Hai Chàng Đại Gia
Chương 16
Doãn An Thất không có vẻ gì là mất hứng, chỉ nhướn nhướn mày bảo để anh đưa tôi đi.
Nghe qua có vẻ khá hấp dẫn, nhưng mà nếu để anh chở tôi đi thì cũng đủ thỏa mãn vết thương lòng đã lâu của anh. Tôi nhìn anh trong chốc lát rồi bảo: “Tôi tự đi, anh ở nhà đi.”
Doãn An Thất gật gật đầu, ném xâu chìa khóa cho tôi rồi bảo cứ chọn đại một chiếc trong gara xe mà đi, nói xong thì xoay người vào nhà.
Tôi đến gara lái một chiếc ra, lúc chạy ra khỏi gara còn vừa khéo tìm thấy bằng lái xe của mình, tôi nhìn lên kính chiếu hậu, trông thấy hình bóng Doãn An Thất phản chiếu trong đấy.
Người vừa mới vào nhà lúc nãy giờ đây lại lặng lẽ đứng trước cửa phòng, khoác trên người chiếc áo ngủ, đứng trông theo tôi lái xe rời đi gặp người đàn ông mà anh biết rõ đó là người tôi thích.
Tôi tự nhủ rằng anh chỉ đang diễn khổ nhục kế mà thôi, sau đó nhấn chân ga chạy đi để hình dáng của anh mất hút sau kính chiếu hậu.
Tôi phóng xe nhanh như thể đang muốn trốn chạy và tránh mặt anh.
Năm ấy khi tôi từ chối đề nghị làm lại từ đầu và bó hoa tươi của anh, một mình lang thang suốt đêm trên con đường xa lạ, cứ thế cho đến khi trời sáng mới quay về khu nhà trọ, vừa ngã đầu xuống gối là đánh một giấc không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Ngày hôm sau lúc xuống lầu đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, cậu nhân viên bán hàng vừa thanh toán vừa tò mò hỏi: “Nè, hôm qua có một anh kia đi theo sau lưng anh khoảng mấy chục mét, cứ đi theo đến lúc anh vào nhà trọ luôn, ảnh là bạn anh hả?”
Tôi gật đầu nói ừ.
Tôi chẳng hỏi Doãn An Thất người đó có phải là anh không, người lo lắng tôi có chuyện ở một đất nước xa lạ thế này nên mới theo sau tôi cả đêm chỉ có thể là anh.
Tôi chẳng khác gì một kẻ lòng dạ nhẫn tâm, lý do quay lại và lối thoát không thể tốt hơn như thế đã bày ra sẵn trước mặt mà tôi vẫn không chút động lòng.
Trần Đông Đông đang đóng vai nam thứ một bộ phim điện ảnh, cậu vào vai một thiếu niên theo đuổi ước mơ âm nhạc.
Lúc tôi đến trường quay thì cậu đang trong phòng hóa trang, đạo diễn thấy tôi thì sang bắt chuyện, hỏi tôi có muốn xem cảnh đã quay rồi không —— Tôi đã từng đi ăn một bữa với đạo diễn và nhà đầu tư bộ phim này một lần.
Tôi lắc đầu nói chỉ đến dạo một vòng thôi, đạo diễn nghe thế thì khen Trần Đông Đông đôi ba câu, tôi cảm thấy rất vui, có fan hâm mộ nào khi nghe thần tượng của mình được khen mà chẳng vui chứ.
Ánh sáng được bật lên, Trần Đông Đông thay quần áo, hóa trang trông vô cùng giống một học sinh cấp ba.
Cậu nheo mắt, thốt lên những lời tâm tình, tôi đứng nghe một lát quả thật không nhịn được bật cười thành tiếng.
Có lẽ là tôi đã hâm mộ cậu đến mức thành fanti từ lúc nào chẳng hay, vừa yêu thích thần tượng của mình nhưng cũng cực kỳ thích dìm thần tượng bất cứ lúc nào có thể, giờ đây tôi chỉ muốn về nhà sớm để còn làm một bộ emo cho cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!