Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên - Chương 24: Chăm sóc hắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên


Chương 24: Chăm sóc hắn


Bạch Tế vào ở Hoắc gia, trong lòng mừng rỡ, lại không biết Hoắc Tranh rối rắm.

Vẫn nhớ không lâu trước đây Bạch Tế vẫn là “tẩu tử” hắn chiếu cổ bên người, qua mấy ngày ngắn ngủn, thân phận cùng giới tính chuyển biến một hồi, làm Hoắc Tranh cảm thấy hơi không khỏe.

Bạch Tế cùng hắn càng thêm thân cận, lúc trước e ngại nam nữ khác biệt, Hoắc Tranh theo bản năng cảnh cáo chính mình không được vượt qua giới hạn.

Nhưng hôm nay Bạch Tế khôi phục thân phận nam tử, thiếu niên anh tuấn đáng yêu, tản mát ra khí tức khiến người muốn thân cận, hình ảnh đêm mưa hôm đó Bạch Tế bộ dáng ướt đẫm chật vật luôn ở trong đầu Hoắc Tranh không quên. Trong lòng luôn áy náy, đối mặt với Bạch Tế thân mật dây dưa, tất nhiên Hoắc Tranh không đành lòng nói nặng nửa lời.

Bạch Tế trời sinh có chút ma lực dễ làm người khác mềm lòng, mà Hoắc Tranh bất tri bất giác đã bị mê hoặc.

Hai người trong lòng đã không còn khúc mắc, việc ăn, mặc, ở, đi lại Hoắc Tranh đều phải tính toán tỉ mỉ, mọi việc vẫn ưu tiên chiếu cố Bạch Tế.

Hôm sau trời trong nắng ấm. Nghỉ ngơi một ngày, thân mình Hoắc Tranh đã hôi phục như thường, không có nửa phần thần sắc có bệnh, nhưng còn Bạch Tế, vì chăm sóc người, hai gò má tựa hồ gầy đi một chút.

Trong nhà còn thừa một ít gạo thóc, sau mấy ngày Bạch Tế rời đi Hoắc Tranh đều chưa bao giờ dùng đến. Bản thân Hoắc Tranh có lẽ vẫn chưa phát hiện, chính mình vô tình đã xem Bạch Tế như tri kỉ, chiếu cố thành quen, giống như là chuyện nên làm.

Hắn dậy sớm nấu cháo, gạo nấu lửa nhỏ thơm mềm, bỏ thêm chút thịt băm và tiêu, cùng với một chút dược liệu để bồi bổ khí huyết.

Bạch Tế chân trần chạy ra ngoài, đến nhà bếp, mồm miệng lanh lảnh.

Hoắc Tranh rũ mắt, nhìn chân Bạch Tế trơn bóng, dặn dò, “Đem giày mang vào.”

Bạch Tế bộp bộp chạy về phòng mang giày, lại bộp bộp chạy ra, đai lưng màu ánh trăng phất phơ lay động, giống như tiểu tinh linh lạc xuống trần.

Tiểu tinh linh ôm bồn gỗ, tiếp nhận khăn nhỏ Hoắc Tranh đưa cho, tự giác đi múc nước rửa mặt.

Trong lúc ăn cháo hai người lại nổi lên chút tranh chấp, Bạch Tế đem chén cháo chia làm hai, đợi nguội một chút, đưa cho Hoắc Tranh cùng nhau ăn.

Gạo trắng vốn là Hoắc Tranh vì y mà mua, Hoắc Tranh không ăn cháo, Bạch Tế cũng kiên trì không ăn.

Hoắc Tranh khuyên không được, bất đắc dĩ phải bưng chén cháo lên uống cạn. Ăn sáng xong, nhân lúc râm mát, Hoắc Tranh cùng Bạch Tế song song ngồi dưới cây cổ thụ trong viện, chân tay dựa vào nhau, tư thế thật là thân mật.

Hoắc Tranh chăm chú nhìn gương mặt đơn thuần của Bạch Tế, hỏi y “Vì sao không quay về tìm người thân của ngươi, chúng ta…rốt cuộc chỉ là bèo nước gặp nhau.”

“Người thân?”

Bạch Tế nhớ lại lúc mình còn ở trong núi, mẫu thân sau khi sinh y không lâu đã bị dã thú giết.

Y trốn ở trong núi, cũng nhiều lần từ trong miệng dã thú cửu tử nhất sinh tránh được, vô tình tu luyện, bất tri bất giác đã sống được lâu như vậy, cũng chỉ là năm tháng cô độc.

Ngày qua ngày năm qua năm, quang cảnh trong núi luân phiên thay đổi, không có vui sướng, chỉ có cô đơn buồn tẻ cùng sợ hãi.

Bạch Tế từng gặp qua rất nhiều động vật bệnh tật chết già hoặc là bị loài khác ăn thịt, cũng có không ít thỏ nhỏ muốn tu luyện thành người, chỉ tiếc chúng nó thọ mệnh không dài, đại đa số đều chưa tu thành người đã chết rồi.

Cho nên y không có người thân.

Bạch Tế lắc đầu, “Ta chỉ có Tranh Tranh, không có người thân nào hết.”

Hoắc Tranh “…….”

Hoắc Tranh đơn giản nghĩ, chắc là người thân của Bạch Tế đều toàn bộ qua đời, nhưng Bạch Tế nhìn qua không giống với người nhà nông, gia thế hẳn là không tồi.

Hoắc Tranh hỏi: “Ngươi tên gì?”

Bạch Tế buồn bực nhìn hắn một cái, không hiểu vì sao Hoắc Tranh lại chấp nhất với tên của mình như vậy, “Ta gọi Bạch Tế nha.”

Bạch Tế cùng Bạch Tích Nhi nếu không cẩn thận nghe, cũng khó phát hiện trong đó khác biệt, Hoắc Tranh trong lòng nghi hoặc, “Ngươi vì sao lại thay thế tiểu thư Bạch gia vào kiệu gả đến đây, ngươi cùng Bạch gia có quan hệ gì?”

“Bạch gia?” Bạch Tế lẩm bẩm, “Ta không quen biết cái gì Bạch gia.”

Từ lúc trong núi ra đến giờ, nếu Hoắc Tranh không nhắc tới, Bạch Tế đều đã đem sự tình lúc trước vứt ra sau đầu.

Vì thế y đứt quãng kể lại cho Hoắc Tranh sau khi mình xuống núi đã bị Bạch gia cho ăn cái gì, lại mơ màng bị khiêng đến đây, lời nói tuy có chút mơ hồ nhưng không khó để hiểu rõ.

Hoắc Tranh xâu chuỗi lại trí nhớ lúc trước một lần, liền biết Bạch gia gài bẫy Bạch Tế, đem y thay thế tiểu thư Bạch gia gả cho đại ca mình.

Mà mắt hắn lại càng vụng về, vẫn luôn nhìn lầm Bạch Tế thành nữ nhân, đem nam hài xem như tẩu tử mà đối đãi.

Cái gì tẩu tử, Bạch gia căn bản không có bất kì thành ý nào muốn đem Bạch Tích Nhi gả lại đây, đủ loại sự tình phát sinh trở thành một chuyện đáng chê cười.

Hoắc Tranh nén giận, hận không thể lập tức thay đại ca hắn đi tìm Bạch gia đòi lại công đạo, nhưng phẫn nộ qua đi hắn cái gì cũng không làm được.

Bạch gia đưa Bạch Tích Nhi giả gả đến, làm cho trong thôn mọi người đều biết, “tiểu thư” đã cùng đại ca hắn thành thân. Còn bọn họ bảo toàn được thanh danh, đem Bạch Tích Nhi thật lưu lại.

Thanh quan khó lo việc nhà, việc này tìm tới nha môn dù có lí cũng khó lòng giải quyết.

Hoắc Thiên Quân vì muốn xung hỉ, bán đi nông trường Hoắc gia, mà Bạch Tế liên lụy bị lừa, có lẽ đều là vận mệnh an bài đi.

Thấy Hoắc Tranh trầm mặc, Bạch Tế nhìn hắn, quan tâm hỏi: “Ngươi tức giận sao?”

“Chuyện này không phải tại ngươi.”

Bạch Tế yên tâm, lòng bàn tay lặng lẽ đặt lên đùi Hoắc Tranh, ngón tay nhích tới nhích lui chơi đùa.

Hoắc Tranh rũ mi, không nói gì cũng ngầm đồng ý.

Quá trưa, Hoắc Tranh tính toán ra ngoài.

Hắn gần đây nghĩ đến vào núi săn một ít thú đem vào trong thành bán, sau cơn mưa, động vật trong núi thường yêu thích ra ngoài kiếm ăn.

Hoắc Tranh tận dụng thời cơ này, đem dụng cụ đi săn trong kho lấy ra lau đi tro bụi, mặc dù ban đêm hôm trước còn sốt cao, nhưng giờ Hoắc Tranh thần sắc nghiêm túc chờ xuất phát. Bạch Tế đi theo bên cạnh, nhìn thấy móc sắt lóe sáng, cổ chợt lạnh, một ít hình ảnh máu me ùa vào trong đầu.

Bạch Tế lắp bắp hỏi: “Tranh Tranh, ngươi muốn lên núi đi săn sao?”

Lúc còn là thỏ y cũng từng nhặt về một mạng từ bẫy bắt thú, cũng bởi vậy, chỉ cần là địa phương có người đến y đều tránh còn không kịp.

Hoắc Tranh ngắn gọn ừ một tiếng, cầm cung giương lên, hướng trong sân bắn thử một mũi tên, giữa mày ngưng kết oai hùng anh khí, không giận tự uy.

Hắn quay đầu “Ta đi ra ngoài, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ngươi đã không còn bất luận người thân nào trên đời, chúng ta xem như sống nương tựa lẫn nhau, ngươi so với ta nhỏ tuổi hơn, từ hôm nay trở đi, ta gọi ngươi là Bạch đệ, thế nào?”

Bạch Tế động động đầu nhỏ, nhớ tới con bướm đã từng thân thiết gọi mình là Tiểu Bạch, liền nói: “Tiểu Bạch!”

Hoắc Tranh “…….”

Bạch Tế hai mắt nhấp nháy, nắm chặt ống tay áo người ta, mềm mại kêu, “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.”

Hoắc Tranh gật đầu, “Tiểu Bạch.”

“Tiểu Bạch, ta ra ngoài.”

Bạch Tế đưa Hoắc Tranh đến ngoài cửa, nhìn đến khi người đi khuất, mới che miệng cười ngây ngô.

Chiều hôm đó, Hoắc Tranh trở về, trên tay còn có mấy con thỏ hoang bị bắn chết, máu tươi đọng lại trên lông, vừa mới chết một lúc. Bạch Tế vui mừng ra đón, thấy rõ ràng Hoắc Tranh săn thỏ trở về, ý cười đột nhiên biến mất, phá lệ không bám theo Hoắc Tranh nữa. Lúc Hoắc Tranh ở bên giếng xử lí thỏ hoang, Bạch Tế thất hồn lạc phách trốn trong góc sân âm thầm rơi nước mắt.

Khi dùng cơm, Bạch Tế tránh đi một nồi thịt thỏ thơm lừng làm người chảy nước miếng, đỏ mắt cắn rau xanh.

Hoắc Tranh gắp một miếng thịt để vào trong chén Bạch Tế, “Tại sao không ăn thịt.”

Mượn ánh đèn nhìn kỹ, bỗng nhiên phát hiện Bạch Tế đã khóc.

“Tiểu Bạch?” Hoắc Tranh buông chén đữa, kiên nhẫn chờ Bạch Tế nói chuyện.

Bạch Tế tinh thần hốt hoảng lắc đầu, sầu lo thở dài một hơi, “Ta không có việc gì.”

Y miên man suy nghĩ, nếu sau này mình biến về thành thỏ tai cụp, có khi nào Tranh Tranh sẽ đem mình nấu thành một nồi thịt thỏ không.

Màn đêm buông xuống, Bạch Tế rầu rĩ ôm chăn, y duỗi tay sờ trán, thật nóng, nghĩ đến là bị bệnh, lật đật đứng dậy chạy sang phòng Hoắc Tranh.

Nửa đêm, Bạch Tế nóng đến khuôn mặt đỏ bừng, Hoắc Tranh mới mở cửa liền nghe Bạch Tế than một tiếng.

“Tranh Tranh, ta giống như bị bệnh rồi…”

Tiếng nói vừa dứt, thân mình Bạch Tế mềm nhũng ngã xuống, được Hoắc Tranh nhanh chóng ôm vào trong ngực.

Hết chương 24

<Edit: Thỏ Cụp Tai>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN