Hắc Vũ Chi Lâm
Chương 54: " NGƯƠI NÓI CÁI GÌ "
Sáng sớm hôm sau lại có tiếng gõ cửa vang lên. Lần này Hắc Vũ nhanh chóng mà tỉnh dậy, phât tay che lại âm thanh làm cho Diễm My yên bình làm ngủ. Hắn nhanh chóng mặc y phục mà đi xuống giường, đi đến mở của phòng.
Chỉ thấy đứng trước của là một tiểu cô nương mới có 16 tuổi, tu vi Khao Mạch tầng 9. Nàng vận một thân quần áo người hầu đứng trước cửa, hai tay bê một cái khanh. Trên khanh có một quyển sách khá cũ nát và một bình con chắc là đựng đan dược gì đó.
– Có chuyện gì sao?? – Hắc Vũ chỉ mặt bình thản mà trả lời.
Tiểu cô nương kia khi thấy Hắc Vũ không khỏi mọt trận lạ kỳ vù ngoại hình của hắn. Tiếp sau đó là kinh nghi vì nàng cảm nhận được khí tức lạnh thấu sương từ người gã. Co bé mau chóng lấy lại tâm tình nhưng tay vẫn còn hơi run run.
– Nô tỳ tên tiểu Mai là nha hoàn của tông chủ. Hôm nay được lệnh người mang đến cho đại nhân những thứ này!! – Nói xong nàng đưa khanh đò đến phía trước Hắc Vũ.
Hắn xem xét một chút rồi cũng nhận lấy cả hai, quay sang nhìn tiểu Mai nói
– Người còn rặn rò gì ta nữa không??
– A!! Có, người nhờ nô tỳ chuyển lời nhắc đại nhân ngày mai đến Mộc Lam cung gặp tông chủ!!
“Mộc Lam cung??? Theo ta biết thì đây hình như là động phủ của Ninh Hải tông tông chủ a. Nàng gọi ta đến đó làm gì, nếu muốn dạy bảo gì thì cũng không cần đến nơi ở của nàng ta a?? Chẳng nhẽ…. ” Nghĩ đến truyện hôm qua Hắc Vũ không khỏi rùng mình. Có khi nào bà sư phụ này lại muốn moi đò của hắn tiếp. Thu lại suy nghĩ của mình mà nhìn tiểu Mai trước mặt nói.
– Được rồi!! Ta đã hiểu. À mà cũng đừng gọi ta là đại nhân nữa. Dù sao cũng là cùng tông môn hay cứ gọi là sư huynh đi. Dù gì ta vẫn còn rất trẻ!!.
Tiểu Mai tuy không hiểu lắm nhưng cũng vẫn làm theo gọi hắn tiếng sư huynh, nàng đã làm xong nhiệm vụ nên cũng rời đi.
……..
Sau khi tiểu cô nương rời đi thì Hắc Vũ cũng quay lại trong phòng, cầm quyển sách cũ trên tay mà xem.
《 Cố Ma Thuật 》.
Đây là một thuật pháp dùng để chống lại ma khí được một vị Nguyên Anh tiền bối viết từ rất lâu. Trong sách nói rõ ràng từng cách để khống chế hoặc tiêu trừ ma khí xâm nhập cơ thể đi. Hắc Vũ xem qua cuốn sách hết một lượt sau đó lấy bình nhỏ lại mà xem. Mở lắp ra mọt mùi thuốc thoang thoảng bay ra. Chỉ thấy trong lọ là bốn viên đan dược cấp 3 màu lục đậm, bên trong còn có để một tờ giấy nhỏ.
Nhìn lại trong giấy chỉ có ghi vài dòng
” Trừ Ma Đan: giúp tiêu trừ ma khí xâm thể, thuốc dùng khi luyện Cố Ma Thuật “. Hắc Vũ không khỏi cảm thấy vị sư phụ này của mình rất chu đáo đâu. Mới ngày hôm qua hắn còn đang lo lắng về việc bị ma hóa đâu. Nay thì nàng ta đã sai người mang thuốc cho hắn rồi. Nói ra con mắt của Nguyên Anh lão quái hắn không thể dấu được. Tu vi Kim Đan như Diễm My cũng không thể nhìn ra tình trạng của hắn ây vậy mà mới hết Diệp Bạch Lan đến Mộc Đàm đều đã nhìn ra..
Hắc Vũ thu hồi tất cả vào túi trữ vật, hắn không có ý định luyện thuật này ngay bây giờ, hắn còn phải đi đến đại điện lĩnh thưởng đâu, bên cạnh đó còn tìm vài món pháp bảo cùng nguyên liệu để chữa Hắc Lang Kiếm nữa.
Thu dọn tất cả, Hắc Vũ nhìn Diễm My vẫn còn đang say giấc trên giường, hắn chỉ để lại vài lời nhắn nhủ phòng khi nàng dậy không thấy hắn lại lo lắng. Xong tất cả Hắc Vũ từ từ mà bước ra khỏi phòng.
…………..
Đi đến đại sảnh của tông môn, Hắc Vũ không khỏi thầm than, nơi đây rất rộng rãi có rất nhiều đệ tử đi qua đi lại, tuy không trang hoàng như đại điện nhưng cũng rất lộng lẫy. Nhiều đệ tử khi tháy Hắc Vũ đi đên không khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hắc Vũ hắn cũng chẳng quan tâm mà đi về phía khu vực của Chấp Pháp đoàn. Chỉ thấy ở gần quầy là một tên đệ tử Dung Linh sơ kỳ đang ngồi đó. Tên kia thấy một tên quái dị khí thế bức người đi đến thì không khỏi hồ nghi mà hỏi.
– Không biết ta có thể giúp gì được người huynh đệ này???
– Ta đến lấy y phục và thẻ bài đệ tử!!
– À thì ra là đệ tử mới đến, hãy nêu họ tên đi sư huynh đây sẽ giúp – Nghe thấy Hắc Vũ báo lấy thẻ bài đệ tử thì tên này ngay lập tực đánh hắn xuống hàng sư đệ mà xưng hô nhưng chỉ một chốc lại cảm thấy kì kì ” Quái lạ, không phải đã phát hết 250 thẻ đệ tử rồi sao, tự đâu lại lòi ra 1 tên vậy”.
Nghe tên này gọi mình lấy sư huynh mà xưng Hắc Vũ cũng chẳng thèm cho ý kiến, hắn chỉ nhàn nhạt mà nói.
– Hắc Vũ!!
Lời nói rất nhẹ nhưng đối với tên chấp sự kia chẳng khác nào đâm kiếm vào tai cả. Tên này nhanh chóng mà cúi người xin lỗi mà chạy đi lấy đồ cho Hắc Vũ.
– A!! Đệ xin lỗi sư huynh, mong huynh chờ ở đây một chút. – Hắn không khỏi thầm mắng mình ngu ngốc, rõ ràng hôm qua đã được tông chủ dặn rò kỹ càng rồi vậy mà quên mất.
Chỉ một lát sau tên chấp sự này đã quay về. Đặt tất cả đồ trước mặt Hắc Vũ. Trên bàn là một tấm áo khoác ngoài màu đen tuyền, sau lưng là tông huy. Mặt khác là hai chiếc mộc bài to cỡ bàn tay. Chiếc mộc bài đầu tiên hiển nhiên là vật chứng minh cho thân phận đệ tử của hắn. Phía trước là tông huy, mặt sau là tên và chức vụ. Tấm còn lại thì hắn không hiểu lắm mà quay sang hỏi tên chấp sự.
– Mộc bài này có tác dụng gì.??
– À!! Bẩm sư huynh tấm mộc bài này là do tông chủ rặn rò đệ giao cho huynh nên cũng không biết ý nghĩa của nó!!.
Hắc Vũ lại lâm vào trầm ngâm ” Bà tông chủ này giao cho ta tấm mộc bài này là sao?? nhìn qua thì không khác tấm kia là mấy. Thôi kệ ta vẫn nên nhận lấy đi “.
Hắc Vũ đang định cất bước rời đi thì bỗng quay lại mà hỏi tên chấp sự này.
– À, Sư đệ có biết đến nơi đâu để kiếm pháp bảo và vật liệu khí không?
– Vấn đề này sao?? Sư huynh cứ đi thẳng đến Đan Đỉnh Các phía bên trái nơi đây, sau đó đi xuống phía dưới chân núi là sẽ thấy Khí Pháp Đường.- Tên chấp sự nhanh chóng mà hồ hởi đáp lại – Huynh có thể dùng cống hiến điểm để đổi lấy pháp bảo hoặc vật liệu, nhưng mà đệ khuyên huynh đừng mong chờ gì nhiều, mấy thứ đó đắt lắm.!!
Nói đến đây hắn không khỏi thở dài, hắn vào tông cũng quá chục năm cố gắng mãi mới lên đến đệ tử nội môn, tích góp cả chục năm mới mà vẫn còn chưa đủ điểm mà mua lấy một món pháp bảo hạ phẩm.
– Được rồi ta đã hiểu!!
Xác nhận được thông tin cần thiết thì Hắc Vũ liền mặc vào chiếc áo khoác ngoài rồi dời đi.
……………
Qua đợt thí luyện đệ tử này hắn kiếm được tổng cộng hơn 300 nghìn tích điểm. Số tích điểm này đều được chuyển hết làm điểm cống hiến được lưu vào mộc bài của hắn. Cứ 10 điểm sẽ được 1 điểm cống hiến, tính ra thì hắn đã có 30 nghìn điểm cống hiến so ra cũng bằng với điểm cống hiến của một tên trưởng lão.
Hắc Vũ ngay lập tức đi thẳng đến Khí Pháp Đường.
Nơi đây được quản giữ bởi một vị trưởng lão tu vi Kim Đan hậu kỳ – Triệu Quân. Lão là người có tinh thông luyện khí nhất trong tông môn. Hắc Vũ khi đi vào chỉ thấy ở quầy là một lão giả tầm ngũ tuần, vẻ mặt hiền lành, chòm râu đen dài đến ngang ngực, đôi mắt tinh mẫn. Lão đang ngồi mà nghiên cứu một khối tử thạch sần sùi to tầm nắm đấm.
– Lạ a lạ a, rõ ràng là giống Tử Ma thạch nhưng lại không phải, kỳ quá!! – Lão đầu nghiên cứu cả buổi nhưng chẳng phát hiện được cái gì khác. Bỗng có tiếng nói vang lên phá tan suy tư của hắn.
– Nó là Ám Kim Thiết, viên đá này độ tinh khiết không cao nên mới có màu tím. Nó khá tốt cho tu sĩ ám thuộc tính.
Ngẩng đầu lên lão chỉ thấy trước mặt là một tên thanh niên toàn thân hắc ý, mái đầu có một dải tóc bạc trắng. Lão đang định mắng một trận cho tên quáy phá nhưng thấy người đến là Hắc Vũ liền thay đổi chóng mặt.
– À!! Thì ra là thiếu tông chủ!. Không biết hôm nay đến nơi này lão phu có thể giúp gì được đây!
– Triệu lão xin đừng gọi đệ tử như vậy, dẫu sao thì Hắc Vũ này cũng chỉ là tên Dung Linh nhỏ bé chưa xứng đáng làm thiếu tông chủ được!!
– Ây người trẻ tuổi tài cao không cần khiêm tốn như vậy. Dù gì thì ngươi cũng là một luyện đan sư cấp 3 a, chưa nhắc đến có vẻ như kiến thúc luyện khí cũng không kém đâu!?
– Haha! Đệ tử chỉ biết một ít da lông thôi, khiến trưởng lão chê cười rồi!!
Hai người gặp nhau mà nói truyện đày khách khí, Triệu Quân cũng chẳng tỏ vẻ một chút nào là một vị tiền bối, cảm giác như là một vị bạn già hơn. Lão ta thực chất cũng muốn kéo gần quan hệ với Hắc Vũ, tên này là một luyện đan sư cấp 3 nếu có thể gần gũi lợi ích là rất lớn.
– Rồi! Không biết lão phu giúp gì được cho ngươi đây!!
– Đệ tử muốn tìm nguyên liệu để chữa trị hồn khí, không biết nơi đây có không?
” Hửm!! Chữa trị hồn khí?! Chẳng lẽ hồn khí của tiểu tử này đã hỏng ở đâu rồi sao, nhưng mà nhìn dáng vẻ này của hắn thì chắc hồn khí cũng tổn không nặng lắm” Triệu Quân nhìn qua Hắc Vũ mà suy đoán.
– Được rồi! Ngươi thử triệu hồi nó ra đây cho ta xem tình trạng đã?
Hắc Vũ cũng khẩn trương mà triệu hồi Hắc Lang Kiếm ra, trên mặt bàn gần đó bỗng chốc xuất hiện một thanh trường kiếm đen tuyền tinh xảo nhưng tiêc rằng thanh kiếm đã bị gãy làm hai. Triệu Lão nhìn thấy thì đứng cả hình, người run run mà quay đầu nhìn về phía Hắc Vũ với vẻ mặt khó tin như đang nhìn tên quái vật!!
Triệu Quân biểu hiện như thế cũng là điều dễ hiểu, vì việc trước mắt quá khó tin rồi.
Thứ nhất là về phẩm cấp của thanh Hắc Lang Kiếm này. Nó đã đạt đến đệ tứ niết. Phẩm cấp của Hồn khí của tu sĩ vốn được chia làm 12 niết. Từ khi đạt Dung Linh tu sĩ sẽ có hồn khí của riêng mình, lúc này thì hồn khí sẽ pà đệ nhất niết còn nếu thiên kiêu thì chỉ đến đệ nhị niết là cùng. Từ đó về sau tu sĩ mạnh lên thì hồn khí cũng vậy. Nhất, nhị, tam là hồn khí của Dung Linh kỳ. Tứ, ngũ, lục là Kim Đan kỳ mới đạt được. Thất, bát là Nguyên Anh cao thủ mới có thể với tới. Cửu, thập là Hóa Thân đại tu sĩ. Thập nhất, thập nhị là Luyện Hư đại năng. Còn tu sĩ Toái Hư hồn khí đã được năng lên một cảnh giới khác rồi. Tên Hắc Vũ này sơ qua mới chỉ có Dung Linh hậu kỳ cùng lắm chỉ đến đệ tam niết hồn khí là cùng, ấy vậy mà thanh kiếm này đã đột phá đến đệ tứ niết sánh ngang tu sĩ Kim Đan sơ kỳ rồi. Phải biết rằng lão đây đã tu luyện gần 200 năm mà hồn khí cũng mới đột phá đệ ngũ niết gần chục năm nay thôi. Tên Hắc Vũ này đúng là quái thai. Nhưng dù vậy thì cũng chỉ để Triệu Lão ngạc nhiên một chút là cùng chưa đến lỗi nhìn hắn như vậy.
Nguyên nhân chủ yếu cũng là do việc thanh Hắc Lang Kiếm bị gãy làm đôi. Hồn khí gãy làm đôi đó a!!!. Tu sĩ bình thường khi giao đấu hồn khí bị nứt một chút cũng bị thổ huyết, thức hải nứt rạn, thậm chí là bị điên cũng có thế. Còn tên này thì sao?. Hồn khí gãy làm đôi chẳng khác nào tuyên án tử với tu sĩ đó rồi nhưng tên này vẫn sống sờ sờ khỏe mạnh trước mắt lão đây. Nếu không phải khí tức trên thanh kiếm này toát ra trùng khớp với tên trước mặt lão có khí Triệu Quân đã rút kiếm mà băm tên đó vù tội lừa lão rồi.
Hắc Vũ đứng một bên thấy biểu hiện của Triệu Quân lòng không khỏi lo lắng ” Triệu lão đây là làm sao mà nhìn ta như vậy, chẳng nhẽ Hắc Lang Kiếm không thể chữa trị được nữa” Vì lo lắng nên Hăc Vũ cũng mở lời mà hỏi.
– Triệu trưởng lão có truyện gì sao, Hắc Lang Kiếm của ta chẳng nhẽ không thể chữa trị được?
Nghe thấy Hắc Vũ hỏi thì Triệu Quân mới từ trong kinh nghi mà tỉnh lại.
– À.. à. Thật xin lỗi a với tình trạng này thì lão phu không thể giúp được gì rồi!! – Nói thật thì lão cũng có chút hơi ngượng vì vừa nãy quá xông xáo.
– Thật là không chữa được sao!? – Hắc Vũ nghe thấy vậy lòng không khỏi nặng trĩu. Tuy nói thời gian hắn có được Hắc Lang Kiếm không hề dài một năm cũng chưa đến. Nhưng nó như người chiến hữu của hắn. Có nó mà Hắc Vũ mới thoát chết, có nó Hắc Vũ hắn mới mạnh mẽ. Hơn nữa đây còn là thanh kiếm mà Hắc Lang đưa cho hắn. Nhìn thanh kiếm gãy đôi Hắc Vũ dường như nghe được tiếng tru dài đau đớn của nó vậy. Hắc Vũ thu lại Hắc Lang Kiếm mà chuyển bị cáo từ rời đi.
– Ây khoan đã!! Lão phu không có cách nhưng ta biết một người có khả năng biết cách!! – Triệu lão đang suy tư vôin quay về phái Hắc Vũ mà nói ra.
– Là ai vậy!!!?? – Hắc Vũ hơi mắt lóe linh quang nhìn chằm chàm vào Triệu lão mà chờ đáp án.
– Haha xa tận chân trời gần ngay trước mắt!! Người đó hiển nhiên là sư phụ của ngươi rồi.
– Hả??? ” Bà sư phụ của ta sao, không nghĩ đến bà cô tham tài này biết nhiều thứ a “. Biết được điều này Hắc Vũ không khỏi ngạc nhiên nhưng ngẫm lại cũng hợp lý, bà sư phụ của hắn dù gì cũng là Nguyên Anh kỳ cao thủ nên hiểu biết chắc cũng nhiều hơn. Thật tiếc rằng trong truyền thừa của Linh Đế lại không hề có đề cập đến việc chữa trị hồn khí bị gãy đoạn. Hoặc có thể là tất cả những tên bị như vậy đều không thể sống được mà chữa trị.
Biết được vẫn còn khả năng chữa trị Hắc Lang Kiếm nên tâm tình Hắc Vũ tốt hơn hẳn. Hắc Vũ nán lại mà dạo quanh một vòng ở Khí Pháp Đường nhin ngó xung quanh. Nơi đây không hổ là bảo khố pháp bảo của Ninh Hải tông. Pháp bảo các loại nhiều vô sô kể, còn có của nguyện liệu luyện khí hay quáng thạch nữa. Nhưng dạo hết một vòng Hắc Vũ hắn lại vẫn chưa thấy được thứ gì vừa mắt.
Không phải pháp bảo ở đây nhiều tích điểm quá hắn không mua được mà vì không có đồ nào thích hợp cả. Hạ Phẩm pháp bảo thì có vẻ như không hữu hiệu vơi hắn, trung phẩm pháp bảo tuy chỉ có hơn chục món nhưng cái giá lại quá đắt. Đang định rời đi thì Hắc Vũ để ý thấy một kiện pháp bảo ở góc phòng. Đây là một pháp bảo màu xám tro, hình dạng thon dài, khá giống một chiếc đai lưng. Nó là một kiện trung phẩm pháp bảo nhưng có vẻ gì đó mà bị lãng quên ở chỗ này. Chỉ nhìn qua Hắc Vũ đã có được tất cả thông tin cần có.
《 Thuẫn Phong Đai 》
Thuộc tính: Phong.
Trang bị giúp tu sĩ tạo ra một lớp cương khí để phòng ngự
Bị động: Chỉ số phòng ngự cơ bản của cương khí:DE 250
Chủ động: Tiêu hao linh lực làm tăng độ cứng của cương khí: DE: 400.《 duy trì 45s 》
Khi lớp cương khí bị đánh phá cần 180s để hồi lại.
Hắc Vũ hai mắt không khỏi sáng lên. Nó có tận DE: 250 a, hơn hẳn chỉ số phòng thủ của hắn gần 100 điểm, mà chưa kể khi kích hoạt thì còn lên tới DE: 400. Với chỉ số này có khi còn đỡ được của một tên Kim Đan sơ kỳ tu sĩ là đằng khác. Thứ này rất hợp với Hắc Vũ hắn a, điều hắn đang thiếu hiện nay chính là thủ đoạn để phòng thủ.
Nhưng nói ra thì cái đai này cũng quá yếu bảo sao chẳng ai trong tông môn mua, đệ tử thì không đủ điểm tích lũy, đối với trưởng lão thì lại vô dụng. Nhưng với Hắc Vũ hắn thì lại thích hợp.
Hắc Vu càng ngắm càng thích nhưng nhìn lại giá thì hắn cũng ngậm ngùi mà từ bỏ.
25.000 tích điểm.
Số điểm này là nằm trong khả năng của Hắc Vũ nhưng mà nếu mau nó thì hắn cũng chỉ còn lại có hơn 5000 điểm. Trong khi đó hắn còn muốn đi Vũ Xuân Các kiếm thêm vài thuật pháp đâu, còn đi Đan Đỉnh các nữa.
Triệu Quân ở gần đó thây Hắc Vũ có ý mà lại thôi, như suy nghĩ điều gì đó linh quang lóe lên. Vội đi đến lấy lên Thuẫn Phong Đai đí đến chỗ Hắc Vũ.
– Khoan hãy dừng bước!!
– Hửm!! Triệu trưởng lão còn có gì dặn dò sao??
Chỉ thấy Triệu Quân nhanh chóng chạy đến bên hắn đặt Thuẫn Phong Đai vào trong tay Hắc Vũ mà nói.
– Hà hà, suýt nữa thì quên. Tiểu Vũ người được hưởng đặc quyền như một trưởng lão nên khi nhập tông sẽ thu được một trung phẩm pháp bảo. Tiện đây nó là pháp bảo của ngươi.
Cầm Thuẫn Phong Đai trong tay, Hắc Vũ nhìn ngó một chút rồi lại nhìn Triệu lão đang cố mỉm cười thân thiện với hắn. ” Ha! Chưa nghe nói sẽ được thưởng pháp bảo a, quá nửa là lão đầu này có ý gì đó khác!?”. Nghĩ như vậy nhưng Hắc Vũ cũng không định từ chối. Nhận lấy Thuẫn Phong Đai cất vào tuks trữ vật. Hắc Vũ quay sang cáo từ với Triệu lão mà rời đi.
Nhìn bóng lưng của Hắc Vũ, Triệu Quân không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
” Tên tiểu tử này tiền đồ khó mà đong đếm được, kết thiện với hắn chắc chắn không lỗ “.
………..
Rời khỏi Khí Pháp Đường, Hắc Vũ tiện đường đi thẳng đến Đan Đỉnh Các. Hắn đang muốn tìm mua một số dược liệu để luyện đan chữa thương đâu. Dù gì thì hắn cũng bị thương tổn linh hồn do hồn khí bị gãy a. Tuy may mắn sống sót nhưng thi thoảng thức hải cũng đau như búa bổ. Đáng tiếc là chỗ linh dược kiếm được trong Huyền Vũ Lâm đã bị bà sư phụ kia lấy mất 2/3 rồi. Chỗ đó cũng chẳng có dược thảo nào giúp chữa thương tổn linh hồn cả. Lúc còn ở Huyền Vũ Lâm, Mị Nguyệt cũng từng cố hết sức giúp Hắc Vũ chữa trị nhưng tiếc là không hề có. Nên chỉ có ra ngoại giới mà tìm vậy.
Đan đỉnh các nằm gần Khí Pháp đường nên Hắc Vũ chỉ tốn chưa đến 1 phút đã tời. Ngay từ ngoài của hắn đã có thể ngưởi thấy mùi dược thảo tỏa ra thoang thoảng.
Bên trong Đan đỉnh các thảo dược phải dùng con số hàng nghìn để đong đếm. Tất cả đều được phân chia rõ ràng theo từng cấp bậc và chủng loại, một bên khác thì là nơi bán đan dược. Đa số đan dược ở đây đều là đan dược cấp 1 hoặc 2, một só ít là đan dược cấp 3. Đan dược cấp 1, 2 là do chúng đệ tử trong tông luyện chế thành mà đem đến đây bán đổi tích điểm. Đan dược cấp 3 thì hiển nhiên là do Đại trưởng lão luyện chế mà có, giá cả thì cũng đắt đỏ chỉ mấy lão Kim Đan kia mới mua được và cũng chỉ mấy lão kia mới cần đến. Đan Đỉnh các cũng là nơi đặc biệt nhất ở Ninh Hải tông vì nơi này ngoài bán dược thảo và đan dược thì còn đào tạo tu sĩ luyện đan nữa. Số tu sĩ theo học cũng trên cả trăm người. Người mở ra chính là Đại trưởng lão nhưng hầu hết thời gian lão rất bận nên việc này lại được chuyển cho một người đệ tử tâm đắc khác.
Hắc Vũ đi hết một lượt trong đại sảnh, nhìn qua rất nhiều loại thuốc đa số đều là do chúng đệ tử chế ra, nhưng có vẻ như dược hiệu không được tốt lắm. Tuy Hắc Vũ chỉ nhận mình là tay mơ trong việc luyện đan nhưng nhờ mớ kiến thức từ Linh Đế nên đan dược mà hắn chế ra ít nhất cũng cơ hiệu quả gấp rưỡi, thậm chí có loại còn gấp đôi ko chừng. Hắc Vũ đang có một suy nghĩ liệu hắn có nên luyện đan mqf đem đến đây bán hay không, dù gì thì với dược hiệu kia của hắn thì chắc chắn sẽ rất đắt hàng, tiện thể hắn cũng có thể năng cao kỹ thuật của mình.
Thu hồi suy tư, Hắc Vũ tiếp tục dạo bước, sau vài vòng luẩn quẩn thì cuối cùng Hắc Vũ đã mua đủ số linh dược mình cần, hắn còn chưa dùng hết 1 nửa số tích điểm của mình nữa là. Qua bận này Hắc Vũ nhận thấy một điều rằng đa số thảo dược trong đây khá quý hiếm, niên đại cũng cao và đa số còn có từ thời thái cổ. Nhưng có vẻ vì vậy mà hiệu quả của bọn chúng không được mọi người hiểu rõ.
Ví dụ như một gốc Thủy Liên Sâm 300 tuổi có thể dùng chế đan dược hồi phục linh lực cấp 3, ấy vậy ở đây lại ghi nó dùng để chế đan dược cấp 2. Giá bán vỏn vẹn 200 tích điểm, nếu tính ra thì ít nhất nó cũng đáng giá cả ngàn chứ không it.
Hay như một quả Toái Thiết Thụ 500 năm tuổi giá có 800 tích điểm trong khí giá trị thực tế có khi gấp hơn chục lần.
…..
Bây giờ Hắc Vũ đã hiểu ra một điều có kiến thúc nó quan trọng thế nào. Nhìn chỗ linh dươck hắn mau được thì ít nhất đã có giá trị cả chục vạn tích điểm rồi. Nhưng mà hắn lại chỉ trả vỏn vẹn có 12 ngàn tích điểm mà thôi.
Mua xong dược thảo Hắc Vũ đang chuẩn bị rời đi thì bỗng chốc có cả một toán đệ tử nhanh chóng chạy tời, kẻ xô đẩy, người chen chúc.
– Nhanh lên! Nhanh lên! Chúc mỹ nhân chuẩn bị lên lớp rồi.
– Ây da! Tránh đường cho lão tử đi gặp Chúc sư tỷ!
– Đừng có xô đây nữa, Á Tên khốn nào sờ mông ta..!?
……
Hắc Vũ thấy vâyh không khỏi thấy làm lạ mà né sang một bên, đí đến gần tên ở quầy mà thắc mắc:
– Bọn họ đây là làm sao vậy!?
Tên đệ tử kia thấy Hắc Vũ hỏi thì cũng nhiệt tình mà trả lời:
– Ây! Chắc sư huynh đây là người mới nhập môn phải không?. Không biết là phải rồi.
Nghe thấy thế Hắc Vũ cũng chỉ gật đầu. Tên đệ tử này thấy hắn đoán đúng thì càng hào hứng mà giới thiệu.
– Chuyện này cũng chả có gì lạ. Đám kia chắc chắn là chạy đến lớp của Chúc sư tỷ rồi. Ở Đan Đỉnh các mỗi một tháng lại có một lớp dạy luyện đan của Đại trưởng lão mở ra, nhưng khổ nỗi lão nhân ngàu bận tối mắt tối mũi nên việc này lại dược Chúc sư tỷ làm thay. Nhưng cũng thật máy là lão nhân gia ngài bận nên mới có cơ hội mà ngắm mỹ nữ chứ.
Chúc sư tỷ tuy mới nhập tông có mười năm nhưng tu vi đã thần tốc đạt đến Dung Linh đỉnh phong, chắc chỉ chục năm nữa là có thể thành đan. Không chỉ tu vi trác tuyệt mà còn là một đại mỹ nữ, đan thuật hàng thượng thừa là đệ tử tâm đắc của Đại trưởng lão. Nếu nói đan thuật thì chẳng ai trong đám đệ tử Ninh Hải tông hơn nàng cả.
Kể ra thì cũng là diễm phúc bất tận khi được làm ở đây a.
Tên đệ tử này vừa giới thiệu vừa khoe khoang diễm phúc ngăm mỹ nữ của mình.
– Ha!! Mỹ nữ gì chứ!? Như bà la sát thì có!!!
Bỗng phía cửa ra một thanh âm vang lên. Nhìn lại thì ra là một tên thiếu niên khôi ngô. Một thân bạch ý tuấn dật. Khuân mặt anh tuấn hòa ái, miẹng nở một nụ cười thân thiện đang đi đến chỗ Hắc Vũ. Tên đệ tử kia nghe thấy người dám nói xấu nữ thần của mình đang định phản bác lại nhưng thấy rõ người đến thì ngay lập tức mở nụ cười liềm nở mà chào đón.
– Ây da, hóa ra là Chúc sư huynh. Hôm nay huynh lại đến nghe giảng tiếp à.!!
– Hừ! Ai thèm nghe bà cô đấy giảng bài chứ! Ta đến chỉ là bảo mệnh mà thôi.? Này người anh em, ta khuyên cậu một câu. Tốt nhât là nên tránh xa mụ sư tử ấy ra không thì có ngày chết không kịp ngáp! – Tên thanh niên quay sang Hắc Vũ làm một giọng khuyên ngăn mà nói.
Tên đệ tử kia thấy vậy cũng cố gắng nói đỡ nữ thần của mình đôi chút.
– Haha! Chúc sư huynh nói quá, sư tỷ vẻ ngoài tuy lạnh lùng đôi chút nhưng nào đến mức đấy!!.
– Hừ!! Ngươi thì biết cái quái gì. Năm ta năm tuổi bị bả cho uống thuốc khiến nằm liệt giường cả nửa tháng, năm 8 tuổi thì bị hôn mê nửa năm. Đến 12 tuổi thì bị bả mang ra làm chuột bạch thử thuốc mỗi ngày. May mà bổn đại gia mạng lớn nếu không bây giờ đã thành phế nhân rồi!!
Nghe thấy thế tên đệ tử này không biết nói gì nữa, sống lưng đã chảy mồ hôi dòng dòng.
– Haha! Nhưng mà ông trời đúng là có mắt. Bà chị này 10 năm trước gia nhập tông môn đã phải lòng Vân sư huynh nhưng mà thật may rằng theo đuổi 10 năm mà vẫn thất bại. Đúng là đáng đời mà, cầu mong cho thượng thiên làm bà ế cả đời luôn đi. Không thì ai lấy phải có mà khổ cả đời…Haha!..
Ế!! Tên kia đi đâu rồi??
– Chúc sư huynh! Hắn ta rời đi từ vừa nãy rồi!!!
– Cái quái gì!! Dám rời đi khi bổn thiếu gia chưa nói xong, đáng đánh một trận. Này chắc hẳn ngươi biết hắn tên gì a!? – Tên thiếu niên một vẻ tỏ ra mất hứng, quay sang tên đệ tử kia mà hỏi.
Tên đệ tử hơi nhớ lại đôi chút, mở sổ sách ra tra mà báo:
– À! Hắn tên là Hắc Vũ!
– Hắc Vũ??? Cái tên này nghe quen quen!! – Tên thiếu niên họ Chúc nghe vậy thì không khỏi vuốt vuốt cằm làm bộ suy tư, chỉ một chốc sau hắn không khỏi kinh ngạc lên. ” Hắc Vũ!! Tên này không phải tiểu nam nhân của bà già Vũ Diễm My kia sao. Chậc chậc, tên này cũng không phải dạng thường a, bà chằn khó tĩnh nổi tiếng trong tông mà cũng cưa được. Cao tay! cao tay!. Hừm không biết hắn liệu đối phó được bà sư tử nhà mình không nhỉ… “
– CHÚC… HẠO…. QUÂN!!!! – Đang suy nghĩ thì bỗng từ xa vang lên giọng nói đầy sát khí của nữ nhân. Hạo Quân ngay lập tức lạnh cả sống lưng, đầu vã mồ hôi dòng dòng. Người cứng như đá mà từ từ quay người lại, đằng sau hắn bây giờ là một mỹ nữ kiều diễm, toàn thân bốc lửa cuốn hút nhưng vẻ mặt lại đang lạnh tanh, ánh mắt hình lợi kiếm.
– Tỷ.. Có gì từ từ nói, không nên động quyền. Đệ đến muộn là có lý do… A.aaa Đừng đánh mà tỷ, đừng đánh vào mặt, không nên aaaa.!!
Tên đệ tử phía bên kia thì đứng hình không biết nói gì!!
…………..
Hắc Vũ sau khi rời Đan Đỉnh Các thì ngay lập tức di chuyển đến Vũ Xuân Các để tìm vũ kỹ và thuật pháp. Hắn bây giờ còn khoảng chừng 2 vạn tích điểm, Hắc Vũ hắn đang suy tính phải kiếm vài vũ kỹ khác cho mình.
” Qua đợt thí luyện vừa rồi chứng minh rằng thuật pháp của ta vô cùng yếu kém, Tấn công thì chỉ có Huyết Hỏa quyền và Hắc Lang trảm nhưng nay Hắc Lang Kiếm đã hỏng không thể sử dụng mà huyết hỏa quyền thì lại tự hại bản thân quá nhiều. Di chuyển thì đã có Lang bộ và Mặc Canh lữ, nếu vận dụng tất cả thì có thể ngang tu sĩ Kim Đan nhưng thế vẫn chưa đủ để thoát khỏi hiểm cảnh, nếu kẻ địch khống chế được di chuyển của ta thì chỉ có một đường chết. Ẩn thân thì có Ám Ảo mê trận khá hiệu dụng nhưng mà vẫn quá phụ thuộc vào tinh thần lực của bản thân. Ám Phân thân thì chỉ có thể đánh lừa những con thú thực chiến vẫn còn quá kém..”
Vừa đi Hắc Vũ vừa kiểm kê lại các thuật pháp mà mình có, chẳng mấy chốc đã đến Vũ Xuân Các. Nơi đây có thể coi là một thư viện của của Ninh Hải tông, tính ra có đến cả vạn đầu sách các loại. Nào là trận pháp, nào là vũ kỹ thuật pháp,… Vũ Xuân các được chia làm ba khu vực khác nhau ở ba tầng.
Tầng thứ nhất dành cho đệ tử ngoại môn và nội môn, thường chỉ có những vũ kỹ thuật pháp cấp thấp.
Tầng 2 là chỉ có đệ tử hạch tâm mới được tiếp xúc. Là nơi có của những thuật pháp cấp cao.
Còn tầng thứ 3 sao. Hiển nhiên đó là nơi chứa đựng những cấm thuật bí ẩn. Thậm chí có thể hủy diệt cả một phàm nhân quốc với một đòn. Nơi này chỉ có trưởng lão và tông chủ mới có thể tiếp cận.
Ở tầng 1 ở Vũ Xuân Các lại được chia làm 9 khu vực khác nhau theo từng thuộc tính linh căn.
Tầng hai được chia làm 6 khu vực. 5 khu vực đầu quy đinh theo Ngũ hành, khu vực thứ 6 là dị ngũ hành. Sở dĩ chỉ chia như vậy vì những đệ tử hạch tâm thường là những đệ tử có từ hai thuộc tính linh căn trở lên. Không thì là những người có thể chất đặc biệt, tư chất trác tuyệt vạn tu sĩ mới có một.
Còn tầng thứ ba thì không ai biết được nó trong thế nào vì chỉ có tông chủ và trưởng lão mới được lên đó, đệ tử không thể tiếp cận vì có trận pháp đặc thù ngăn cản.
Hắc Vũ đi hết cả tầng một, chủ yếu là khu vực của Ám và Hỏa thuộc tính nhưng quả thật không có cái nào thích hợp cả, cơ bản chúng quá yếu khong hợp với tình trạng hiện tại của hắn. Thế là Hắc Vũ quyết định đi lên tầng hai.
Ở tầng này có vẻ nhỏ hơn ở dưới và số lượng sách cũng ít hơn nhưng chất lượng thì khỏi cần bàn cãi. Hắc Vũ lại tiếp tục quá trình tìm tòi của mình. Nhưng mà tên tham lam này đang rất khó chịu. Hắn có truyền thừa của Linh Đế a, nhưng mà vị đại đế này chỉ truyền lại cho hắn những kiến thức cơ bản chẳng có một chút thuật pháp hay vũ kỹ nào. Mà đa số kiến thức lại là vô dugj với hắn hiện tại. Kiếm thuật thì quá cao đi hắn lục mãi mới được bộ Uyên Ương kiếm pháp, cầm thuật, họa thuật thì quá vô dụng rồi. Hắn là trẻ mồ côi, ăn mày a lấy đâu ra tâm hồn mà thưởng thức nghệ thuật. Duy chỉ có kiến thức về luyện đan là hữu hiệu nhất hiện tại. Hắn ước gì lão đại đế truyền cho hắn thuật pháp có phải hay hơn không.
Nhưng Hắc Vũ không hề biết rằng mớ kiến thức của hắn nhận được chưa đến 1% tổng số tri thức của Linh Đế. Mà việc tiếp nhận nó đã làm hắn hôn mê gần chết rồi. Thuật pháp của Linh Đế còn gấp mấy chục lần chỗ đó. Nếu mà Hắc Vũ khi chỉ là Khai Mạch tầng 1 mà tiếp nhận thì chỉ có nổ não mà đi đời.
Nhưng mà than thì than thở vậy thôi. Trong thâm tâm hắn cũng biết rằng mớ kiến thức này là quá quý giá rồi. Một kẻ bị bỏ rơi như hắn có được nó đã là phúc tích từ mấy đời rồi.
Khoảng một nén nhang thời gian trôi qua. Hắc Vũ sau khi đi đi lại lại hết lượt thì cuối cùng cũng tìm được 3 bộ thuật pháp khác nhau. Mỗi bộ cũng tiêu tốn của hắn 3000 tích điểm rồi. Hắc Vũ còn lại hơn vạn điểm, hắn đang định tiến lên tầng thứ 3 nhìn ngó đôi chút. Dù gì thì quyền lợi của hắn cũng như một vị trưởng lão nên hẳn cũng có thể tiến đến nhìn ngó một hai. Nếu may mắn có khi kiếm được thuật pháp mạnh mẽ khác thì sao.
Đang định bước đi thì một giọng mỉa mai vang lên phía sau Hắc Vũ.
– Ồ đây không phải Hắc Vũ thiên tài của Ninh Hải tông chúng ta hay sao!!.
Hắc Vũ thấy vậy thì cũng quay đầu lại mà nhìn đến. Chỉ thấy đó là một tên thiếu niên khá anh tuấn, mặt mày hơi có chút lưu manh. Gần đó là một tên thiếu niên nho nhã. Hai người này không ai khác chính là Lý Võ Minh và Nhạc Tử Lam. Võ Minh mặt mày đầy sự khinh bỉ mà nhìn Hắc Vũ.
Phải!! Lý Võ Minh khinh bỉ Hắc Vũ. Hai ngày hôm trước khi biết được Hắc Vũ hắn còn coi trọng một hai vì đây là kẻ có được điểm số cao nhất và cả trong trận đánh với Nguyên Anh lão quái nữa. Nhưng tối hôm qua Võ Minh hắn đã biết được thì ra đây chỉ là tên bám váy đàn bà.
Quá đúng rồi còn gì nữa! Tất cả đều là do lên được giường với con điếm kia thôi sao. Tông chủ ưu ái hắn cũng chỉ do con đàn bà kia thôi. Còn đấu với cao thủ Nguyên Anh sao, chẳng phải đấy cũng là người quen thôi. Tất cả cũng chỉ là làm màu. Thậm chí hắn còn nghe được từ Phùng thúc rằng điểm số của tên này cũng chỉ là do may mắn. Hừ hóa ra cũng chỉ là kẻ giả dối từ đầu đến chân.
Hắc Vũ bên kia thấy hai người là hoắc cũng chẳng quan tâm nhiều mà quay đầu tiêp tục đi.
Cốc
– Tên bạch kiểm kia bọn đại gia gọi ngươi không nghe thấy à! Đừng tưởng trèo lên giường của con đàn bà mà là ngon!! Cũng chỉ là con kiến hôi
Lý Võ Minh lấy ngay quyển sách cũ trên kệ gần đó mà ném về phía Hắc Vũ. Cũng phải kể rằng tên này ném khá chuẩn, quyển sách lượn một vòng cung thật đẹp mà đập vào đầu Hắc Vũ.
Hắc Vũ đứng lại mà từ từ quay đầu, vẻ mặt lạnh tanh mà nhìn hai kẻ kia.
– Rốt cuộc thì hai người muốn gì!! – Giọng nói của hắn ẩn ẩn có thể thấy được nộ khí, nhưng may rằng mấy năm ăn mày hắn cũng học được cách nhẫn nhịn xuống.
Nhìn thấy Hắc Vũ quay đầu lại, Lý Võ Minh càng tỏ ra vẻ đắc ý, khinh thường hơn:
– Hừ hiển nhiên là muốn đánh ngươi một trận rồi!!
– Ta không có hứng!! – Nói xong Hắc Vũ lại quay người mà tiếp tục đi.
– Sao hả sợ rồi chứ gì. Haha tưởng gì hóa ra cũng chỉ là thằng hèn núp sau một con điếm mà thôi!!
– NGƯƠI NÓI CÁI GÌ!!! – Hắc Vũ ngay tức khắc đã dừng bước, sát khí gợn sóng mà nổi lên, hai mắt đã động sát cơ.
Nhạc Tử Lam thấy vậy thì trong lòng cảm thấy không ổn mà khuyên can
– Lý huynh hay là thôi đi. Dù gì thì hắn cũng phải có thực lực mới vào được tông môn chứ.
– Thực lực cái dắm chó!!. Có mà là thằng hèn lên giường đàn bà mà thôi – Lý Võ Mịnh ngay lập tức mà mắng lại Tử Lam, quay sang Hắc Vũ càng đắc ý hơn mà nói. – Ta nói sai chỗ nào chứ, không phải là con điếm thì là gì, đến cả đệ tử của mình còn quyến rũ mà lên giường. Chắc bị bao nhiêu thằng cưỡi rồi cũng không biết nữa. Haha Có cơ hội có khi ta cũng nên… Ặc
– Cẩn thận! – Nhạc Tử Lam ngay bên cạnh lập tức triệu hồi hồn khí nhưng chưa kịp đã bị kình lực đánh bay đập vào tường mà thổ huyết.
Chỉ thấy bây giờ Lý Võ Minh đang như con khỉ con bị xách lên. Hắc Vũ bây giờ như một tên sát thần. Toàn bộ mái tóc đã hóa bạc trắng, Hai mắt đỏ như huyết bởi nộ hỏa. Bao quay hắn là hắc khí nghi ngút. Ẩn ẩn từng tiếng gào thét của ma quỷ. Sát khí của cả trăm con ma thú cấp 4 như ẩn như hiện trong đó. Tay phải Hắc Vũ nắm lấy cổ Lý Võ Minh mà giơ cao lên. Võ minh như con chuột con vô sức. Hắn có vận hết lực lượng toàn thân mà tránh thoát nhưng bàn tay kia không nhúc nhích một chút nào.
Võ Minh hắn là một Dung Linh sơ kỳ sắp lên trung kỳ, ấy vậy mà trước Hắc Vũ lại không thể làm được gì cả. Bỗng tay trái Hắc Vũ từ đâu mà xuất hiện một thanh huyết đao, toàn bộ đều bị bao bởi thứ hắc hỏa lạ kỳ. Chỉ thấy Hắc Vũ dơ đao lện, khong có nhiều thời gian mà nghĩ ngợi đã thấy một đao này ngay lập tức mà chém xuống.
Sẽ chết!!
Một đao này Võ Minh hắn phải chết không thể nghi ngờ. Chưa bao giờ hắn thấy mình gần tử thần như vậy. Không! Tử thần đang ở ngay trước mặt hắn.
KEENNGG!!!!
Bỗng cả tầng hai của Vũ Xuân Các bị bao phủ bởi hơi nước trắng xóa. Tiếng kim thiết va chạm vang vọng khắp cả căn phòng rộng lớn. Đám đệ tử phía dưới nhao nhao mà bàn tán, có kẻ tiếc hận vì không thể lên tầng trên. Đàn dần hơi nước cũng tan đi hết. Lý Võ Minh bây giờ đang sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cảm thấy lâu như vậy mà thanh huyết đao kia vẫn chưa chém xuống lấy làm lạ, hắn cố gắng từ từ mà mở mắt ra.
Vừa mở mắt đã bị cảnh tượng hù vỡ mật. Chỉ thấy lưỡi đao sắc bén chỉ cách yết hầu hắn có vài phân. Lưới đao lấp lóe sát cơ đã bị chặn lại bởi một thanh trường kiếm màu lam sắc từ lúc nào. Bên tay hắn bỗng vang lên một giọng nói ôn hòa.
– Hắc huynh có việc gì cứ từ từ mà nói, không nên động đao kiếm như vậy.
Chủ thấy ngườ huy kiếm là một thiếu niên vẻ mặt hiền hòa nho nhã, một thân y phục hoàng kim, hai tay đang nắm chặt thanh trườn kiếm mà đón đỡ một đao bổ xuống của Hắc Vũ. Trên chán vẫn còn vương lấm tấm vài giọt mồ hôi chứng tỏ một đao này cũng khiến thiếu niên tốn không ít sức lực.
Hắc Vũ nhìn người thiếu niên này không nói gì. Cả ba cứ giữ như vậy một lúc, cuối cùng Hắc Vũ cũng thu hồn khí của mình lại, ném tên Lý Võ Minh đập vào tường gần đó. Giải trừ mà hóa mà quay người bước đi không nói một câu gì chỉ để lại một ánh mắt đầy sát khí mà nhìn Lý Võ Minh đang chật vật trên sàn nhà.
Hắc Vũ đi qua mà nhặt cuốn sách cũ rơi trên nền, quyển sách mà Lý Võ Minh đã dùng đer ném hắn. Ngắm nghía một chút Hắc Vũ quyết định mang nó đi theo. Bước một mạch lên lầu 3 của Vũ Xuân Các.
Vân Thanh Phong bên kia thấy thế cũng không thấykhos chịu mà nhiều hơn là vẻ thưởng thức. Sau đo chuyển hướng đi đến gần chỗ Võ Minh mà nói.
– Rút kinh nghiệm lần sau! Hắn không phải người nên trêu trọc, lần này may mắn ta đến kịp, lần sau thì chưa chắc được!
Nói xong từng đó thì Vân Thanh Phong cũng quay người mà đi. Đám đệ tử phía dưới lầu một thì thắc mắc không biết có chuyện gì xảy ra trên đấy nữa. Thấy Vân Thanh Phong đi xuống thì cũng chỉ biết tránh đường bàn tán ro nhỏ, không ai dám hỏi có truyện gì cả.
Ra khỏi Vũ Xuân Các, nhìn vào đôi bàn tay vẫn còn hơi run run của mình, Vân Thanh Phong trong mắt càng nhiều hơn chiến ý và chờ mong.
….
Lý Võ Minh bên kia thì nắm chặt hai tay, hai hàm răng nghiên lại, ánh mắt giận dữ, oán độc nhìn phía hai người kia rời đi. Không nói không rằng đứng dậy chỉnh lý quần áo rồi cũng rời khỏi.
…………
Hắc Vũ tuy đã rời khỏi nhưng tâm trạng của hắn không hề tốt chút nào.
Cuộc sống trước của hắn là chuỗi ngày cô độc, lang thang. Hắn bị ghét bỏ còn hơn cả rác thải nên những lời sỉ nhục hắn chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Bị nhục mạ, khinh bỉ có thể đối với người khác là sự khó chịu không thể chấp nhận được vì bọn họ cảm thấy lòng tự tôn của mình bị trà đạp. Nhưng đối với Hắc Vũ hắn thì không, làm kẻ lang thang lâu như vậy, lòng tự tôn chẳng là gì với hắn cả. Tự tôn sao, nó có giúp hắn có được cái ăn không, nó có giúp hắn sống tiếp được không, giúp hắn được mọi người chấp nhận không.
KHÔNG!!
Tự tôn của hắn được cái gì chứ khí những kẻ khác vẫn khinh bỉ, xa lanh hắn. Hắn cần sống chứ không cần sự đánh giá của kẻ khác. Vì vậy bọn chúng có nói gì có làm gì thì hắn cũng mặc kệ. Nhưng rồng cũng có vảy ngược huống chi con người, phàm là người thì đều có giới hạn của mình. Và giới hạn của Hắc Vũ chính là các nàng.
Hắn không cần tự tôn không có nghĩa là nữ nhân có thể mặc ai nói gì cũng được. Các nàng là thê tử của hắn, là điều quan trọng nhất với hắn. Sự tôn nghiêm của các nàng không phải thứ kẻ khác có thể xem thường. Các nàng không phải người mà kẻ khác có thể làm hại. Nguyên Anh lão quái thương tổn các nàng Hắc Vũ hắn sẵn sàng chĩa kiếm chỉ Nguyên Anh. Hóa Thân lão quái khinh bỉ các nàng, hắn sẵn sành vác đao mà chém. Thậm chí thượng tiên thương tổn, hắn sẵn sàng lao đến mà chiến. Các nàng là bảo vật là món quà cuộc đời này cho hắn. Không ai có thể khinh nhờn, không kẻ nào có thể thương tổn. Trường sinh cũng không bằng các nàng, mạng sống của hắn chỉ vì bảo tồn nụ cười của chúng nữ.
…
Hắc Vũ mang theo tâm trạng khó chịu mà tiến đến tầng 3 của Vũ Xuân Các. Quả như hắn nghĩ, Hắc Vũ hắn có thể lên được tầng này.
Chỉ thấy lầu 3 là một căn phòng khá kín, gần như được phong tỏa với thế giới bên ngoài. Phòng chỉ rộng không quá 100 mét vuông. Trong phòng có 4 kệ sách, trên tường thì treo những bức tranh hoặc những đồ án kỳ lạ. Mỗi kệ chỉ có hai tầng, mỗi tầng chỉ lác đác vài quyển sách nhưng quyển nào quyển lấy cũng đều có vẻ khá cũ nát, hiển nhiên là có tuổi đời rất lâu rồi.
Vừa vào trong này Hắc Vũ không khỏi ngoài ý muốn. Trong phòng này còn có ngườ khác. Người vào được phòng này rất ít. Khí tức người này cũng khác lạ không phải bà sư phụ kia rồi chắc chỉ là một trong những trưởng lão.
Chỉ thấy người đó đang tiến lại gần phía Hắc Vũ. Đây là một nữ nhân, một nữ nhân mang trên mình vẻ thành thục quyến rũ. Cả người tỏa ra mị lực khó cưỡng. Ghò ngực lắc lư theo từng bước đi, chiếc eo mảnh khảnh. Đặc biệt là mái toc dài màu đen tuyền. Ánh mắt ướt át, cặp môi đỏ mọng, hơi thở đầy vẻ xuân tình.
Hắc Vũ nhìn thấy mà không khỏi lộ ra kinh ngạc. Hắn biết người đến là ai. Ngày hôm qua khi bị triệu kiến đến đại điện thì hắn cũng đã nhận biết qua. Nàng chính là Âm Nhan – trưởng lão của Ninh Hải tông. Nàng là người hắn có ấn tượng nhất trong đám trưởng lão, sở dĩ như vậy không phải vì sắc đẹp của nàng mà là vì mái tóc. Mái tóc nàng cũng là màu đen giống hắn. Nàng này là người đầu tiên mà hắn nhìn thấy cũng có mái tóc màu đen. Mị Nguyệt cũng có tóc màu đen nhưng nàng là ma tộc a.
Hắc Vũ nhìn vào thông tin của nàng cũng biết nàng mang thuộc tính Ám giống hắn nhưng so gia thì người mang thuộc tính Ám khá ít ở đây a. Nếu không thì hắn hẳn phải gặp nhiều người có mái tóc màu đen khác rồi.
– Đệ tử Hắc Vũ ra mắt Âm Trưởng lão – Hắc Vũ thấy nữ nhân đến gần thì chắp tay cúi đầu mà chào hỏi. Dù gì thì hắn vẫn là một đệ tử mà.
Âm Nhan thì phía kia dưới hai mắt khó thể thấy được lóe lên một đường tinh quang. Mội ngọc nhẹ nhàng thả ra hương thơm mê người mà nói.
– Thì ra là Tiểu Hắc a! Làm ta tưởng ai đâu. Không biết cơn gió nào đưa tiểu Hắc nhà ta đến đây! – Vừa mở miệng Âm Nhan đã ngay lập tức gọi Hắc Vũ một cách thân mật.
Có thể do có cùng màu tóc, Hắc Vũ như gặp được đồng loại của mình nên Hắc Vũ cũng không phản cảm lắm khi nàng gọi như vậy.
– Đệ tử chẳng qua chỉ là hiếu kỳ nên mới tới đây thôi. Còn trưởng lão đâu!!
– Hihi! Ngươi là người trẻ tuổi nên hiếu kỳ cũng phải thôi. Ta đây cũng đang nghiên cứu một cuốn cổ thư nếu ngươi có hứng thú – Cổ thư sao??? Hẳn là một bảo vật đi. Được chiêm ngưỡng nó là vinh dự của đệ tử rồi.
Thế là hai người một trước một sau đi đến phía một chiếc bàn gần đó. Trên bàn đan giải một tấm da thuộc cũ nát, dài chừng mét, rộng 40 phân được trải rộng trên bàn. Tấm cổ thư này ravhs rươi vô cùng hẳn nó đã bị tuế nguyệt bào mòn cả vài nghìn năm không chừng. Nhưng may mắn chỉ phân ngoài bị hỏng, còn phần nội dung chính thì vẫn còn khá đầy đủ. Ban đầu nhìn vào tấm cổ thư Hắc Vũ không khỏi ngạc nhiên, tấm cổ thư này được viết bằng ngôn rất cổ rồi. Nếu nhìn kĩ thì có vẻ khá giống với với chứ viết trong cuôna sách mà Mộc Hân đưa cho hắn. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có sự khác biệt không hề nhỏ. Chữ viết trên tấm cổ thư này giống một dạng chữ tượng hình hơn. Thậm chí còn có cả vài hình tiểu động vật nữa.
Âm Nhan thấy Hắc Vũ nhìn đăm chiêu, ánh mắt không khỏi động dung.”Chẳng lẽ tên tiểu tử này lại đọc hiểu thần ngữ”. Âm Nhan là gián điệp nằm vùng được Ngạo Sơn tông gài vào đây gần trăm năm trước. Khi ấy nàng mới chỉ có tu vi Dung Linh trung kì được nhập tông làm nội môn đệ tử sau được thăng làm đệ tử hạch tấm. Chỉ khoảng 40 năm sau đã lên nắm chức trưởng lão. Nàng tại vị chức trưởng lão này nắm chức trưởng lão khi đó Mộc Đàm còn chưa tại vị. Chỉ tốn 40 tu từ Dung Linh trung kỳ đến Kim Đan, tư chất của Âm Nhan là vô cùng hiếm thấy, một phần cũng là do thể chất đặc biệt của nàng mà có. Không chỉ tư chất tuyệt với, nàng còn có khả năng thiên phú ” Thông Hiểu Thần Ngữ “. Thần ngữ là ngôn ngữ cổ xưa vô cùng của một tộc lâu đời – Cổ Thần bộ tộc. Với tu vi Kim Đan vủa mình nàng chỉ biết sơ qua đấy là một tộc đàn có từ rất lâu trước kia nhưng nay đã bị tuế nguyệt vùi lấp, thông tin về nó chỉ những tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thân trở lên mới biết đôi chút.
Nàng có thiên phú” Thông Hiểu Thần Ngữ ” nhưng không có nghĩa là vừa nhìn nàng đã đọc hiêu nó mà chẳng qua nàng hiểu và biết cách giải mã ngôn ngữ này mà thôi. Tấm cổ thư này nàng đã nghiên cứu từ khá lâu trước kia. Do trong tông không ai hiểu biết loại chữ này nên cũng chỉ có mình nàng sờ đến nó. Nghiên cứu Cổ thư cũng là một thú vui nho nhỏ của Âm Nhan nàng.
Suy đoán của Âm Nhan là khá chuẩn xác. Hắc Vũ hắn có khả năng đọc hiểu Thần ngữ. Điều này thì đều là công của tri thức hắn tiếp nhận từ Linh Đế. Ít ra thì vị Đại Đế này hiểu và biết cách đọc để giải mã nó. Thần ngữ không phải thứ ngôn ngữ dễ dàng. Để đọc hiểu được một chữ trong đó cũng phải mất cả tá thời gian. ( Các bác cứ tưởng tượng mỗi chữ như giải bài toán tổ hợp xác xuất, hay tích phân, vi phân các kiểu vậy. Mỗi tội là toán cấp quốc gia).
Hắc Vũ càng nhìn càng xuất thần hơn.
– E Hem!!! – Âm Nhan bên cạnh hắn ho khan một tiếng đánh thức hắn.
Hăc Vũ không khỏi khó sư mà gãi gãi đầu.
– Xin lỗi Âm Trưởng lão, đệ tử sơ ý quá!!.
– Hihi! Ta không có vấn đề gì. Nhưng ta thắc mắc đôi chút, hình như ngươi xem hiểu nó sao!! – Âm Nhan nhìn Hắc Vũ với ánh mắt đầy vẻ chờ mong.
Thấy mỹ nhân trước mặt nhìn như vậy Hắc Vũ không khỏi hơi ngại mà đáp:
– Làm trưởng lão chê cười rồi, đệ tử chẳng qua là tài mọn xem hiểu đôi chút.
– Thật hay quá, hay là ngươi nếu dảnh đến đây nghiên cứu nó cùng ta a. – Âm Nhan nghe thấy vậy mà vui mừng quá đỗi như vớ được chí bảo. Phải biết rằng nghiên cứu Thần ngữ là sơ thích đặc biệt của nàng a. Nhưng mà sống gần 200 năm rồi nhưng nàng chưa gặp được người có khả năng như nàng bảo sao không vui cho được.
Thấy mỹ nữ trước mặt nhiệt tình như vậy Hắc Vũ không khỏi gật đầu đồng ý. Tuy vậy nhưng Âm Nhan vẫn không buông tha hắn mà lôi kéo hắn cả ngày cùng nàng giải mã cổ thư.
Thế là thời gian còn lại của Hắc Vũ bị Âm Nhan giữ lại cho đến tối mịt mới được thả về. Trong thời gian đó thi thoảng hai người không tránh được một chút ám muội nhưng đặc biệt là do Âm Nhan chủ động mà tạo lên.
Hắc Vũ lại từ từ mà đi dạo về đông phủ của Diễm My
……………
Tác đang viết tích để lì xì quà tết nên có gì thì ta xin lỗi trước.
Ta cần thêm ý kiến về việc nên buff gì cho Hắc Vũ đây. Nên nhớ là tạm thới có 3 cuốn để buff nha.
Thank các độc giả nhiều. Tác xin ghi nhận ý kiến đóng góp của các bác
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!