Hắc Nguyệt Quang Của Quyền Thần Trùng Sinh Rồi - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Hắc Nguyệt Quang Của Quyền Thần Trùng Sinh Rồi


Chương 27


Giọng nói của tên áo đen này hơi quen, Dịch Dao biết gã không phải người Trung Nguyên mà nàng còn từng gặp người này rồi, ngẫm lại cẩn thận, nàng không khỏi thở dài: “Vương tử tộc Khoát Mông, không ngờ lại là ngươi.”

Trong buổi tiệc mừng thọ thái hậu, Dịch Dao từng gặp vương tử tộc Khoát Mông. Không những thế, lúc đó Lục Phi Tuyết đặt bẫy muốn nàng mất mặt, ai ngờ Dịch Dao đặt bẫy trong bẫy khiến Lục Phi Tuyết và vương tử tộc Khoát Mông dính vào nhau, bôi ra tin xấu, cuối cùng kết thúc bằng việc Lục Phi Tuyết gả sang Khoát Mông.

Tên áo đen nhướng một bên mày lên, đầy hứng thú hỏi: “Thế mà Hoa Âm quận chúa vẫn nhớ ta, mà cũng phải thôi, nếu không phải vì ngươi thì ta sẽ không bị ép cưới tiểu thư nhà họ Lục, nhưng cũng chằng sao, Lục tiểu thư đã bị dày vò về với tổ tiên rồi, ha ha ha, nàng ta cũng kiên trì được một năm, không biết quận chúa theo ta về Khoát Mông thì có thể kiên trì được bao lâu…”

Gã cười hì hì vừa lố lăng vừa buồn nôn.

Trong lòng Dịch Dao hững một cái, xem ra gã đã biết rõ chuyện ấy rồi. Nhưng cũng chẳng có gì lạ, vương tử tộc Khoát Mông đang yên đang lành bị ép lấy một cô nương Trung Nguyên, ai trong trường hợp đó cũng sẽ tức giận, âm thầm điều tra một chút là biết sự thật thế nào.

“Mạnh Nhĩ Đan, nếu ngươi đã lẻn vào Trung Nguyên, còn vào phủ tướng quân, chắc không phải ôn chuyện xưa với ta đâu nhỉ.” Dịch Dao ổn định cảm xúc, nhìn gã với ánh mắt lạnh nhạt, muốn dò hỏi được gì đó từ miệng gã, “Chẳng lẽ vì ngươi không đánh lại đại ca ta, muốn bắt ta làm con tin?”

Mạnh Nhĩ Đan thấy mình bị vạch trần thân phận cũng không tức giận, gã giơ dao găm lên chỉ thẳng vào mặt nàng, khoảng cách vốn là ba tấc bị áp sát vào hai tấc, mũi dao chỉ cách gò má phải của nàng đúng một tấc.

*1 tấc = 10cm

Gã bật cười, giọng nói rất nhỏ: “Ngươi không cảm thấy ngươi rất đáng sao? Quận chúa, hai vị đại tướng trấn giữ biên cương triều Cảnh các ngươi, một là Dung Huân, một là Dịch Hàn, họ đều có quan hệ thân thiết với ngươi, ngươi nói ta không bắt ngươi làm con tin thì bắt ai?”

Lưỡi dao rất lạnh, dù không chạm tới mặt nhưng Dịch Dao cũng cảm nhận được sự rét lạnh của cái chết đang đến gần. Nàng cố gắng hết sức không cử động cơ mặt để tránh đụng vào lưỡi dao, nàng nói nhỏ: “Ngươi đề cao ta quá rồi, ta và Dung tướng quân chỉ có hôn ước, chưa cử hành lễ thành hôn, không tính là phu thê, còn đại ca ta, lúc ta tám, chín tuổi đã theo cha mẹ về kinh thành, rời khỏi đại ca năm, sáu năm rồi, tình cảm cũng chẳng sâu nặng như ngươi nghĩ.”

“Ồ.” Mạnh Nhĩ Đan sờ cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, hừ một tiếng, “Ngươi nghĩ ta sẽ tin mấy lời nhảm nhí đấy của ngươi chắc? Đi theo ta một chuyến đi quận chúa.”

“Aiz… Ngươi tin ta mới lạ.” Dịch Dao khẽ thở dài, cực kỳ ngoan ngoãn để gã vác nàng lên bả vai theo kiểu trồng cây chuối.

Người trong phủ tướng quân, bao gồm là mấy thị vệ cấm vệ quân giám sát phủ tướng quân đều đang tụ tập ở sau bếp bận rộn cạo vỏ khoai, chẳng ai nhận ra quận chúa của bọn họ đã bị Mạnh Nhĩ Đan bắt đi rồi.

Nói ẩn ý thì là phòng vệ ở kinh thành đúng là lơ là quá thể. Còn nói thẳng thì tên Mạnh Nhĩ Đan vác nàng nhảy loạn trên nóc nhà có võ công rất tốt, khá là lợi hại.

Mạnh Nhĩ Đan nhảy nhót suốt một đường, cuối cùng đứng trước cổng một căn nhà, gõ cửa, người mở cửa là một ông cụ, hai người nói liến thoắng một hồi không hiểu gì cả. Ông cụ lấy miếng vải đen che mắt nàng lại rồi nhét thêm miếng vải thối hoắc vào miệng nàng, nàng chẳng nhìn thấy gì hết, uỳnh một tiếng, đó là âm thanh cả người nàng bị ném xuống mặt đất.

Dịch Dao đau nhe răng trợn mắt, chỉ cảm thấy có người trói nàng lại, tay chân không nhúc nhích được gì, sau đó mặt đất dưới chỗ nàng nằm nhẹ nhàng chuyển động, hả?

Sao mặt đất lại chuyển động?

Nàng lập tức nhận ra nàng không phải bị ném xuống đất mà bị nhét vào cái gì đó, có người nhấc vật này đi.

Miếng vải đen che được một lúc, mắt dần thích ứng với bóng tối, nhưng thật ra có thể nhìn xuyên thấu được một chút. Nhìn xuyên qua đường may thưa, lúc ẩn lúc hiện nàng nhìn thấy gì đó như mảnh gỗ, bên trái, bên phải đều vậy. Mặc dù bị trói nhưng nàng vẫn lăn qua hai bên được, dùng cơ thể cảm nhận, hai bên rất hẹp, mặt gỗ thô ráp, lòng bàn chân cũng vừa vặn chạm tới mặt gỗ cứng, thế này… thế này hình như là quan tài.

Dịch Dao nghĩ tới đây, cuối cùng cũng hiểu rõ, người Khoát Mông bắt nàng, muốn đưa một người sống sờ sờ ra khỏi kinh thành mà không để lại chút dấu vết gì thì quả thực cần phải đóng giả, có vật gì mà mọi người sẽ không mở ra xem? Thứ thích hợp nhất đương nhiên là quan tài rồi.

Quan tài là vật cấm kỵ của người sống, hộ vệ canh giữ kinh thành cũng sẽ không động tới. Quả nhiên chưa đến một canh giờ sau nàng nghe thấy tiếng đám thị vệ ở cổng kinh thành, nói gì đó người già trong nhà qua đời, nguyện vọng của cụ là được chôn cất ở ngọn núi ngoại ô kinh thành, chuyện bịa ra đúng là kín kẽ, hơn nữa còn có người xúc động khóc nức nở, thị vệ cũng không ngăn cản, trực tiếp cho người đi qua.

Ra khỏi kinh thành, Dịch Dao cảm thấy đường đi không bằng phẳng như đường chính bình thường. Thỉnh thoảng đầu nàng sẽ đụng vào vách quan tài, có lúc là mũi, vai, mông. Người đánh xe ngựa đánh xe chạy băng băng, không hề quan tâm cảm nhận của người sống sờ sờ trong quan tài. Dịch Dao bị lắc choáng váng, lúc nàng bắt đầu hoài nghi cuộc đời thì xe ngựa dừng lại.

Hình như có người mở nắp quan tài ra, dù nàng bị che miếng vải đen nhưng cũng cảm nhận được mức sáng của bầu trời, ánh sáng chiếu vào khiến nàng lập tức nhắm chặt mắt lại, sau đó có người kéo cái người bị trói như đòn bánh tét là nàng đi ra ngoài, tiếng sột soạt vang dội, nàng cảm thấy dây thừng trói mình được buông lỏng, cơ thể không còn trói buộc, mắt cũng sáng lên.

Ánh sáng đột ngột kíƈɦ ŧɦíƈɦ Dịch Dao cau mày híp mắt lại, mãi mới thích ứng được với tia sáng, nàng nhận ra người đàn ông ngồi xổm bên cạnh nàng.

“Lăng Nhược?”

“Quận chúa.” Hắn ta gọi một tiếng, nét mặt vô cùng rối bời, không biết nên vươn tay kéo quận chúa nên hay để nàng tự đứng lên, “Người có thể đứng lên không?”

“Ta có thể.” Dịch Dao xoa cánh tay tê dần, chống đất bò dậy, nhìn quanh bốn phía, có mấy người ngã ở đất hôn mê, chắc hẳn đây là kiệt tác của Lăng Nhược.

“Không phải ngươi đi cùng Dung Huân đến biên cương sao?” Dịch Dao không hiểu, “Sao ngươi lại ở đây?”

Lăng Nhược lúng túng sờ sau gáy, thành thật trả lời: “Chủ nhận bảo ta ở lại bảo vệ người.”

“Vậy à.” Dịch Dao bỗng cảm động.

Lăng Nhược tiếp tục nói: “Quận chúa, vậy chúng ta trở về?”

“Ừ.”

Không ngờ chuyến bắt cóc cả đêm cứ thế mà kết thúc, đúng là khó mà tin nổi.

Trở lại phủ tướng quân, mọi người đang tìm nàng, quýnh lên như kiến trên chảo nóng, thấy nàng và Lăng Nhược đi vào thì dồn dập xông tới, nghe nàng giải thích xong mọi người bắt đầu mắng chửi vương tử tộc Khoát Mông Mạnh Nhĩ Đan không biết xấu hổ.

Một lần nữa quay lại sự nghiệp từ thiện của nàng, mới bắt đầu nấu không được bao lâu Triệu Nguyên lại vác khuôn mặt đầy nỗi lo lắng đi đến.

“Quận chúa, ta mới nghe nói, phiên vương Tây Nam bắt tay với quân Dịch gia làm phản ở biên cương.”

“Ai cơ?” Dịch Dao cầm xẻng cơm, chưa kịp phản ứng lại, sững sờ hỏi, “Ngươi nói đại ca ta và…”

“Dung đại nhân.” Triệu Nguyên thở dài, “Hoàng thượng không phát quân lương cho bên đó, quan binh biên cương không có gì ăn, hơn nữa phiên vương Tây Nam còn nhận được mật lệnh của hoàng thượng, bảo là liên minh với tộc Miêu Xuyên gϊếŧ Dung đại nhân và Dịch tướng quân.”

“Nếu là mật lệnh, sao ngươi lại biết?” Dịch Dao hỏi ngược lại, không tin cho lắm.

Triệu Nguyên nói: “Ta từng làm phó tướng cho phiên vương Tây Nam nên nhận được ít tin từ thuộc hạ cũ ở Tây Nam.”

“Vì sao hoàng thượng không phát quân lương?” Dịch Dao cau mày hỏi.

Thế chẳng phải tỏ rõ không cho người ta đường sống ư?

Vừa muốn quan binh biên cương bán mạng cho mình, lại không cho người ta cơm ăn.

Triệu Nguyên liếc nhìn bốn phía, có không ít người, hắn đành phải nói nhỏ, “Nghe nói tộc Khoát Mông lẻn vào kinh thành, trốn ở phủ tướng quân, vì thế hoàng thượng cảm thấy ba người Dung đại nhân, Dịch tướng quân và Mạnh Nhĩ Đan Khoát Mông đã liên minh với nhau.”

“…” Hay cho một kẻ vừa ăn cắp vừa la làng.

Dịch Dao vô cùng nghi ngờ Cảnh Uyên cố ý. Trận chiến biên giới lần này, đánh thắng thì là Dung Huân và Dịch Hàn số may, không cho lương thực, không cho quân bị, nếu thua Cảnh Uyên có thể nói là Dung Huân và Dịch Hàn cố tình thua.

“Bịch bịch bịch.” Không ít quan binh đi trên đường tiến thẳng về phía phủ tướng quân, xếp thành hàng đứng trước cổng phủ, một thái giám áo choàng đỏ thắm đi ra.

Dịch Trường Phong và Ninh thị vội vã chạy tới cổng phủ tướng quân, nhìn thấy người ở bên cạnh hoàng thượng, một nhà ba người không thể không quỳ xuống tiếp chỉ.

“Phụng thiên vừa vận, hoàng đế chiếu viết, Dịch Hàn và Dung Huân ở biên cương mưu phản, nay hoàng thượng phái binh vây quét quân đảo chính, mời Dịch Trường Phong giao một trong hổ phù của tam quân ra.”

Dịch Trường Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhất thời sáng tỏ. E là chuyện này chẳng phải loạn nơi biên cương.

Gì mà Miêu Xuyên và Khoát Mông bắt tay tấn công triều Cảnh chứ, đều là nhảm nhí, rõ ràng là Cảnh Uyên hợp tác với Miêu Xuyên và Khoát Mông muốn thu hồi hổ phù của quân Dịch gia, đoạt lại binh quyền.

Chắc là ở biên cương Dung Huân và Dịch Hàn dẫn hai đội quân đã phát hiện ra ý đồ của hoàng thượng nên không thể không dẫn binh làm phản.

Nếu không kết cục bị thu hồi binh quyền chỉ có thể nộp hổ phù lên, bị hoàng đế qua cầu rút ván.

Dịch Trường Phong chậm rãi đứng lên, vẻ mặt lạnh tanh: “Nếu ta không giao thì sao?”

Thái giám khẽ mỉm cười: “Dịch Trường Phong, ông muốn tạo phản hả?”

Dịch Trường Phong đứng chắp tay, hừ lạnh nói: “Đây là hoàng thượng ép ta mưu phản.”

Dịch Dao đứng bên cạnh mà lòng lạnh lẽo, chẳng trách Khoát Mông Mạnh Nhĩ Đan lại thoải mái đi lại trong kinh thành, bí mật mà lại thoải mái như thế, là do có Cảnh Uyên mở cửa sau cho.

Hương nhập khẩu… Cảnh Uyên hợp tác với Miêu Xuyên, mở cửa sau. Giờ thì hay rồi, hợp tác với nước khác nhắm vào trướng tài, trung thần của nước mình.

Đúng là làm hoàng đế không nỡ để binh quyền ở ngoài, không thể để bất cứ triều thần nào có sức uy hiếp với mình.

Khi hoàng đế Nguyên Đức còn sống cũng đối xử với Lục gia như thế.

Giờ đây, đổi một hoàng đế khác, đối tượng chính là Dịch gia bọn họ và Dung Huân.

Sắc mặt thái giám u ám, thái độ không hợp tác của Dịch Trường Phong khiến gã vô cùng mất mặt, khiến gã mất mặt chính là đánh vào mặt hoàng thượng.

“Được lắm, người đâu, đưa toàn bộ người trong phủ tướng quân về Đại Lý Tự cho ta.” Thái giám hừ lạnh, ra lệnh.

Mười mấy thị vệ đồng loạt xông lên, nhưng một giây sau, mười mấy thị vệ phía sau Triệu Nguyên cùng nhau chắn trước cổng phủ tướng quân.

“Ta là thống lĩnh cấm vệ quân Triệu Nguyên, Dịch gia là người có công lớn trong việc bảo vệ nước nhà, ta xem ai dám động tới quận chúa và Dịch tướng quân!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN