Hải Âu Phi Xứ - Chương 9: Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Hải Âu Phi Xứ


Chương 9: Chương 9


Ngày tháng lặng lẽ trôi qua.

Mùa hè tại Đài Bắc nóng như trong hỏa lò. Ánh nắng như muốn đốt cháy cả vạn vật suốt ngày đêm.

Phải chăng vì cái nóng bức đó hay là vì công việc càng lúc càng bề bộn mà Du Mộ Hòa lúc gần đây ốm thấy rõ. Không phải chỉ có phần thể xác là tiều tụy thôi, chàng còn nóng nảy bứt rứt khó chịu. Công việc chàng bận rộn luôn như chú ong hút mật, hết đi phỏng vấn là đi săn tin tức. Ban ngày đi làm, ban đêm cũng làm, viết lách không hở tay. Nhưng bà Du, mẹ của Hòa biết chàng chẳng viết được gì cả. Mỗi buổi sáng khi cô Hương vào phòng dọn dẹp, bao giờ cũng thấy trên sàn nhà bao nhiêu là giấy vo tròn được ném tứ tung. Không có cảm hứng viết nhưng không hiểu sao Mộ Hòa vẫn bận rộn. Chàng ăn càng lúc càng ít, ngủ cũng thế. Bao nhiêu là công việc, Mộ Hòa trở thành tên nô lệ của công việc. Bà Du nhìn con càng ngày càng gầy, nhưng chẳng biết phải làm sao, ông Du chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu. Con cái lớn rồi, phải tự lo tấm thân, cha mẹ làm sao lo hơn nữa được. Còn Mộ Phong? Có lẽ cả nhà chỉ có Mộ Phong là hiểu anh mình hơn cả, nhưng mùa hè đến là mùa thi đã ở cạnh lưng, nàng cũng bận rộn, cũng phải đi suốt ngày như ông anh. Những lúc ở nhà nàng cũng chẳng rảnh rỗi, vì lúc nào bên cạnh nàng cũng có một gã con trai gầy gầy, đẹp trai. Bà Du bắt đầu thấy lo. Chuyện con trai chưa xong bây giờ lại đến chuyện con gái nữa ư?

Trong những lúc chỉ có một mình bên con, bà hỏi:

– Cậu Âu Thế Hạo này cha mẹ làm gì đấy con?

– Ông bố anh ấy là luật sư có tên tuổi, ông Âu Thanh Vân đấy mẹ.

– Âu Thanh Vân à? Chà, ông ta khá nổi tiếng về những thủ đoạn xảo quyệt, thế Thế Hạo có giống ông ấy không?

Mộ Phong cười:

– Dạ không, anh ấy giống tính mẹ, hiền lành, dễ thương, rộng rãi. Chỉ có ông anh Thế Triệt là giống cha, tỉ mỉ, lầm lì nhưng cũng khá tháo vát.

Bà Du càng thấy rắc rối:

– Âu Thế Triệt? Có phải bạn của Vũ Thường đó không con?

Mộ Phong yên lặng, nụ cười ban nãy đã tan biến. Bà Du thở dài:

– Còn con Vũ Thường lúc này làm gì mà không thấy đến chơi? Anh Hòa con như kẻ mất hồn không hiểu có phải vì con Vũ Thường hay không? Còn Thế Triệt là gì của nó? Tao càng lúc càng không hiểu tụi bây nghĩ gì, làm gì. Mộ Phong, mẹ nhớ hình như con là người giới thiệu con Vũ Thường cho Mộ Hòa mà sao bây giờ con lại là bạn của em trai Thế Triệt chứ?

Mộ Phong bực dọc:

– Chuyện riêng của chúng con mẹ tìm hiểu làm gì? Con cũng không biết nữa.

– Mẹ chỉ cần con cho mẹ biết, anh con và Vũ Thường có phải đã tan rồi không?

Mộ Phong chau mày yên lặng, một lúc mới thở dài nói:

– Mẹ, mẹ đừng hy vọng quá nhiều về chuyện của anh con. Theo con thấy thì chẳng còn gì để nói nữa. Cả tháng nay hai bên không còn qua lại nhau. Anh Hòa tánh gàn bướng, anh ấy đâu chấp thuận việc hạ mình như Âu Thế Triệt để chiều chuộng Vũ Thường.

Bà Du yên lặng nghĩ ngợi.

Câu chuyện hôm ấy làm Mộ Phong buồn bực suốt một ngày. Nàng cố gắng phân tích bản tính cũng như sự liên hệ của hai người. Vũ Thường hành động bất chấp hậu quả, anh Hòa lại cố chấp, không một ai chịu tha thứ hay nhường nhịn ai. Nhưng, giữa họ có gì với nhau không mà anh Hòa thì tiều tụy, Vũ Thường thì gầy nhom. Vâng, Vũ Thường cũng thay đổi như anh nàng. Nàng không còn hồn nhiên vui vẻ như xưa mà lúc nào cũng mày chau ủ dột, nó chẳng giống anh Hòa là gì?

Thế là đêm ấy, đêm đã thật khuya mà nàng vẫn không ngủ. Nàng chờ Mộ Hòa về mới bước đến cửa phòng ông anh gõ nhẹ:

– Anh Hòa, em có thể vào được không?

– Vâng.

Vừa bước qua khỏi cửa Mộ Phong đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Mộ Hòa đang đứng bên bàn làm việc nhả khói. Một bao thuốc lá rỗng và tàn thuốc đầy ấp trong gạt tàn. Mộ Phong kinh ngạc hỏi anh:

– Anh Hòa, anh không biết hút thuốc mà? Anh biết hút bao giờ thế?

Mộ Hòa từ từ thở khói ra, thái độ lơ là:

– Tất cả chuyện gì cũng đều bắt đầu từ chỗ không biết đến chỗ biết chứ. Em có chuyện gì đó? Em với Thế Hạo có vui không?

Mộ Phong mở to mắt:

– Anh cũng biết chuyện đó nữa à?

Mộ Hòa nhạt nhẽo:

– Mày có chuyện gì tao lại không biết! Bộ mày cho rằng tao đui sao? Nhưng làm gì cũng phải cẩn thận em ạ, gia đình họ Âu nổi tiếng thủ đoạn. Em đừng để có gì mà khổ về sau này.

– Anh thật tình lo cho em hay lo cho Vũ Thường?

Mộ Phong chậm rãi ngồi xuống ghế. Mộ Hòa trừng em:

– Tốt nhất trước mặt anh em đừng nhắc đến tên Vũ Thường nữa!

Mộ Phong thong thả đáp:

– Sao vậy? Em không nhắc đến, mọi người chẳng ai nhắc đến, nhưng anh liệu anh không còn nghĩ đến nó nữa không?

Mộ Hòa hậm hực:

– Mộ Phong, em định kiếm chuyện với anh à?

– Đâu có, em muốn giúp anh mà.

Mộ Phong bước đến gần anh:

– Anh Hòa, sao anh lại tự làm khổ mình như vậy? Anh yêu Vũ Thường lắm phải không?

Mộ Hòa giận dữ dụi mạnh đầu thuốc vào gạt tàn:

– Ai bảo em anh yêu Vũ Thường? Em sao hay làm tài khôn quá.

Mộ Phong lắc đầu:

– Anh Hòa, đâu cần anh phải nói ra, vì tình yêu không cần phải nói ra mà người ta vẫn biết. Có điều em biết rõ là anh yêu Vũ Thường, cũng như Vũ Thường đang yêu anh.

Mộ Hòa lấp bấp, lúng túng:

– Em nói gì thế?

Mộ Phong lập lại thật rõ:

– Nó đang yêu anh.

Mộ Hòa đốt thêm một điếu thuốc:

– Đừng nói bậy, người yêu của Thường là con ông luật sư tên tuổi kia chớ đâu phải anh, anh của người bạn của em đấy chứ. Họ đã đính hôn với nhau rồi cơ mà.

– Đính cái khỉ đó chứ đính hôn. Họ quen nhau đã hơn hai năm. Dù Thế Triệt tìm mọi cách để tán tỉnh nhưng vẫn không được, chỉ vì anh nhảy vào giúp đỡ cho hắn thôi đó chứ.

– Giúp đỡ gì? Giúp đỡ ai?

– Không phải chỉ giúp đỡ xuông thôi, anh còn đẩy Vũ Thường vào lòng Thế Triệt nữa.

– Anh à?

– Chứ sao, chính em chứng kiến hết mọi việc cơ mà.

Mộ Phong xích đến ngồi cạnh anh, giọng thành thật:

– Tuy anh lớn hơn em gần mười tuổi, nhưng sự hiểu biết của anh về đàn bà, con gái chả được bao nhiêu. Vũ Thường lắm tự ái, được nuông chiều quen nết mà anh lại tàn nhẫn, đem những chuyện riêng tư của hai người ra để nói nhăng thì làm gì nó không phản ứng!

Mộ Hòa giận dữ:

– Cô ấy biết tự ái, vậy chứ người ta không có những thứ đó sao? Nó dám đem anh ra làm trò đùa, coi anh như một đứa con nít không bằng.

– Vũ Thường được nuông chiều quá, và bản tính tự nhiên của cô ấy thích đùa vui, bản tính đó là bản tính của một đứa con nít. Anh là đàn ông anh phải rộng lượng chứ, vả lại chuyện đó cũng là chuyện đã qua rồi cơ mà?

– Anh làm sao biết được là Vũ Thường còn đùa với anh nữa không? Nếu cô ấy thành thật muốn làm bạn với anh thì tại sao không thú thật mọi chuyện? Vũ Thường tiếp tục nói dối, tiếp tục lường gạt trong khi anh đã tạo cho cô ấy nhiều cơ hội để tỏ bày.

Mộ Phong bối rối:

– Điều đó có lẽ vì Vũ Thường không có đủ can đảm.

– Không đủ can đảm? Tại sao?

– Vì khi anh yêu một người nào đó, bao giờ anh cũng không muốn người ấy thấy những điểm xấu của mình. Nếu Vũ Thường không yêu anh, chỉ coi anh như trò đùa thì có lẽ nó đã kể hết cho anh nghe từ lâu rồi. Nó đã tìm hết cách để gần anh em mình cơ mà.

Mộ Hòa bàng hoàng nhìn em gái. Đột nhiên chàng thấy Mộ Phong cũng có lý. Chàng nhớ đến những buổi đến thăm Vũ Thường, nhớ những lời nói, nhất là nụ hôn vào lúc ba giờ sáng, nhớ những giọt nước mắt xúc cảm chân thành. Đó đâu phải là đóng kịch!

Mộ Phong tiếp tục:

– Đó là chưa kể nếu Vũ Thường không thật tình yêu anh thì buổi sáng hôm đó làm gì nàng phải nổi cơn thịnh nộ đến độ như vậy? Anh Hòa, anh hãy suy nghĩ kỹ xem, anh là người trong cuộc làm sao anh sáng suốt bằng kẻ bàng quan. Vũ Thường không bao giờ yêu Thế Triệt, người nàng yêu chính là anh đó.

Mộ Hòa yên lặng nhả khói, mắt chàng như bị cuốn hút bởi những sợi khói xám.

– Nếu anh không yêu Vũ Thường, anh chỉ muốn trả thù bằng cách trững giỡn với tình yêu của nó thì không nói làm gì, vì anh đã thành công rồi. Nhưng em chưa hề thấy Vũ Thường đau khổ như thế này bao giờ, chỉ mới hơn tháng trời mà nó đã gầy thấy rõ.

Mộ Hòa giật mình, tàn thuốc rơi nhanh trên áo. Chàng chăm chú nhìn em.

– Vả lại cả hai đã khổ sở quá rồi thì anh còn làm khổ Vũ Thường chi nữa? Có điều báo thù một người con gái thành thật yêu mình thì tàn nhẫn quá. Anh Hòa, em không muốn bênh vực Vũ Thường, nhưng anh nghĩ xem việc anh làm có quá khích lắm không?

Mộ Hòa cắn nhẹ lên đầu lọc. Mộ Phong không chịu để yên, nhoài mình tới trước, nắm tay ông anh, thành khẩn:

– Anh Hòa, nếu anh yêu nó thì đừng giết nó, đừng đẩy Vũ Thường vào thế phải bằng lòng Thế Triệt. Anh cần phải gạt tự ái sang bên để đến với nó, thành thật đến với nó, đừng có coi trọng những chuyện đã qua nữa. Tất cả những gì muốn nói em đã nói hết rồi, bây giờ tùy anh. Em chỉ cho anh biết thêm một điều là nếu anh thấy cần đến thì đến ngay bây giờ, bằng không sẽ hối tiếc vì đã quá muộn. Gia đình họ Âu đã đến cầu hôn Vũ Thường. Thế Triệt ghê gớm lắm, hắn biết Vũ Thường đang ở trong cơn bối rối nên muốn nhân cơ hội này mà xin lấy nó.

Mộ Hòa vẫn im lặng.

– Đừng vì cơn giận nhất thời mà làm hỏng hạnh phúc của một đời anh ạ.

Mộ Phong nói xong câu cuối cùng đứng dậy bỏ ra khỏi phòng.

Mộ Hòa nhìn theo em cho đến khi cánh cửa khép lại. Chàng ném đầu thuốc còn lại vào gạt tàn rồi ngồi yên lặng. Đêm đã lặng lẽ trôi qua, bình mình của một ngày mới sắp đến, lòng Hòa theo ánh nắng sớm thay đổi êm đềm cùng với tiếng gọi thảng thốt: Vũ Thường! Bao nhiêu đám mây phiền muộn ray rứt tim chàng giờ đã tan mất. Mộ Hòa có cảm giác như một kẻ vừa thức giấc sau cơn mê dài. Niềm vui trở lại làm máu nóng trong tim chàng réo sôi.

Không thể chần chờ, Mộ Hòa chạy nhanh ra khỏi phòng, xông ra cửa. Bà Du gọi theo:

– Mới sáng sớm mà đã đi đâu thế? Không dùng điểm tâm sao con?

– Thưa mẹ, con phải đi ngay, con không ăn đâu.

Mộ Hòa nhoẻn miệng cười với mẹ, nụ cười thật trẻ con. Bà Du ngạc nhiên vì từ lâu nụ cười dễ thương đó đã mất hẳn trên môi con bà.

Nhảy lên xe Mộ Hòa lái chạy như bay trên phố sớm. Tim chàng, lòng chàng cũng đang bay bổng, bay bổng về phía nhà họ Dương xa xa kia, chàng phải đến đấy ngay. Anh sẽ vượt qua ngăn cách để đến bên em đây, anh sẽ hết giận hờn, không còn cố chấp với em nữa. Vũ Thường, anh biết chúng ta sẽ không còn đóng kịch với nhau nữa, anh sẽ tỏ bày cho em thấy những thương yêu chất chứa đang sôi sục trong anh bấy lâu nay! Anh sẽ quỳ xuống bên chân em và xin em cũng như anh quên hết muộn phiền và em sẽ nói “Em yêu anh”, anh sẽ thì thầm trong lòng em “Anh yêu em”. Anh yêu em! Thật đấy Vũ Thường! Vũ Thường! Anh khờ dại thật, anh đã bỏ phí bao nhiêu thời giờ để đôi co với em, để rồi cả hai phải bị dày vò đau khổ. Vũ Thường! Vũ Thường em!

Xe ngừng trước cổng, Mộ Hòa nhảy xuống bấm chuông, tiếng chuông vang rền như nhịp tim đập trong lồng ngực chàng. Vũ Thường! Chỉ cần vài phút thôi là anh có thể giải thích tất cả cho em rõ, chỉ cần mấy phút là chúng mình có thể thay đổi cả cuộc đời nhau. Em hãy nhớ lại xem Hải Âu trên chuyến phà ở Hương Cảng, Diệp Khanh trong phòng trà sang trọng ở Tân Gia Ba, nghịch thế hả em? Tiếng chuông gấp rút vẫn vang đều. Bây giờ anh không trách em nữa, không trách em một cái gì hết, dù em nghịch ngợm, trẻ con đến cách mấy. Nếu em không nghịch ngợm và trẻ con như vậy thì làm gì mình gặp gỡ nhau như một định mệnh. Cái khác người của em là ở chỗ đó mà, vì em khác người anh mới bị lôi cuốn, mới quên không được em, em biết không, Vũ Thường!

Cửa mở, Mộ Hòa nhìn Tú Chi cười. Tú Chi còn đang ngạc nhiên thì Mộ Hòa đã cho xe chạy vù vào trong.

– Cô chủ có ở nhà không?

– Dạ có.

Xe được thắng lại, nhưng Mộ Hòa chợt ngỡ ngàng ngay vì trước mặt chàng một chiếc xe gắn máy 150 phân khối đang đứng chói chang trong nắng. Mộ Hòa tưởng mình là kẻ đến sớm nhất, không ngờ lại có kẻ đã nhanh chân hơn chàng. Mới có tám giờ ba mươi mà!

Như kẻ vừa bị tạt nước lạnh vào mặt cho tỉnh người, Mộ Hòa máy móc bước vào phòng khách. Trước mặt chàng là một gã thanh niên đẹp trai ăn mặc hợp thời trang – Âu Thế Triệt cũng đang nhìn chàng.

Hai người yên lặng nhìn nhau dò xét. Trên hai gương mặt đều hiện rõ một chút ngạc nhiên.

Nhưng rồi họ lại lấy lại được bình tĩnh ngay. Nụ cười hời hợt giả vờ hiện lên môi, Thế Triệt chìa tay ra:

– Chào anh, không ngờ anh Hòa lại đến chơi. Sao, có khỏe không? Lúc này lâu quá chẳng thấy anh ghé, nghe cô em gái anh nhắc đến anh luôn. Anh là thần tượng của chúng nó đấy. Những bài tường thuật của anh thật hấp dẫn, chỉ có anh mới dám nói thẳng như vậy thôi.

Thế Triệt nói một hơi và không đợi Mộ Hòa hỏi han, Triệt đã quay vào trong gọi lớn:

– Vũ Thường ơi, ra đi, có khách quí đến tìm em này!

Mộ Hòa đã liếc nhanh gian phòng khách, chàng không nhìn thấy bóng Vũ Thường đâu. Bây giờ nghe giọng nói của Thế Triệt chàng thấy hết hứng thú. Bao nhiêu tình cảm bồng bột ban nãy đã ỉu xìu. Nắm lấy tay Triệt, Hòa nghe tay mình mát lạnh vì những giọt mồ hôi. Bất giác Hòa đưa mắt ngắm Triệt, chiếc áo sì-po xanh, quần dài trắng, dáng dấp cao ráo đẹp trai. Ai dám nói Vũ Thường không yêu một người như thế này chứ?

– Anh Hòa, anh đến sớm thật.

Thế Triệt nói thêm, xong lại quay vào trong gọi to:

– Cô Tú Chi đâu? Khách đến cả buổi sao không rót nước mời chứ?

Nói rồi Thế Triệt lo dọn dẹp những tờ báo vất bừa bãi trên ghế sa lông, với điệu bộ của một chủ nhân ông, Thế Triệt mời:

– Anh Hòa, ngồi đi anh, có máy lạnh cũng mát đấy chứ? Ông trời lúc này cũng bực, mới sáng sớm đã nóng như lửa rồi.

Mộ Hòa ngồi xuống, cố gắng tìm một câu để nói nhưng lại không biết nói gì. Chàng bắt đầu bực dọc. Mình ngu thật! Ông trời cũng khó chịu quá, tại sao lại nóng chết người thế này. Lấy chiếc khăn tay trong túi ra chàng chậm những hạt mồ hôi ướt không ngớt trên trán.

Chàng không hiểu tại sao Thế Triệt vẫn tỉnh bơ, không có một giọt mồ hôi nào trên khuôn mặt tái của hắn. Thế Triệt mở hộp thuốc lá ra mời:

– Anh hút? Vũ Thường chưa thức anh ạ.

Mộ Hòa lấy một điếu, chàng chăm chú nhìn Thế Triệt. Tại sao hắn dám đường đột tuyên bố Vũ Thường chưa thức giấc?

Thế Triệt vẫn điềm tỉnh bật lửa, đưa đến trước mặt Hòa mời. Một hơi thuốc đầy ấp phổi, qua màng khói dầy, Hòa vẫn trông thấy nụ cười trên môi Triệt. Thế Triệt làm như thân mật lắm:

– Vũ Thường lười lắm anh ạ, anh ngồi chơi nhé, để tôi vào gọi cô ấy dậy.

Mộ Hòa mở to mắt. Trời ơi! Hắn lại được tự do ra vào phòng riêng của Vũ Thường nữa à? Thế Triệt đứng dậy, chưa kịp đi đã nghe những bước chân nhẹ từ trong đi ra. Tim Mộ Hòa đập nhanh, chàng cố lấy hết can đảm quay lại. Không phải Vũ Thường mà là bà Dương. Mộ Hòa đứng dậy:

– Chào bác ạ.

Bà Dương ngạc nhiên, nhưng rồi nụ cười cũng đến thật nhanh trên môi bà:

– Cậu Hòa, sao lâu quá không thấy ghé chơi? Ngồi, ngồi đi cậu, để tôi gọi con Vũ Thường.

Thế Triệt nhanh chân hơn, bước về phía cửa phòng Vũ Thường, nói vọng lại:

– Để cháu đi gọi cho.

Bà Dương có vẻ khó chịu, định đưa tay ra cản nhưng Thế Triệt đã biến mất sau cửa.

Quay đầu lại, với nụ cười gượng bà nói với Mộ Hòa:

– Lúc này khỏe không cậu?

– Dạ cháu khỏe.

Mộ Hòa hấp tấp trả lời. Đột nhiên chàng cảm thấy không biết mình đến đây làm gì, bây giờ chàng thấy nên rời khỏi nơi đây càng sớm càng hay, đỡ ngượng hơn.

– Cháu không có việc gì cả có việc đi ngang qua đây, tiện đường cháu vào thăm bác. Bây giờ cháu xin phép bác.

Mộ Hòa đứng dậy, nhưng bà Dương đã cản lại:

– Sao vội thế cháu? Thế Triệt cũng mới đến đấy thôi.

Thế Triệt đến lúc nào thì mặc hắn chứ. Mộ Hòa khó chịu, chàng có nhiều chuyện cần giải thích với bà Dương, thế mà khi đứng trước mặt bà chàng lại quên hết. Bác cũng mới thức dậy, làm sao bác lại biết Thế Triệt mới đến chứ? Hắn có thể đến lâu lắm rồi, có thể đến từ đêm qua đấy. Bác muốn che dấu ư? Tại sao lại làm như vậy? Câu nói quá thân mật của Triệt lúc nãy “Để tôi đi gọi cô ấy dậy” đã chứng tỏ sự liên hệ mật thiết giữa hai người. Mộ Hòa ơi, Mộ Hòa, mi hồ đồ ngu ngốc, cố đấm ăn xôi mà có được cái tích sự gì đâu?

– Dạ, cháu phải đi ngay!

Mộ Hòa mới nhích chân đã nghe có tiếng cười ở sau vọng lại, tiếng cười của Thế Triệt và Vũ Thường. Mộ Hòa cảm thấy như bao nhiêu máu nóng dồn cả lên mặt.

– Đừng, đừng! Anh làm em nhột quá em hét lên bây giờ.

Tiếng Thế Triệt:

– Có ai sợ em hét đâu mà dọa.

Mộ Hòa liếc bà Dương, người đàn bà bối rối ra mặt. Mộ Hòa mới định bước ra cửa thì Vũ Thường xuất hiện.

– Ủa, ai thế?

Mộ Hòa xoay lưng lại, nhìn thẳng vào mặt nàng, chiếc áo lụa mỏng, mái tóc rối, mặt hãy còn ngái ngủ. Hòa bực bội nói chua cay:

– Ồ, Vũ Thường, cô khỏe chứ? Rất tiếc về việc đến sớm làm quấy rầy hai người.

Thái độ đó làm Vũ Thường phản ứng ngay:

– Ai bảo anh đến quấy rầy làm gì? Mới sáng sớm anh đã đến đây để làm gì chứ? Định mời tôi đi dạo nữa à?

Mộ Hòa nhún vai:

– Thật tình tôi đến không nhằm lúc, nhưng cô cũng không nên hiểu lầm, tôi đến đây chỉ để thăm hai bác. Cô đừng tưởng bất cứ một người con trai nào đến đây đều cũng chỉ vì cô đâu nhé!

– Ha! Ha! May thật.

Gương mặt Vũ Thường đanh lại:

– May là anh giải thích rõ ràng, bằng không tôi lại lầm rồi. Có người họ đeo đuổi tôi từ Hương Cảng sang Tân Gia Ba, rồi từ Tân Gia Ba sang đến Đài Bắc, rồi nửa khuya nửa hôm đến nhà mời đi dạo, thế mà dám bảo là đến thăm cha mẹ người ta thôi thì có lạ không?

Mộ Hòa giận phát run:

– Cô đừng có nói bậy, không biết ai làm bộ làm kẻ chán đời để cho người ta chú ý, rồi ai lại giả làm ca sĩ hạng bét đi kêu gọi lòng thương hại của những tay ăn chơi.

Vũ Thường không kém:

– Anh tưởng tôi định lôi cuốn anh à? Đừng có lên mặt, đàn ông trên đời này có chết hết đi nữa tôi cũng không thèm nhìn tới mặt anh nữa chứ đừng tưởng bở.

Thế Triệt chen vào cười hì hì giảng hòa:

– Làm gì mà cãi nhau thế? Anh Hòa, Vũ Thường còn trẻ con lắm, anh đừng giận cô ta.

Quay sang Vũ Thường ân cần:

– Thường, có anh ở đây mà em giận hờn la lối làm gì? Thay áo đi, mình còn đến hồ Kim Sơn bơi nữa chứ?

Bàn tay Thế Triệt đang nắm lấy tay Vũ Thường hình như định kéo nàng đi nhưng Vũ Thường vẫn đứng yên nhìn trừng Hoà. Đột nhiên Mộ Hòa thấy nhói đau, tất cả khung cảnh trước mặt như đảo lộn, quay người lại chàng miễn cưỡng chào bà Dương:

– Xin lỗi, cháu xin kiếu.

Thế Triệt khách sáo:

– Anh Hòa, sao bỏ về gấp thế? Đừng giận Vũ Thường nhé, nếu anh gần nàng hơn anh sẽ rõ tính trẻ con của Thường ngay. Mồm mép thì như thế chứ chẳng có một tí ác ý nào cả. Hay là mình cùng đến Kim Sơn bơi đi? Gọi em gái anh và cả em trai tôi nữa nhé. Vui một hôm cho đã đời, bao nhiêu ngộ nhận cũ bỏ hết, anh thấy sao?

Cùng đi à? Để ta thấy chiến thắng vẻ vang của mi à? Để ta nhìn chúng bay âu yếm ư?

Mộ Hòa yên lặng, nhưng Vũ Thường đã lớn tiếng:

– Không, nếu hắn đi em sẽ không đi đâu hết.

– Cô đừng lo, tôi đâu có ngu đến độ vô ý thức như vậy.

Gật đầu chào Thế Triệt, Mộ Hòa bước ngay ra cửa.

Ngồi lên xe, Mộ Hòa buông hết ga chạy về phía ngã tư Nhân Ái và Đôn Hoà. Chàng không làm thế nào phân tích được lòng mình, bao nhiêu sự thích thú hăm hở lúc ra đi đã đổi lại những bực bội, giận dữ khi ra về. Suýt chút nữa chàng đã tông vào những xe khác.

Vừa về đến nhà, trông thấy Mộ Phong y phục chỉnh tề đang bước ra cửa, Mộ Hòa đã nhảy tới nắm lấy áo em, nghiến răng:

– Lần sau mà cô còn nói giúp cho Vũ Thường một tiếng, tôi giết cô ngay!

Mộ Phong ngẩn ngơ nhìn anh không hiểu gì cả!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN