Hắc Hóa Xin Cẩn Thận - Chương 309: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (11)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Hắc Hóa Xin Cẩn Thận


Chương 309: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (11)


Edit: Ư Ư

Ngày mai chính là một cơ hội tốt để bắt được tên sát nhân cuồng kia.

Kế hoạch của Thẩm Ngư rất đơn giản, hôm đó cô chỉ cần gọi Đường Tần tới căn phòng đó bắt người, biết là ai là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng không hiểu sao cô cứ cảm thấy hơi hoang mang, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Đi tới trường, Thẩm Ngư mới hiểu được vì sao mình lại hoang mang.

Trong trường đã có vài giáo viên nữ mất tích, chiều hôm qua cô ấy ở văn phòng chấm bài kiểm tra tới gần tối mới về nhưng chồng của cô ấy lại nói cả đêm cô ấy không về nhà, tới trường cũng không thấy người đâu, hai tiếng trước mới báo cảnh sát.

Trong trí nhớ của nguyên thân, hôm nay không xảy ra bất cứ chuyện gì, cao trào xảy ra vào lúc 6 giờ tối ngày mai, nguyên thân nhìn thấy sát nhân cuồng và bị giết.

Vì sao lại có người mất tích? Chẳng lẽ là sát nhân cuồng kia bắt cóc?

Cũng không phải, ngoại trừ nguyên thân thì tên sát nhân kia chưa bao giờ giết phụ nữ.

Khương Trà quen gần hết nữ giáo viên trong trường, giáo viên nữ mất tích cô ấy cũng quen nên Thẩm Ngư bèn tìm tới hỏi thăm.

Khương Trà nói: “Vương Đình, giáo viên dạy Văn, rất xinh đẹp, không biết sao cô ấy lại mất tích nữa.”

Thẩm Ngư nói cảm ơn, cốt truyện càng ngày càng mất khống chế.

Cảnh sát tới văn phòng của Vương Đình kiểm tra rồi hỏi từng người trong văn phòng xem lần cuối cùng gặp Vương Đình vào lúc nào.

Có một người nói tối qua tầm 7 giờ vẫn gặp Vương Đình trong văn phòng.

Thẩm Ngư nghe mấy thầy cô ở đây nói chuyện, nói gần đây đã có mấy vụ phụ nữ mất tích, đều đi làm về muộn rồi bị bắt cóc, tới nay vẫn chưa điều tra ra là ai làm.

Buổi chiều tan học, Giang Thanh nói hôm nay hắn có việc nên không đưa cô về nhà được.

Thẩm Ngư cũng bình tĩnh vẫy vẫy tay chào tạm biệt hắn.

Trong lòng lại nói với hệ thống: “Anh cảm thấy anh ta sẽ đi đâu?”

【 Tôi không biết đâu, ký chủ. 】

“Tôi đoán là anh ta thấy hôm nay có nhiều cảnh sát tới nên trong lòng luống cuống, muốn đi hủy thi diệt tích.” Thẩm Ngư suy nghĩ rất nhiều, cô cảm thấy nhiệm vụ của mình đã sắp hoàn thành rồi.

【……Ký chủ có muốn theo dõi anh ta không? 】

“Không, tôi còn chưa chắc chắn lắm.” Thẩm Ngư cũng không muốn lãng phí thời gian vào lúc này, bây giờ cô muốn tìm Đường Tần thảo luận về chuyện ngày mai.

Lúc cô về Đường Tần lại không có ở nhà, Thẩm Ngư đi tới vườn hoa trong tòa nhà, hôm nay cũng không có nhiều người đi dạo, chắc là do thấy trời sắp mưa.

Thẩm Ngư đi một vòng rồi quay lại gõ cửa phòng Đường Tần xem có ai ở nhà không.

Trên đường về nhà, Thẩm Ngư cảm thấy có người đang đi theo sau cô, ban đầu cô cũng không để ý nhưng loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.

Cô đi trên lối đi dành cho người mù, nhưng Thẩm Ngư nghe tiếng bước chân phía sau rõ ràng cũng đi trên con đường này.

Cô không bước nhanh hơn mà bước chậm lại giống như không phát hiện ra điều gì.

Khóe miệng hơi hơi cong lên, hy vọng là tên sát nhân cuồng kia đang theo dõi mình.

Tòa nhà cũng đã cũ, hàng hiên chỉ có mấy cái đèn cảm ứng, đừng nói cameras, ngay cả đèn cũng lúc được lúc không.

Lúc này, hàng hiên cũng không có ai vì đa số đều đang ở nhà nấu cơm xem thời sự.

Lúc đi lên tầng hai, Thẩm Ngư đã bị người dùng khăn bịt mũi và miệng lại, bàn tay còn lại của gã thì ôm lấy cả người để cô không thể giãy giụa.

Thẩm Ngư cũng không giãy giụa, trước khi hôn mê cô còn nghĩ gã dám bắt cóc người ngay trong tòa nhà này, đúng là ngu ngốc.

Thẩm Ngư run rẩy tỉnh lại trong một căn phòng tối om.

Cơ thể vô lực quỳ rạp trên mặt đất, một lúc sau cô mới có thể ngồi dậy, bên tai yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở của vài người.

Thẩm Ngư phát hiện miệng mình bị nhét bằng một miếng giẻ, hai tay hai chân đều bị trói lại, trước mắt không có ánh sáng.

Cô giật giật người, hai chân đá đá về phía trước vậy mà lại đá phải một thanh sắt, sờ soạng xung quanh một lúc nhưng cô vẫn không nghĩ tới mình sẽ bị nhốt trong một cái lồng sắt.

Đột nhiên cửa được mở ra, ánh sáng chiếu từ ngoài vào làm lộ ra bốn năm cái lồng sắt, bên trong đều là phụ nữ, ngoại trừ Thẩm Ngư đã tỉnh lại thì tất cả những người còn lại vẫn còn đang hôn mê.

Thẩm Ngư cũng không muốn giả vờ ngủ, cô muốn biết ai là người bắt cóc cô, nếu là Giang Thanh thì dễ xử lý hơn.

Người nọ cũng phát hiện chỉ có Thẩm Ngư đã tỉnh lại.

Tiếng giày da bước thẳng về phía cô, gã đi tới lồng sắt rồi lấy chìa khóa mở cửa lồng.

Một bàn tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Ngư, cô cảm nhận được bàn tay kia định làm gì, nhịn xuống sự ghê tởm trong lòng nhanh chóng húc đầu về phía trước.

Người nọ bị cô đâm phải lùi về phía sau vài bước, thuận thế giang tay ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai, giọng nói xa lạ mà đáng khinh, “Đói khát như vậy cơ à? Yên tâm, đêm nay sẽ là em.”

Thẩm Ngư bị người nọ sờ soạng mấy cái rồi mới được thả ra, lồng sắt lại bị khóa, cửa cũng đóng, căn phòng âm u như lúc ban đầu.

Nếu không phải bị giẻ nhét vào miệng thì cô thật sự muốn nôn tất cả mọi thứ trong bụng ra.

Quá ghê tởm, thật sự quá ghê tởm.

“Người này không phải Giang Thanh.” Thẩm Ngư thất vọng nói, vừa nãy cô làm vậy vì muốn ngửi hơi thở trên người gã, trên người Giang Thanh có mùi giấy của sách, mà người vừa rồi lại là mùi hôi của dầu mỡ.

Nghĩ tới chuyện vừa nãy bị gã sờ soạng là Thẩm Ngư cảm thấy ghê tởm.

【 Ký chủ, còn sáu tiếng nữa là sát nhân cuồng xuất hiện rồi. 】

“Sáu tiếng? Tôi đã ngủ ở đây cả đêm qua và sáng nay?”

【 Đúng vậy. 】

Cô nhíu mày hỏi: “Vậy tên biến thái này là ai? Tôi chắc chắn là mình không quen gã.”

【 Ký chủ phải tự phát hiện. 】

【 Nói cho ký chủ một tin xấu, ở thế giới này, cô không thể sử dụng bất cứ đạo cụ gì gây ảnh hưởng đến cốt truyện. 】

Thẩm Ngư thở dài, cá mặn quỳ rạp trên mặt đất, “Biết rồi.”

Loại thế giới này rất nghiêm khắc.

Thẩm Ngư dùng chân đá vào song sắt để đánh thứ người nằm bên cạnh.

Có tiếng hít thở chứng tỏ căn phòng này không chỉ có mình cô, cô phải đánh thức những người khác dậy để tìm cách cởi dây thừng.

Nhưng mà mọi chuyện không tốt đẹp như trong suy nghĩ của Thẩm Ngư, những người tỉnh lại đều khóc hu hu không làm được gì.

Thẩm Ngư không nói được,không thể giao tiếp với những người này, chỉ có thể chờ đến khi những người nàynín khóc mới dùng tay đập đập vào song sắt, “Ưm ưm ưm.” Em gái, chúng ta dựa lưngvào nhau cởi trói đi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN