữa rồi.

Đáy lòng có cân nhắc, Tô Vãn lại vội vàng ăn chút gì đó, ngay thời điểm điệu nhảy đầu tiên kết thúc, Tô Vãn thong thả ung dung đứng dậy, cô đang muốn xoay người đi ra cửa, liền bị một âm thanh trầm thấp gọi lại.

“Tô tiểu thư!”

Rốt cuộc cũng tới?

Tô Vãn chậm rãi xoay người, nhìn thấy Tô Duệ đứng cách đó không xa, hướng về phía cô hơi hơi mỉm cười: “Không biết Tử Mộ có vinh hạnh được mời cô nhảy một địêu hay không?”

Vũ khúc của điệu nhảy thứ hai cũng trùng hợp vang lên.

Khóe mắt liếc đến thân ảnh Tiêu Cảnh Mặc càng ngày càng gần, Tô Vãn hướng về phía Tô Duệ mỉm cười với hắn: “Nguyện ý phụng bồi!”

Nói xong cô nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, Tô Duệ tiến lên vài bước vừa ưu nhã lại thân sĩ cầm đầu ngón tay của cô, một cánh tay khác ôm lấy vòng eo thon gọn, cánh tay hắn dùng sức một chút, hai người lập tức chuyển qua bên sân nhảy.

Cách đó không xa, bước chân Tiêu Cảnh Mặc hơi khựng lại một chút.

Hắn nhìn thân ảnh Tô Vãn cùng Phương Tử Mộ ở sân nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ, hai người phối hợp đặc biệt ăn ý, vũ đạo nhẹ nhàng, trai tài gái sắc.

Trong lúc nhất thời, nỗi lòng Tiêu Cảnh Mặc bực bội không thôi.

Kỳ thật, thời điểm Tô Vãn về nước, hắn đã biết, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội cùng cô gặp mặt mà thôi.

Tiêu Cảnh Mặc chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được cô ở ngay bữa tiệc sinh nhật của hắn, đối với Tô Vãn, tình cảm của Tiêu Cảnh Mặc đặc biệt phức tạp, cô là người đầu tiên hắn yêu ở kiếp này, cũng là người con gái hắn từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, đồng thời Tô Vãn cũng là người con gái duy nhất làm hắn tổn thương nhất.

Tình cản hắn đối với cô, vừa yêu vừa hận, cô không từ mà biệt với hắn làm lòng hắn cũng sinh ra oán khí.

Hiện giờ, tình cảm phức tạp này trộn lẫn với nhau, nhìn thấy cảnh Tô Vãn đối với Phương Tử Mộ vừa ôn nhu vừa tươi cười, Tiêu Cảnh Mặc đáy lòng lại bất tri bất giác sinh ra một loại cảm xúc khác, gọi lại ghen ghét……

Vũ khúc của điệu nhảy thứ hai đặc biệt vui vẻ, Tô Vãn từ trước đến nay là cao thủ khiêu vũ, nhưng chuyện làm cô ngoài ý muốn đó là, bước nhảy của Tô Duệ cũng đặc biệt ưu nhã mà tinh chuẩn, phối hợp với cô cực kì ăn ý.

Khi tới khúc cao trào, hai người đều cùng thi triển khả năng của mình, xem nhẹ những khách khứa chung quanh, tiến vào cảnh giới quên mình.

Bất tri bất giác, mọi người chung quanh đều bị hai người họ hấp dẫn, sân nhảy to như vậy nhưng ở trung tâm đặc biệt chỉ còn lại hai người nhẹ nhàng khiêu vũ.

Thời điểm tâm đều nằm ở trong vũ khúc khiêu vũ, ánh mắt Tô Vãn ôn nhu mà tươi sáng, đắm chìm trong những bước nhảy, cởi bỏ lớp ngụy trang đề phòng hằng ngày. Cô hết sức chuyên chú bước theo địêu nhảy, lúc này cả người cô thoạt nhìn hết sức ưu nhã mê người.

Vũ khúc tới hồi cuối càng lúc càng nhanh, Tô Vãn cùng Tô Duệ bước nhảy cũng bắt đầu gia tốc, tới những giai điệu cuối cùng, Tô Duệ đột nhiên dùng sức ôm lấy vòng eo Tô Vãn làm cô dính sát vào trước người hắn, hai người tiếp xúc thân mật đầy ái muội trước mặt mọi người.

Hơi thở nóng rực mà nguy hiểm phả vào trước mặt Tô Vãn, làm cô phục hồi lại tinh thần, cô hơi hơi ngưng mắt, liếc nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Tô Duệ.

Ở một đoạn cuối cùng của điệu nhảy thứ hai, Tô Vãn vẫn bị Tô Duệ gắt gao ôm trong ngực, thẳng đến hạ màn.

Mọi người xung quanh tựa hồ như không khí, chỉ còn hai người bọn họ.

Tô Duệ hơi rũ đầu, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tô Vãn đang ở trong ngực của mình, thời gian ngắn ngủi đến khi vũ khúc thứ 3 đã uyển chuyển truyền ra, đây còn là một điệu khúc đặc biệt du dương thư giản chậm rãi.

Tô Vãn lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Duệ một chút, hai người ai cũng chưa nói chuyện, khóe môi Tô Duệ hơi cong lên tạo thành một đường cung mê người, hắn buông lỏng một tay, một tay như cũ đỡ eo Tô Vãn, Tô Vãn duyên dáng xoay tròn một cái, từ bên phải Tô Duệ chuyển tới bên trái của hắn, tay hai người giao nhau thay đổi tư thế, thế nhưng thập phần ăn ý bắt đầu điệu nhảy kế tiếp……

Trong đám người vẫn có không ít ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Vãn cùng Tô Duệ khiêu vũ, có lẽ là bởi vì bọn họ khiêu vũ thật sự quá mức ưu nhã hợp phách, hoặc là bởi vì hai người đều có giá trị nhan sắc đỉnh cao, đứng chung một chỗ làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Cứ như vậy một địêu khúc này tiếp một địêu khúc khác, cho đến khi vũ khúc cuối cùng kết thúc, Tô Duệ vẫn luôn lôi kéo tay Tô Vãn, đến cuối cùng cũng không buông ra.

Cái tên này lại phát rồ rồi sao?

Thời điểm Tô Vãn rời khỏi sân nhảy, không chỉ có đầu váng mắt hoa, chủ yếu chính là hai chân cô rất đau, phải biết rằng Tô Duệ vẫn luôn mang giày da đế bằng thoải mái, mà cô lại là giày cao gót vài cm cùng hắn khiêu vũ.

Nhìn thấy bước đi của Tô Vãn có chút miễn cưỡng, Tô Duệ ở một bên nhịn không được cong cong khóe môi:

“ Có cần tôi ôm cô không?”

Giọng nam trầm thấp mang theo ý cười khó mà che dấu được.

“Không cần.”

Tô Vãn nghiến răng nghiến lợi trả lời, nhưng mà trên mặt cô vẫn treo nụ cười mỉm mê người, cho nên nhìn hai người bọn họ từ xa, không biết còn tưởng rằng hai người đang nói cười vui vẻ, tình nồng ý mật.

Cho nên nói, có những việc tận mắt nhìn thấy, cũng không nhất định đó là sự thật.

Ngồi trở lại sopha trong góc, Tô Vãn lập tức uống một ly rượu, lẳng lặng ăn hai khẩu phần lương thực, Tô Duệ dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi ở đối diện cô, một bên đối với chung quanh phóng áp suất thấp làm không khí lạnh, một bên nhìn chằm chằm Tô Vãn không chớp mắt.

Ở thế giới này, bộ dạng Tô Vãn xem như đặc biệt xuất chúng, bất quá trên thực tế Tô Duệ cũng không phải đang nhìn mặt của cô, kỳ thật hắn chỉ là đang cảm nhận, chỉ có thời điểm yên tĩnh như vậy, gần trong gang tấc như vậy, hắn mới có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng hơi thở độc đáo đặc biệt thuộc về cô.

Hơi thở duy nhất đặc biệt sạch sẽ, đặc biệt quen thuộc.

Hơi thở sạch sẽ như vậy, làm hắn cảm thấy thực thoải mái, thực thân thiết……

Lúc này tiệc tối đã tiến hành được hơn phân nửa thời gian, sau khi vũ khúc cuối cùng kết thúc Tiêu quản gia từ hành lang thật dài đẩy ra một cái bánh kem 10 tầng thật to.

Hôm nay là sinh nhật Tiêu Cảnh Mặc, hắn là tiêu điểm của toàn trường, bánh kem được đẩy trực tiếp đến trước người hắn, Tiêu Cảnh Mặc có chút thất thần, Lạc Sơ Sơ bên cạnh hắn trên mặt cũng đã không có ý cười.

Chỉ có thể trách màn biểu diễn vừa rồi của Tô Vãn cùng Tô Duệ thật sự quá xuất sắc, giọng khách át giọng chủ đoạt đi phong thái của chủ nhà.

Mà mắt thấy Tô Vãn cùng một nam nhân khác thân mật ăn ý nhẹ nhàng mà khiêu vũ, Tiêu Cảnh Mặc cảm xúc cũng càng ngày càng bực bội, vào giờ phút này, khóe mắt hắn cũng như cũ nhìn chăm chú vào Tô Vãn cách đó không xa.

Cắt bánh kem là tiết mục chủ yếu nhất của tối nay, Tô Vãn tự nhiên cũng muốn giống người khác gửi lời chúc tới thọ tinh của ngày hôm nay, cô lúc này cũng đứng dậy đi theo mọi người qua bên Tiêu Cảnh Mặc, bởi vì hai chân quá mức không thoải mái, đi đến một nửa, Tô Vãn không biết bị ai vướng một chút, thân mình của cô thiếu chút nữa té trên mặt đất.

Người vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, Tiêu Cảnh Mặc hắn thấy Tô Vãn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền thần sắc căng thẳng, theo bản năng muốn nhấc chân qua đỡ cho cô, đáng tiếc hai người khoảng cách thật sự quá xa, hơn nữa cũng ngay thời khắc đó, vẫn luôn giữ khoảng cách không xa với Tô Vãn, Tô Duệ đã bước nhanh hơn một bước đỡ được cô.

“Cảm ơn.”

Tô Vãn sửa sang lại lễ phục của mình một chút, không dấu vết phất tay Tô Duệ ra, ngước mắt nhìn nhìn bóng dáng màu đỏ trong đám người.

Mới vừa rồi tuy rằng chỉ là một cái vướng chân, nhưng Tô Vãn đã cảm thấy đối phương là cố ý ngáng chân mình.

Edt: Mítt

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN