Hắc Phong Thần Đạo
Chương 11: Viêm thạch
– À, xin chào! Lúc nãy tiểu tử hình như có nghe ngài nhắc đến viêm thạch, không biết…
Ông chủ nghe vậy trả lời:
– Viêm thạch sao, có, tất nhiên là có, không ngờ cậu cũng biết viêm thạch, thôi để ta giới thiệu lại cho một chút. Viêm thạch là một loại khoáng thạch đặc biệt có màu vàng thường xuất hiện ở những vùng có núi lửa lớn, mà hàng trăm núi lửa như vậy mới có một mỏ viêm thạch nhỏ mà thôi. Viêm thạch có thể dùng để đánh lửa rất tốt, có thể cho vào lò rèn để tăng nhiệt độ cho ngọn lửa, một khối lớn có thể dùng để sưởi ấm cho cả một căn nhà suốt đời đấy. Mà vị huynh đệ này thật là may mắn đấy, cửa hàng chúng tôi vừa nhập vào một khối lớn, cậu muốn mua bao nhiêu cũng có, nếu mà là hôm qua thì không có đâu, mà ta nói nhé, ở Kim Khoáng Lương Gia chúng tôi giá viêm thạch là rẻ nhất cả vùng, à không, phải nói là cả nước này đấy.
Triệu Thiên Bình hơi nghẹn họng, gã này sao nói nhiều vậy nhỉ, thói quen nghề nghiệp sao, mặc dù nghĩ muốn hỏi gã xem có phải hay không nhưng nó chỉ nói:
– Rẻ sao, Rẻ như thế nào?
Ông chủ định nói giá nhưng sợ Triệu Thiên Bình không hình dung được rõ lắm, gã bèn quay lại phía sau, lúc này có một thanh niên khom người bê một khối đá màu vàng to bằng nữa người gã từ sau cửa tiệm đi ra. Gã bèn lấy búa bên cạnh nhìn ngắm một chút rồi gõ rơi xuống một khối to cỡ nắm tay, xong gã dò người thanh niên:
– Kích thước như vậy là đủ, thứ này mới tăng giá, gõ nhỏ hơn lúc trước một chút, con nhớ đừng để rơi vụn quá nhiều.
Người thanh niên gật đầu dạ vâng rồi tiếp lấy cái búa từ trong tay cha mình, hắn chăm chú xác định những rảnh đá, tính toán xem gõ như thế nào để viên đá vỡ ra có kích cỡ gần bằng của ông chủ, rồi vung búa gõ xuống. Viêm thạch không quá cứng nên chỉ cần hơi dùng lực là một chút là một mảnh đã rơi ra, kích thước không quá chênh lệch với cục trước đó, nhưng lại có vài mảnh vụn, không hoàn hảo như trước, ông chủ thấy thế cũng tương đối hài lòng gật đầu:
– Con làm tốt đấy, lần sau ra lực nhẹ và dứt khoát hơn một chút thì không có mảnh vụn đâu.
Người thanh niên cười vui vẻ gật đầu, ông chủ thì cúi người nhặt lấy khối đá đầu tiên rồi đi đến đặt lên cái cân trên quầy, nhìn xong lão bảo:
– Khối này cậu có thể dùng đánh lửa vài năm đấy, cũng có thể nung chảy được hơn chục cân huyền thuyết. Giá lại rẻ, chỉ một trăm lượng bạc.
Nghe cái giá mà Triệu Thiên Bình khẽ giật mình, một khối đá cỡ nắm tay nhỏ mà lên đến trăm lượng bạc trắng, nó còn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:
– Chỉ một trăm lượng?
Ông chủ còn tưởng Triệu Thiên Bình thật sự cho nó rẻ nên mới hỏi vậy, lão cười đáp:
– Đúng vậy, đáng ra sẽ đắc hơn một chút, nhưng ta chỉ lấy cậu một trăm lượng mà thôi, đảm bảo không nơi nào rẻ hơn đâu. Cậu biết không, bây giờ ở mỏ phía tây đang có chiến tranh, chỉ vài ngày nữa có khi sẽ lên giá đến hai ba trăm lượng đấy. Thứ này đắc hàng lắm, những người đi làm nhiệm vụ ở cùng phía bắc hoặc đi thám hiểm đều tìm mua viêm thạch hằng ngày đấy, nhất là những kẻ muốn lên Vô Phong Sơn thì không thể thiếu được, cậu không mua bây giờ để vài ngày nữa thì không có mà mua đâu.
Triệu Thiên Bình cười ngượng, đừng nói một trăm lượng, bây giờ trong túi nó còn chưa đến mười lượng, mà còn phải mua thêm vài thứ nữa, gãi gãi đầu nó móc ra hai lượng bạc để lên quầy cười cười ngập ngừng:
– Ừm, thật sự rất rẻ, nhưng mà tiểu tử chỉ còn chừng này bạc thôi, ngài có thể bán một khối nhỏ hơn được không?
Nụ cười lập tức cứng lại trên mặt ông chủ Lương, gã nhìn hai lượng bạc đặt trên quầy mà tắt tiếng, sự hào hứng của gã biến mất tăm, gã thò tay cầm hai lượng bạc lên nhìn thật kĩ rồi lại đưa mắt nhìn Triệu Thiên Bình khiến nó càng ngượng ngùng. Gã không nói gì mà quay đầu đi vào trong, đến bên cạnh người thanh niên đang đẽo đá gã cúi xuống quan sát rồi nhặt lên một mảnh vụn rơi ra lúc nãy, xong gã quay lại quầy rồi thả đến trước mặt Triệu Thiên Bình:
– Hai lượng bạc chừng đấy, muốn thì cầm đi.
Triệu Thiên Bình nhìn mảnh đá cỡ đầu ngón tay út mà khẽ cảm khái, thật đáng tiền mà, nó nhặt lên bỏ vào túi, định hỏi thêm gì đó nhưng nó nghĩ ấn tượng của ông chủ với mình bây giờ cũng không tốt, hỏi cũng không được gì, nên nó đành bỏ qua, người ta có lòng tốt “bán lẻ” như thế này nó lên cảm tạ rồi. Thấy vẻ chần chừ của nó, ông chủ tưởng nó chê ít, không kịp để Triệu Thiên Bình lên tiếng cảm ơn gã lại nói tiếp:
– Hừm, mẩu đó đủ dùng hơn trăm lần đấy, không ít đâu, nếu không phải là khách mở hàng thì ta không có bán cho nhà ngươi đâu. Thật sự xúi quẩy mà, nếu ngày hôm nay không buôn bán được thì tất cả đều là lỗi của tiểu tử ngươi cả đấy.
Triệu Thiên Bình gãi đầu ngại ngùng, gã này thật sự nói nhiều mà, nó cười:
– À, đa tạ ông chủ.
Bỗng có tiếng người thanh niên vọng ra:
– Cha ơi, sao chỗ đá này cứng quá.
Ông chủ nghe vậy nhìn vào hỏi:
– Cứng sao?
Triệu Thiên Bình định quay đi nghe thấy vậy cũng tò mò nhìn vào thấy người thanh niên liên tục cầm búa gõ vào một chỗ trên tảng đá, nhưng nó không vỡ ra như lúc trước mà cứng như thép vậy, búa va vào còn phát ra tiếng keng keng. Ông chủ ngạc nhiên một lúc, rồi như nghĩ ra điều gì gã trợn mắt lên, nhưng lão nhanh chóng quay phắt lại nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Bình, giọng lão có vẻ run run:
– Đi đi, đi đi, mua được rồi thì đi đi, hôm nay đóng cửa sớm.
Lão đẩy Triệu Thiên Bình ra khỏi của hàng, rồi lại liếc ngang dọc hai bên như phòng trộm, đến khi chắc chắn không có ai chú ý lão mới vội vàng đóng cửa lại. Triệu Thiên Bình ngơ ngác một không hiểu gì, nó cười cười lẩm bẩm:
– Thật là, hàng còn chưa mở đã đóng lại.
Tuy không biết nhưng nó cũng không ngu, chắc chắn gã phát hiện gì đó quý giá mà không muốn mọi người biết đây.
– Là gì nhỉ, màu sắc có vẻ như là vàng, chắc là một khối vàng lớn. Hay thật, trong một khối viêm thạch lại có vàng. Thật sự kì lạ.
Triệu Thiên Bình từ nhỏ đã thấy vàng, nhưng chỉ là thấy mà thôi, nếu nó hiểu biết hơn về vàng chắc chắn sẽ không nghĩ đó là vàng, vì vàng không thể phát ra tiếng keng keng thanh thúy như vậy khi va đập được. Chất rắn kể cả kim loại càng cứng tiếng vang càng trong, mà vàng thì quý ở tính dẻo chứ không phải cứng. Tự suy đoán để thỏa mãn sự tò mò của mình, Triệu Thiên Bình quay đầu đi thẳng, mục tiêu bây giờ của nó là ở phường thị phía bắc. Nhưng chỉ đi được vài bước, nó đã nghe thấy tiếng gọi:
– Đợi đã tiểu tử!
Triệu Thiên Bình khẽ sửng sốt, nó nghe ra là giọng của ông chủ lúc nãy bèn quay đầu lại, gã chủ tiệm đang hé ra một cánh cửa đưa tay vẫy vẫy Triệu Thiên Bình:
– Lại đây, nhanh lên!
Không biết gã gọi làm gì nhưng nó vẫn quay lại, đến trước mặt gã định hỏi có chuyện gì nhưng chưa kịp hỏi đã bị gã tóm lấy tay kéo vào bên trong. Triệu Thiên Bình nhíu mày nhưng không chống cự, nó biết rất có thể liên quan đến chuyện lúc nãy, tuy đã suy đoán thứ kia là vàng nhưng nó lại không chắc chắn, nó thật sự muốn biết đó là gì, lòng tò mò thôi thúc khiến nó mặt cho gã chủ tiệm lôi kéo vào bên trong cửa hàng. Mặt dù bên ngoài đã tờ mờ sáng nhưng bên trong cửa hàng đóng kín này lại tối om, gã chủ tiệm đã tắt đèn, gã kéo tay Triệu Thiên Bình đi vào một đoạn đến phía sau của hàng, nơi có ánh sáng, là một căn phòng có rất nhiều đồ đạc, một cái kho thì đúng hơn. Nơi này có người thanh niên lúc nãy gõ đá, bây giờ hắn đang ngồi xuống hiếu kì nhìn tảng đá dưới đất, bên cạnh có một phụ nhân trung niên ngồi đấy. Gã chủ tiệm ấn Triệu Thiên Bình xuống một cái ghế rồi nghiêm mặt nói:
– Tiểu tử, ngươi phải quên chuyện ngươi thấy hôm nay đi.
Triệu Thiên Bình mặt vô hại hỏi lại:
– Chuyện gì cơ.
Gã chủ tiệm tức giận:
– Còn chuyện gì nữa, là chuyện viêm thiết đấy.
Triệu Thiên Bình mắt sáng hiểu ra, thì ra thứ đó tên là viêm thiết, trong viêm thạch có viêm thiết, ra là vậy, nhưng nó để làm gì nhỉ, nó khẽ lắc đẩu:
– Không biết.
Gã chủ tiệm khẽ sửng sốt:
– Ngươi không biết?
Triệu Thiên Bình định lắc đầu nhưng nghĩ sao lại nói:
– À biết, nó là viêm thiết.
Gã chủ tiệm nổi cáu, gã gầm lên nhưng không dám quá lớn tiếng, có lẽ sợ bên ngoài nghe thấy, gã nghiến răng:
– Ngươi biết tại sao nói không biết.
Triệu Thiên Bình cười cười:
– À vừa mới biết, là ngươi nói cho ta biết.
Gã chủ tiệm ngoác miệng:
– Cái gì.
Gã sửng sốt hồi lâu rồi lấy tay cấu lên đầu mình, miệng lầu bầu:
– Ta quá ngu mà, thật sự là ngu mà…ta..ta..ta..
Trung niên mỹ phụ bên cạnh thấy vậy cười bảo:
– Huynh thật sự là tự làm tự chịu. Vị tiểu huynh đệ này, việc hôm nay mong cậu không để cho người khác biết được không?
Nghe phụ nhân hướng mình nói vậy, Triệu Thiên Bình khẽ gật đầu:
– Ta cũng chỉ nghe ông chủ nói là viêm thiết thôi, còn chả biết nó làm gì nữa cơ mà, sao lại đi nói cho người khác biết được chứ.
Lương lão bản một bên đang tự cấu xe mình nghe vậy tỏ vẻ khinh thường hỏi lại:
– Ngươi bảo ngươi không biết viêm thiết quý hiếm hơn vàng này để làm gì, một khối như vậy đủ đê cả nhà ngươi sống sung sướng vài đời đấy.
Triệu Thiên Bình nghe vậy liền hỏi:
– Nó dùng để làm gì mà quý?
Lương lão bản đáp:
– À, nó…hừm, sao ta lại nói nhiều như vậy nhỉ, thôi được rồi, cũng không cần phải giấu ngươi, dù gì muốn biết thì hỏi người khác cũng biết mà thôi.
Nói đoạn gã kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh phu nhân rồi tiếp tục:
– Viêm thiết là một thứ rất cứng, cứng hơn cả huyền thiết, đối với người thường thì không thể nung chảy hay làm gì được nó, nhưng mà Võ Thần đảo lại cần nó.
Triệu Thiên Bình nghe vậy càng tò mò:
– Võ Thần đảo sao, họ cần thứ này làm gì, làm sao giao cho họ được.
Họ Lương vuốt cằm:
– Làm gì thì không ai rõ, nghe đồn là họ dùng để chế tạo thần binh lợi khí gì đấy, còn muốn làm sao giao cho họ thì bọn ta chỉ biết ở mỗi quốc gia Võ Thần đảo có ủy nhiệm một thương điếm làm nhiệm vụ giúp họ thu mua các mặt hàng trên đại lục, như ở Thiên An quốc này là Vong Hương điếm nằm tại kinh thành, có gì muốn bán cho Võ Thần đảo thì đến đó.
Nói xong gã đứng lên nhận lấy cái búa từ con mình rồi ngồi xuống bên cạnh tảng viêm thạch bắt đầu gõ. Từng mảng từng mảng viêm thạch tách ra rơi xuống, phần lõi có viêm thiết ở giữa càng lúc càng nhỏ. Vừa gõ gã vừa nói:
– Viêm thiết là một trong những thứ được Võ Thần đảo thu mua. Nó rất hiếm, nghe bảo rằng phải trong mỏ viêm thạch rất lâu đời mới có được một ít viêm thiết hình thành. Mà thứ gì được Võ Thần đảo thu mua đều giá trị rất cao.
Trong tay gã còn lại một mẩu kim loại, gã nâng lên đưa đến trước mặt Triệu Thiên Bình, nó cũng vươn tay chạm lấy, màu sắc thật sự không khác gì mấy so với mảnh vụn xung quanh, chỉ khi chạm vào mới cảm nhận được nó khác biệt, viêm thạch có độ ấm nhất định, nhưng viêm thiết lại lạnh như nước mùa đông vậy. Họ Lương thu khối kim loại lại, sau đó lấy búa gõ mạnh lên nó khiến phát ra những tiếng keng keng:
– Giống y như miêu tả, rất lạnh và cứng. Đây đúng là viêm thiết rồi.
Hô hấp của lão trở nên có chút dồn dập, lão nhìn Triệu Thiên Bình với vẻ lo lắng:
– Ngươi đã biết được giá trị của nó, ngươi sẽ không nói cho ai biết chứ?
Triệu Thiên Bình thản nhiên gật đầu:
– Sẽ không.
Họ Lương khẽ vuốt trán:
– Dù ngươi nói thật nhưng ta không thể tin được.
Triệu Thiên Bình có chút khó chịu, chẳng lẽ mặt mình nhìn gian như vậy sao? Phụ nhân bên cạnh thấy vậy thì nói:
– Vị tiểu huynh đệ này đừng hiểu nhầm, chỉ là thứ này quá giá trị mà thôi. Đạo lí thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội ai cũng hiểu. Cậu thông cảm. Như thế này vậy, ba người nhà chúng tôi cũng dự tính đi về kinh thành bây giờ, nhưng cần chuẩn bị một chút. Cậu chịu khó ở lại nơi này một canh giờ, đến khi chúng tôi rời khỏi, thì cậu hãy đi, như vậy dù cậu có nói ra đi nữa, chúng tôi cũng không sao cả.
Triệu Thiên Bình nghe vậy gật đầu đồng ý, phụ nhân thấy vậy yên tâm dặn dò họ Lương một chút rồi gọi con trai đi ra phía sau. Họ Lương lúc này lại nói:
– Ngươi cảm thấy cửa hàng cửa hàng này như thế nào?
Triệu Thiên Bình không hiểu hỏi lại:
– Thế nào là thế nào?
Họ Lương nói rõ hơn:
– Chỉ cần ngươi giũ bí mật chuyện này, ta có thể đem cửa hàng này cho ngươi.
Triệu Thiên Bình bất ngờ trước lời đề nghị, nhưng sau đó vội vàng thừ chối:
– Thế thì không cần, tôi lấy cửa hàng này làm gì chứ.
Họ Lương thuyết phục thêm:
– Nếu ngươi không muốn thì có thể bán cho người khác, ta biết ngươi cũng không giàu có g. Thế nào, hoặc giả ngươi cho ra một cái giá.
Triệu Thiên Bình cười lắc đầu:
– Vô công bất thụ lộc. Ừm, nếu được, ngài có thể cho tôi hỏi thăm chút chuyện được không?
Họ Lương hỏi lại:
– Chuyện gì. Chắc ngươi muốn biết nơi có viêm thạch hả. Nói cho ngươi biết cũng được nhưng mà viêm thiết hiếm lắm. Cả mỏ đá đấy chắc được một chút này thôi. Nếu …
– Khoan khoan.
Triệu Thiên Bình nhanh chóng cắt lời gã chủ tiệm này, thật sự hết nói nổi, sao gã lại thích tự suy này đoán nọ thế nhỉ, nó vuốt mặt vẻ bất lực rồi nói tiếp:
– Là lúc nãy có nghe ngài nhắc đến Vô Phong Sơn, ngài có thể nói rõ hơn về nó một chút không?
Họ Lương sửng sốt, gã nheo mắt nhìn kĩ Triệu Thiên Bình lại một lượt từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, đến khi Triệu Thiên Bình sắp không chịu nổi thì gã hỏi:
– Ngươi đừng nói ngươi định trèo lên Vô Phong Sơn để…ấy…ấy…đó chứ?
Vừa nói gã vừa lấy chỉ chỉ ngón tay lên trời. Triệu Thiên Bình không hiểu sao gã ấp úng như vậy, nhưng cũng hiểu được gã muốn diễn đạt gì, nó gãi đầu cười ngượng ngùng:
– Quả thật muốn lên đó, có chút hiếu kì, cũng có chút hi vọng.
Họ Lương nghe vậy lắc đầu thở dài có chút ngao ngán nói:
– Đời ta gắn bó với cái cửa hàng này mấy chục năm trời, không một ngàn thì cũng tám trăm người giống ngươi đã từng qua đây mua viêm thạch để lên Vô Phong Sơn rồi. Nhưng có nghe nói ai gặp tiên nhân gì đâu. Ta khuyên nhé người trẻ tuổi, chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!