Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 33: Giản Tùng Ý, tôi có người trong lòng rồi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O


Chương 33: Giản Tùng Ý, tôi có người trong lòng rồi.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 33: Giản Tùng Ý, tôi có người trong lòng rồi.

Có?

Bách Hoài lại có người trong lòng ư?

Chính mình là anh em tốt nhất của anh ta vậy mà lại chẳng hay biết tí gì!

Đột nhiên Giản Tùng Ý thấy ngộp tim, không vui nhíu mày.

Ở đầu bên kia phòng, Du Tử Quốc từng bước hỏi dồn Bách Hoài: ‘’Vậy người anh thích là ai thế?’’

Cả đám nín thở, chờ đợi câu trả lời.

Bách Hoài ngửa đầu ra sau, giấu mình trong góc tối, ngón tay lại mở thêm một chiếc cúc áo, giọng điệu thản nhiên: ‘’Đây là câu hỏi tiếp theo rồi.’’

Giản Tùng Ý thấy cái giọng kia thật gợi đòn, tên này dám nhử mọi người cho lên cơn tò mò rồi lại đẩy mọi người xuống bờ vực mất hứng, thật vô nghĩa.

Chỉ có điều dù sao cũng đâu phải chuyện mình, hiếu kì làm gì.

Nhưng mãi đến khi hắn đi toa lét xong, trêи đường trở lại, trong lòng vẫn còn nhớ chữ ‘’Có’’ kia.

Thật sự Bách Hoài có người thương rồi?

Sao mình mỗi ngày đều ở cùng với anh ta mà một chút động tĩnh tình yêu cũng không thấy được?

Rốt cuộc là ai vậy ta?

Hẳn là người kia không phải ở Nam thành đâu, nếu như ở Nam thành thì Bách Hoài vải thưa không che được mắt Ý, cho nên chỉ có thể quen nhau ở Bắc thành mà thôi.

Ngẫm lại thấy hợp lí phết.

Lúc ở Nam thành anh ôm thương tổn, cô độc đi tới Bắc thành, không có bạn bè, không có người thân. Nếu bên gối xuất hiện một Omega tình nguyện làm người tri kỉ ngọt ngào thì Bách Hoài rơi vào tay giặc cũng bình thường thôi.

Vậy mà anh lại không tự nói với mình, trong lòng Giản Tùng Ý vẫn không thể tiếp thu nổi.

Nghĩ xem, nếu năm sau hai người cùng nhau đỗ đại học ở ngoài Bắc thành, hôm đẹp giời nào đó Bách Hoài lại đột nhiên dẫn một em O ngọt ngào đến trước mặt mình, bảo mình kêu người ta là chị dâu, còn điên cuồng show ân ái trước mặt mình, thồn cẩu lương các thứ…

Thì càng không thể tiếp thu nổi!

Chỉ có điều nếu thật sự như vậy, đến lúc đó mình nên đi bao lì xì ít hay nhiều đây? Hay là lại người Nam kẻ Bắc một lần nữa? Dù sao Bách Hoài cũng là một người cô đơn, nếu như có bạn gái bên cạnh thì tốt thôi, chính mình cũng không thể luẩn quẩn làm bóng đèn mãi được.

Chính là dù có nghĩ như nào, trong lòng vẫn mất hứng cực kì.

Bách Hoài có bí mật nhỏ mà không nói với mình nha.

Giản Tùng Ý đóng vòi nước, giật giấy thấm, lơ đãng lau tay.

‘’Đừng chà nữa, sắp chà rách da rồi kìa.’’

Giản Tùng Ý nghe thấy tiếng người, ngẩng đầu, phát hiện Lục Kỳ Phong không biết đã đứng sau hắn từ lúc nào.

Lục Kỳ Phong vỗ vỗ bả vai hắn, cười hàm súc: ‘’Sau khi cậu đi, chúng tôi chơi năm lần bảy lượt mà Bách Hoài một lần cũng không thua.’’

Giản Tùng Ý không vui: ‘’Ý cậu là tôi mang tới xui xẻo cho Bách Hoài? Tôi là sao chổi chứ gì?’’

‘’…’’

Lục Kỳ Phong nhìn hắn ba giây, ghét bỏ quay người đi toa lét.

Con chó nào thích thầm Giản Tùng Ý, trăm năm xui xẻo.

(*ở đây chơi chữ ‘’Bách’’ =)))

[…]

Lúc Giản Tùng Ý trở lại phòng, mọi người lại chơi xong thêm một lượt nữa, Chu Lạc thua, người thắng là Du Tử Quốc.

Bầu không khí hài hòa hơn lúc trước khá nhiều, quy mô tra hỏi phạm nhân thua cuộc cũng lớn hơn, Du Tử Quốc vắt chân lên sô pha.

‘’Chu Tiểu Lạc, nghe kĩ, tôi hỏi cậu, cậu còn nụ hôn đầu chứ hả?’’

Giản Tùng Ý đang định mở miệng nói, vô nghĩa, Chu Lạc từng nói trước khi tôi biến thành Alpha số một sẽ vì tôi mà thủ thân như ngọc.

Vậy mà Chu Lạc đỏ mặt lúng túng, ngượng nghịu trả lời: ‘’Cái đó… Cái hôn môi đó… Coi như nụ hôn đầu tiên đi…’’

Phải không vậy? Hôn như thế nào mới không tính là hôn hả?

Hắn mặt không cảm xúc ngồi lại vị trí của mình lúc trước.

Bách Hoài miễn cưỡng tựa vào lưng ghế khép mắt dưỡng thần, thấy hắn quay về thì hỏi: ‘’Vẻ mặt của em bị sao vậy?’’

Giản Tùng Ý vẫn lạnh lùng như cũ: ‘’Vẻ mặt của một đêm bị cắm sừng hai lần.’’

Bách Hoài nghe vậy, quay đầu hẳn về phía hắn, dùng đuôi mắt quét Giản Tùng Ý, muốn từ trêи mặt hắn nhìn ra một chút gì đó, chậm rãi mở miệng.

‘’Bị cắm sừng hai lần?’’

‘’Anh em tốt nhất, chị em tốt nhất đều có gian tình, mà tôi lại hoàn toàn không biết chuyện gì hết.’’

‘’Chỉ như vậy?’’

‘’Như vậy còn chưa đủ hay sao?’’ Giản Tùng Ý nhướng mày, liếc anh một cái.

Tự dưng hơi mất hứng.

Hơi hơi thôi, mặt khác không vấn đề gì.

Bách Hoài thu tầm mắt lại, quay đầu, từ từ thẳng người, ngón tay đẩy ống qua cho hắn.

‘’Tới lượt em đấy.’’

Anh nhẹ nhàng xóc ống.

Năm mặt một tái xuất giang hồ.

Giản Tùng Ý cố ý xóc không theo bất kì hướng nào.

Năm mặt sáu tái hiện nhân thế.

Giản Tùng Ý bắt đầu hoài nghi mình có phải là yêu tinh hút dương khí của Bách Hoài hay không.

Nhưng cố tình vận may mọi người cũng không tệ, đứng bét bảng thứ hai là Dương Nhạc với mười ba điểm.

Tám bát.

Cốc ở KTV khá lớn, một bát có thể chứa hơn nửa lon bia.

Giản Tùng Ý không hề nghĩ ngợi, cầm lấy cốc, kéo móc lon rồi đổ vào: ‘’Tôi và Bách Hoài mỗi người bốn cốc.’’

Dương Nhạc và Từ Gia Hành bắt đầu cự nự: ‘’Anh Tùng, ban nãy chúng tôi mỗi đứa uống hơn mười cốc, ở đây không chơi uống thay nha.’’

Giản Tùng Ý lười phản ứng tới đồng đội mình, cầm lấy cốc, mới vừa nhấp một hơi đã bị bàn tay khác cướp đi.

Bách Hoài tiến gần vành tai hắn, thanh âm trầm thấp, đè giọng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: ‘’Tôi nói rồi, người bạn nhỏ như em không thể hút thuốc uống bia, sao lại không nghe lời?’’

Nói xong hai ngón tay khớp xương rõ ràng cầm miệng cốc, nhẹ nhàng thu lại, đưa tới bên môi, ngửa đầu uống như không có gì.

Lúc ngửa đầu, đường cong nơi cổ anh căng ra, ánh đèn như đồ lại từng đường nét một cách khúc chiết, yết hầu anh theo quỹ đạo đi lên rồi hạ xuống lại càng làm sắc nét thêm độ cong gợi cảm.

Không một tiếng động, lặng yên như nước mùa thu.

Hormone nam tính khêu gợi từ từ tản ra.

Rõ ràng chưa hề làm gì, tự dưng Giản Tùng Ý lại dời tầm mắt đi chỗ khác.

Hắn không hiểu tại sao mình lại làm động tác này, chỉ có nội tâm sâu thẳm bên trong đang cảnh cáo, không thể tiếp tục nhìn.

Nhìn nữa sẽ bị hồ li tinh ăn thịt.

Chỉ một cái quay đầu, Bách Hoài đã uống xong cốc bia.

Thong dong, tao nhã, hết cốc này đến cốc khác, không hề giống những người trong phòng uống xong là nấc như điên.

Bách Hoài uống hết phần của mình, không hề mất đi tự chủ, chỉ có điều đuôi mắt nhạt màu dần đỏ lên, diêm dúa lẳng lơ. Bách Hoài xoa xoa mi tâm, nhẹ nhàng nói: ‘’Nhân lúc tôi còn chưa say thì hỏi đi, không thì lát nữa không hỏi được thì đừng trách tôi xấu tính.’’

Du Tử Quốc vội vàng tranh thủ: ‘’Đúng đúng đúng, Tùng ca, anh nhanh hỏi đi!’’

Giản Tùng Ý lúc này mới nhớ, nãy mình ba mươi điểm nên giờ mình được hỏi người thua một câu.

Nhưng mà hỏi gì đây…

Hỏi anh thích ai à? Nơi này nhiều người, hỏi vấn đề riêng tư như vậy thât sự không tốt, hắn không muốn Bách Hoài khó xử, cũng không muốn miễn cưỡng Bách Hoài.

Rồi giờ hỏi anh tại sao lại không nói cho hắn là anh có người trong lòng rồi? Như vậy thì tự đề cao bản thân mình quá, thật sự không cần thiết.

Hỏi cái gì… Mà có cái gì để hỏi hay sao? Ngay cả trêи ʍôиɠ phải của Bách Hoài có cái nốt ruồi Giản Tiểu Tùng cũng biết, vậy nặn đâu ra chuyện để hỏi đây?

Nghĩ lâu thật lâu, bỗng dưng hắn nhớ tới lúc hình ảnh kϊƈɦ thích thị giác sắc bén lúc Bách Hoài uống bia, trời xui đất khiến mở mồm hỏi: ‘’Bách Hoài, anh thấy vẻ ngoài của tôi có được không?’’

Hắn phát hiện gần đây mình càng lúc càng thấy Bách Hoài đẹp trai, trước kia hắn biết Bách Hoài đẹp chứ, nhưng ‘’đẹp’’ đó chỉ là một tính từ. Không giống như bây giờ, thỉnh thoảng vào một thời điểm nhất định nào đó, Giản Tùng Ý lại phát hiện Bách Hoài vô cùng đẹp, đẹp kiểu mị lực rù quến, khiến cho tim người ta đập nhanh.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy người nào đẹp cả, trong mắt hắn chỉ có dễ thương hoặc không dễ thương mà thôi.

Cho nên để công bằng, hắn cần biết Bách Hoài có thấy hắn đẹp hay không, nếu Bách Hoài cảm thấy hắn xấu, hắn cũng không cần cảm thấy Bách Hoài đẹp nữa.

Vấn đề này vừa mới ra khỏi miệng, mọi người trong phòng như cùng nhau đóng băng, lâu thật lâu vẫn không hoàn hồn. Trò chơi người lớn của chúng tôi không phải là nơi để hỏi vấn đề của em bé tiểu học này!

Bách Hoài không nhịn được mà bật ra một tiếng cười khẽ, ‘’Em đẹp nhất, không ai đẹp hơn em.’’

‘’Anh đừng cười! Có cái gì buồn cười đâu! Nghiêm túc chút đi!’’

Giản Tùng Ý ý thức được mình đang hỏi ngu cực mạnh, vùng vằng xụ mặt, muốn dùng khí thế của mình để biến câu hỏi bớt ngây thơ hơn.

Chỉ có điều cơ thể hắn lại thành thật lắm, mỗi lần xấu hổ thì vành tai sẽ hồng lên, từ góc của Bách Hoài có thể nhìn rõ được quá trình đôi tai trắng mềm dần đỏ lên như thế nào.

Trong lòng ngọt như ăn kẹo bông, tại sao em ấy có thể đáng yêu như vậy được…

Hỏi chuyện cũng đáng yêu.

‘’Được, tôi không cười, tôi nghiêm túc thật mà, em đẹp nhất.’’

Tuy rằng Bách Hoài cố nén cười, nhưng ý cười đượm nuông chiều trong đáy mắt anh thật rõ, khiến Giản Tùng Ý cảm giác lời nói của anh không thành thật, lại dỗ con nít chứ nghiêm túc gì.

Nhìn vẻ mặt ‘’Tuy tôi biết tôi love myself nhưng chưa từng nghĩ qua mình lại có thể tự kỉ tới mức độ này’’ của đồng bọn, Giản Tùng Ý cảm thấy tượng đài trùm trường của mình đang xuất hiện vết nứt.

Rõ ràng mình không uống, tại sao lại say rồi?

Trước khi Bách Hoài quay về Nam thành, hắn có vậy đâu, sao mà sau khi anh về hắn càng lúc càng cảm thấy mình ngu đần thế không biết?

Ghét Bách Hoài chết đi được.

Vành tai của hắn nóng lên, phụng phịu đứng dậy: ‘’Tôi đi toa lét.’’

Từ Gia Hành khϊế͙p͙ sợ: ‘’Tùng cưa, cậu mới đi toa lét về mà, chẳng lẽ cậu còn trẻ mà bị…’’

Bách Hoài đứng lên theo, cánh tay choàng lên vai Giản Tùng Ý một cách tự nhiên, dựa người vào người hắn rồi trưng ra bộ mặt đã say ngà ngà của mình, quay đầu liếc Từ Gia Hành: ‘’Giản Tùng Ý đỡ tôi đi, cậu có ý kiến gì sao?’’

Từ Gia Hành bị liếc đến lạnh sống lưng: ‘’Dạ em không dám ý kiến.’’

Hắn không nói gì, cứ để cho anh choàng vai mình, cả hai người cùng đi về phía toa lét.

Mới qua khỏi khúc ngoặt, cả hai chạm mặt Lục Kỳ Phong.

Lục Kỳ Phong hất cằm dùng nửa con mắt đánh giá tư thế của hai người, gật gật đầu, vỗ vai Bách Hoài, cười cười rồi đi.

Giản Tùng Ý nhướng mày: ‘’Cậu ta có ý gì vậy?’’

Bách Hoài lấy Giản Tùng Ý làm điểm tựa hai phần trọng lượng của mình, vẻ mặt hình như hơi không thoải mái: ‘’Tôi không biết, có lẽ cậu ta có bệnh đấy. Giản Tùng Ý, hình như tôi say rồi…’’

Giản Tùng Ý tức giận: ‘’Này thì thích thể hiện này, chia cho tôi uống thì chết à? Tửu lượng tôi chẳng lẽ không cao hơn anh? Không cho tôi uống cũng không biết điên khùng cái gì nữa!’’

Chưa quở trách xong, cơ thể Bách Hoài bỗng mềm nhũn ra, Giản Tùng Ý vội vàng đỡ anh, không hiểu sao tay Bách Hoài đang khoác trêи vai hắn lại sử dụng lực, thoáng một cái đã đổi thành tư thế lưng chạm tường.

Một bàn tay của Bách Hoài ôm lấy cổ Giản Tùng Ý, bàn tay còn lại hờ hững đặt nhẹ lên hông, còn đầu thì lại chôn vào hõm cổ hắn.

‘’Hình như tôi hơi say rồi, em để tôi dựa em trong chốc lát có được không?’’

Giọng điệu mềm mại còn mang theo chút khẩn cầu nho nhỏ.

Giản Tiểu Tùng làm gì nghe qua Bách Tiểu Hoài nói năng như thế bao giờ? Đã vậy nghe anh nói xong làm sao còn dám không nghe lời?

Thế nhưng Giản Tiểu Tùng hoàn toàn không biết làm thế nào để Bách Hoài thoải mái, chỉ có thể cứng đờ để anh đè lên tường, hai tay thừa thãi không biết đặt chỗ nào, cổ còn bị hô hấp ấm áp của anh trêu chọc.

Mẹ nó, cái KTV này có vấn đề gì vậy, mới đầu tháng chín đã mở hệ thống sưởi nhiệt rồi sao? Nóng kinh khủng.

Vừa khô vừa nóng.

Hai người cứ duy trì tư thế này, một người không muốn cựa, không người không dám cựa.

Thời gian chậm rãi chảy trôi.

Ngay tại lúc Giản Tùng Ý nghĩ Bách Hoài ngủ quên mất, đột nhiên anh mở miệng thầm thì: ‘’Giản Tùng Ý, tôi có người trong lòng rồi.’’

‘’Hả? À, chúc mừng, chúc anh sớm ngày ôm được người đẹp về nhà.’’

Giản Tùng Ý hết sức nhẫn nại nói câu này dưới thân phận là một người anh em tốt, vô cùng máy móc không cảm xúc chúc người ta.

Bách Hoài nghĩ, cảm ơn lời may mắn của em nhé.

Trán anh dựa vào vai hắn, mặt lại chôn ở hõm cổ nơi hắn không thấy được, nơi khóe môi lại hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.

‘’Giản Tùng Ý, em thật đúng là đồ ngốc.’’

‘’?’’

Giản Tùng Ý bật người, kéo Bách Hoài đang bám dính trêи người mình ra, ‘’Biến đi, không thèm làm anh em thì thôi, từ giờ chúng ta đoạn tuyệt!’’

Bách Hoài thuận thế thẳng người lên, mặt không cảm xúc: ‘’Tốt đấy, tôi đã sớm không muốn làm anh em với em rồi.’’

Nói xong anh nghiêng người đi vào buồng vệ sinh, thân hình có hơi lung lay.

Hai người suốt ngày như chó với mèo nên Giản Tùng Ý chẳng hơi sức đâu suy nghĩ vì sao đột nhiên Bách Hoài mắng mình, cũng chẳng rảnh phân tích trong lời nói của anh có bao nhiêu là thật.

Cáu thì cáu nhưng hắn vẫn sợ anh té, vội vàng chạy theo, ôm tay anh, có lòng tốt mở miệng một cách thiếu đòn: ‘’Được không vậy? Có thể giải quyết vấn đề sinh lí của anh không? Không giải quyết được thì tôi có thể cầm giùm anh.’’

Bách Hoài đứng ở cửa buồng vệ sinh, nghiêng đầu rồi híp con ngươi màu hổ phách đánh giá hắn.

‘’Nếu tôi không giải quyết được thì em muốn cầm cái gì?’’

‘’Cái gì cầm được thì là cái đó đó.’’

‘’Được, vậy em qua cầm cho tôi đi.’’

Vẻ mặt anh lạnh nhạt như thường ngày, vậy mà lời nói…

Giản Tùng Ý: ‘’…’’

Cái đìn đ!t.

Uống say bộ giỏi lắm hay sao? Uống say là có thể không biết xấu hổ mà damdang sao? Đúng là trách mình tự dưng quên mất mình không mặt dày bằng anh ta!

Hắn chỉ có thể đỏ mặt lủi ra hành lang: ‘’Quên đi, tôi là Omega, không thể vào toa lét Alpha được, anh tự lực cánh sinh đi.’’

Bách Hoài không nhịn được cười, da mặt mỏng mà dám trêu người, dám múa rìu qua mắt thợ à. Có gan trêu anh nhưng không có gan gánh vác hậu quả, về sau có chạy trời cũng không khỏi nắng, ‘’trả giá’’ cho hành động ngày hôm nay.

Bách Hoài suy nghĩ, mở vòi nước rồi vốc nước lạnh, muốn làm bản thân tỉnh táo một chút. Thật ra anh không say, chỉ là đầu óc hơi rối, anh muốn điều chỉnh hơi thở của mình, từ từ quay lại trạng thái bình thường.

Bây giờ anh vẫn không xác định được mình nói ra mình có người trong lòng có phải quá đường đột rồi hay không.

Tuy rằng anh thấy Giản Tùng Ý là một tên thẳng A sắt thép, nhưng lại loáng thoáng cảm thấy cả hai đều cảm giác được một loại ‘’manh nha’’ trong mối quan hệ này. Có lẽ đã đến lúc Giản Tùng Ý phải nhìn nhận ngoài mối quan hệ ‘’anh em tốt’’ thì cả hai người có khả năng phát sinh thêm một mối quan hệ ‘’khác’’ nữa.

Nói thì nói rồi, cuối cùng người này lại ‘’chúc mừng’’ anh?

Bản thân là một Alpha cao cấp, trăm phương ngàn kế muốn quyến rũ một tên Omega, câu từ anh nói gần như trắng ra vậy mà lâu thật lâu người ta vẫn ngơ ngơ không tiêu hóa nổi.

Cho nên xem ra rốt cuộc đây là vấn đề của ai mới phải đây?

Bách Hoài cười tự giễu, thôi thì cứ dùng sắc đẹp quyến rũ đồ ngúc nghích này vậy. Thế là anh vừa nới lỏng cổ áo sơ mi, vừa đi ra bên ngoài.

Anh mới ra khỏi cửa đã thấy Giản Tùng Ý lưng tựa hành lang, tay đang ve vuốt thứ gì đó.

Thấy anh đi ra, hắn túm cổ tay trái anh, lúng túng đeo vào: ‘’Anh đeo cái này về, nếu không vận khí anh kém, lại ưa sĩ diện, uống bia đến gục thì làm sao bây giờ? Ngày mai tôi còn có việc với anh, không muốn nhìn anh say bia thành cẩu chân mềm đâu.’’

Ngày mai còn có việc với anh.

Khóe môi Bách Hoài khẽ nhếch lên, cúi đầu nhìn về phía cổ tay mình.

Một chiếc vòng tay màu đen được kết từ đá hắc diệu, chính giữa là một viên đá bồ đào óng ánh, bên trêи đá bồ đào có khắc một loạt kí tự.

Nhìn kĩ mới phát hiện không phải là một loạt kí tự mà là mỗi bên khắc một nửa tên của mỗi người, từ viên đá bồ đào ở chính giữa sau đó đến đá hắc diệu ở bên cạnh.

Mà trêи cổ tay phải của Giản Tùng Ý cũng có một chiếc vòng giống như đúc.

Bách Hoài ngước mắt nhìn về phía Giản Tùng Ý, chờ một lời giải thích.

Hình như hắn thấy ngượng ngùng, giả vờ không thấy ánh mắt anh, cúi đầu nghịch vòng của mình.

‘’Viên đá bồ đào này là tôi mua ở Đại Giác Tự hôm qua. Sư thầy nói đá bồ đào là đá may mắn, nếu có hai viên giống nhau như đúc, lấy tên hai người, mỗi viên khắc một nửa tên của tôi và một nửa tên của anh là có thể chia vận may của tôi cho anh…’’

‘’Anh đừng cười! Không cho phép anh cười! Tôi biết không nên theo lối phong kiến chơi mấy trò mê tín. Thế nhưng mà… Tôi cảm thấy rằng vận khí anh xấu đến bất công, còn tôi lại may mắn đến quá đáng. Tôi thấy vận khí mình tốt, không xài hết cho nên tôi chia cho anh, hai người chúng ta mỗi người đều được một nửa.’’

‘’Anh đừng chê nó xấu, hôm qua tôi xin mẹ tôi hồi lâu thì mẹ mới giúp tôi thắt đó… Thứ đồ chơi này khó nhằn hơn anh tưởng nhiều, tôi học cả tối vẫn chưa học nổi, anh coi như đây cũng là tâm ý của mẹ tôi đi… Vậy nên nếu anh thấy duyệt được cái vòng này thì đeo vào nhé.’’

‘’Hơn nữa lỡ đâu… Lỡ đâu vật này có thể thật sự chia sẻ may mắn của tôi cho anh thì sao? Dù sao anh đeo vào cũng không lỗ cái gì, cho nên anh cứ đeo thử xem… Vô dụng thì tính sau.’’

‘’Bách Hoài, thật ra tôi không có ý tứ gì khác, tôi chỉ hi vọng sau cột mốc mười tám tuổi này của anh, anh có thể may mắn hơn một chút, vui vẻ hơn một chút. Anh là người tốt như vậy, không thể nào khổ mãi được. Anh cũng đừng cười nhạo tôi mê tín, tin tôi một lần đi mà, được không?’’

Có lẽ Bách Hoài chưa thấy qua người nào vừa nạt nộ vừa cầu xin lại có thể nói ra được lời dịu dàng như thế.

Chỉ muốn dịu dàng ôm em vào lòng thật chặt, không bao giờ thả em đi.

Mình đâu có nói sai, Giản Tùng Ý thật đúng là ngúc nghích, nếu không ngúc nghích thì ai đời lại đem vận may của mình đi chia sẻ cho người khác chứ.

Bách Hoài rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê viên đá bồ đào: ‘’Tôi không cười em mê tín.’’

Dù sao mình cũng viết trêи vải đỏ ‘’Nguyện cùng em tháng tháng năm năm’’, khá khẩm hơn em ấy sao?

Một đứa trẻ hơn mười tuổi, dần bắt đầu hiểu thế giới xung quanh nó vận hành như thế nào, nhưng vẫn chưa rõ ràng.

Tựa như tất cả mọi chuyện trêи thế giới đều không thể làm khó được chúng ta, chỉ cần chúng ta tình nguyện dấn bước thì có thể làm cho thế giới cúi đầu trước chúng ta.

Chỉ có điều hình như mọi người đều vẫn còn quá trẻ, vậy nên mọi chuyện đều có vẻ bất lực ngoài tầm với, duy chỉ còn con đường thử hết tất cả các cách thật vụng về, chẳng ngại bản thân tự biết việc này buồn cười đến mức nào.

Nhưng sao chứ? Ở quãng độ thanh xuân, chúng ta vì nhau mà cố gắng cải thiện bản thân, chung quy rồi sẽ có một ngày đạt được điều mình mong muốn.

Bách Hoài nâng cổ tay trái lên, nhìn trêи viên đá bồ đào có khắc nửa chữ tên mỗi người, ung dung cười: ‘’Tôi biết năm mười tám tuổi này của tôi hẳn là sẽ rất may mắn.’’

Ví dụ như, có thể đuổi theo kịp lời em nói, đã là một loại may mắn.

╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚

CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥

Đá bồ đào (Prehnite): có thể thu hút được nguồn năng lượng tích cực và xua đuổi tà ma, những nguồn năng lượng xấu và đem lại cho chủ nhân cảm giác bình an, được che chở. Nhất là khi đi xa thì loại đá này cực kỳ cần thiết và được coi như một tấm bùa hộ mệnh cho chủ nhân. Tham khảo thêm công dụng của đá tại bài viết này.Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 33: Giản Tùng Ý, tôi có người trong lòng rồi.

Đá hắc diệu (Obsidian) – hay còn gọi là Đá vỏ chai: có tác dụng trấn an tinh thần, giải tỏa áp lực, ôn hòa tâm tính, giải trừ những trở ngại tâm lý,… theo Phong thủy còn có tác dụng phòng ngừa kẻ tiểu nhân, thu hút nhân tài. Đặc biệt đối với những người vận khí không tốt, có thể cải vận may lại may mắn, phòng chống tà khí xâm nhập, hồi phục tinh thần, thể chất và sức sống. Tham khảo thêm thông tin tại Wiki.Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 33: Giản Tùng Ý, tôi có người trong lòng rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN