Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa


Chương 15


Tất cả mọi người 囧 nghiêm mặt, chỉ có Việt Trạch, uống trà như không có gì xảy ra.

Nghê Già nói xong, thản nhiên mà thở dài, nói bình tĩnh: “Có lẽ, chúng ta có thể mang chuyện tiết lộ bí mật kinh doanh này lên tòa án xem, xem cái ngây thơ của cô có giúp được gì hay không!”

Mạc Doãn Nhi lúc này hoàn toàn có thể cảm giác được sự áy náy và thương tiếc của Ninh Cẩm Niên ngồi cạnh, nên càng giả đáng thương, không bác lại một câu, chỉ có cố sức khóc.

“Thật buồn cười!” Ninh Cẩm Nguyệt vẫn thờ ơ nãy giờ lên tiếng, “Công ty của Đức kia và Hoa thị đã hết hợp đồng từ bao giờ, máy móc bị trả về nằm trong vấn đề bảo mật của hợp đồng kia, cũng là chuyện của công ty trước. Giờ công ty đó đã được Tây Tư mua lại, nếu cô muốn kiện Mạc Doãn Nhi để lộ bí mật, vậy đáng lẽ đầu tiên dính vào nghi ngờ, phải là Tây Tư chứ! Lẽ nào cô muốn nói là Việt Trạch để lộ bí mật?”

Nói xong, sắc mặt đổi hẳn, cười ngọt với Việt Trạch: “Việt Trạch ca ca, em chỉ tính khả năng khác thôi, bỏ qua nha~~~”

Việt Trạch lành lạnh không nhìn cô ta.

Nghê Già hơi híp mắt, Ninh Cẩm Nguyệt này thật giảo hoạt, lại nói vòng vo lôi cả Việt Trạch vào.

Nghê Già cười nhạt: “Tây Tư từ đầu đến cuối cũng không nhắc gì đến chuyện về bộ dây chuyền F9A3, tôi vừa mới hỏi Việt tiên sinh, anh ấy không thừa nhận, cũng không phủ nhận, công tác bảo mật cũng đã bảo đảm, sao lại có thể nói là để lộ bí mật?”

Bây giờ cô đã hiểu kiểu “A” chẳng ừ chẳng chối của Việt Trạch là có ý gì, đây đúng là người không lúc nào không đề cao cảnh giác, khả năng đề phòng cao dọa người đấy!

Nghê Già nhẹ nhàng đổi chủ đề, “Ngược lại, cô đấy, chuyện về bộ dây chuyền công nghệ mà cô định dùng để bảo vệ Mạc Doãn Nhi, là Việt Trạch tiết lộ cho các cô sao?”

Advertisement / Quảng cáo

Việt Trạch mắt lóe lên, nhìn Nghê Già, còn cô đang đầy tự tin nhìn chằm chằm Ninh Cẩm Nguyệt, trên mặt đều là khí thế kiêu ngạo bức người, nhưng, khuôn mặt tự tin gần đến kiêu hãnh này, lại không khiến người ta thấy khó chịu.

Ninh Cẩm Nguyệt bị đánh trở tay không kịp, lại càng tức giận, nha đầu chết tiệt này dám nói cô ta vu oan cho Việt Trạch, gây xích mích chia rẽ quan hệ của họ, thật là chán sống rồi!

(dipM: quan hệ? có sao?)

Cô ta vốn nghĩ là có thể lấy phong thái đại tiểu thư nhà họ Ninh dạy cho Nghê Già một trận ra trò, cứu Mạc Doãn Nhi đáng thương, cho mọi người xem bản lĩnh của cô ta, không ngờ, mới một hiệp, lại còn làm cho mình vạ lây.

Cô ta thật sự tức tối, chụp mũ ngay cho Nghê Già: “Nghê Già, cô thật sự muốn làm cho quan hệ của mấy nhà chúng ta trở thành thế này sao?”

Nghê Già thong dong đáp trả: “Ninh Cẩm Nguyệt, nếu như cô và anh trai cô đừng có nghĩ cướp máy móc thiết yếu của Hoa thị nhà chúng tôi, quan hệ của hai nhà chúng ta, hẳn là vẫn còn rất tốt!”

Còn đập trả được đòn sao??

Ninh Cẩm Nguyệt chưa từng gặp đối thủ nào miệng lưỡi sắc bén như thế này, trong các bạn bè của cô ta toàn là khuê tú thục nữ cả, ở đâu ra loại tiện đỉnh của đỉnh thế này!

Những người khác càng biến thành hình nền, quá đáng sợ!

Ngay cả Ninh Cẩm Nguyệt điêu ngoa hạng nhất rồi mà còn không bắt được cô, đại tiểu thư Nghê gia này đáng sợ thật!

Ngay khi mọi người đang nghĩ Nghê Già thật độc, cô lại vô cùng khoan dung, nở nụ cười ấm áp: “Đương nhiên, tôi thật lòng không muốn phá hỏng quan hệ giữa mọi người! Cho nên, việc này kết thúc ở đây! Có điều, Việt tiên sinh, tôi có thể nói một đề nghị chứ?”

Việt Trạch gật đầu.

“Máy móc này, hoặc tôi lấy; hoặc, nhà họ Ninh bỏ tiền,” Nghê Già cười ngọt lịm, “Tiêu Hủy!”

Cô nói tốc độ vừa phải, không dừng ngắt, như một cơn gió mát hiu hiu thổi, lại mang gai nhọn, lại còn là gai tẩm loại kịch độc mà hoàng hậu dùng cho Bạch Tuyết.

“Máy móc là của nhà họ Nghê đặt hàng, kể cả là trả lại, cũng tuyệt đối không thể chuyển cho tập đoàn khác sử dụng. Bán cho tôi, là lựa chọn tốt nhất; có điều, dù gì nhà họ Ninh cũng đã đánh tiếng muốn rồi, cho nên, nếu nhà họ Ninh cũng muốn, vậy lấy tiền ra mà mua lại thôi. Chỉ là, nhà họ Ninh cũng không thể để cho Việt tiên sinh lưng đeo tiếng xấu là để lộ cơ mật kinh doanh nhỉ! Nếu muốn mua, vậy cứ mua rồi kết quả là phải tự tiêu hủy thôi!”

Ninh Cẩm Nguyệt nghẹn họng trừng mắt, con bé này sao âm hiểm như thế chứ! Cô ta dám đem “danh dự” của Việt Trạch ra áp chế, nhà họ Ninh đương nhiên sẽ không thể để Việt Trạch gánh tối danh bán bí mật kinh doanh (quan trọng là Việt Trạch không ngu đến thế).

Nếu để cô ta đem hàng về, vậy còn chưa bõ tức!

Mà nếu thực sự nhà họ Ninh bỏ tiền mua rồi về lại phải hủy, biến thái, không phải là làm người ta càng tin nhà họ Ninh hành xử thâm độc?

Cả hai đều bất lợi với nhà họ Ninh!!!

Mộ Dực Thần và Cao Hàn cả hai đều cứng đờ sống lưng, nuốt nước bọt, mỹ nhân rắn rết!

Không dịu dàng thì đáng sợ, mà dịu dàng thì càng khủng khiếp hơn!

Mợ, bọn tui một đám trai thẳng bay nhảy giữa bụi hoa lâu nay cũng thà chơi boylove đi trêu hoa chọc cúc, chứ tuyệt đối không dám dây với mỹ nữ thế này đâu!

Việt Trạch cũng không nghĩ lâu, như có như không cong khóe môi: “Cách cô nói này, cũng không tệ lắm!”

Đứa ngốc cũng nhìn ra anh đang đứng về phía Nghê Già!

Nghê Già không ngờ anh lại trả lời nhanh như thế, rất cảm kích, định cười cười cảm ơn anh, lại thấy vậy thì mất tự nhiên quả, kết quả, thành ra cười xiêu xiêu méo méo.

Nụ cười kì cục mà nhăn nhó của cô như thể trái ngược với khí thế bức người khi nãy, Việt Trạch không tiếng động nhìn, đôi mắt mặc dù không cảm xúc, nhưng có một chút ý vui vẻ.

Khi Việt Trạch tán thành đề nghị của Nghê Già, Ninh Cẩm Nguyệt đã kinh hãi đến không thể tin được, vì sao Việt Trạch không che chở cô ta, lại nhìn lại, khuôn mặt gió bão nghìn năm không làm thay đổi được của anh, vậy mà hình như lại có một khóe môi con lên?

Advertisement / Quảng cáo

Anh ấy đang cười sao?

Mà con bé chết dẫm này lại có thể không biết xấu hổ cười xấu xí như thế đòi quyến rũ anh ấy, hai người này cùng nở nụ cười mặt liệt kì cục này là sao? Mắt nhìn thẳng vào nhau là sao?

Nhất thời cô ta nổi xung lên, hung dữ nói: “Vậy chúng tôi mua máy móc, bên họ bỏ tiền ra tiêu hủy!”

Ninh Cẩm Niên tỉnh táo ngồi một bên, không dị nghị gì.

Tập đoàn năng lượng Hoa thị gần đây sản lượng không đủ, vô cùng cần dây chuyền sản xuất, nhưng đặt công ty chế tạo mới, ít nhất cũng mất một hai năm. Mà sẵn có, chỉ có 5 bộ mà năm ngoái bọn họ trả về thôi.

Một dây chuyền đã có năng suất vô cùng lớn rồi, đây là còn là năm.

Cho nên, Ninh Cẩm Niên tuyệt đối không thể để cho Hoa thị lấy được.

Trước đây hắn nghe được tin tức từ Mạc Doãn Nhi, đã nghĩ đến đi tìm Việt Trạch, nhưng Ninh Cẩm Hạo không chịu ra mặt giúp hắn. Hôm nay vất vả lắm mới gặp Việt Trạch, nói về việc này rồi, hắn lại không biết mở lời thế nào.

Ngay cả tin tức này là do cô gái đáng yêu như Mạc Doãn Nhi nói với hắn, hắn cũng không thể tìm được bất kì nguồn tin nào kiểm chứng về F9A3.

Ninh Cẩm Niên còn từng nghi hoặc, có thể máy móc này đã xử lý xong từ lâu, hoặc có lẽ tin tức có gì sai, cho đến khi Nghê Già nhắc đến, hắn mới hay là thật.

Các dây chuyền sản xuất của Năng lượng Ninh gia còn rất yếu kém, gặp những khó khăn không thể nào vượt qua được về kĩ thuật, mà F9A3 lại là hạt nhân sản xuất của Hoa thị. Nếu như có thể lấy lại được từ trong tay Việt Trạch, Hoa thị cũng không còn là đối thủ nữa!

Nhưng bây giờ, Việt Trạch rõ ràng là sẽ không đắc tội nhà họ Nghê vì nhà họ Ninh, kì vọng nhen nhóm bao lâu vậy là tan tành, mấy dây chuyền đó, nhà họ Ninh không thể có được.

Cho nên, Ninh Cẩm Niên rất muốn nói là tiêu hủy đi. Nhưng cái này nếu là hắn nói thì không hợp, một chàng trai 24 tuổi lại nói lời lỗ mãng đầy thù hận như vậy để đả kích đối thủ, nhìn thế nào cũng rất mất mặt.

Nhưng Ninh Cẩm Nguyệt chỉ là một đứa nhóc 19 tuổi nói dỗi, vậy thì không có vấn đề gì.

Cho nên, hắn yên lặng, ngầm cho phép.

Năm bộ dây chuyền sản xuất bị trả lại, giá trị rất lớn, có thể dùng để đả kích Hoa thị, không xem là thiệt!

Ninh Cẩm Nguyệt cười lạnh lùng: “Tôi nói, tôi sẽ mua, để cho họ trả tiền.”

Tần Cảnh dựa đầu vào vai Doãn Thiên Dã, nhàm chán khẽ cười: “Bỏ một đống tiền để tiêu hủy thứ người khác đang cần khẩn cấp sao, Ninh tiểu thư, sở thích của cô đặc biệt quá!”

Ninh Cẩm Nguyệt vô cùng tức tốt, không phải thế là nói trước mặt Việt Trạch cô ta là một người phụ nữ thủ đoạn độc ác sao?

Cô ta còn định cãi lại, Tần Cảnh đã ngẩng đầu kề tai Doãn Thiên Dã thì thầm: “Thiên Dã, chúng ta đi cưỡi ngựa thôi!” mà Doãn Thiên Dã nghe lời vợ, lập tức đứng dậy, vài người khác như được đại xá, nhanh chóng tìm được lủi đi.

Tần Cảnh đi qua người Việt Trạch, nói: “Chị thấy Ninh tiểu thư tức giận lắm đấy, để cho các cô ấy đánh nhau một trận, Ninh tiểu thư thắng, tự khắc sẽ thỏa mãn cái thú vui dùng tiền hại người này!”

Mụ Tần Cảnh này, dám nhục nhã cô ta sao!

Ninh Cẩm Nguyệt mặt đỏ phừng phừng, tức giận muốn nổ phổi, nhưng cô ta không ngờ Việt Trạch lại nở nụ cười, còn gật đầu như thật, nhìn Ninh Cẩm Nguyệt, đôi mắt sâu không thấy đáy lạnh lùng:

“Ninh tiểu thư thấy thế nào?”

Ninh Cẩm Nguyệt móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sắp xước cả da.

Nghê Già nhìn Tần Cảnh, vô cùng cảm kích, châm chọc rõ ràng như thế, Ninh Cẩm Nguyệt cũng không tiếp tục thể hiện được, hơn nữa, cho dù có đánh nhau thật, Ninh Cẩm Nguyệt là đối thủ của cô sao? Nghê Lạc thanh niên trai tráng còn chẳng đánh nổi lại cô! Khụ khụ!

“Đánh gì đây?” Ninh Cẩm Nguyệt đột nhiên bình tĩnh trở lại, khẽ cười, “Nghê Già, chúng ta so cưỡi ngựa đi, người nào thắng, theo ý người đó!”

Advertisement / Quảng cáo

Tần Cảnh vốn đã đi xa khựng bước chân, quay đầu lại: “Nghê Già cô ấy…”

“Tôi đồng ý!” Nghê Già nói chắc nịch, cười cười nhìn Tần Cảnh, rồi quay lại nhìn Việt Trạch, “Nếu vậy, Việt tiên sinh cũng không cảm thấy khó xử chứ?”

Những người khác đều kinh ngạc, Tống Nghiên Nhi cũng nhất thời quên lập trường, kéo Nghê Già, nhìn Việt Trạch nói: “Không công bằng, Già Già mới chuyển về nhà họ Nghê được bao lâu? Cô ấy cơ bản đâu có biết cưỡi ngựa! Ninh…”

Cô còn đang định trách mắng Ninh Cẩm Nguyệt, nhưng nhìn người ta là em gái người mình thích, câu tiếp theo cũng nuốt xuống.

Việt Trạch mắt sâu thăm thẳm, tĩnh như mặt giếng, nhìn Nghê Già, còn cô, trên mặt vẫn như cũ là vẻ tự tin bình tĩnh như cơn gió.

Anh cúi người giữa những cái nhìn chờ đợi một phán quyết của mọi người, chiếc áo phông tạo thành một cái bóng nhu hòa.

Anh cầm chiếc cốc không trong tay vững vàng đặt lên bàn trà, thản nhiên nói: “Xin cứ tự nhiên!”

Ý là, quyết định vậy ha!

_______________________________

Anh xuất hiện muộn không có nghĩa là anh không có những phát ngôn khiến người ta muốn đập đầu xuống đất….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN