Hai Chàng Đại Gia
Chương 14
Bố mẹ tôi, bố mẹ anh và cả những người bạn của chúng tôi, bảo rằng họ đến đây là để bàn chuyện hôn lễ của chúng tôi.
Tất nhiên cũng là để đóng đinh chuyện hôn nhân này.
Tôi kéo chăn lên che cơ thể cả hai lại, nhẹ giọng bảo mọi người ra ngoài đợi, tôi trông thấy mẹ tôi và mẹ anh hơi mím môi cười trước khi ra khỏi phòng.
Doãn An Thất vẫn luôn tỉnh táo, ga trải giường đâu đâu cũng thấy dấu vết của cuộc làm tình, không có máu, cậu em của tôi vẫn đang nằm trong người anh, đã vậy còn bừng bừng sức sống, phía trước của anh thì lại mềm oặt.
Tôi bấu lấy thắt lưng anh, trút hết dục vọng của mình lên người anh trong trạng thái minh mẫn, đến khi tinh dịch của tôi bắn hết vào cơ thể anh thì sắc mặt anh đã trở nên trắng bệch, như thể anh không ngờ được mọi chuyện sẽ trở nên thế.
Tôi ngồi dậy, mang dép lê vào phòng tắm, để dòng nước chậm rãi rửa sạch cơ thể mình, vươn tay quẹt đi lớp kính bị hơi nước làm nhòe đi, hình ảnh tôi phản chiếu trong gương mang vẻ thờ ơ, khóe mắt hơi nhướn lên, trông có vẻ khinh thường và lạnh nhạt.
Cửa phòng tắm sau lưng bật mở, Doãn An thất bước vào, bước chân vững vàng, chẳng có vẻ gì là yếu đuối, anh mở vòi nước bồn tắm, đợi nước đầy xấp xỉ thì bước chân vào nằm xuống.
Đứng ở chỗ tôi nhìn sang vừa khéo trông thấy cơ thể trần trụi với nửa người trên chằng chịt dấu vết hoan ái và cả đầu ngực màu nâu bị giày vò quá mức của anh. Vậy mà anh vẫn rất bình tĩnh và thản nhiên, thể như mọi chuyện đều đi theo đúng kế hoạch của mình, chiếc lưới giăng trùm khiến tôi không cách nào giãy giụa, sau đó kéo tôi rơi vào bẫy rập đã được đặt sẵn.
Một Doãn An Thất thế này thật xa lạ quá đỗi.
Tôi vẫn luôn cho rằng anh chỉ là một đứa trẻ mãi không chịu lớn và vô trách nhiệm, sợ sệt tất cả mọi thứ, ấy thế mà đứa trẻ ấy lại có một sự gan dạ khó mà tin được.
Trong suốt tám năm qua, mỗi lần gặp nhau anh luôn là người khiêu khích, trêu chọc, còn tôi thì luôn lạnh lùng cự tuyệt.
Tôi cứ ngỡ anh vẫn cứ giậm chân tại chỗ còn tôi thì đã đi xa đến mức không thể quay trở lại.
Hành động lần này của anh ngầm nói với tôi rằng những thứ mà anh muốn có thì anh sẽ không bao giờ buông tay.
Thế nhưng, một khi tôi đã không muốn thì bất kể anh làm thế nào cũng đừng mong đoạt được.
Tắm xong tôi lấy khăn tắm lau sạch mỗi một giọt nước trên người rồi ụp lên đầu lau tóc.
Rào ——
Doãn An Thất đứng dậy trong bồn tắm, tôi cúi đầu thấy một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt chật hẹp dưới chân mình.
Sau đó có một đôi tay đè lên đầu lau lau tóc tôi.
“Buông tay ra nào.”
Tôi không buông, ghì khăn lại lau tiếp, thế nhưng sức tôi làm gì so được, chỉ trong chốc lát khăn tắm đã bị anh giật ra.
Tầm nhìn phút chốc trở nên thoáng đãng, tôi liếc mắc sang nơi khác khi thấy cơ thể trần truồng của anh ngay trước mặt.
Anh vẫn tiếp tục lau tóc cho tôi, cẩn thận đến cả nước đọng ở vành tai cũng không bỏ qua.
Lau đến khi tóc gần khô hết thì anh tiện tay vứt khăn tắm qua một bên rồi cứ thế nhìn tôi.
Cậu em của anh sừng sững trong khu rừng rậm rạp, anh cứng.
Tôi rất muốn đánh cho anh một trận, tiếc là không phải lúc.
Anh ghé sang hôn tôi, nụ hôn vấn vít hương bạc hà nước súc miệng, đôi môi anh đè lên môi tôi, đầu lưỡi tham lam liếm mút vành môi.
Tôi lạnh nhạt nhìn anh.
Anh mở miệng, dáng dấp mặc kệ tôi muốn làm gì tùy ý, tôi lui về sau một bước, tiện tay cầm chai súc miệng trên kệ đánh ực một hớp.
Mùi vị bạc hà lan tràn khắp khoang miệng và kẽ răng, tôi súc miệng, khom lưng nhổ nước ra ngoài.
Ngay lúc đang muốn đứng thẳng dậy thì sau lưng bỗng có một sức nặng mang theo hơi ấm đè lên người, thứ cứng rắn nóng rực nằm ngay giữa hai cánh mông, ngay lập tức cảnh báo nguy hiểm và cả sự chán ghét lan tràn khắp cơ thể tôi.
“Cảm giác làm với phụ nữ có phải tuyệt lắm không?”
Tôi bật cười, nhìn hình ảnh chính mình và anh trong gương.
“Tôi phải thử một lần mới được, nghe người ta nói không những mềm mại mà còn tự chảy nước nữa.”
—— Tôi chẳng còn biết mình đang nói gì, cũng chẳng biết tại sao lại cứ muốn nói những điều đó ngay lúc này.
Tôi của trước đây chưa bao giờ nói nặng lời đến vậy, thế nhưng những suy nghĩ đay nghiến vẫn không ngừng cuộn trào trong lồng ngực, chỉ ước sao lời nói có thể hóa thành những con dao, đâm nát trái tim anh.
Anh hôn lên đầu, vòng tay ôm lấy thắt lưng, ép tôi dựa gần vào anh hơn.
“Anh yêu em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!