Hai Chàng Đại Gia - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Hai Chàng Đại Gia


Chương 22



Doãn An Thất lái xe quay về căn biệt thự tôi mới rời đi hồi sáng nay, trên đường về còn nhắc tôi gửi tin nhắn về cho bố mẹ, bảo họ đừng lo lắng.

Anh đỗ xe rồi bước xuống, đứng trước đầu xe nhìn tôi cười nhạt, anh thế làm tôi thấy hơi sợ.

Xe cách âm rất tốt, thế là Doãn An Thất cứ như tên điên, rút điện thoại ra gọi cho tôi, tôi bắt máy, nhìn anh qua lớp cửa kính, anh cười hỏi: “Sợ à? Không dám xuống?”

Sợ gì mà sợ, anh cũng chẳng giết tôi, ấy vậy mà linh tính chợt mách bảo cho tôi rằng mình không nên xuống.

Doãn An Thất cũng không hối thúc, chỉ nhẹ giọng bảo anh yêu tôi, lặp đi lặp lại như niệm kinh bên tai.

Tôi càng nghe càng thấy phiền, đành bảo: “Anh đừng nói nữa.”

Hai chúng tôi cứ thế lẳng lặng nhìn nhau, lát sau anh cúp máy.

“Tút ——”

Doãn An Thất không cho tôi thời gian phản ứng, nhanh như chớp mở cửa xe bên tay phải, chỉ chốc lát thôi tôi với anh đã thật sự mặt đối mặt, anh vươn tay ra, trong lời nói mang theo ý cười: “Tiểu Bạch, em muốn anh bế em ra hả?”

Tôi phớt lờ anh, tháo đai an toàn bước xuống xe. Thật sự là tôi làm vậy là giữ thể diện giúp anh lắm rồi, bằng không lúc anh bế không nổi thì lại xấu hổ.

Hai chúng tôi bước vào nhà, Doãn An Thất bảo tôi tắm dưới lầu một, còn anh thì đi lên lầu hai, tôi cầm khăn tắm lau mình, khoác áo ngủ, nhìn gương mặt tái nhợt trong kính.

Gương mặt ấy chừng như đang oán trách và căm ghét tôi.

Nó nói: “Bạch Tề, mày thật hèn.”

Tôi máng khăn tắm che kín hết mọi kẻ hỡ trên kính để cho gương mặt kia hoàn toàn biến mất.

Tôi mở cửa phòng tắm thì chợt không thấy đôi dép lê trước cửa đâu, vậy chỉ có thể là Doãn An Thất đã mang đi rồi.

Tôi đi chân trần bước từng bước lên lầu, lầu hai chỉ có mỗi một căn phòng sáng đèn, cửa để hờ.

Tôi đẩy cửa ra, trông thấy đối diện cửa là một chiếc giường rộng đủ cho hai người thỏa sức lăn lộn, Doãn An Thất đang nằm khỏa thân, tay nắm lấy thứ phía dưới, thuần thục ve vuốt.

Anh dựa vào đầu giường, hai chân gấp lên dang ra hai bên, mỗi một động tác đều hiện lên rõ rệt trước mắt tôi.

Tôi đứng trước cửa, do dự có nên bước vào hay không, giọng anh khàn khàn cất lên: “Qua đây.”

Tôi mà bước qua thì chắc chắn sẽ phải làm tình, chuyện này đã rõ như ban ngày.

Làm tình lúc mất đi ý thức và làm tình lúc tỉnh táo là hai chuyện khác nhau, cái trước có thể bảo là ngoài ý muốn, thế nhưng cái sau thì không thể lấy gì ra để biện bạch được.

Quan trọng hơn là tôi không thể cứng lên trong tình trạng tỉnh táo.

Tay Doãn An Thất tiếp tục miết hạ thể mình, đầu khất anh bắt đầu tiết ra chất lỏng trong suốt, trông thật đẹp mắt.

Tôi thích đàn ông —— Thích cơ thể, thích dương vật của họ, thích làm và cũng thích được làm.

Nếu tôi xem anh như bạn tình, xem đêm nay chỉ là tình một đêm thì chắc có lẽ sẽ dễ dàng hơn chút ít.

Tôi tự nói với chính mình rồi nhấc chân bước một bước về phía trước, bước thứ hai cũng suôn sẻ hơn, và thế là tôi bước đến cạnh giường.

Anh lặng im nhìn tôi —— Tôi biết anh muốn để tôi tự leo lên giường anh, để tôi biết cuộc làm tình đêm này hoàn toàn do tôi tự nguyện chứ không phải do anh bắt ép.

Chân tôi đè lên giường, Doãn An Thất chợt nói: “Có phải đêm nay anh muốn làm gì em cũng được không?”

Tôi ngẩn người, cảm thấy hơi hoang mang, chẳng hiểu sao từ chuyện về nhà bỗng biến thành cuộc làm tình chia tay, rồi chốc lát sau lại biến thành muốn làm gì cũng được.

Chắc là tôi bị sắc đẹp làm cho u mê.

Chắc là tôi nói một đằng nghĩ một nẻo.

Chắc là tôi đã không làm tình quá lâu rồi.

Doãn An Thất không hỏi nữa, anh chỉ bình tĩnh nằm đó nhìn tôi, giờ đây tôi không biết liệu mình có nên tiếp tục leo lên chiếc giường này hay không, hai hình nhân bé nhỏ trong đầu không ngừng đấu đá.

Xuống đi, anh ta bẩn lắm, cái đó của anh ta đã tiến vào không biết bao nhiêu cơ thể người khác rồi, cậu không thấy kinh tởm, chán ghét à?

Lên đi chứ, làm một lần rồi cắt đứt hết, ngày hôm sau cậu là cậu, anh ta là anh ta, chuyện kết hôn của hai người bùm một phát bay theo gió, thế là cậu được tự do, đợi một thời gian rồi rời khỏi đây là hoàn toàn chấm dứt mọi chuyện.

Tôi do dự, lần lữa không quyết định, Doãn An Thất lại như không thể chờ thêm nữa, thở dài: “Em đi đi, ngày mai anh sẽ nói với mẹ, Tiểu Bạch, em đi đi.”

Anh tỏ vẻ nhượng bộ, chừng như người được hưởng lợi ở đây là tôi, điều đó bỗng chốc khiến tôi thấy tức giận, tuy rằng sau này nghĩ lại chợt chẳng hiểu sao lúc đó mình lại giận sôi lên như thế.

Đến khi tôi tỉnh táo lại thì mới phát hiện mình đã leo lên giường, tay Doãn An Thất đang vuốt ve sau lưng tôi —— Động tác như đang vuốt lông thú cưng và nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.

Cách làm tình của tôi và Doãn An Thất không giống nhau cho lắm, có lẽ vì biểu hiện lúc nằm dưới của chúng tôi cũng không giống.

Doãn An Thất lúc nào cũng bướng bỉnh và hiếu thắng, thế nên tôi thích đè chặt anh dưới thân mình, cắn xé cấu véo anh, thúc mạnh vào cơ thể anh, bắt anh phải rên rỉ, thế nhưng mười lần thì hết chín lần anh lặng im nằm đó chịu đựng, vành mắt đỏ hoe.

Tôi thích làm thế chắc do cái suy nghĩ mình giày vò người ta thì người ta giày vò mình lại là xong thôi, tôi thích làm thế chắc vì cảm thấy khi yêu một người mà được nằm dưới cơ thể người đó cũng là một điều hạnh phúc, đổi ngược lại, Doãn An Thất thích nghe tiếng tôi rên rỉ thì tôi cũng không kiềm nén bản thân, anh rất thích làm màn dạo đầu một cách chậm rãi, từ tốn, khơi gợi dục vọng tôi từng chút một —— Anh thích nhìn dáng vẻ dần dần mất đi khống chế, vô lực giãy giụa của tôi.

Doãn An Thất vuốt lưng tôi chốc lát, đoạn ôm tôi ngồi lên người mình, xoa đầu tôi rồi ghé môi hôn lên.

Đầu lưỡi anh quét qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng tôi, nói thật hành động này của anh làm tôi thấy hơi ơn ớn, thế nhưng anh lại thích thế, cứ làm hoài không chán, điên cuồng đánh dấu lãnh thổ như loài động vật hoang dã.

Hạ thân nóng rực và cương cứng của anh đặt lên đùi tôi, bàn tay anh chăm chú ve vuốt dương vật tôi —— Anh cố thử rất lâu, thế nhưng nơi đó của tôi vẫn chẳng hề mảy may phản ứng, tựa như đã hỏng mất rồi.

“Chậc ——”

Anh rời khỏi môi tôi, vươn tay xoa nhẹ ót tôi như muốn vỗ về, an ủi.

Tôi nhếch nhếch khóe môi: “Doãn An thất, lúc tôi tỉnh thì không cứng lên…”

Chưa dứt câu tôi chợt ngưng bặt, bởi vì lúc này anh đã nhanh nhẹn trượt người nằm xuống trên chiếc giường mềm mại, đầu nằm giữa hai chân tôi, môi anh tiến lại gần rồi hết sức tự nhiên ngậm lấy dương vật tôi.

!

Tôi ngẩn ra, không biết nên làm gì nữa. Dáng vẻ này của anh trông cứ như tôi mới là người cưỡng ép anh khẩu giao cho mình.

Môi lưỡi anh trúc trắc kích thích dương vật tôi, thế nhưng nó vẫn im ỉm như cũ —— Chắc nó cũng vừa bị giật mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN