Hắc Phong Thần Đạo - Chương 41: Trong rừng sâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Hắc Phong Thần Đạo


Chương 41: Trong rừng sâu


Chỉ chịu một đòn đầu tiên mà cả người đau nhức ê ẩm, nếu là trước khi tu luyện nhận một đòn như vậy chỉ sợ Triệu Thiên Bình không chết cũng tàn phế.

Vừa kịp lấy lại tinh thần thì tiếng gió đã vang bên tai, nó như bản năng cuối người xuống lăn ra ngoài mới tránh được một kiếp.

Nhìn lại thân cây vừa rồi đã bị tạc ra một hốc lớn, tưởng tượng lực phá hoại phải ngang với nó dùng Vạn tượng ấn. Nếu bản thân lĩnh đòn vừa rồi chắc chắn là nát xương. Nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh thì nhanh chóng lui lại phía sau kéo ra khoảng cách.

Con gấu thấy Triệu Thiên Bình tránh được đòn tấn công của mình thì gầm lên giận dữ đuổi theo.

Đừng tưởng con gấu nhìn to lớn nặng nề sẽ chậm chạp, nó còn rất nhanh nhẹn là đằng khác, tuy không bằng lũ sói nhưng cũng đủ khiến Triệu Thiên Bình phải chật vật. Đó chỉ tính riêng về di chuyển, nói về tấn công thì mỗi cú tát của nó nhanh đến xé gió, phải vô cũng khó khăn mới tránh được.

Tuy có thể chạy nhanh hơn nhưng Triệu Thiên Bình mượn con gấu để luyện tập nên không bỏ nó quá xa, thỉnh thoảng lại để con gấu tiếp cận tung vài đòn.

Lúc này, Triệu Thiên Bình chỉ tìm biện pháp né tránh và phòng thủ chứ chưa phản công lại. Những đòn tấn cong của con gấu đầy lưc lượng và tốc độ chính là thứ tốt nhất để rèn luyện phản ứng của nó.

Những cú bạt tay có khả năng khiến đối thủ gãy xương hoặc vỗ bay cả một mảng thịt, nguy hiểm hơn là những cú tạp có thể dễ dàng cắn đứt con mồi, hoặc giả nếu nó bắt được thì lưc lượng và móng vuốt có thể đơn giản xé toạc một con trâu mộng.

Phong Hành bộ pháp, môn bộ pháp diễn hóa từ sáu mươi tử quẻ kinh dịch càng lúc càng được nó vận dụng trơn tru mượt mà. Có thể nói ở phương diện lĩnh ngộ trong chiến đấu Triệu Thiên Bình tự cảm thấy mình không tệ chút nào. So với tự tu luyện thì cách này hiệu quả hơn cả trăm lần, cũng vì vậy mà nó mới chịu phong bế linh lực đi tự ngược như thế này.

Dù lực lược bàng bạc nhưng dã thú vẫn chỉ là dã thú, bản năng chiến đấu có mạnh mẽ đến mấy thì cũng không thể so với linh thú có được tư duy đầy đủ. Nên qua vài chục lượt tránh né thì Triệu Thiên Bình cũng hiểu hết các ngón đòn của con gấu này, phản xạ cũng như nước chảy thành sông. Lại qua một chốc, lúc này thì chỉ cần con gấu nhướng mình thì Triệu Thiên Bình đã có thể phán đoán ra con gấu muốn tung ra đòn tấn công gì, việc tránh né đã không còn chật vật như lúc đầu nữa.

Nó bắt đầu nghĩ đến việc phản công.

Nhân cơ hội cự hùng quạt tay trái, Triệu Thiên Bình nhanh chóng nghiêng người né đồng thời tay phải vòng từ dưới lên thành một đường cong hoàn mỹ giáng một quyền thao thủy vào mạn sườn con gấu.

Bụp một tiếng, như đánh vào đệm bông, không, phải nói là đệm thịt mới đúng. Lớp mỡ rung rung lên hóa giải lực công kích, một quyền thăm dò nhanh chóng bị kiềm hãm rồi bật ngược ra lại.

Da dày thịt béo đến mức độ nhất định cũng là lợi hại, một đấm có thể đánh vỡ gạch đá của Triệu Thiên Bình mà không thể làm cự hùng có chút cảm giác đau mảy may nào, mà lực phản đòn còn khiến tay nó có chút ê ẩm.

Một đòn lại một đòn, Triệu Thiên Bình liên tục tấn công vào những bộ vị đầy ắp mỡ dày của con gấu. Mặc dù không gây được tổn thương gì nhưng nó càng đánh càng hăng, đây quả thực giống như nó tiên đoán, con gấu giờ không khác gì bao cát di động, có thể thỏa sức tấn công mà không lo đối thủ gục ngã quá nhanh.

Tán quyền bảy thức lúc này Triệu Thiên Bình chỉ sử dụng thao thủy cùng tán vũ mà thôi, có thể nói nếu cứ đánh như vậy dù chiếm thượng phong nhưng không thể hạ đo ván cự hùng được, hoặc giải bản thân Triệu Thiên Bình muốn so sức bền với con dã thú này.

Tuy da dày thịt thô nhưng liên tục ăn đòn thì con gấu cũng thấy đau, càng lúc nó càng hăng tiết hơn. Thử hỏi trong rừng này có con vật nào dám khinh nhục đè đánh nó như vậy đâu, trước giờ chỉ cần nó khịt muỗi cũng đủ khiến những loài khác chạy cong đuôi, thế mà bây giờ bị một sinh vật cao chưa tới nửa người nó liên tục khiêu khích khiến nó càng lúc càng hăng tiết, đã rơi vào trạng thái cuống bạo.

Gặp cự hùng bất chấp hậu quả tấn công, khiến Triệu Thiên Bình chịu áp lực càng ngày càng lớn, nhưng cũng đánh càng ngày càng đã nghiền. Quyền tời quyền lui, một trận chiến long trời lở đất diễn ra đã hơn một canh giờ.

Rốt cuộc tích tiểu thành đại, dù mỗi lần tổn thương không quá lớn nhưng tụ lại khiến con gấu chịu không nổi, no bèn xoay đầu bỏ chạy.

Triệu Thiên Bình đâu dễ buông tha bao cát như vậy. Vừa đuổi vừa đánh, đến tận khi cự hùng chui vào hang thì nó mới buông tha cho.

Triệu Thiên Bình ngửa đầu cười lớn một tiếng thống khoái rồi mới quay đầu tiếp tục lần mò trong rừng tìm kiếm đối thủ.

Cứ như vậy lang thang hơn một tháng trong rừng, lúc thì đấu mãnh thú, lúc thì bỏ ra thời gian vận khí tu hành, lúc thì tìm hiểu thư tịch trận pháp, Triệu Thiên Bình hôm nay đã có tiến bộ vô cùng rõ rệt.

Cơ thể tuy không to vào đâu nhưng một thớ cơ đều lộ ra rắn chắn lực lượng, hơn nữa nếu cởi bỏ y phục có thể thấy những vết xẹo tuy đã phai mờ nhưng vẫn còn những ngấn bạc chồng chất lên nhau đầy dã tính.

Thu hoạch lớn nhất phải kể đến khả năng chiến đấu, Triệu Thiên Bình không những phát huy sở học võ thuật đến mức thuần thục mà còn dựa vào khả năng quan sát sắc bén trong lúc chiến đấu để đúc kết một lượng kha khá kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Một tháng không nói dài, nhưng cũng đủ khiến nó nhưng thoán thai hoán cốt.

Còn linh lực, tuy thường xuyên phong bế nhưng nhờ thân thể được tôi luyện mà tu vi nhờ thế được hưởng lợi lớn, điều đáng mừng hơn là trong chiến đấu khiến nó càng hiểu rõ bản thân hơn, nhờ vậy mà việc tu luyện của nó gặp được kì ngộ không ngờ, đó là ẩn huyệt.

Vào nửa tháng trước sau một trận ác chiến với một đôi vợ chồng Cự Yên Hùng, lúc đó vì muốn khiêu khích cặp đôi này mà Triệu Thiên Bình liều lĩnh bắt cóc con của chúng khiến cặp gấu này điên tiết lên, thế là một trận long trời lờ đất diễn ra. Trận chiến này có thể nói là xém chút nữa lấy đi tính mạng của Triệu Thiên Bình, nhưng cũng nhờ đó mà nó bức phá cực hạn bản thân, lực lượng tăng tiến, không những vậy, sau khi tĩnh tu lại bất ngờ cảm ứng được ẩn huyệt bị khai phá. Không phải chỉ một, mà một lúc mười lăm cái ẩn huyệt.

Bình thường tu sĩ muốn cảm ứng ra ẩn huyệt thì phải có thực lực nhất định làm tiền đề, cos thể nói ít nhất là trúc cơ, sau đó vào một ít điều kiện đặc biệt thì mới có thể cảm ứng ra ẩn huyệt, số lượng có ít có nhiều, nhưng giống như Triệu Thiên Bình ở tu vi này có thể cảm ứng ra ẩn huyệt nếu những tu sĩ khác biết được chắc chắn sẽ vô cùng bất ngờ. Mà mười lăm cái ẩn huyệt cũng là một con số không nhỏ.

Có thể nói đây là nó may mắn, nhưng không phải toàn bộ, vì bản thân Triệu Thiên Bình có không những có ngộ tính tốt mà cảm giác lại vô cùng tinh tế và nhạy bén. Chỉ một điểm cảm ứng nho nhỏ chưa bao giờ gặp phải lại khiến bản thân nó lần mò ra ẩn huyệt, điều này nếu gặp trên một tu sĩ khác có thể dễ dàng bỏ qua cảm giác có mà như không này, nhưng Triệu Thiên Bình thì khác, nó sẽ không đời nào bỏ qua chút cảm giác như thế, thật giống như lần vượt qua thử thách thác nước thứ tư vậy. Thế nên thu hoạch của nó tuy có phần may mắn nhưng cũng là xứng đáng.

Ẩn huyệt, tác dụng của nó đối với tu sĩ là không thể bàn cãi. Sơ cấp tu sĩ được lợi thứ nhất có thể kể đến tăng cường khả năng hấp thu linh khí, nói rộng ra càng có khả năng giúp tu sĩ cảm nhận thiên địa từ đó thân cận tự nhiên đại đạo, mà khi ẩn huyệt được khai mở càng là khai mở ra một đoạn kinh lạc bí ẩn, điều này khiến tu sĩ càng hiểu rõ và đào móc tiềm năng cơ thể mình.

Ẩn huyệt mạnh yếu không thống nhất, có thể nói nó không thể nào vượt qua ba trăm sáu mươi đại huyệt bình thường được, nhưng nếu một không bằng thì chưa chắc hai, ba đã không bằng, rồi chục, rồi trăm. Không ai rõ mình có bao nhiêu ẩn huyệt chưa khai phá cả, có thể nói ẩn huyệt cũng như tiềm năng của cơ thể vậy, đó là vô hạn.

Một tu sĩ có thể đào móc cơ thể mình ra hàng trăm ẩn huyệt so với tu sĩ bình thường đã thấy chêch lệch, nếu tính lên hàng ngàn thì như thế nào, quả thật như trời với đất vậy.

Mà Triệu Thiên Bình chỉ là sơ cấp tu sĩ đã có thể khai phá mười lăm ẩn huyệt, mười lăm nhánh ẩn mạch, so với tu sĩ đồng cấp đã có ưu thế nhất định.

Qua hơn một tháng điên cuồng, Triệu Thiên Bình giờ phút này bình tâm tĩnh tọa tinh tế thưởng thức lại những kinh nghiệm quý giá.

Hôm nay cũng vừa vẹn là ngày nó nên quay lại Hoàng phong để kiểm tra ruộng linh thảo của mình. Nó tính toán dù là bỏ bê không chăm sóc nhưng với linh trận đã bố trí chắc linh thảo sẽ không đến nỗi nào, nếu bán được giá thì có thể học thêm luyện đan. Triệu Thiên Bình muốn luyện đan đơn giản là muốn thêm chút kiến thức, hơn nữa nó cũng muốn luyện chút Bế Linh đan để tăng cường hiệu quả tập luyện. Hơn một tháng qua, việc không có Bế Linh đan đề dùng là một tiếc nuối lớn của nó. Nhưng chịu thôi, nó không dư giả gì để mua linh dược phụ trợ tu hành.

Nghĩ vậy nó thu xếp một chút rồi trở về.

Nhưng chỉ đi được một lát thì Triệu Thiên Bình đã phải dừng lại.

Tai nó vểnh tai lên ngóng một chút, trong rừng rậm xa xôi truyền tới tiếng kim loại keng keng như là tiếng đao kiếm chém vào nhau vậy.

– Có người đánh nhau sao?

Triệu Thiên Bình cau mày thì thầm nhìn về một hướng trong rừng, từ đó thỉnh thoảng vang lên tiếng binh khí va đập. Tiếng này khá nhỏ, như có như không, nhưng trong rừng rậm đầy tạp âm muông thú như vậy mà có thể truyền đến tai nó như vậy thì khoảng cách cũng không tính là xa.

Lần theo tiếng động một đoạn, Triệu Thiên Bình vạch ra một bụi cây liền chứng kiến hai người đang kịch liệt chém giết.

Chiếm thượng phong là một người từ đầu đến chân toàn đồ đen, tay cầm quỷ đầu đao đang áp chế mãnh liệt một thanh niên áo bào trắng tay mang ấn điều khiển phi kiếm.

Thanh niên tuổi trạc hai mươi, qua y phục có thể đoán được là xuất thân Bạch phong, nhưng một thân y phục trắng muốt đã loang lổ vết máu, mặt mày tái nhợt.

Thanh niên vừa đánh vừa lui, muốn tìm cơ hội thoát thân, hắc y nhân võ công cao tuyệt, liên tục tiếp cận xoay vòng áp chế khiến bạch y thanh niên không có cơ hội đào tẩu.

Chiến đấu cường hoành, chiêu chiêu trí mạng, bạch y thanh niên đạo pháp tinh thâm, phi kiếm liên tục tấn công quấy nhiễu, thỉnh thoảng lại niệm ấn bắn ra thủy thuật hùng hậu. Nhưng hắc y nhân cường đại không gì sánh được có thể dễ dàng hóa giải những đòn tấn công của bạch y thanh niên, phòng thủ không góc chết, tấn không không chút dư thừa, thỉnh thoảng lại có kiếm khí phát ra chiêu chiêu nhằm vào điểm trí mạng của bạch y thanh niên, nếu không phải có thân pháp cao diệu thì bạch y thanh niên đã bị giết không thể nghi ngờ.

Có thể phán định tu vi của bạch y thanh niên đã là đạo nhân trúc cơ, còn một thân công lực của hắc y nhân phải từ tiên thiên trở lên. Thường thì tu sĩ trúc cơ sẽ áp chế tiên thiên võ giả một đầu, nhưng đó chỉ là lí thuyết. Tình huống trước mắt, dù đạo pháp của bạch y tu sĩ không tệ nhưng hắc y nhân cũng là võ công cao tuyệt, chiến lực cùng kinh nghiệm hoàn toàn áp đảo bạch y tu sĩ, khiến gã không đường thoát thân.

Triệu Thiên Bình quan sát tình hình chốc lát có thể nhận định không còn bao lâu nữa bạch y tu sĩ sẽ bị hắc y nhân bức tử. Không thể thấy chết không cứu, Triệu Thiên Bình cắn răng lấy vũ khí nắm chặt. Khi hắc y nhân đưa lưng về phía nó thì Triệu Thiên Bình bèn dùng hết tốc độ vọt ra vung vũ khí.

Bất ngờ bị tập kích nhưng hắc y nhân không vì thế mà loạn, hắn bình tĩnh hoành đao phản công.

Triệu Thiên Bình nếu lúc này muốn đập xuống chắc chắn chưa động vào hắc y nhân đã bị chém làm hai, vì thế nó vội hạ vũ khí đỡ lại một đao tiện tay của hắc y nhân.

Keng…

Một tiếng va chạm dòn tan vang lên.

Cây đao làm bạn một thời gian dài với Triệu Thiên Bình bị chém thành hai nửa. Có thể nói trên người nó ngoài thanh đao này ra thì chẳng còn gì đánh được cả. May mà lực đập đủ hất văng nên nó không bị chặt ra làm hai.

Bạch y tu sĩ thấy có người ứng cứu thì mừng rỡ, nhưng khi chứng kiến chút tu vi tồi tàn của Triệu Thiên Bình thì không tránh thất vọng. Hắn nhắm hướng Triệu Thiên Bình nói to:

– Sư đệ đi mau, cáo tri sư môn có kẻ mờ ám đột nhập.

Triệu Thiên Bình cũng đoán được phần nào nhưng nghe cũng kinh hãi. Phải biết tuy Lưu Vân sơn không cấm phàm nhân du nhập nhưng với tu luyện giả lại khác, trận pháp bao phủ cả ngọn núi không phải chỉ để làm kiểng, tu luyện giả muốn xâm nhập phải được sư môn cho phép, hơn nữa còn thường xuyên giám sát. Nếu có kẻ cường hoành xâm nhập thì lệnh bài đệ tử tất có phản ứng, nhưng lúc này vô thanh vô tức lại lọt ra một kẻ xâm nhập, điều này khẳng định không bình thường chút nào.

Nghe được bạch y tu sĩ nói nhưng Triệu Thiên Bình lắc đầu đáp:

– Trước tiên đánh đuổi kẻ này.

Bạch y tu sĩ nhíu mày:

– Nhưng đệ…

Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Triệu Thiên Bình thì hắn đành chuyển lời:

– Thôi cũng được, đệ phải cẩn thận, hắn rất mạnh.

Hắc y nhân không nói gì, dù thêm một kẻ quấy phá nhưng với hắn thì không sao, chiêu thức vẫn tung hoành ngang dọc.

Triệu Thiên Bình nghe vậy gật đầu, định lao lên lần nữa, nhưng vừa nhấc chân lên đã hạ xuống tại chỗ. Nó gãi đầu hướng bạch y tu sĩ nói:

– Sư huynh, có thể…có thể cho ta mượn một thanh kiếm không, ta không có vũ khí.

Bạch y tu sĩ sửng sốt một chút nhưng vẫn gật đầu đáp:

– Được.

Tu sĩ thông thường sẽ mang vài thanh phi kiếm, có một ít mang theo trường kiếm. Bạch y tu sĩ này trong chiến đấu chỉ sử dụng phi kiếm, còn trường kiếm thì có một đang cất trong túi trữ vật không có mang ra, giờ nghe vậy mới xuất ra một thanh trường kiếm định đưa cho Triệu Thiên Bình.

Nhưng kiếm chưa đến tay đã bị hắc y nhân chặn lại. Mặc dù tu vi của Triệu Thiên Bình chưa chắc đã mang lại uy hiếp gì cho hắn, nhưng trong chiến đấu hỗn loạn thế này chưa biết điều gì sẽ xảy ra, biết đâu có bất ngờ nào đó.

Hắc y nhân đao thuật tinh thông, liên tục chia cắt khiến Triệu Thiên Bình không thể tiếp cận bạch y tu sĩ được, mà kiếm nếu rời tay bạch y tu sĩ quăng đi chắc chắn cũng bị chặn lại thôi. Không có kiếm trong tay, Triệu Thiên Bình lực bất tòng tâm, thi thoảng chỉ có thể hoa tay múa chân mà không dám tiếp cận hắc y nhân. Đành chịu, một thân huyết nhục của nó mà dính một đao thì chắc chia năm xẻ bày. Cũng may hắc y nhân tập trung áp chế bạch y tu sĩ, nếu không thì Triệu Thiên Bình chỉ có nước bị loạn đao phanh thây.

Qua một lúc, Triệu Thiên Bình bỗng hét to:

– Sư huynh, đưa kiếm!

Bạch y tu sĩ nghe thế hơi do dự, nhưng nghĩ nghĩ có kiếm không xuất ra cũng vô dụng, thời điểm sống chết hắn cũng bất chấp vung tay ném trường kiếm cho Triệu Thiên Bình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN