Hắc Phong Thần Đạo - Chương 2: Kỳ hoa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Hắc Phong Thần Đạo


Chương 2: Kỳ hoa


Trời đất mờ ảo tinh sương bừng tỉnh trong lác đác những tia nắng sớm, bình minh bắt đầu nhuộm màu hoa cỏ. Đây là một đồng hoa cúc bát ngát sắc vàng phủ kín vài dặm mặt đất. Loại cúc này rất đặc biệt, cây cao bằng thân người lớn, hoa thì nở to như đầu người, cũng vì vậy mà dân ở đây đặt tên cho nó Cúc Hoàng Nhân. Do tồn tại loại hoa cúc này mà nơi đây có phong cảnh rất đẹp, mà những cánh hoa rụng trong sương sớm được gom nhặt lại cũng tạo thành một loại trà rất ngon có tên là Lộ Thủy. Có đặc trưng như thế nên muốn thu hoạch loại trà này thường phải chọn những ngày có sương sớm, thường thì vào ngày mùa xuân hạ mới thường xuất hiện sương nên hai mùa này được coi là mùa thu hoạch trà, hôm nay cũng là một ngày như vậy.

– Thiếu gia ca ca, huynh chỉ cho muội cách thu hoa trà đi!

Một bé gái ở bên cạnh vừa nhìn một thiếu niên thu trà vừa hỏi. Bé gái chừng mười tuổi, trắng mũm mỉm, khuôn mặt tròn trịa ngây thơ với nụ cười tít mắt, nhìn khá dễ thương xinh xắn, còn thiếu niên chừng mười ba tuổi, gương mặt thanh tú, đôi mắt có thần, thân hình không tính là thấp nhưng hơi gầy với nước da ngăm khỏe mạnh.

– Hưm, cũng đơn giản, muội chỉ cần buộc gọng vải này quanh cành hoa vừa khi có sương, buộc càng gần bông hoa thì càng tốt. Rồi chờ cho sương tan hết thì tháo ra, lấy cánh hoa rụng ép vào trong nẹp trúc rồi đem phơi hai nắng là xong. Haiz da, nhưng mà ta nghĩ muội không làm được đâu.

Thiếu niên xoa cằm vừa trả lời vừa mỉm cười, cuối cùng trong mắt lại hiện lên một chút trêu đùa. Bé gái nghe vậy thì dẫu môi tỏ vẻ không phục:

– Hừm, muội không tin. Huynh làm được thì muội cũng làm được.

Thiếu niên trừng mắt tỏ vẻ “ngạc nhiên”:

– Thật không? Thế ai đến tối thì sợ ma không dám bước ra khỏi nhà. Mà muốn buộc gọng vải này thì phải chọn lúc trời chưa sáng ấy nha. Nghe nói giờ đó là giờ ma quỷ đi tìm trẻ con ăn thịt đấy. Muội mà ra khỏi nhà coi chừng chưa đến được rừng hoa đã bị bắt ăn mất, lấy đâu mà thu trà nữa. Ha ha.

Thiếu niên vừa trêu chọc bé gái vừa cười. Còn bé gái thì sắc mặt hơi trắng, rõ ràng có vẻ rất sợ ma, nhưng vẫn mạnh miệng:

– Đến khi muội lớn như huynh thì muội không sợ nữa, hừ hừ, vả lại…

Bé gái lại mỉm cười:

– …thiếu gia sẽ bảo vệ muội, không để muội bị bắt, đúng không?

Nói đoạn bé gái dùng cả hai tay chộp lấy cánh tay thiếu niên rồi đung đưa nhằm ra sức thuyết phục. Thiếu niên khẽ sửng người rồi cười khẽ, ánh mắt nhu hòa:

– Được, ta sẽ bảo vệ muội. Nhưng mà đừng gọi ta là thiếu gia nữa được không, ta giờ cũng không phải là thiếu gia gì đó, chỉ là tiểu nhị làm kiếm chút bạc chỗ gia gia muội mà thôi.

– Đến một lúc nào đó muội sẽ không gọi huynh là thiếu gia nữa, nhưng không phải bây giờ. Hì hì.

Bé gái lắc đầu, trong mắt lóe lên cái nhìn thông minh và một chút tinh nghịch. Thiếu niên chỉ biết lắc đầu, trong lòng lại nghĩ về lí do mình được gọi là thiếu gia mà không khỏi có chút buồn bã.

Thiếu niên không biết cha mình là ai, từ khi có được ý thức của mình thì đã không thấy cha rồi, mẹ nó cũng không nhắc đến mà chỉ nói đến khi lớn lên nó sẽ biết, do vậy hiểu biết của nó về cha mình chỉ là cái họ Triệu vì tên của nó là Triệu Thiên Bình. Mẹ nó là con út Lý phú hộ nổi tiếng ở tỉnh bên cạnh, nghe nói là nhà giàu nhất tỉnh, nhưng vì có mang nó mà không biết cha là ai nên rời bỏ gia đình mang theo một lão gia nhân thân tín mà về vùng này mở một tửu quán nho nhỏ sinh sống. Nhưng mẹ nó vì quá nhớ thương trượng phu, tương tư sinh bệnh, qua đời khi mới được hai mươi tư xuân xanh, cũng là lúc nó mới năm tuổi. Từ đó nó sống chung với lão gia nhân, lão làm đầu bếp, nó làm tiểu nhị, nương tựa nhau mà sống qua ngày. Lão nhân có một con trai làm lính. Sáu năm trước con lão mang về một đứa bé nói là con gái gã nhờ lão nuôi giúp. Lão Tạ rất bất ngờ vì con lão đi lính nhiều năm chưa nghe thấy gã nói cưới vợ nhưng bây giờ lại lọt ra một đứa cháu nội, nhưng lão hỏi thì gã không nói rõ ràng, chỉ bâng quơ nói vợ gã đi xa rồi, chẳng biết là chết hay đi nơi nào “xa” lắm. Để lại bé gái rồi gã cũng đi mất, bốn năm sau có tin chiến báo là gã đã tử trận làm hai ông cháu khóc rất thương tâm. Cuối cùng một quán rượu, một ông lão, hai đứa bé mồ côi nương tựa với nhau đến bây giờ. Lão nhân tên là Tạ Kim, mà bé gái tên là Tạ Bích Quân, vì lão nhân luôn biết ơn chủ mẫu nên từ xưa đến nay luôn gọi Triệu Thiên Bình kính trọng một tiếng “thiếu gia”, bé gái thấy vậy cũng gọi nó là thiếu gia, đến nay không sửa được, nó chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.

– Được rồi Tiểu Màn Thầu, trà thu xong rồi chũng ta cũng về thôi, quán cũng sắp mở cửa rồi.

Triệu Thiên Bình gọi bé gái một tiếng rồi thu hết mọi thứ vào trong gùi mang lên sau lưng. Thân hình nó nhỏ gầy nhưng tràn đầy sức lực, cái gùi khá nặng và to bằng cả người nó mang lên lại không thấy quá khó khăn, vì đường về trong trấn cũng khá xa nên nó không dám mang nặng thêm nữa, sợ đi không nổi.

– Dạ. Thiếu gia ca ca, muội muốn chơi thêm chút nữa được không, còn sớm mà.

Tiểu Màn Thầu là biệt danh của Tạ Bích Quân, nó không tình nguyện cho lắm, rõ ràng còn ham chơi muốn quên về. Triệu Thiên Bình khẽ cười không nói, chỉ vỗ vỗ lên cái gùi trên lưng rồi cất bước, trong lòng nghĩ hôm nay thu hoạch cũng khá nhiều, về trấn bán cho thương gia cũng được khá tiền đây. Tuy không tình nguyện nhưng Tiểu Màn Thầu vẫn đi theo sau, vì nó được gia gia căn dặn luôn luôn phải ngoan ngoãn nghe lời thiếu gia.

Đi được một đoạn, Triệu Thiên Bình nhìn thấy vẻ không vui của Tiểu Màn Thầu, trong lòng bèn sinh sủng ái nói:

– Hôm nay ta dẫn muội về con đường khác vậy, coi như đi chơi.

Không đợi được đồng ý nó đã nắm tay dắt bé gái rẽ một con đường khác. Trên mặt Tiểu Màn Thầu đổi thành vẻ vui tươi hoạt bát trở lại, trong mắt lại hiện lên một chút đắc ý như âm mưu đã thành công. Triệu Thiên Bình nhìn thấy được nên có cảm giác dở khóc dở cười, nó lắc đầu không nói rồi đi hướng ra khỏi rừng Cúc. Trên đường khi thỉnh thoảng lại bắt gặp những người quen trong trấn cũng đang thu thập hoa trả, nó bèn chào hỏi một chút rồi đi.

Một lúc lâu sau, xuyên qua rừng cúc, sắc vàng giảm dần, cây cỏ cũng trở nên ít ỏi. Điều này làm Triệu Thiên Bình khá ngạc nhiên, nó nhớ rất rõ cách đây ba tháng khi đi qua chỗ này thì hoa cỏ khá rậm rập, lúc đó vì nghe được tiếng nước chảy nên tò mò đi qua, phải vất vả lắm mới băng qua được nhưng giờ di chuyển khá nhẹ nhàng. Lúc đầu nó còn tưởng mình lầm đường nhưng nhìn kĩ lại thì địa hình vẫn vậy, tiếng nước chảy vẫn có, chỉ có cây cối là ít đi trông thấy. Lại đi thêm một lúc nó mới dẫn bé gái đi ra khỏi rừng hoa tiến đến bên một con suối. Suối này khá lớn, nước chảy mạnh nhưng lại rất trong xanh, đi đến bên cạnh ngay lập tức có cảm giác như hơi ấm thổi vào người, xua đi chút buốt giá của sương sớm, rất thoải mái. Khi trông thấy nơi này thì Tiểu Màn Thầu trợn cặp mắt to tròn miệng kêu Oa oa tỏ ra khá ngạc nhiên cũng đầy hứng thú, nếu không phải cánh tay đang bị giữ lại chắc nó đã chạy ào vào dòng suối rồi.

Triệu Thiên Bình nắm tay Tiểu Màn Thầu chỉ về một hướng:

– Qua bên kia ngồi đi.

Một tảng đá lớn bằng phẳng nằm giữa dòng suối và khá sát bờ, trên đá phủ một ít rêu xanh. Triệu Thiên Bình lấy một í lá cây rải lên rồi bế Tiểu Màn Thầu đặt ngồi lên tảng đá, sau đó ngồi xuống rồi nói:

– Mấy tháng trước ta lạc đường nên tình cờ phát hiện chỗ này. Muội biết không, cuối suối này chính là sông Kinh Hà đấy. Nhưng mà nó kì lạ lắm, nước chỗ nãy rất ấm, lại rất thoải mái nữa. Tắm rất đã.

Tiểu Màn Thầu tỏ vẻ hiếu kì đưa hai bàn chân nhỏ nhắn đung đưa vào trong nước, mắt bỗng híp lại cười hì hì:

– Ấm thật đấy, thiếu gia ca ca, huynh biết chỗ tốt như vậy mà không chỉ sớm cho muội biết. Không chơi với huynh nữa.

Nói thì nói vậy nhưng bàn tay nó vẫn nắm chặt lấy tay Triệu Thiên Bình không buông, thi thoảng cuối xuống nghịch nước rất vui sướng. Còn Triệu Thiên Bình thì nằm dài xuống tảng đá, chân cũng thả xuống nước, tai lắng nghe những âm thanh tự nhiên, mắt thì ngước lên nhìn những cánh chim bay lượn trên trời mà trong đầu có những suy nghĩ xa vời, có khi nào mình sẽ được tự do bay lượn như những chú chim kia không. Tên của nó như bầu trời kia vậy, yên bình trong trẻo, nó đang nghĩ sau này có nên đổi tên thành Phi Thiên hay không, biết đâu đến lúc đó nó có lẽ sẽ bay được. Nó lắc đầu cười gạt bỏ ý nghĩ viển vông này đi, đến bên kia dòng suối mình còn chưa đi tới huống gì bay trên trời. Nghĩ như vậy nên bất giác nó hướng ánh mắt qua, nhìn một lúc bỗng dưng nó chợt sũng lại rồi bật người dậy.

– Ồ!

Tiểu Màn Thầu bên cạnh thấy vậy bèn quay đầu lại, rồi lại quay một lần nữa nhìn theo thì thấy…

– Ủa chả có gì cả mà sao huynh đơ vậy, chẳng lẽ…

Bất giác cô gái nhỏ vì nghĩ đến gì đó mà khuôn mặt trở nên trắng bệch, mắt cũng bắt đầu đỏ lên rớm nước. Triệu Thiên Bình thấy vậy vội nói:

– Ây dà, không phải, muội nhìn kĩ xem có thấy cái cây màu trắng kia không?

Triệu Thiên Bình bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ tiểu cô nương nhà ta cũng nhát gan quá đi, chưa hiểu đầu đuôi gì đã sợ. Tiểu Màn Thầu lau mắt nhìn theo cánh tay đang chỉ của Triệu Thiên Bình một lúc lâu mới thấy được, ở phía xa bên suối quả thật có một cái cây gì đó nhìn không rõ màu trắng, nó bất giác bĩu môi:

– Cái gậy nhỏ tí xíu màu trắng kia à. Muội nhìn muốn lòi mắt ra luôn này. Mà mắt của thiếu gia ca ca huynh thật tốt đấy nha.

Tiểu cô nương không vì thấy ngạc nhiên vì cái cây màu trắng mà lại dùng ánh mắt long lanh như phát hiện được một điều cực kì mới mẻ mà nhìn Triệu Thiên Bình, rõ ràng đối với nó đây mới là điều ngạc nhiên, chứ không phải “cái gậy” nhìn không rõ kia. Nói ra cũng đúng, vì cái cây kia nằm cách một khoảng xa bên bờ kia con suối, tính đến đây cũng phải trăm trượng, mà cây thì chỉ tầm hai ba tấc, không để ý thì đố người bình thường nào nhìn thấy được. Đây cũng phải nói đến thị lực của Triệu Thiên Bình tốt hơn người thường rất nhiều, từ nhỏ đã vậy, đến cả sức khỏe cũng vậy. Nảy sinh tò mò, nó bèn nói:

– Muội ở đây chờ ta một lát.

Tiểu Màn Thầu cũng thấy hiếu kì:

– Huynh mang muội theo với.

Triệu Thiên Bình quả quyết:

– Không được, nguy hiểm, muội ở đây chờ ta.

Tiểu Màn Thầu cong môi:

– Thiếu gia ca ca mang muội đi với, muội năn nỉ mà…

Nghe vậy, Triệu Thiên Bình quay lại nghiêm mặt:

– Ta nói không được!

Tiểu Màn Thầu ủy khuất nhưng vẫn không tiếp tục đòi theo nữa.

Lòng tò mò của Triệu Thiên Bình rất mạnh, nó cảm thấy cái cây kia rất kì lạ, ít nhất thì với nó là vậy vì cái cây kia nhìn rất giống một cây Hoàng Nhân Cúc còn nhỏ, điều đặc biệt là cúc bình thường có màu xanh mà cây này lại có màu trắng. Nếu là cây chết thì phải có màu xám hoặc đen mới đúng, đằng này lại có màu trắng, vì vậy mà Triệu Thiên Bình quyết định xem tận mắt để coi cái cây kia có gì đặc biệt. Nghĩ là làm, nó nhìn xung quanh xem có gì nguy hiểm không rồi tìm một tảng đá vừa phải ôm lên, xong bắt đầu lội xuống dòng suối. Tiểu Màn Thầu ở một bên đành lo lắng nói:

– Thiếu gia cẩn thận.

Tuy dòng suối khá cạn nhưng rộng và chảy khá mạnh, hơn nữa Triệu Thiên Bình chưa bao giờ băng qua suối này nên nó rất cẩn thận bước qua. Nước lúc này đã ngập đến gần thắt lưng nhưng vì có tảng đá tăng sức nặng nên nó không bị dòng suối cuốn đi. Đi đến giữa dòng nó bỗng dưng trượt chân ngã ầm xuống, cũng may nó giữ chặt tảng đá nên không trôi đi, có điều từ trên xuống dưới đã không còn chỗ khô ráo, làm Tiểu Màn Thầu bên bờ sau khi hét toán lên rồi lại bật cười khanh khách. Vài phút trôi qua, cuối cùng Triệu Thiên Bình cũng tới bờ bên kia, hắn đặt tảng đá xuống rồi vội vàng chạy lại chỗ cái cây nhỏ.

Đây đúng theo những gì Triệu Thiên Bình suy đoán đó chính là một cây Cúc con, vẫn chưa chết, song lại hoàn toàn màu trắng. Nó đi quanh cây vài vòng, ngồi xuống ngó nghiêng vài lượt vẫn kết luận đây là một cây Cúc con “biến dị”.

– Một là biến dị, hai là mắc một loại bệnh nào đó, theo kinh nghiệm nhiều năm của nhân gia ta thì chắc chắn người là Cúc con. Xét thấy ta và ngươi có duyên thôi thì ta thu ngươi đem về nhà trồng vậy.

Triệu Thiên Bình chắp tay lầm bầm một chặp rồi cười hì hì xoắn tay áo bắt đầu đào cây cúc này lên. Nhưng được một lúc thì nó phải kiếm một cành cây để đào, vì phát hiện rễ cây cúc “nhỏ” này lai không nhỏ chút nào, đào sưng hết cả tay vẫn chưa thể hết bộ rễ của nó được. Qua một lúc lâu thì bộ rễ của cây Cúc cũng được đào lên hoàn toàn, phải dài gấp ba lần cơ thể Triệu Thiên Bình. Nhìn bộ rễ mà nó trở lên hân hoan:

– Rõ ràng là biến dị, nếu sau này nó ra hoa rồi thành trà biết đâu mình sẽ có được một loại cực phẩm Lộ Thủy trà. Mình sẽ kiếm được một mớ cho coi.

Triệu Thiên Bình hí hửng gom bộ rễ lại rồi đặt lên tảng đá, sau đó ôm nó quay trở lại. Vừa băng qua suối vừa tranh thủ dùng nước rửa sạch cả cây nhỏ. Đến khi nhìn tận nơi thì Tiểu Màn Thầu mới tỏ ra ngạc nhiên vì cây Cúc nhỏ này, thân bé tí mà bộ rễ thì to đùng, toàn thân màu trắng như củ cải, chỉ có vài lá nhỏ giống lá cúc. Nhưng hình như hứng thú của bé gái cũng không quá lớn đối với thứ này nên nó rất nhanh bỏ qua, sự quan tâm lúc này được đặt lên người Triệu Thiên Bình:

– Thiếu gia, huynh mau về thay quần áo không thể để bị cảm lạnh đâu.

Triệu Thiên Bình mỉm cười:

– Ta không sao, muội cũng không phải không biết ta khỏe như trâu mà, cảm nổi gì.

Cô bé phản bác:

– Không được, mau về.

Rõ ràng dù ham chơi nhưng Tiểu Màn Thầu còn coi trọng sức khỏe của vị thiếu gia ca ca này hơn nhiều. Hiểu được điều đó nên Triệu Thiên Bình cảm thấy rất cảm động, nó khẽ xoa đầu Tiểu Màn Thầu, ánh nhìn trìu mến. Mà Tiểu Màn Thầu cũng thích được xoa đầu như vậy nên cười hì hì đầy vui sướng.

Hai đứa nhỏ tay trong tay dắt nhau đi men theo bờ suối mà về nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN