Hắc Nữ Vương (Black Queen)
Chapter 3: Thiên thần và ác quỷ
Một bé gái tóc trắng đứng trước đoàn người dài không thấy đuôi, hầu như trong số họ toàn là trẻ em. Trên tay cô bé kia là một chiếc đèn màu xanh cẩm thạch, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Sau lưng bé gái có một đôi cánh trắng tinh, không một hạt bụi. Có một sợi dây màu xanh da trời vắt trên đôi cánh kia, ánh vàng của màu mực nổi bật trên sợi dây. Ediugl* là tên của bé gái đó.
*người dẫn đường.
“Thực hiện nhiệm vụ ổn chứ? Ediugl?” một thiếu niên khoảng chừng 16 tuổi đứng ở cổng Thiên đường vẫy tay nói lớn với cô bé kia. Ediugl muốn chạy lại với anh trai mình nhưng cô bé sợ những người phía xa không nhìn thấy hào quang của Thiên thần sẽ không biết đường đi nên chỉ đáp lại thật lớn:
“Ổn cả, Repeeketag**!”
**người gác cổng.
_
Cậu trai kia sau khi kiểm tra tất cả các linh hồn không còn chút tạp niệm xấu xa nào mới chạy lại gần cô bé kia. Mái tóc bạch kim của hai đứa trẻ như phát sáng dưới ánh mặt trời. Ediugl xoa xoa hai tay rồi than thở:
“Không ngờ đá Denefiti lại tiêu hao sức mạnh nhiều như vậy để tỏa sáng. Ở dưới mặt đất con người chỉ cần sử dụng thứ gọi là “điện” là có thể cho đèn của họ sáng bao lâu cũng được!”
“Ừ. Nhưng cái gọi là “điện” đó lại gây hại cho họ hơn là có ích. Đá Denefiti hấp thụ sức mạnh của ta nhiều thật đấy, nhưng nó lại là ánh sáng duy nhất cứu rỗi linh hồn của con người. Em đang làm một viêc vĩ đại như thế đấy Ediugl thân yêu.” Reppeketag an ủi cô em gái bé bỏng của mình. Ediugl cười tươi, rồi sau đó mặt cô bé hiện lên vẻ trưởng thành trước tuổi, nghiêm túc nói với anh trai mình:
“Trẻ em, dạo này rất nhiều, có nhiều đứa chỉ mới sinh ra. Có chuyện gì đó không ổn. Em đã nói với Am, Am bảo sẽ báo với các tổng lãnh thiên thần, nhưng em nghĩ chuyện không đơn giản như vậy…”
“Ác quỷ!” Reppeketag giúp cô bé kia nói nốt phần còn lại. Cô bé tóc bạch kim khẽ gật đầu một cái. Hai đứa trẻ này đều cảm nhận được điều nguy hiểm, nguy hiểm tới mức làm thế giới thay đổi.
_
Geneviene khua chiếc lông vũ màu vàng trước mặt. Ánh sáng từ nó làm ngài cau mày khó chịu. Edoardoaltin và cặp song sinh trắng đen kia đứng xung quanh chiếc lồng phủ vải chống phép thuật, thỉnh thoảng lại tạo thêm một sợi xích khác khi cái kia bị đứt. Alenticement nằm dài trên chiếc ghế bằng bạc rộng khoảng 5 mét, cao 2,5 mét khẽ ngáp một cái. Nathaniels cầm một thanh kiếm kị sĩ sáng bóng, tay cầm còn có vài bông hoa tường vy đen, ánh mắt lạnh băng ánh lên một tia ghê tởm với gã thiên thần có đoo cánh màu vàng dưới lưỡi kiếm của hắn. Zane đứng bên trái Hoàng hậu, Halcph đứng bên phải ngài, cả hai tạo ra một tấm lá chắn bằng ma thuật để bảo vệ hai vị chúa tể vĩ đại này, cho dù điều đó khá là dư thừa.
Geneviene đưa chiếc lông vũ kia tới gần đuôi của Alenticement, ánh mắt như cười. Trong phút chốc chiếc lông vũ hóa thành hạt bụi biến mất trong tay của ngài. Vị hoàng hậu kia bực tức nói:
“Bệ hạ! Đừng đưa thứ dơ bẩn đó lại gần ta!”
Gã thiên thần đang ở dưới lưỡi kiếm của Nathaniels căm phẫn hét lên:
“CÁC NGƯƠI MỚI LÀ GIỐNG LOÀI DƠ BẨN!”
Geneviene nhăn mày. Ngay lập tức Nathaniels dùng chân ấn đầu gã xuống sàn đá cẩm thạch. Máu từ đầu gã chảy ra, Geneviene từ tốn đặt câu hỏi trước khi giết gã:
“Nói đi, lăng mộ của D! Cơ hội cuối cùng của ngươi!”
Gã thiên thần kia ngóc đầu dậy nhìn chiếc lồng lần cuối. Người gã yêu nhất thế giới này, gã không muốn để nàng chết, nhưng càng không thể để Thiên đường và Thế giới con người bị chúng – những con quỷ độc ác xâm chiếm. Gã mệt mỏi thốt ra một vài từ:
“Xin lỗi, Alysa…”
Sau lời nói của gã, chiếc lồng bị một sức mạnh vô hình bóp nát không thương tiếc.
_
“Bệ hạ, ngài nghĩ như thế nào về định nghĩa thiên thần và ác quỷ?”
Alenticement ôm ngài vào lòng khẽ thủ thỉ vào tai. Geneviene dừng xem xét các kế hoạch tranh trừng thế giới, ngước mắt nhìn về ánh trăng xanh bên ngoài cửa kính không tự chủ mà cười một tiếng. Ngài nắm lấy một lọn tóc của Hoàng hậu, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn vào khoảng không vô định, hỏi:
“Ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta đang hỏi ngài cơ mà!” Alenticement cười lớn. Geneviene thu ánh mắt mình lại, suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi Hoàng hậu đặt ra. Ngài chưa bao giờ tìm hiểu về khái niệm thiên thần hay ác quỷ. Mặc dù ngài có tò mò, một vài lần cải trang vào nhà thờ của con người để tìm hiểu. Nhưng khái niệm của chúng làm ngài không nén chịu được sự bực tức. Thiên thần luôn đúng, ác quỷ luôn sai? Tại sao chúng lại mặc nhiên như vậy? Sự tò mò của ngài cũng chỉ là hứng thú nhất thời, vốn dĩ không định tìm hiểu kĩ. Nhưng hôm nay Geneviene cuối cùng cũng định nghĩa được thế nào là thiên thần, thế nào là ác quỷ.
“Thiên thần
Sẽ vì thế giới, những điều cao cả, vĩ đại mà bỏ mặc người chúng yêu.
Còn ác quỷ
Sẽ vì người mình yêu mà bỏ cả thế giới.”
Alenticement dựa đầu vào vai Geneviene, quyến rũ nói:
“Vậy thì,
Ngài cho phép ta được làm ác quỷ của ngài chứ?”
{Còn}
#kehaongot
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!