Hắc Phong Thần Đạo
Chương 87: Hoàn thành
Đại trận này nói phức tạp không phức tạp mà nói đơn giản cũng chẳng đơn giản. Bộ khung được Triệu Thiên Bình dựng lên, bố trí không quá cầu kì nhưng cần đến sự phối hợp của thất đại linh khí để tăng cường uy lực lên mức lớn nhất, mà bản thân Triệu Thiên Bình chẳng thể sai khiến được linh khí mà phải nhờ vào mấy vị trưởng bối phối hợp thôi động, thế là phải tốn thêm sức lực để thích nghi điều khiển, kể ra cũng tốn rất nhiều tâm sức.
Ngoài việc tập trung vào bố trí đại trận thì thời gian còn lại Triệu Thiên Bình đều dông vào luyện kiếm luyện thể, còn vận hành tâm pháp tăng trưởng tu vi thì chỉ vừa đạt yêu cầu chu thiên tối thiểu là được, dù vậy trải qua thời gian lâu nó cũng có chút thành tựu, nhất là về mặt khiếu huyệt. Nhờ sự tính toán và diễn giải của Diễn thiên thần thuật mà Triệu Thiên Bình đỡ được rất nhiều công sức trong việc khai thông huyệt khiếu, kể cả việc phát hiện ẩn huyệt cũng được lợi rất nhiều. Tính ra số đại huyệt đã kích hoạt cũng lên đến con số hai trăm bảy mươi tám, mà ẩn huyệt cũng đả phá được đến bốn mươi tám nơi, khiến tốc độ hấp thu linh khí tăng lên đáng kể. Mặc dù tố chất kinh mạch không quá ưu tú khiến linh lực tích lũy trong cơ thể tăng trưởng rất chậm rãi nhưng việc hấp thụ được nhiều linh khí để thúc ép và tăng cường quá trình rèn luyện cơ thể khiến tu vi của nó cũng dần tăng trưởng ổn định hơn, mỗi ngày một nhanh hơn.
Trong thời gian chờ đợi đến loạt trận chung kết cũng diễn ra khá nhiều trận đấu quan trọng ở các hạng mục so tài.
Ở hạng mục kỳ luận, mặc dù Linh Vân biểu hiện không tệ nhưng đến bán kết lại thất bại dưới tay một tu sĩ của Chu sơn là Vũ Thanh Vũ, nàng ta thật ra chính là tỉ tỉ ruột của Vũ Thanh Hà, mà một thân phận khác lại là đội trưởng của Thiên Tước chiến đội. Trận đấu giữa nàng ta và Linh Vân diễn ra vô cùng lâu, phải trải qua tận ba ván hòa mới phân định được thắng bại. Ở trận bán kết còn lại thì Hoàng Gia Bảo lại có chút dễ dàng hơn khi chỉ trong một trận đã nhờ mạo hiểm mà thắng được Phi Vân Đạo Nhân, từ đó mà giành suất tranh quán quân còn lại.
Mấy ngày tiếp theo lại diễn ra những trận tranh hạng ba.
Ở Mộc nhân trận, Chu Phong Thiên Tước với khả năng đánh sâu vào sơ hở của đối phương đã giành chiến thắng sát nút trước Huyền Phong Bá Kiếm, đứng thứ ba. Trong Trận luận thì Kim Liên Tiên Tử và Độc Cô Truy Dương khá cân tài cân sức, nhưng nhờ có chút cảm ngộ trong ảo trận trước đó của Triệu Thiên Bình mà Độc Cô Truy Dương chiếm được lợi thế, sau đó giành chiến thắng suýt sao khi phá giải trước đối thủ chưa đầy nửa khắc. Cuối cùng là trận tranh hạng ba ở hạng mục Kỳ luận, Linh Vân và Phi Vân lại đấu với nhau đến năm trận mới phân ra được thắng bại, người được xếp hạng ba là Linh Vân, điều này khiến mấy người sư đệ bọn Triệu Thiên Bình cao hứng hò hét suốt cả ngày đêm, không ngờ đợt Tam Luận hội lần này thành tích của Vân Trung Hoàng Phong bọn họ lại cao đến như vậy, cả ba hạng mục đều đạt được thành tích cao, thứ ba Kỳ luận, còn hai thứ còn lại không nhất cũng nhì, điều này khiến ai nấy cũng muốn phổng mũi lên tận trời, Triệu Thiên Bình cũng không nhịn được mà cười ngây ngô phỡn chí. Nó nhìn thấy được Bạch Vân Chân Nhân mỉm cười rất hài lòng.
Ba ngày trước khi loạt trận chung kết diễn ra, Triệu Thiên Bình quyết định dành thời gian còn lại để nghỉ ngơi, mà trực tiếp hơn là ngủ một giấc để khôi phục tinh thần, nếu không nó khó mà chịu đựng nổi trong thời gian sắp tới. Cảm giác ngũ quan mất đi sự tinh nhạy, nhất là đôi mắt, bên ngoài thì đỏ ngầu, bên trong thì vẩn đục khiến khả năng quan sát của nó hạn chế đi rất nhiều. Bên canh đó thì những cơn đau đầu cũng dồn dập kéo đến, cũng thường xuyên bị xay xẩm mặt mày hơn. Bình thường thì việc này dù khó chịu nhưng không đến mức khiến nó không chịu được, nhưng trải qua thời gian dài lại khiến khả năng tập trung của bản thân nó giảm sút trông thấy, trong thôi diễn và tu luyện cũng ảnh hưởng rất nhiều. Nếu tình trạng này tiếp tục thì sợ rằng những đại sự sắp tới sẽ bị chính bản thân nó vì lơ là mất tập trung mà tự tay phá hỏng, do vậy nó quyết định phải dành ra một khoảng thời gian cho trí óc nghỉ ngơi.
Trước đó, Triệu Thiên Bình chuẩn bị một thùng dược dịch khá đậm đặc đủ nó ngâm mình ba ngày, lại chuẩn bị thêm chút sáp hương thanh thần, sau đó liền chìm vào dược dịch mà ngủ.
Một giấc ngủ kéo dài ba ngày. Đôi khi nó mơ thấy mẹ mình, lại mơ thấy quê nhà, trong giấc mộng thỉnh thoảng lại hiện lên dáng vẻ vô danh bà bà hiền từ, mọi thứ chỉ là thoảng qua nhưng đều là thứ nó khắc sâu ở trong lòng nhất.
Dược hương tiêu tán, dược dịch phai nhạt, Triệu Thiên Bình cũng từ từ mở mắt.
Màn đêm sâu thẳm, trong căn nhà lá thô sơ có chút tiêu điều bỗng vang lên giọng nói khẽ:
– Ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh lại sao?
Triệu Thiên Bình vẫn còn chút mơ màng nhưng giọng nói có phần quen thuộc kia nhanh chóng kéo nó ra khỏi sự mộng mị. Ánh mắt hãm sâu vào giấc ngủ có chút mù mờ, lại thoáng cay rát khiến nó không nhị được mà nhíu mày. Trong sự u mê nó cũng ráng trả lời người kia:
– Hoàng sư huynh sao?
Rồi nó khẽ lắc đầu xua đi sự u ám lại nói tiếp:
– Đệ nghỉ ngơi một chút không biết sư huynh đến, thật thất lễ.
Hoàng Gia Bảo nhìn nó khẽ thở dài, chẳng hiểu vì sao, nhưng gã rất nhanh lấy lại giọng điệu hoạt bát thường ngày nói:
– Hai ngày qua trước ta nhàm miệng muốn uống rượu nên có đến một lần, có điều nhìn sư đệ quá mệt mỏi nên không dám làm phiền, bây giờ nghĩ sư đệ ngươi hẳn đã tỉnh nên lại tìm đến quấy rầy, quả nhiên đúng lúc.
Triệu Thiên Bình nhảy ra khỏi thung nước rồi tiến vào gian phòng nhỏ để thay y phục, nó nói:
– Để sư huynh chê cười, chỉ là ta thèm ngủ không chịu được nên đành làm biếng mấy hôm.
Đợi khi nó trở ra, Hoàng Gia Bảo liền hỉ hả nắm vai nó kéo đi:
– Đi nào, chắc đệ cũng đói bụng rồi đúng không, chúng ta xuống Vân đài ăn miếng thịt uống miếng rượu nào.
Triệu Thiên Bình nghe vậy cũng cảm thấy hơi đói nên chẳng chống cự, chỉ nói:
– Ngày mai sư huynh phải tham chiến đúng không, sao bây giờ lại có tâm tình uống rượu.
Chung kết Kỳ luận vì tính toán có thể kéo dài nên diễn ra trước hai mục kia một ngày, chính là ngày mai, Hoàng Gia Bảo khi đó sẽ đối đầu với Vũ Lăng Tiên Tử, cũng chính là tỷ tỷ Vũ Thanh Vũ của Vũ Thanh Hà.
– Vì ngày mai là việc quan trọng nên hôm nay mới phải uống hợp tợp cho đã để tâm lý thoải mái, có thế mới thỏa sức phát huy được. Với cả một chút rượu với người tu luyện chúng ta cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm, lại được cái làm tinh thần càng thêm phấn chấn.
Triệu Thiên Bình nghe vậy cung không hiểu lắm cái hay của men rượu, chỉ gãi đầu:
– Thật ra đệ cũng chẳng thích uống thứ cay nồng đó, sợ làm mất nhã hứng của sư huynh, sao huynh không tìm mấy người có tửu lượng cao để tận hứng mà lại tìm đệ chứ.
Hoàng Gia Bảo khoát tay:
– Bây giờ không có hứng chẳng thể khẳng định sau này không có hứng, tìm người uống rượu nhất định phải hợp tâm tính mới có thể thoải mái được.
Triệu Thiên Bình liếc nhìn gã nghi ngờ:
– Ta với sư huynh hợp tính lắm sao, sao ta lại chẳng thấy như vậy nhỉ.
Hoàng Gia Bảo cười xòa:
– Hợp, tất nhiên là hợp. Cái này đệ còn chưa hiểu được đâu.
Triệu Thiên Bình nhún vai:
– Chắc thế, đi tìm chút gì ăn cũng được.
Hai người nhanh chóng xuống Vân đài rồi tìm đến một quán ăn do đệ tử ngoại môn mở. Dường như nơi này cũng khá quen thuộc với Hoàng Gia Bảo nên không quá khách sáo.
Vừa ngồi xuống một bàn trong góc, Triệu Thiên Bình hơi nhíu mày rồi lấy tay xoa xoa thái dương. Trong một lúc, nó cảm thấy trời đất giống như quay cuồng, mà mắt nó lại đục ngầu. Hoàng Gia Bảo thấy vậy liền quan tâm hỏi:
– Sư đệ ngươi có chỗ nào không khỏe sao, nhìn sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Triệu Thiên Bình vuốt vuốt trán một chút rồi lắc đầu:
– Hẳn là di chứng của việc ngủ hơi nhiều mà thôi.
Miệng là nói thế nhưng nó nghĩ có lẽ là do một thời gian quá dài không nghỉ ngơi mới khiến cơ thể sinh ra hiện tượng khác lạ như vậy, chẳng lẽ giấc ngủ ba ngày qua là không đủ hay sao?
Hoàng Gia Bảo nghe vậy cũng không tiếp tục truy vấn, dù sao người tu đạo được linh lực gia trì đối với bệnh tật vẫn là có sức kháng cự rất cao.
Hai người nhấp một ngụm trà thì thức ăn đã được đưa lên, cũng chẳng cầu kì, vài đĩa rau, mấy cân thịt, lại thêm hai hũ rượu coi như là đầy đủ.
Triệu Thiên Bình cũng chẳng khách khí, sau khi uống chút trà cho trơn cổ, nó liền gặm lấy gặm để thức ăn, thật sự là đói quá, bình thường lúc trước nó cũng không quá đói như vậy, chỉ là sau này tăng cường luyện thể, ăn uống tuy không nhiều đến mức kinh người nhưng so với bình thường cũng tăng lên hai ba lần, nên đã quen bụng.
Hoàng Gia Bảo nhìn nó ăn mà cười cười:
– Coi chừng nghẹn chết, chẳng có đạo sĩ nào lại ăn uống thô lỗ như ngươi a.
Triệu Thiên Bình nhún vai, vừa nhai vừa đáp:
– Cũng chịu, dạo này ta tăng cường luyện thể nên có chút đói khó chịu.
Hoàng Gia Bảo nhấp một ngụm rượu rồi lắc đầu:
– Luyện thể cũng tốt, nhưng tu sĩ nên chú trọng tu vi hơn mới phải, linh lực cũng có thể lấy để rèn luyện thân thể được, không nhất thiết phải giống như võ giả cực khổ làm gì.
Triệu Thiên Bình đáp:
– Chỉ là thích luyện tập một chút, dù sao tu vi cũng chẳng thể gượng ép tăng trưởng được, tiết kiệm được chút linh lực nào thì hay chút đó.
Hoàng Gia Bảo nhai kĩ một chút thức ăn, hắn khẽ nhắm mắt cảm nhận một chút rồi gật gật đầu ra chiều thỏa mãn, lại nhấp thêm một ngụm rượu sau lại quệt mồm nói:
– Ngươi lại không thành một võ giả mà lại thành tu sĩ, có chút đáng tiếc, sao ngày đó lại không chọn hướng Võ Thần Đảo mà tới.
Võ Thần Đảo, Triệu Thiên Bình ngẫm lại một chút ấn tượng cũ, con thuyền đầy máu mang vẻ chán ghét, nó bĩu môi:
– Không có ấn tượng tốt, hơn nữa bản thân đệ lại chẳng có chút kinh nghiệm hàng hải nào, ra biển lớn chỉ tổ bỏ mạng, đến Lưu Vân Sơn vẫn là dễ hơn một chút.
Hoàng Gia Bảo cười:
– So với ngươi là dễ hơn nhưng với người khác có khi thành ngược lại.
Triệu Thiên Bình ngẫm lại một chút cũng đúng, muốn lên Lưu Vân Sơn thì phải có thiên phú tu luyện mới được, còn Võ Thần Đảo tính ra hải nạp bách xuyên, võ đạo đều đầy đủ, chỉ cần đặt chân tới là có hy vọng. Nhưng dù sao cả hai đều yêu cầu thực lực hơn nữa cần chút may mắn, có lẽ cũng chẳng chênh lệch. Ngẫm nghĩ như vậy nhưng nó cũng lười đi lí giải nhiều liền chuyển hướng câu chuyện:
– Tùy thôi, đừng nói sư huynh tìm ta cũng chỉ nói mấy chuyện vẩn vơ này thôi nhé?
Hoàng Gia Bảo nghe vậy liền thu lại nụ cười, có chút nặng nề cạn một chén rượu rồi nói:
– Qua hai ngày nữa mấy người phong chủ phải xuất phát rồi.
Triệu Thiên Bình nghe đến tin này tâm trạng nhịn không được mà chùng hẳn xuống, cái đùi gà đang gặm cũng chậm rãi đặt xuống, bây giờ nó cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, khẽ quệt mồm, Triệu Thiên Bình cắn răng nói:
– Rốt cuộc cũng tới rồi sao, nhưng trước đã suy tính là hẳn còn hơn mười ngày nữa mới đúng chứ?
Hoàng Gia Bảo tâm trạng cũng có chút nặng nề:
– Trước đó tuy đã suy tính, nhưng không ngờ phút cuối lại nhanh hơn dự kiến một chút. Dù sao mọi chuyện có sớm hay muộn một chút cũng chẳng thể thay đổi, chẳng qua không biết bên sư đệ đã sẵn sàng chưa.
Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Cơ bản đã xong, chỉ cần hoàn thiện một chút bên ngoài nữa là được, điều này cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Hoàng Gia Bảo hỏi:
– Thật sự nhìn bố trí của đệ ta thật không thông suốt lắm.
Triệu Thiên Bình lắc lắc bầu rượu:
– Cũng không có gì khó nghĩ, chẳng qua muốn hoàn thành kích hoạt thì cần một bước nữa, đến khi đó tự dưng sẽ đâu vào đấy. Nhưng bước cuối cùng này rất khó giải thích, đệ cần phải tự mình làm.
Nói rồi nó cũng lấy ra một chút rượu khẽ nhấm. Hoàng Gia Bảo cũng trở nên im lặng.
Tâm trạng của cả hai lúc này có lẽ là tương đồng. Với Triệu Thiên Bình thì sư phụ nó sắp đi, còn Hoàng Gia Bảo lại là thân phụ, bởi lẽ tuy là đệ tử thân truyền của chưởng giáo nhưng cha ruột của hắn lại là phong chủ của Bạch phong.
Không khí im lặng kéo dài, đến khi cạn rượu Hoàng Gia Bảo cũng phục hồi tinh thần rồi nói:
– Nếu các vị sư trưởng đã tin tưởng thì chúng ta không nên làm bọn họ thất vọng.
Triệu Thiên Bình nghe vậy chỉ gật đầu không nói, Hoàng Gia Bảo lại tiếp tục gọi rượu.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống đến nửa đêm mới thôi, mười mấy vò rượu, phần lớn đều rơi vào bụng Hoàng Gia Bảo nhưng nhìn ra hắn ngoại trừ mặt có chút hồng ra thì chẳng mấy ảnh hưởng, bản thân Triệu Thiên Bình thì có chút nóng nảy khó chịu.
Sau khi chia tay, Triệu Thiên Bình liền tìm đến góc núi đầy gió để luyện kiếm. Lấy kiếm phát tiết tâm trạng, vừa đâm vừa chém loạn xạ, chẳng ra chút thể thống kiếm chiêu gì cả nhưng lại mang chút phong vị riêng. Triệu Thiên Bình cũng lười để ý, cứ tùy hứng vung kiếm thỏa sức, mãi đến khi kiệt sức nó mới ngả lăn ra đất mấy vòng.
Ngửa mặt nhìn trời thì đã hừng sáng.
Tìm đến bờ sông tắm thoáng một phát.
Sau khi mặc đồ vào thì dốc sức khiên một tảng đá nặng mấy trăm cân phù đầy rêu phong ven sông lên, nếu là lúc trước khẳng định nó có cố mạng cũng chẳng dời nổi, chỉ là gần đây luyện thể có chút thành tựu, lại thôi động chút linh lực thành ra tảng đá bây giờ chẳng đáng là gì.
Một mạch khiên đá xuống chân núi, Triệu Thiên Bình liền nhắm một vị trí đã định sẵn rồi thả tảng đá xuống, sau lại cạo tấm màng rêu lên rồi dùng dao khắc lên một chút đồ hình kỳ dị bên dưới, cuối cùng lại trải màng rêu phủ lên như cũ.
Cứ như thế một tảng lại một tảng, từ sáng sớm đến tối mẩm bản thân nó chỉ dành vào việc chuyển đá xuống chân núi mà thôi. Mấy chục tảng đá, trải đều quanh chân Lưu Vân Thiên Sơn với đủ mọi hình dạng, lại khắc đồ hình khác nhau nhưng trong tổng thể lại có sự liên kết kì dị. Mãi đến nửa đêm nó mới hoàn thành xong tảng đá cuối cùng, thể lực cũng gần như hao sạch, Triệu Thiên Bình liền ngửa mặt nhìn trời mỉm cười, cuối cùng cũng xong.
Một chút thỏa mãn, cũng có chút tiếc nuối. Thỏa mãn vì những bố trí đã coi như xong, bố tiếc nuối vì không thể đi quan sát trận chung kết kỳ luận kia được. Không biết Hoàng Gia Bảo có thắng lợi hay không.
Tinh quang đầy trời, Triệu Thiên Bình bỗng nhiên có chút mơ mộng hảo huyền.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!