Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O
Chương 41: Ông trời tạo ra địa chấn và em là điểm nhấn.
Chương 41: Ông trời tạo ra địa chấn và em là điểm nhấn.
Lý Đình cảm thấy hơi kì quái.
Gã hình như ngửi được thoang thoảng mùi Omega trong nhà vệ sinh nam Alpha.
Mùi hương không quá ngọt mà lại có thể khiến Alpha trong nháy mắt dâng lên loại ham muốn độc chiếm thuần túy.
Rất mê hoặc.
Chỉ có điều mùi này thoáng qua quá nhanh, giữa một đống mùi hỗn tạp của thuốc sát trùng gay mũi thì chỉ như bóng mây lướt qua. Lý Đình ngẩn ngơ như vào ảo giác, cẩn thận ngửi lại lại chẳng ngửi thấy gì, mùi hương đó tựa như không tồn tại.
Gã cảm giác mình ngửi sai, dù sao đây là nhà vệ sinh của nam Alpha, làm sao có Omega đi vào được. Chỉ là gã thấy kì quái, nhìn lướt qua một vòng, không nhịn được gõ lên cửa của buồng vệ sinh duy nhất bị đóng lại.
‘’Bên trong có ai không?’’
Bên trong có Giản Tiểu O.
Nếu hắn không trả lời, vậy thì chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi.
Giản Tùng Ý chỉ có thể ổn định tâm lí, dùng ngữ điệu quen thuộc mang hơi thở lười biếng mất kiên nhẫn.
‘’Vớ vẩn, không có ai thì có quỷ à?’’
Giản Tùng Ý?
Gần như một ngàn ý tưởng chạy qua trong đầu, gã vừa mới mở miệng muốn lên tiếng thì đột nhiên cảm thấy trong phòng tối lại, nghiêng đầu thì thấy một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi tới, chặn đứng nguồn sáng ngoài cửa.
Lý Đình chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, người nọ đứng trước mặt gã, giọng nói cực kì lãnh đạm.
‘’Phiền cậu nhường đường một chút.’’
Gã mở mắt.
Bách Hoài?
Còn đeo ba lô? Vậy là thi xong rồi sao? Nhưng một tiếng nữa cuộc thi mới chấm dứt mà? Có vấn đề gì mờ ám à?
Lý Đình cảm thấy sai quá sai, động não, đứng yên tại chỗ không xê dịch.
Bách Hoài thoáng mất kiên nhẫn nhướng mày lên.
‘’Còn có bảy buồng trống mà, cậu đừng đứng ở đây xếp hàng chứ. Tôi không có ý kiến thế nhưng không cần chắn đường người khác đi vệ sinh đâu.’’
Nói xong anh đưa tay đẩy Lý Đình qua bên cạnh, ngay lập tức đi vào buồng bên cạnh Giản Tùng Ý, gài cửa lại.
Nghe được giọng nói của Bách Hoài, trong nháy mắt Giản Tùng Ý cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ lắm, đột nhiên yên lặng đẩy cao quyết tâm, thả khóe môi rướm máu ra.
Uống thuốc an thần, giọng nói bị che giấu của Giản Tùng Ý càng thêm bình thường, hơi vô lại giễu giễu người bên ngoài.
‘’Có thể bạn này muốn chiêm ngưỡng tư thế ngồi chồm hổm của tôi đấy. Anh hiểu không? Dù sao đây cũng là mùi của bậc đế vương.’’
Bách Hoài: ‘’Hiểu rồi.’’
‘’…’’
Hai người anh một câu tôi một câu, bạn học Lý Đình dưới sự mô tả đầy thâm thúi kia ngay lập tức trở thành biến thái chuyên stalk nam thần đi vệ sinh.
Gã hơi xấu hổ nhưng vẫn không cam lòng: ‘’Vừa rồi hai người có ngửi được mùi của Omega không?’’
Giản Tùng Ý suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Bách Hoài cười nhẹ một tiếng: ‘’Omega nhà ai có mùi thuốc sát trùng hay mùi nhà vệ sinh nam thì thảm quá thảm rồi đấy.’’
Vừa nói chuyện, anh vừa dựa lưng vào tấm ngăn, ngồi xổm người xuống dùng tay trái đưa qua khe dưới tấm ngăn một ống thuốc ức chế cho Giản Tùng Ý.
Giản Tùng Ý cũng ngồi xổm xuống giống anh, dùng tay không thuận cầm lấy thuốc ức chế, nương theo giọng nói của Bách Hoài để che giấu mà mở nắp bình, bôi loạn lên tuyến thể và động mạch, tránh việc phát ra tiếng xịt phun sương mà Lý Đình có thể nghe được.
Ngoài miệng hắn còn rất tiện mồm giễu người ta một cách tự nhiên: ‘’Cậu đừng hỏi tôi, tôi chưa phân hóa cho nên chỉ có thể ngửi được mùi của sự tức giận thôi.’’
Lần này, Lý Đình thấy sai thật sự.
Nếu thật là gã ngửi nhầm thì cũng không có gì, nhưng nếu không phải, vậy thì chỉ có thể chứng minh được rằng…
Não động một hồi, Lý Đình quyết định thả ra tin tức tố dẫn dắt.
Tin tức tố dẫn dắt sẽ không khiêu khích Alpha thế nhưng sẽ khiến cho Omega thả tin tức tố ra đáp lại, nhất là Omega vào kì phát tình, gặp tin tức tố như thế này thì mười đứa đã có chín đứa mắc câu rồi.
Nghiêm khắc mà nói thì pháp luật nghiêm cấm hành vi Alpha chưa có sự đồng ý của Omega mà tiến hành thả tin tức tố hướng dẫn, nếu không có thể gán vào tội quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Nhưng mà ở chỗ này nếu không ai thừa nhận có Omega xuất hiện thì hành động của Lý Đình chỉ là đơn thuần muốn kiếm chuyện chơi, hai người ở trong buồng cũng không thể xuống tay với gã được.
Thừa nước đục mà thả câu, cực kì vô liêm sỉ.
Bách Hoài phát hiện hành vi của gã, muốn phản kϊƈɦ lại nhưng bàn tay ở phía dưới tấm ngăn của anh đột nhiên bị nắm lấy.
Tay Giản Tùng Ý nắm chặt lấy cổ tay anh, theo khe hở mà nhích người qua, véo nhẹ mấy cái.
Đây là muốn nói cho anh biết, không sao, không cần chuyện bé xé ra to.
Độ ấm đầu ngón tay chạm vào da thịt Bách Hoài khiến lòng anh tê rần, bắt chước tư thế của hắn mà nắm trọn tay hắn vào tay mình. Ngón tay có khớp xương rõ ràng đẹp đẽ cộng với hơi lạnh nơi lòng bàn tay anh giấu cẩn thận bàn tay đã mềm mại không còn sức lực kia.
Ở chỗ khuất sâu không ai thấy được, Bách Hoài ôn nhu không tiếng động trấn an Giản Tùng Ý.
Mà ngoài cửa, Lý Đình cũng thả tin tức tố hướng dẫn ra trong nửa phút nhưng lại không thấy có gì đáp lại, gã vẫn không cam lòng ngửi sâu mấy cái, muốn tìm cho ra mùi hương ban nãy.
Nhưng hít vào chỉ có mùi ‘’đặc trưng’’ của nhà vệ sinh nam mà thôi.
Ngoại trừ lúc đó, thì không còn nữa.
Gã hồ nghi, lông mày nhăn tít lại nhưng không thể làm gì được.
Chỉ có thể là ban nãy mình ngửi sai thôi, hơn nữa mùi ‘’đặc trưng’’ và mùi thuốc sát trùng ở nhà vệ sinh nam khiến gã ăn không tiêu, hỏa tốc giải quyết nỗi buồn sau đó lập tức rời đi.
Lý Đình vừa đi khỏi, Bách Hoài đã tông cửa xông ra, tay cầm theo túi của Giản Tùng Ý mà gõ gõ cửa buồng cửa hắn.
Xoạch một tiếng, khóa mở, Bách Hoài lách người đi vào rồi khóa bên trong lại.
Giản Tùng Ý vừa mới kháng cự lại tin tức tố dẫn dắt của một Alpha khác, bây giờ cả người đều đã hồng lựng lên. Hắn ngồi thu lu trêи mặt đất, giương mắt nhìn Bách Hoài, mí mắt chậm rãi chớp, đuôi mắt hoa đào cong cong, con ngươi lấp lánh như nước xuân sóng sánh.
Omega ở trong thời kì đặc thù luôn xinh đẹp hơn so với lúc bình thường.
Cổ họng Bách Hoài hơi ngứa, anh dời tầm mắt, chuẩn bị lấy thuốc ức chế trong túi ra.
Giản Tùng Ý muốn đứng lên, bỗng chân mềm đi, mắt Bách Hoài thấy người đối diện chuẩn bị trượt ra ngoài, anh vội vàng ném túi qua một bên, một tay túm tay hắn, một tay ôm hông, đỡ Giản Tùng Ý lên rồi nhấn vào ngực mình.
Không nhấn vào thì ổn rồi, mà nhấn một cái thì Giản Tùng Ý giống như đất nẻ gặp mưa rào, tham lam mất lí trí, chôn đầu ở cổ anh, ngửi mùi của riêng anh, khịt tới khịt lui nhưng vẫn không ngửi ra được mùi tin tức tố gây nghiện kia, bất mãn nhăn mặt lại.
Giống như muốn ăn kẹo, bóc nửa ngày vẫn không bóc được cho nên bắt đầu trở thành bé cáu kỉnh.
Giản Tùng Ý vừa muốn nổi đóa, Bách Hoài ngay lập tức bụm miệng hắn lại, một giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lẫn tiếng người nói chuyện.
‘’Học sinh thời nay càng lúc càng càn rỡ. Bài thi còn chưa viết xong đã nộp bài, còn nói bài này quá khó, không biết làm nữa! Tiếng Anh thì có cái gì không biết làm? Cho dù chúng mình làm giáo viên thể ɖu͙ƈ cũng phải học qua tiếng Anh mà! Mù mờ kiểu gì thì cũng đánh lụi, coi trêи bài có từ gì thì xuống dưới đánh từ đó. Hơn nữa tôi còn nghe nói học sinh kia còn đứng nhất toàn trường hai lần liên tục đấy, ông thấy thằng nhóc đó nó có vấn đề đúng không? Ông Bạch mà biết thì coi có nhồi máu cơ tim không chứ lị?’’
‘’Ối chao ôi, có lẽ người ta chán top một, không thèm lấy nữa chứ gì.’’
‘’Đây là không tôn trọng cuộc thi thì có! Cái này phải khiển trách mới được!’’
…
Giản Tùng Ý nhìn về phía Bách Hoài.
Anh rũ mắt, không nhìn hắn.
Nghe giọng nói của hai người thì có thể chắc chắn đây là thầy phó giám thị phòng một và thầy phó giám thị phòng hai.
Bách Hoài cảm thấy hai Alpha hai mươi mấy tuổi đầu tay cầm tay đi vào nhà vệ sinh, vậy có mờ ám hay không mờ ám đây?
Vậy thì thôi đi, đã thế lại còn nhiều chuyện nữa.
Một người chậc chậc lưỡi hai cái: ‘’Vậy thì ông không hiểu rồi, tôi nói với ông, tôi chắc chắn có chuyện gì đó luôn. Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm dạy học của tôi, đột nhiên học sinh giỏi nộp giấy trắng thì tám chín phần mười là do tình yêu.’’
‘’Gì vậy ba, nộp giấy trắng thì liên quan gì đến tình yêu tình báo vậy?’’
‘’Thật đó, ông tin tôi đi, tình huống này thì tôi đoán chắc hơn phân nửa là người trong lòng xảy ra chuyện, muốn đi làm anh hùng cứu mĩ nhân nè. Lúc tôi đi học đã từng gặp qua rồi, bạn nữ kia là một fuck girl nha, ngày hôm đó đột nhiên kì phát tình tới. Thì đó, nam sinh kia đang thi thì ngửi được mùi của bạn đó, bỏ bài thi cuối kì rồi chạy đi giải cứu con nhà người ta. Ông thầy chủ nhiệm tức muốn chết luôn đó.’’
‘’Rồi sau đó thế nào?’’
‘’Sau thì ông học sinh giỏi kia mang theo fuck girl của ổng cùng nhau thi đậu đại học Thượng Hải, bây giờ sinh được hai nhóc rồi đấy, ông thấy đỉnh không?’’
‘’Chậc chậc chậc, khoảng thời gian học cấp Ba mà nói chuyện yêu đương mới mang lại cảm xúc ngọt ngào như vậy.’’
‘’Đúng vậy, tuổi này mà không nói chuyện yêu đương thì về sau yêu đương cũng không còn có cảm giác này nữa, cũng không còn gì là ý vị thanh xuân nữa.’’
‘’Chỉ có điều nếu như thật sự giống lời ông nói thì lần này, người được nam sinh nộp bài đầu tiên thích quá may mắn rồi. Ông có thấy thằng nhóc đó phong nhã không, giống vài phần khí chất của tôi năm đấy đấy!’’
‘’Ông cút đi, giống ông thì hỏng rồi! Được rồi được rồi, hai đứa chúng mình là Alpha già độc thân cho nên đừng ăn cẩu lương của những tháng ngày xưa cũ nữa.’’
Hai người nói xông chuyện này lại nói tiếp chuyện khác, bỏ qua chuyện đến nhà vệ sinh là để đi vệ sinh thì còn lại là hai người này cực kì chán, muốn trốn vào đây hút thuốc, tán dóc ít chuyện.
Cứ như vậy, hai người này đi lúc nào thì chỉ có trời mới biết.
Bách Hoài đau đầu.
Tuy cơ thể Giản Tùng Ý không nghe theo sai bảo của hắn nhưng ý thức rất thanh tỉnh, nghe rõ ràng ý tứ của hai ông thầy ngoài kia. Hắn vừa giận Bách Hoài tại sao lại không làm xong bài thi đã chạy ra đây, vừa lúng túng chuyện hai người bên ngoài vô tình xem mình là Omega của anh.
Mình không phải Omega của Bách Hoài, hai người cũng không yêu sớm, thời điểm này mối quan hệ AO là tình hữu nghị thuần khiết.
Giản Tùng Ý không tiếng động tự tranh biện trong lòng.
Vậy mà thân thể quá thành thật, mềm mại quấn lấy Bách Hoài, muốn tin tức tố của anh.
Nhưng mà bên ngoài còn hai Alpha, bọn họ còn là thầy giáo trong trường, nếu bị bọn họ phát hiện trong buồng vệ sinh đang là chỗ ẩn nấp của một em Alpha nộp bài thi đầu tiên và một em Omega đang kẹt trong kì phát tình, khỏi cần nghĩ cũng biết sau đó sẽ như nào rồi.
Sau đó, không có sau đó nữa…
Vậy nên Bách Hoài cơ bản không dám thả ra tin tức tố, anh lại lo lắng Giản Tùng Ý đang cục cựa phát ra tiếng động gì đó vậy nên anh chỉ có thể nhéo hông hắn, ôm cả người hắn thật chặt vào lòng, cố định Giản Tùng Ngốc trong ngực mình.
Lúc nóng lúc lạnh, thân mật khắng khít quấn sát lấy nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp lẫn nhau.
Giản Tùng Ý hơi ngượng ngùng, muốn đẩy anh ra.
Bách Hoài cúi đầu nhìn hắn, không tiếng động nói chuyện bằng khẩu hình: ‘’Nghe lời, đừng nhúc nhích.’’
Giản Tùng Ý tụt mood, bất động ngoan ngoãn nghe lời anh.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy, yên lặng, cả hô hấp cũng đều phải thật cẩn thận, sợ bị người khác phát hiện ra.
Khát vọng của Giản Tùng Ý về hơi thở tràn đầy hormone của người khác phái càng mãnh liệt như lửa lan đồng cỏ. Không may là ngoài cửa còn có người cho nên chỉ có thể đau khổ áp chế xuống, lửa lòng càng ủ càng hừng hực.
Mồ hôi chảy ròng ròng khiến quần áo dần ướt sũng, cảm giác mát lạnh trêи người Bách Hoài dần bị hắn hấp thu hết, bắt đầu ấm lên.
Một giọt mồ hôi từ thái dương Giản Tùng Ý chảy xuống, không hề lệch một li mà rơi vào xương quai xanh của Bách Hoài rồi ở trong nơi hõm sâu kia, không chảy xuống nữa.
Giản Tùng Ý nhìn chằm chằm giọt mồ hôi đó, đếm từng giây từng giây thời gian lướt qua.
Hắn không thể chấp nhận được bởi lần này không giống lần sử dụng thuốc ức chế lần trước, tuy vẫn cùng một Alpha ôm ấp chặt cứng nhưng hắn lại không còn chút phòng bị nào cả. Ý chí mạnh mẽ mà Giản Tiểu Tùng vẫn lấy làm tự hào dần dần lơi lỏng, hắn mê li chìm đắm vào anh.
Giản Tùng Ý nhìn chăm chú giọt mồ hôi của Bách Hoài, nhìn lâu thật lâu, cảm thấy quá chướng mắt nên không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì, cong môi lên vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍ.
Tay Bách Hoài đặt trêи lưng hắn nháy mắt siết chặt lại, đầu ngón tay khảm thật sâu vào từng nếp gấp áo đồng phục, ánh mắt anh u ám, ngừng thở.
Bách Hoài cố gắng mặc kệ người đang làm xằng làm bậy mà không biết kia rồi lại không dám xuống tay, còn phải ôm hắn.
Quả thật đúng là tra tấn.
Chờ hai người ngoài cửa hoàn toàn không biết gì đi khỏi, bên trong buồng vệ sinh nhỏ hẹp kia thì thời gian trôi qua, từng giây từng phút lâu như một thế kỉ vậy.
Bách Hoài buông Giản Tùng Ý ra trước, hít sâu một hơi rồi lui về phía sau từng bước nhỏ, cầm túi lên tìm thuốc ức chế.
Đôi tay thon dài kia hiếm lắm mới có lúc run run như vậy.
Giản Tùng Ý bị buông ra, cách xa nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Bách Hoài, khó chịu trêи người không có được vỗ về như mong muốn. Hắn không biết Bách Hoài kiếm cái gì nữa, cáu kỉnh nói: ‘’Anh tìm gì vậy?!’’
‘’Tìm thuốc ức chế cho em.’’
‘’… À.’’
Bây giờ Giản Tùng Ý mới bừng tỉnh, khôi phục được một ít lí trí, nhớ ra thời điểm nhạy cảm bây giờ nên sử dụng thuốc ức chế mới đúng. Là hắn mới vừa quên mất trêи đời còn có thuốc ức chế, bản năng sâu kín chờ đợi một cách giải quyết khác.
Hắn ý thức được chuyện đó, hai tai xấu hổ muốn chết đỏ bừng lên.
Làm sao mình có thể nghĩ tới chuyện đó vậy? Thật sự hứng đến mất lương tâm mà, đầu óc nóng hỏng rồi thế nên mới dám muốn loại chuyện không thể được này.
Nhưng hắn là Omega có tự trọng số một, vĩnh viễn không thể chấp nhận việc bị kí hiệu.
Giản Tùng Ý điên cuồng ám thị tâm lí của chính mình, lỗ tai be bé càng lúc càng đỏ.
Bách Hoài nhìn phản ứng của hắn, vốn hơi khó hiểu nhưng khi thoáng nhìn qua vành tai nhỏ, bỗng nhiên ngay lập tức hiểu ra được ngúc nghích đang suy nghĩ gì rồi. Mà ngay tại thời điểm này, thuốc ức chế gần như được lấy ra khỏi túi.
Đầu ngón tay chạm tới ống thuốc, việc này dưới mắt Giản Tùng Ý quá rõ ràng, muốn giấu cũng giấu không kịp nữa.
Im lặng cười khổ.
Là chính anh cẩn thận hay cẩn thận quá mức rồi đây, thời điểm như thế này còn có thể nhớ ra phải mang túi của Giản Tùng Ý theo?
Rõ ràng Giản Tùng Ý tự sắp xếp cho hắn rõ ràng, tự dâng lên tận cửa, mình cũng không nên vào thời điểm nhạy cảm làm quân tử, đầu óc bị làm sao vậy?
Thật sự Bách Tiểu Hoài cũng không rõ là Giản Tiểu Tùng tra tấn anh hay là anh tự mình tra tấn mình nữa.
Mà nhìn phản ứng của hắn, hình như hắn thật sự không kháng cự việc bị anh kí hiệu như vậy, ít nhất trong tiềm thức không hề bài xích, chuyện này có phải có ý rằng…
Bách Hoài rũ mắt suy nghĩ.
Anh mặt không biến sắc thay Giản Tùng Ý tiêm thuốc ức chế cho hắn rồi sửa sang lại quần áo bị hắn kéo tới nhăn nhúm, thấp giọng nói: ‘’Một lần cuối cùng.’’
Không đầu không đuôi nói một câu.
Giản Tùng Ý khó khăn lắm mới khôi phục lý trí, mờ mịt ngẩng đầu, ‘’Một lần cuối cùng gì?’’
Bách Hoài giúp hắn kéo khóa kéo lên tới tận cổ, cổ áo đồng phục học sinh che đi gần nửa cái cằm, lộ ra ánh mắt hoang mang đến ngúc nghích.
Giống như yêu tinh xinh đẹp ban nãy không biết xấu hổ cọ cọ người khác không phải là em ấy vậy.
Thế nhưng sổ sách trong đầu Bách Hoài tính cực kì rõ ràng rành mạch, vỗ vỗ đầu của Giản Tiểu Tùng: ‘’Quá tam ba bận.’’
Tiên sinh Lỗ Tấn từng nói, nếu một bé cải trắng thơm ngon ngọt nước tự mình dâng tới cửa ba lần, ta nên bắt lại, tắm rửa sạch sẽ rồi bỏ vào chảo xào xèo xèo.
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚
CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥
Quá tam ba bận (事 不过 三): Là việc gì cảm thấy không ổn thì nên dừng lại, không nên để nó xảy ra quá ba lần
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!