Hắc Phong Thần Đạo - Chương 35: Độc Cô tâm ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Hắc Phong Thần Đạo


Chương 35: Độc Cô tâm ý


Độc Cô Truy Dương được phân công chỉ dạy đầu tiên cũng có lí do cả, đầu tiên phải kể đến hắn là con mọt sách chính cống, và lợi ích từ việc đó không thể nào bàn cãi, hầu như mọi cuốn sách trong Lưu Vân Thư Viện dù hiểu dù không hắn cũng đều đã đọc qua, có thể ví hắn như một Tàng kinh các hoặc một cái mục lục di động vậy, những thư tịch cần thiết để cho Triệu Thiên Bình bắt đầu nghiên cứu hắn có thể chỉ ra một hai. Lí do thứ hai cũng quan trọng không kém, mà khi dẫn Triệu Thiên Bình xuống thư viện hắn đã nói:

– Phù trận là cơ sở của pháp thuật. Ấn chú, phù văn, tâm quyết, trận pháp, chiêu thức của đạo thuật các loại đều bắt nguồn từ phù trận cả. Mà để vận dụng được phù trận tạo ra chúng thì trước tiên ta phải có hiểu biết nhất định về phù trận. Đệ có thể hiểu phù trận là sự liên kết và dẫn dắt vật chất và ý niệm để tạo ra lực lượng, nó tồn tại ở mọi nơi ta có thể cảm nhận được. Học thức về phù trận phải nói là vô cùng vô tận, sự thông thạo phù trận thường được giới tu luyện chia làm ba cấp độ, thứ nhất là vận dụng, thứ hai là cải tiến, thứ ba là sáng tạo. Mục tiêu của chúng ta đó là cấp vận dụng, đệ phải tìm hiểu và khám phá rất rất nhiều loại phù trận khác nhau để hiểu về tác dụng và cách sử dụng cũng như kết hợp chúng lại với nhau để đạt hiệu quả như mong muốn. Cấp vận dụng yêu cầu sự hiểu biết rộng, cấp độ cải tiến lại yêu cầu sự hiểu biết sâu, nhưng khả năng đó chúng ta chưa thể nắm được, ít nhất phải là đại thần thông tu sĩ mới có thể lờ mờ chạm đến, còn cấp độ sáng tạo phù trận chỉ có trong truyền thuyết của những vị thiên không tu sĩ mà thôi. Muốn đạt đến cấp độ sau thì đệ phải nắm rõ cấp độ trước, có nghĩa là bây giờ đệ có nhiệm vụ phải tìm hiểu tất cả các loại phù trận có thể nắm được. Ta sẽ hướng dẫn cách phối hợp các phù trận hoặc bài bố các trận pháp từ cơ bản đến phức tạp cho đệ biết, đây cũng là cơ sở để đệ có thể tiếp thu tốt loại hình chiến trận tổ đội. Tiếc là khoảng thời gian còn lại không được nhiều mà đệ thì còn rất nhiều thứ phải biết.

Triệu Thiên Bình cũng đồng ý như vậy. Tổ đội chiến đấu có thể nói là vận dụng tất cả những thứ mà Linh Vân bắt nó phải học, khả năng chiến đấu thì khỏi cần phải nói, từ cận chiến đến viễn chiến, chiêu thức võ học và đạo thuật là thứ không thể thiếu, trận hình chiến đấu và nhãn quan chiến thuật cũng quyết định sự phối hợp nhuần nhuyễn của cả đội hình, nếu một mắc xích bị tiêu diệt thì có khả năng dẫn tới sự hỗn loạn rồi thất bại.

Ở cửa thư viện, Triệu Thiên Bình gặp lại nữ thủ thư Tô Lan, nàng mỉm cười chào cả hai:

– Độc Cô sư huynh và Triệu sư đệ khỏe. Có cần ta trợ giúp gì không.

Triệu Thiên Bình gật đầu cười chào lại, Độc Cô Truy Dương tỏ ra khách sáo chắp tay nói:

– Hôm nay ta đưa tiểu sư đệ đến đây mượn vài quyển thư tịch, mong Tô sư tỷ thông qua cho.

Tô Lan đáp:

– Chỉ cần theo quy định thì không có vấn đề gì.

Độc Cô Truy Dương gật đầu cảm tạ rồi đi vào, Triệu Thiên Bình chắp tay với nàng rồi đi theo. Được vài bước nó mới tò mò hỏi Ngũ sư huynh:

– Nhìn sư huynh có vể rất khách khí với Tô sư tỷ?

Độc Cô Truy Dương mỉm cười:

– Tất nhiên. Nàng là Ngoại môn đệ nhất thiên tài về phù trận, khách khí là cũng nên. Nếu nàng là đệ tử nội môn thì đã nắm lấy danh hiệu đệ nhất trong tầng lớp đệ tử của môn phái từ lâu rồi.

Triệu Thiên Bình ồ một tiếng hỏi:

– Lợi hại như vậy? Nhưng tại sao là đệ tử nội môn thì giỏi hơn?

Độc Cô Truy Dương tận tình giải thích:

– Người tu võ so với người tu đạo thì khả năng vận dụng phù trận ban đầu kém hơn rất nhiều, đó là sự khác biệt giữa nội lực và linh lực. Người tu võ vì thế muốn điều khiển phù trận phải qua những phù chú và trận pháp gián tiếp, điều đó khiến khả năng giao tiếp giữa võ giả và phù trận kém đi rất nhiều. Khoảng cách đó muốn rút ngắn thì võ giả phải đạt đến cảnh giới Tiên thiên thượng võ mới được, còn để cân bằng với người tu đạo thì ít nhất phải là thông thiên võ giả. Mà những cảnh giới đó thì rất khó đạt đến. Thế mà nàng dù có điểm yếu như vậy vẫn có thể bất phân thắng bại với nhiều đệ tử nội môn có thiên phú cực cao về phù trận. Ta dù áp đảo nàng một chút bên ngoài nhưng xét về lĩnh ngộ phù trận thì phải cam bái hạ phong. Tiếc là người tại lại không có thời, nàng lại là người tu võ.

Triệu Thiên Bình thở dài tiếc nuối:

– Không có cách nào khác sao.

Độc Cô Truy Dương dẫn nó đến bên một kệ sách, hắn lấy một quyển trục mở ra đưa cho nó:

– Cách tất nhiên là có, chỉ là rất khó mà thôi.

Triệu Thiên Bình nhìn nội dung quyển trục mới hiểu được vì sao lại nói rất khó. Tinh hoa thiên địa là linh khí, còn tinh hoa trong tinh hoa là một thứ được gọi là Tiên linh chi khí. Tiên linh chi khí tồn tại một cách ngẫu nhiên và vô cùng thưa thớt, chỉ hình thành trong những điều kiện vô cùng đặc biệt, và tác dụng của nó cũng được nhắc làm Triệu Thiên Bình phải tặc lưỡi cảm thán. Một con vật, một cái cây hoặc thậm chí hòn đá bình thường nếu hấp thu một tia Tiên linh chi khí đều có thể sinh ra linh trí bắt đầu tu luyện thành yêu, trong sách ghi chép lại trong Yêu cung có vài vị yêu tu như vậy. Linh căn là do tiên thiên sinh ra, nhưng nếu người bình thường có thể hấp thu được tiên linh chi khí thì có khả năng cao sản sinh ra linh căn hậu thiên, có đôi khi phẩm chất còn cao hơn linh căn tiên thiên nữa, có lẽ đây cũng là biện pháp mà Độc Cô Truy Dương đề cập đến. Không những vậy, nếu tu đạo giả hấp thu được thì phẩm chất linh căn sẽ tăng cao, cơ thể được cải thiện, đạo hạnh tinh tiến nhảy vọt.

Độc Cô Truy Dương ở một bên đợi nó đọc xong rồi nói:

– Tiên linh chi khí đối với tu luyện giả có vô vàng lợi ích. Như đối với tu sĩ chúng ta có thể tăng tiến đạo hạnh, hoặc luyện chế linh khí, với tu võ giả có thể tăng cường thể chất. Thật ra tu võ giả thường sẽ không dùng kinh mạch để hấp thụ mà thay vào đó sẽ dùng máu thịt để hấp thụ, vì linh căn đối với họ không có ý nghĩa cho lắm. Thứ nhất linh lực và nội lực rất dễ xung đột, thứ hai nếu muốn tu đạo thì phải tu hành lại từ đầu, nên họ sẽ dùng cơ thể hấp thu nhưng vỏ qua kinh mạch, từ đó cải tạo cơ thể và sản sinh nhiều nội lực hơn. Nhưng ta biết chắc chắn, nếu có được Tiên linh chi khí thì Tô Lan sẽ không chần chừ cải tạo kinh mạch của nàng thành linh căn.

Triệu Thiên Bình nhìn Ngũ sư huynh đầy thắc mắc:

– Sao sư huynh khẳng định như vậy.

Độc Cô Truy Dương đưa ánh mắt nhìn chăm chú Tô Lan một lúc rồi nói:

– Đó là khát vọng của nàng.

Triệu Thiên Bình thì lại nhìn chăm chú vị Ngũ sư huynh này của nó, một lúc sau nó bật cười:

– Thì ra sư huynh suốt ngày ở thư viện lại không chỉ vì đọc sách.

Độc Cô Truy Dương nhìn nó một lúc rồi bật cười không nói gì mà quay người đi chọn sách. Triệu Thiên Bình nhìn Tô sư tỷ kia một lát rồi quay đầu nhìn về vị sư huynh trông như cây sậy của mình hỏi:

– Tô sư tỷ là người thân của ai?

Độc Cô Truy Dương cũng không quay đầu lại mà đáp:

– Nàng là muội muội của Hư Chân sư huynh bên Huyền Phong. Một người giống như đệ.

Triệu Thiên Bình gật gù, nó hiều “giống như đệ” có nghĩa là cũng vượt qua Lưu Vân Bích Chướng như nó. Có lẽ vị Hư Chân Đạo Nhân này sau khi lên núi thì đưa muội muội mình lên theo. Nghĩ đến đó Triệu Thiên Bình bất giác lại nhớ về Tiểu Màn Thầu, đã lâu không gặp lại tiểu ni tử suốt ngày “thiếu gia ca ca”. “Mình phải nhanh chóng đạt đến Trúc cơ, nếu có thể tìm được một tia Tiên linh chi khí để Tiểu Màn Thầu cũng có thể tu luyện thì tốt biết mấy”.

Trong quyển trục đề cập đến sự xuất hiện của Tiên linh chi khí, đa phần là ngẫu nhiên bắt gặp trong thiên địa, nhưng ở Lưu Vân Tông có một nơi có thể lấy được Tiên linh chi khí “dễ hơn bình thường”, đó là Lưu Vân Bí Cảnh. Trong ghi chép chỉ ra những lần mở bí cảnh thì khả năng gặp được Tiên linh chi khí là rất cao, nhiều nhất có thể đến năm tia trong một lần, ít thì có thể là một hai tia. Thường thì Tiên linh chi khí khi tiếp xúc với cơ thể hoặc pháp bảo thì rất dễ dàng bị hấp thụ, chỉ có một vài dụng cụ hoặc phù trận phong ấn đặc biệt mới có thể lưu giữ nó.

Giọng nói của Độc Cô Truy Dương vang lên làm ngắt quãng suy nghĩ của nó:

– Được rồi, đi thôi.

Trên tay hắn lúc này là hai quyển trục lấy từ khu trận pháp, Triệu Thiên Bình nghe vậy cũng gật đầu đi theo.

Lúc này trước quầy thủ thư có một thanh niên anh tuấn khí khái đang trò chuyện với vẻ lấy lòng Tô Lan, khi thấy hai người Triệu Thiên Bình bước ra thì quay lại chào:

– Là Độc Cô sư đệ sao, thật hân hạnh, vị tiểu sư đệ này chắc là Triệu sư đệ đúng không, lần đầu gặp mặt, ta là Vương Hoành của Huyền Phong.

Triệu Thiên Bình có thể nhận ra được tính cách khá tự cao của người này qua cách nói chuyện và thái độ, nhưng người ta đã chào hỏi trước thì nó cũng chắp tay chào lại, Độc Cô Truy Dương cũng gật đầu:

– Thật hân hạnh.

Rồi hắn lấy lệnh bài thân phận cùng hai quyển trục đặt lên quầy nói:

– Phiền Tô sư tỷ.

Tô Lan gật đầu lấy ra một ngọc giản màu xanh, miệng lẩm bẩm gì đó, tức thì ngọc giản tỏa ra một tia sáng chiếu đến lệnh bài cùng hai quyển trục như thực hiện pháp thuật nào đó. Chỉ lát sau ánh sáng tắt đi, Tô Lan cầm lấy lệnh bài và quyển trục đưa lại rồi nói:

– Trong vòng ba tháng sau phải hoàn trả.

Độc Cô Truy Dương gật đầu nhận lấy rồi chắp tay cáo biệt. Hai người rời đi, Vương Hoành lại tiếp tục trò chuyện với Tô Lan.

Ra khỏi cửa, Triệu Thiên Bình không khỏi hỏi một câu:

– Vương sư huynh kia chắc cũng giống huynh nhỉ?

Độc Cô Truy Dương nhìn nó với vẻ không hiểu cho lắm, Triệu Thiên Bình thấy vậy cười nói thêm:

– Thì với Tô sư tỷ đó đó.

Độc Cô Truy Dương lắc đầu cười khẽ:

– Đệ còn nhỏ không hiểu gì đâu.

Triệu Thiên Bình gãi gãi đầu:

– Chắc vậy. Vị Vương sư huynh kia nhìn có chút gì đó khác khác, giống như kiêu ngạo nhưng lại không phải, rất khó nói, có vẻ không được thân thiện lắm.

Độc Cô Truy Dương cười:

– Đó là sự kiêu hãnh của dòng máu đế vương nhân gian.

Triệu Thiên Bình mắt tròn xoe:

– Đế vương nhân gian? Thiên An hoàng thất?

Độc Cô Truy Dương gật đầu:

– Đúng vậy, hoàng thất Thiên An quốc là một chi môn nhân lâu đời của Lưu Vân Tông chúng ta, cũng vì thế mà Thiên An quốc mới thái bình thịnh trị lâu như vậy. Hoàng đế hiện giờ chính là Huyền Phong trưởng lão, mà Vương Hoành chính là thái tử, vài năm nữa khi sẽ lên kế vị. Hoàng thất họ Vương còn một vị thái thượng trưởng lão nữa. Sinh ra đã có địa vị cao, ngạo khí tất nhiên là phải có, nhưng không đến nỗi nào.

Triệu Thiên Bình chép miệng:

– Đối thủ của Ngũ sư huynh có vẻ mạnh đấy.

Độc Cô Truy Dương trợn mắt nhìn nó:

– Đồ ranh con biết gì mà nói, cầm lấy.

Nói đoạn hắn vứt hai quyển trục sang cho Triệu Thiên Bình. Nó nhanh chóng đỡ lấy, nhưng suýt tuột tay vì hai quyển trục khá là nặng. Nhìn có vể nhỏ nhẹ như bao quyển trục khác nhưng khi tận tay cầm vào mới biết mỗi quyển cũng hơn năm chục cân, Triệu Thiên Bình tặc lưỡi:

– Sao nặng vậy, thứ này dùng làm gậy đập người còn được.

Độc Cô Truy Dương ở bên cạnh có chút hả hê như trả được thù cái tội miệng của nó nói:

– Đây là quyển trục phong ấn trận pháp, chứa nhiều tài liệu nên rất nặng, lại rất quý. Đệ giữ cho chắc vào, nếu làm hư thì đừng trách tông môn hỏi tội, cũng đừng nghĩ cho vào túi trữ vật.

Triệu Thiên Bình nghĩ nghĩ cũng đúng, nếu cho vào túi trữ vật có khi một trăm cân này không kéo đứt túi thì cũng kéo tuột lưng quần. Nó vác hai quyển trục lên vai như vác hai khúc gỗ vậy, nghĩ lại một chuyện khác nó bèn hỏi:

– À Ngũ sư huynh này, lúc nãy đệ nghe thấy Tô sư tỷ nói là trong ba tháng, nhưng đệ nhớ không lầm thì lúc trước tỷ ấy nói là chỉ mượn thư tịch được trong tháng mà nhỉ? Chẳng lẽ đệ nhớ nhầm?

Độc Cô Truy Dương nhìn nó hơi lâu một chút rồi nói:

– Đệ nên đọc thêm sách đi, vào tông phái đã lâu nhưng ta thấy đệ chỉ toàn tu luyện. Siêng năng là tốt nhưng hiểu biết cũng là đạo hạnh, nhất là với người tu đạo như chúng ta. Còn vấn đề đệ thắc mắc đó là do mức độ cống hiến quy định. Sơ cấp đệ tử như chúng ta có điểm cống hiến sơ cấp, khá là dễ kiếm, nếu đệ trúc cơ sẽ có điểm cống hiến cao cấp, làm trưởng lão có điểm cống hiến trưởng lão, còn ở mức độ thái thượng trưởng lão thì không cần phải tính đến điểm cống hiến nữa. Điểm cống hiến có thể quy đổi ra linh ngọc và tài bảo, điểm cao thì cấp độ cống hiến sẽ tăng, khi có còn được hưởng nhiều đặc quyền của môn phái nữa. Như ta có cấp độ cống hiến sơ cấp cao nhất, nên đặc quyền là có thể mượn thư tịch trong ba tháng, là đãi ngộ cao nhất của sơ cấp đệ tử.

Triệu Thiên Bình cười cười ngại ngùng:

– Cái này đệ có nghe qua nhưng thật sự không rõ lắm, có cách nào để tăng điểm cống hiến không?

Độc Cô Truy Dương gật đầu:

– Có rất nhiều cách, điểm cống hiến sơ cấp là dễ dàng đạt được nhất. Cách nhẹ nhàng nhất là ngồi trong thư viện đọc sách mười canh giờ thì sẽ tích được một điểm, do vậy chỉ cần chăm chỉ nghiên cứu thư tịch một năm thôi là có vài trăm điểm rồi, đây là cách mà tông môn khuyến khích đệ tử tự thân học tập. Nếu đệ muốn kiếm nhanh hơn thì có thể tham gia chăm sóc linh thảo, linh thú, hoặc cao cấp hơn là chế tạo phù lục, trận bàn, luyện khí, tầm bảo, hoặc là thi đấu môn phái. Điểm cống hiến sơ cấp có thể đồi lấy linh ngọc và tài bảo sơ cấp. Điểm cống hiến cao cấp thì có thể đổi tài bảo cao cấp, có giá trị gấp mười lần điểm sơ cấp. Điểm cống hiến trưởng lão đổi lấy thời gian nghiên cứu tầng hai thư viện, những tài bảo cực kì quý hiếm, và nhiều thứ khác, giá trị gấp trăm lần điểm cao cấp. Nói chung bây giờ đệ nên tích lũy càng nhiều cống hiến, sau này sẽ cần dùng rất nhiều đấy. Cụ thể thế nào thì nghiên cứu trong này.

Nói đoạn Độc Cô Truy Dương lật tay vứt cho Triệu Thiên Bình một quyển sách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN