Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên
Chương 12: Tặng hoa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, Bạch Tế đem nến chuyển qua bàn trang điểm, nhờ vào ánh sáng bắt đầu đánh giá lỗ tai mình.
Lỗ tai so với lúc trước lớn hơn, lông tơ dài ra không ít, hoàn toàn bao trùm hết hai lỗ tai, ánh nến chiếu lên mạ thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt phảng phất, nhìn Bạch Tế thật giống như một con thỏ to lớn, lỗ tai không giống lúc mới mọc ra toàn là da thịt phấn nộn, giờ đã xù xù đầy lông.
Bạch Tế run run tai cụp, nhìn thẳng vào gương lắc lắc đầu, hai cái tai cụp lông xù cũng trái phải lắc lư theo, cọ tới cọ lui trên má, lông tơ mềm mại chạm đến da thịt non mịn, thật ngứa, làm y bật cười liên tục, sau khi cười lại lo lắng bị Hoắc Tranh phát hiện, vội vàng bịt miệng lại, đề phòng Hoắc Tranh nghe được.
Y biết, con người đều sợ yêu quái, nhưng y thích làm người, càng thích ở bên cạnh Hoắc Tranh, vì nếu biến thành yêu quái sẽ bị đuổi đi, y không thể để cho đối phương biết mình có tai thỏ, đây là điều bí mật duy nhất y giấu giếm Hoắc Tranh.
Bạch Tế đi qua đi lại trong phòng, chờ tới lúc đêm khuya tĩnh lặng.
Đêm hè mát mẻ hơn, thôn dân phơi nắng làm việc cả ngày trở về nghỉ ngơi, dùng xong cơm chiều cả nhà thường ngồi ngoài phòng hóng gió ăn trái cây, đốt mấy cái lồng đèn giấy dầu cho tiểu hài tử chơi cùng đám bạn, lại cùng nương tử nhà mình kề tai nói nhỏ chút lời bỉ ổi.
Hoắc Tranh tự mình làm ra mấy cái đèn lồng, đèn lồng treo trong viện phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Bạch Tế đi đến ngoài cửa, đem một cái đèn lồng đặt ở cạnh cửa, xong mới lặng lẽ rời khỏi.
Đêm khuya, lỗ tai Bạch Tế đã khôi phục lại bình thường. Thấy đã trễ, thôn dân cũng tốp năm tốp ba trở về nhà mình, đèn dầu tắt, tiếng chó sủa dần dần ít đi, toàn bộ thôn đều yên tĩnh lại, Bạch Tế mở hé cửa, quay đầu nhìn phòng ngủ Hoắc Tranh một cái sau đó lại thăm dò bên ngoài cửa, thấy đại viện Hoắc gia đen kịt, mới can đảm nhón mũi chân đi ra ngoài.
Trăng lên giữa trời, sân viện yên tĩnh, ánh trăng màu bạc chiếu sáng từng phiến đá, trăng tròn soi xuống một vòng ảnh ngược trên miệng giếng nước, Bạch Tế lén lút đi qua sân, thẳng đến khi ra khỏi cửa lớn, y che ngực đang đập thình thịch, không thể tin được chính mình có thể chạy ra khỏi cửa.
Ngoài ánh trăng trên đầu, chung quanh vẫn là một mảng đen nhánh, bóng cây theo gió lay động, nhìn xa xa phảng phất như bóng ma quỷ từ dưới nền đất chui lên, đúng là dọa chết người.
Bạch Tế nhát gan, canh theo hướng trăng non nhảy đi, trong bóng tối đội nhiên vang lên tiếng chim cú kêu khiến y sợ tới mức lông tơ dựng thẳng lên, lỗ tai cũng suýt nữa lộ ra. Khi y chạy đến được dòng suối, hốc mắt đã đầy nước rưng rưng sắp khóc, thật đáng thương.
Bên dòng suối tràn ngập hơi thở thuần khiết, đúng là nơi thiên địa linh khí, tâm hồn Bạch Tế mới vừa rồi bị chấn kinh cũng phần nào được an ủi.
Từ viễn cổ đến nay nước là nguồn nuôi dưỡng vạn vật, nơi hội tụ linh khí cực kỳ thuần túy nồng đậm. Trong thôn có khá nhiều con sông, duy chỉ có con suối này không bị con người quấy nhiễu, linh khí không bị tổn hao gì. Bạch Tế sau khi hóa thành người thường xuyên buồn ngủ, đến hôm nay khi đi ngang qua con suối này lúc trăng non lên thì tinh thần đại chấn, mới hiểu được linh khí ở đây đối với mình thực có ích.
Bọn họ từ thú vật tu thành người đối với linh khí trong thiên địa cực kì cần thiết, linh khí đủ, hình người càng được củng cố ổn định. Suối nước róc rách, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng mỹ lệ, dọc theo bên dòng suối, Bạch Tế tìm một chỗ ngồi xuống xếp bằng, nín thở ngưng thần, âm thanh hô hấp theo dòng nước phập phồng, đem tinh hoa trời đất hít vào phổi.
Đến canh năm*, thôn dân tên Lưu Mặt Rỗ ở lại trông ruộng dưa từ lều trại đi tiểu ra tới, đêm qua chuột quấy phá, làm hắn không ngủ được, sột sột soạt soạt cởi bỏ đai lưng, bổng thấy phía trước không xa dường như có một tia ánh sáng thoảng qua, bốn phía toàn rừng núi hoang vắng, trừ bỏ đám dưa trên mặt đất, bóng dáng ở đâu ra? Lưu Mặt Rỗ run run, mắt đều trợn tròn “Ai ở nơi đó?!”
*3h-5h sáng
Không có người trả lời, trước mắt trống trơn, làm gì có ánh sáng nào, sợ là vừa rồi hắn mới xuất hiện ảo giác.
Khi Lưu Mặt Rỗ kéo quần lên trở về lều trại, trong bụi cỏ dại cao cỡ nửa người, một con thỏ trắng lông xù mượt mà nhảy ra ngoài, dọc theo con đường từng đi qua, một đường nhảy tới Hoắc gia.
Bạch Tế về phòng thay quần áo, xử lí sạch sẽ cây cỏ dính trên tóc.
Lúc này trong sân truyền ra động tĩnh, là Hoắc Tranh đã dậy. Suốt đêm chưa ngủ, Bạch Tế hút vào linh khí cả người tinh thần phấn chấn, sửa sang quần áo trên người, mới ra ngoài tìm Hoắc Tranh. Thấy sắc mặt Hoắc Tranh vẫn bình thường, y mới thoáng yên tâm, chuyện y đi ra ngoài không có người biết.
Liên tiếp mấy ngày, Bạch Tế đều đợi sau khi Hoắc Tranh nghỉ ngơi mới lén chạy ra khỏi phòng, có kinh nghiệm lần đầu, gặp phải thôn dân ở lại trông ruộng dưa cũng không sợ, y có linh khí, tùy thời có thể biến trở về hình dạng thỏ lặng lẽ nhảy đi.
Bạch Tế dần to gan lên một chút, nhưng thôn dân liên tục mấy ngày gặp được bóng trắng lại chưa từng nhìn thấy người nào, hắn một mực chắc chắn trong thôn có quỷ.
Bọn họ hình dung quỷ mặt mày khả ố, có người nói là quỷ không mặt, chỉ thấy được bóng dáng, mặt bị đào đi, máu thịt lẫn lộn mới thấy không rõ. Thật thật giả giả trải qua một người lại một người đồn đãi cũng biến thành sự thật, thực nhanh chóng chuyện quỷ ám này đã truyền khắp Trường Nguyệt thôn, trong thôn người người hoảng sợ, mặt trời vừa khuất sau núi, người lớn liền kêu trẻ nhỏ về nhà, phòng ngừa bị quỷ bắt được sẽ ăn tươi nuốt sống.
Bạch Tế ngồi trên ghế gỗ nhỏ nghe phụ nhân cách vách kể chuyện xưa, nghe thật tập trung, sau khi trở về ăn cơm đều thất thần.
Sau khi hấp thu tinh hoa trời đất sắc mặt Bạch Tế so vời trước kia hồng nhuận rất nhiều, người cũng tỉnh táo, dùng xong cơm trưa liền quấn lấy Hoắc Tranh muốn hắn kể chuyện xưa, Bạch Tế đều dính lên người hắn, Hoắc Tranh phải buông gà trống trong tay xuống, kéo ra chút khoảng cách, “Tẩu tử, ta không biết kể chuyện xưa.”
Thật ra Hoắc Tranh có nghe qua một chút chuyện dân gian, nhưng tính tình hắn trầm lặng, nếu hắn kể ra tất nhiên không thú vị, có kể hay không cũng như nhau.
“Hm…!” Bạch Tế cũng không giận, “Tranh Tranh, ngươi tin trong thôn thật sự có quỷ sao?”
Hoắc Tranh đương nhiên không tin, “Chuyện thần tiên quỷ quái, đều là lừa gạt người thôi.”
Bạch Tế đầu óc đơn thuần, mấy ngày gần đây luôn thích chạy đi tìm phụ nhân kia nghe chút chuyện xưa, Hoắc Tranh cũng không ngăn cản, mặc khác lại lo lắng Bạch Tế bị ảnh hưởng, đành phải khuyên y nghe ít chút.
Hoắc Tranh nhớ lại, chuyện ngày hôm nay có lẽ do hắn luôn để Bạch Tế ngốc trong nhà mới như vậy, làm xong việc trong viện, Hoắc Tranh đeo sọt đựng cá trên lưng, “Tẩu tử, hôm nay đi ra ngoài bắt cá.”
Để tẩu tử hắn ra ngoài hít thở không khí chút, đại khái sẽ không suy nghĩ mấy chuyện thần quái kia nữa.
Bạch Tế mang khăn che mặt đi theo Hoắc Tranh ra cửa, đi ngang qua nhà Trương đồ tể*, nhà hắn vừa mới mổ chó, trong thôn ồn ào huyên náo chuyện có quỷ ám, phải lấy máu chó trừ tà, Trương đồ tể liền đem máu chó còn nóng hầm hập tạt ra ngoài cửa, xua đi oán khí, máu văng khắp nơi, Bạch Tế đi ngang qua bị tạt trúng chân.
*Đồ tể: người làm nghề giết mổ gia súc.
Hôm nay Bạch Tế mặc một bộ xiêm y màu xanh lá, giày mềm cùng váy đều bị máu dính lên, Hoắc Tranh che chắn y không kịp, mặt cũng đen một nửa.
Mùi máu tươi dày đặc làm hai chân Bạch Tế nhũn ra, nhìn thấy váy đều dính đầy máu, ngón tay run run, nắm chặt cánh tay Hoắc Tranh, “Máu…..”
“Đừng sợ.” Hoắc Tranh nhìn xung quanh, đường đến sông không còn xa, “Chờ đi tới bờ sông rồi thì có thể rửa sạch sẽ.”
Bạch Tế nắm người thật chặt, đến mức Hoắc Tranh không thể mở miệng thương lượng được, “Tẩu tử, không được nắm, mau buông tay ra.” Nếu để thôn dân nhìn thấy một màn như vậy, sợ là sẽ nói loạn lên, một đại nam nhân như hắn thanh danh bị coi là cặn bã cũng không sao, nhưng hắn không thể để tẩu tử bị người ta hiểu lầm.
“…Không bỏ.” Bạch Tế nắm chặt hắn, đầu cúi thấp lên tiếng như muốn khóc, “Ta sợ máu…”
Hoắc Tranh đành phải để Bạch Tế nắm ống tay áo mình, dẫn y đến bờ sông, chọn chỗ có cỏ sạch để Bạch Tế ngồi nghỉ chân.
“Tẩu tử, ngươi ngồi xuống đây, chờ ta một lát.”
Bạch Tế nghe lời ngồi xuống, nhìn Hoắc Tranh đến bờ sông hái lá cây múc nước đem lại cho mình rửa sạch vết máu trên chân váy.
Phía xa xa trên mặt sông có vài bông hoa từ thượng lưu trôi xuống, hoa nở trên mặt nước màu sắc kiều diễm mỹ lệ, Hoắc Tranh quay trở lại, ngạc nhiên thấy Bạch Tế không chớp mắt nhìn chăm chăm một hướng. Hắn ngoảnh đầu nhìn, đột nhiên quay lại đi xuống nước, đi ra xa chút, đem hoa nổi trên mặt nước toàn bộ hái xuống, một tay vững vàng bưng lá cây đựng nước, tay kia ôm hoa vào trước ngực, trở lại trước mặt Bạch Tế.
Bạch Tế không chớp mắt nhìn Hoắc Tranh đến gần, trong ngực còn ôm một bó hoa thật lớn màu tím*.
Hai người tầm mắt chạm nhau, Hoắc Tranh trên mặt không chút biểu cảm đưa hoa cho Bạch Tế, lùi ra phía sau hai bước, cách ra một khoảng ngồi xổm xuống, nhặt lên góc váy Bạch Tế, đổ nước lên cẩn thận rửa sạch.
Còn Bạch Tế, tâm thần đều bị bó hoa Hoắc Tranh tặng hấp dẫn đi mất.
Hoắc Tranh đối với mình thật sự rất tốt nha, bất quá chỉ liếc mắt nhìn nhiều một chút, người này liền đem toàn bộ chúng nó hái xuống đưa đến trước mặt mình.
Trên hoa dính chút bọt nước, e sợ sẽ làm ướt áo Bạch Tế, Hoắc Tranh trước khi đưa còn nhẹ nhàn giũ sạch sẽ.
Mùi hương hoa thơm thanh nhã, khi ngửi làm tâm hồn cũng mềm mại ra, cũng không biết là bởi vì hoa quá đẹp, hay là vì người tặng hoa.
Bạch Tế nhận lấy hoa Hoắc Tranh đưa, thật nhẹ nhàn, giống như đem tâm ý người kia nhận lấy, cất kỹ ở trong lòng.
– ——-
*Hoa màu tím ở đây có thể là hoa lục bình (hoa trôi được trên sông thì chắc cũng chỉ có lục bình thôi à) bạn nào ở miền tây chắc biết rõ, hoa này còn ăn được cơ, ngon lắm á.
Hết chương 12
– ——
Bữa nay là 30 tết ròi, chúc các bạn năm mới vui vẻ nhiều may mắn.
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!