Hắc Tâm
Chương 18: uống rượu trong bar (2)
Điện thoại của Thiên Như khẽ rung lên có người gọi đến. Thiên Như lấy máy ra khói ví màn hình nhấp nháy hai chữ: ” Tử Chấn” cô thoáng chút ngạc nhiên hắn ta sáng nay mới cãi nhau với cô giờ này gọi cho cô làm gì? Thiên Như thừa hiểu chắc chắn hắn sẽ không hỏi cô ở đâu làm gì có về nhà không nhưng trong lòng lại thoáng chút mong mỏi điều ấy. Đối với hắn cô từ từ có cảm giác mềm lòng yếu đuối mà trước giờ chưa từng có.
Điện thoai vẫn rung từng hồi. Dời khỏi mạch suy nghĩ mông lung Thiên Như dứt khoát nhấn nút từ chối cuộc gọi. Dường như cô còn muốn kiểm chứng một điều mông lung xa vời!
Bích Anh đã dần tỉnh rượu lặng lẽ quan sát mọi cử chỉ của Thiên Như. Cô cũng đoán ra được tâm trạng Thiên Như hôm nay không tốt. Chỉ là cô không biết cuộc sống thật sự Thiên Như thế nào mà bản thân cũng không tiện hỏi nên đành lặng yên.
Điện thoại Thiên Như lại rung lên lần nữa. Vẫn là số máy đó. Thiên Như khẽ giật mình cô không ngờ hắn ta lại gọi lại cho cô. Giờ cô lại không chịu nghe điện thoại thì không đúng lắm lưỡng lự một lát cô nghe thấy Bích Anh phía đối diện lên tiếng:
– Nghe đi!
Thiên Như khẽ cắn môi, gật đầu nhẹ rồi đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Bên ngoài tiếng nhạc đã nhỏ hẳn. Thiên Như nhận cuộc gọi nhưng không lên tiếng:
– …
– Thiên Như, đến Thủy Long ngay đi! – giọng Tử Chấn có chút hấp tấp không giống ngày thường.
Mặc dù nghe ra giọng điệu khác thường của Tử Chấn nhưng Thiên Như vẫn lờ đi. Câu nói kia của hắn làm chút hi vọng mơ hồ của cô bị dập tắt hoàn toàn. Hắn vốn dĩ không quan tâm cô. Lúc tức tối có thể cãi nhau với cô. Giờ lại lơ đi bắt cô phải làm theo ý hắn.
Cô lên tiếng giọng có chút giận dỗi:
– Có chuyện gì? Anh bảo tôi đến thì tôi phải đến à?
– Cô không đên thì đừng hối hận.
– Sao chứ? Tôi không đến đấy!
– Cô thôi đi Thiên Như. Đừng có giận dỗi nữa được không?
– Tôi giận dỗi? Haha. Anh nhầm rồi.
– Vừa xong ở Thủy Long bắt được một tên lạ mặt hình như cùng một giuộc với đám người lần trước muốn hại chúng ta. Tôi đang trên đường đến cô muốn đến thì đến không thì tùy.
– …
Thiên Như im lặng không đáp. Đầu dây bên kia hình như Tử Chấn đang lái xe.
Một cơn tức giận kéo đến át đi sự giận dỗi trẻ con của cô. Cô rất muốn biết kẻ nào 2 lần hại mình. Chờ cô tìm thấy hắn sẽ không tha cho hắn.
– Lát tôi sẽ tới. – Thiên Như nói vào điện thoại.
Trước khi cúp máy hình như cô còn nghe thấy một tiếng ” Ừ ” khe khẽ cùng điệu cười nhếch môi của hắn.
Thiên Như quay người đi vào trong quán bar. Bích Anh vẫn ngồi ở chỗ cũ. Lặng lẽ nhìn cô:
– Bích Anh muộn rồi tôi đưa cô về nhé!
Bích Anh lắc đầu, khuôn mặt đã bớt đỏ xem ra cô ấy tỉnh rượu rồi:
-Thiên Như cô có việc thì cứ đi trước đi. Tối chưa muốn về. Lát tôi tự về được.
– Nhưng muộn rồi một mình cô không an toàn!
– Không sao đâu. Lát tôi sẽ gọi tài xế của nhà tới đón về. Cô vó việc thì cứ đi trước đi. Tôi tự về được.
Trên mặt của Thiên Như thoáng chút do dự. Cô không an tâm về Bích Anh lắm cô ấy rất yếu đuối nếu gặp kẻ xấu thì làm sao đây chứ.
Thấy Thiên Như do dự Bích Anh nhanh chóng chấn an cô:
– Tôi tự về được thật mà. Đừng lo.
Thấy nét mặt cương quyết của Bích Anh Thiên Như biết không lay chuyển được cô ấy nên gật đầu chấp thuận:
– Được rồi. Có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé!
– Ừ.
Nói xong Thiên Như rời đi. Lúc đi ra cô gặp Tuấn Hải đang đi vào ngược chiều mình. Đi theo phía sau hắn vẫn là mấy tên đàn em mặc áo đen.
Vốn định kệ hắn ta nhưng lại nghĩ tới Bích Anh đang ở đây cô nghĩ có lẽ nên nhờ hắn giúp.
– Tuấn Hải.
Hắn đứng lại, nhìn cô, cặp mày hơi nhếch lên. Hắn không nói gì như đang đợi cô lên tiếng.
– Tôi có một cô bạn đang ở trong kia. Cô ấy uống hơi nhiều. Giờ lại ở trong đó một mình, tôi hơi lo cho cô ấy nên mong anh để ý cô ấy giúp tôi. Tuy chúng ta không có giao tình gì nhưng dù sao cũng có chút quen biết… yêu cầu nhỏ này anh giúp tôi được chứ?
Hắn nhìn cô trọc trọc nhưng trong ánh mắt không có ý gì là phản đối.
– Cô ấy ở bàn …
– Tôi biết rồi. Sẽ giúp cô để ý cô ấy!
Bị Tuấn Hải ngắt lời Thiên Như hơi ngớ người.
– Nhưng anh đâu biết cô ấy.
Hắn cười khẩy, nói:
– Khi cô bước vào tôi đã biết rồi.
Thiên Như không nói gì. Nhìn hắn. Hắn nói thế là ý gì?
– Vậy được rồi. Cảm ơn anh nhé. Tôi còn có viêc. Đi trước đây.
Dứt lời hai bên đều cùng rời đi như hẹn trước. Thiên Như lái xe mau chóng tới Thủy Long.
Trên đường cô bỗng nhớ lại lời Tử Chấn. Hắn nói cô giận dỗi? Cô thật sự là đang giận dỗi với hắn ư? Rồi còn có cảm giác momg hắn gọi điện giục cô trở về. Chẳng lẽ cô lại mong hắn sẽ lại tới bar đón cô về như lần cô uống say đó? Thiên Như gõ nhẹ vào đầu dẹp bỏ những ý nghĩ mông lung. Có lẽ do cô uống say rồi nên mới có mấy ý nghĩ vớ vẫn như thế. Thiên Như vừa lái xe vừa tự nói với bản thân như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!